DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 18: Chiến tích khó có thể tin được (thượng)


Tuy nhiên lúc này hắn đang chìm đắm trong cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cho nên không xuất hiện trạng thái như Âu Dương. Nếu hiện tại hắn bình tĩnh trở lại, tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với Âu Dương.

- Ọe...

Âu Dương vừa nôn mửa, vừa trừng mắt với Lý Vĩ. nhưng hiện tại hắn gần như không có sức để mở miệng. Hắn căn bản không có tâm tư phí lời công kích giả hỏa kia.

- Phân đội 1 và phân đội 2, lập tức đi tới rừng cây bên trái truy sát cung thủ của đối phương, không để lại một người!

Lăng Túc truyền đạt mệnh lệnh giết hết. Theo kinh nghiệm của hắn, hẳn còn mấy tên lưu lại. Sự thực chứng minh, những gia hỏa lẻn vào Đại Vận quốc đều là tử sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Trước tiên không nói ngươi có thể tìm hiểu được gì từ miệng bọn họ hay không, cho dù bọn họ muốn mở miệng cũng không biết được bao nhiêu. Bởi vì mỗi nhóm người bọn họ đều có nhiệm vụ riêng. Bọn họ căn bản không biết nhiệm vụ của người khác. Thậm chí có bao nhiêu người đến đây, bọn họ cũng không biết.

- Không... Không cần.. ọe...

Âu Dương vẫn chống vào thân cây nhỏ nôn mửa. Hắn vừa cúi người nôn mửa vừa xua bàn tay với Lăng Túc khó khăn lắm mới mở miệng nói:

- Đều... Đều bị ta bắn chết...

- Cái gì?

Lăng Túc có chút không dám tin nhìn Âu Dương. Nhưng hắn suy nghĩ một chút liền bình tĩnh trở lại. Lúc này vị trí của Âu Dương vừa vặn là rừng cây bên trái khi bọn họ xung phong lần thứ hai. Nếu như những cung thủ này còn sống, vậy Âu Dương dám ở đây ói lên ói xuống sao?

Liên tưởng tới kỹ thuật bắn cung của Âu Dương có thể được gọi là Thần Thuật, hắn cũng không hoài nghi lời nói của Âu Dương nữa. Hắn quay về nhìn đội trưởng phân đội một và phân đội hai nói:

- Chuyển hết thi thể kẻ địch tới đây. Kiểm lại số lượng một chút sau đó chôn luôn tại chỗ!

Sau khi trải qua một loạt kiểm kê, cuối cùng đã thống kê ra con số cụ thể. Kể cả mười bốn cung thủ bị Âu Dương bắn chết, cùng với 104 kỵ sĩ, không ngờ lần này bọn họ đã giết chết 118 tên địch!

Lăng Túc nghe thấy con số này, vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt. Lúc này hắn đang tự hỏi. Nếu như báo số lượng này lên trên, sẽ có người tin tưởng sao?

Ba mươi hai người giết chết 118 tên địch. Đây không phải là không có khả năng. Nếu như mượn địa lợi hoặc những nhân tố khác, có thể làm được. Nhưng nếu như nói ba mươi hai người không chết người nào, có thể giết chết 118 người, vậy có người tin tưởng sao?

- Đội trưởng! Hẳn toàn bộ trung đội số 8 đã chết trận. Trong rừng cây phía bên trái, chúng ta phát hiện có thi thể người của trung đội số 8!

Đội phó Hác Trì đi tới báo cáo sự tình vừa phát hiện.

Nghe Hác Trì nói xong, Lăng Túc đang hưng phấn lập tức giống như bị dội một chậu nước lạnh. Nhưng hắn biết, thân là một quân nhân, chết trận nơi sa trường không phải là chuyện gì mới lạ. Lần này nếu như bọn họ không có Âu Dương có tài bắn cung thần kỳ trợ giúp, cho dù bọn họ có thể giết chết một bộ phận kẻ địch, nhưng kết cục cuối cùng của bọn họ hẳn sẽ giống như trung đội số 8.

Lúc này Lăng Túc cảm thấy bọn họ thật may mắn khi đã rẽ vào trong sơn thôn phát hiện ra Âu Dương và Lý Vĩ. Không cần phải nói tới Âu Dương. Trận này thắng lợi từ đầu tới cuối gần như đều là công của hắn. Hắn đã thành công biểu diễn cho mọi người biết thế nào là một địch một trăm vẫn áp chế tuyệt đối.

Lý Vĩ cũng khiến Lăng Túc giật mình. Lăng Túc giật mình vì tân binh này không hề giống như trong tưởng tượng của hắn. Trên chiến trường Lý Vĩ không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào. Đừng thấy hiện tại hắn đang đứng trong rừng cây ói lên ói xuống, nhưng trong trận chiến, hắn đều trước sau theo sát bước chân của các thành viên trong đội, chưa từng xuất hiện bất kỳ biểu hiện hoảng loạn nào. Giống như hắn trời sinh đã là kỵ sĩ sống chết trên chiến trường.

- Thông báo với thành trấn gần nhất, để bọn họ phái binh tới đây thu dọn nơi này, đưa các huynh đệ của trung đội số 8 về nhà!

Trong mắt Lăng Túc không nhịn được loé lên một chút bi thương. Nhưng bi thương này chỉ lóe lên trong chớp mắt. Bởi vì lúc này hắn không có thời gian bi thương. Bọn họ chỉ có thể dừng lại một lát. Bọn họ còn phải tiếp tục truy kích quân địch đã lẻn vào Đại Vận.

- Vâng!

Sau khi Đội phó Hác Trì đáp lại mệnh lệnh của Lăng Túc, hắn liền lên chiến mã chạy nhanh về phía tây. Nơi này cách thị trấn gần nhất khoảng chừng trăm dặm. Cho dù với tốc độ chiến mã của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, ít nhất cũng phải mất nửa ngày Hác Trì mới có thể dẫn người đến đây.

- Mọi người tạm thời nghỉ ngơi một chút. Chờ đội phó trở về, chúng ta sẽ tiếp tục truy kích!

Lăng Túc đứng dậy, quay về các thành viên đang đào mộ kêu lên một câu.

Chợt có tiếng vó ngựa từ phía tây vọng tới. Theo bản năng, Lăng Túc nhảy lên chiến mã bên cạnh hắn, sau đó lập tức rút chiến đao ra. Tuy nhiên hắn vừa rút chiến đao ra liền thở ra một hơi. Bởi vì hắn phát hiện người đến không phải là kẻ địch. Đi trước đám người đó là đội phó Hác Trì vừa mới rời đi chưa bao lâu.

Đây là kỵ binh của Trấn Châu Thành cách nơi này trăm dặm. Những kỵ binh này có khoảng chừng hai trăm người. Tuy rằng số lượng rất nhiều, nhưng những kỵ binh này bất kể là trang bị hay chất lượng đều kém xa so với đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.

Lúc này Hác Trì dẫn theo hai trăm kỵ binh chạy nhanh tới. Hắn vừa gặp được hai trăm người này. Bọn họ cũng nhận được tin tức của chim ưng đưa tin, vội vàng tới tiếp viện.

Hác Trì cảm thấy may mắn khi trung đội số 7 của bọn họ tới nơi này trước. Bằng không sợ là hai trăm người này cũng sẽ theo bước chân của trung đội số 8. Đừng nhìn bọn họ có hai trăm người. Những kỵ binh này nếu so sánh với những kỵ binh của đối phương cũng như đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thực sự kém hơn một bậc. Nếu như hai trăm người này tới trước, đụng độ với đối phương, có khả năng đối phương tạo thành chiến trận xung phong. Bọn họ vừa vọt vào đã có thể đánh tan hai trăm kỵ binh này.

Phía sau Hác Trì là một nam nhân trung niên thân mặc áo giáp da. Đây chính là thành chủ Trấn Châu Thành, tên là Biện Thông. Sau khi nhận được tin tức của trung đội số 8 do chim ưng đưa tin mang tới, hắn liền không ngừng không nghỉ dẫn theo hai trăm kỵ binh thủ hạ tinh nhuệ nhất với tốc độ nhanh nhất điên cuồng chạy về phía này.

Đừng thấy hắn là một thành chủ. Nhưng nếu như nhận được chim ưng đưa tin, không tự mình dẫn binh tới cứu viện cho trung đội số 8, vậy cho dù hắn có hậu trường cứng rắn thế nào, hắn cũng không giữ nổi mạng mình.

Đọc truyện chữ Full