Quả nhiên, mặc dù mũi tên có tốc độ cực nhanh, thế nhưng lại cực kỳ không hợp lẽ thường, mũi tên này đừng nói là tới gần, cách mục tiêu chưa đến mười thước là xem như thành công rồi.
Tên Yêu Chiến Sĩ kia phảng phất cũng biết nắm bắt của mình đối với cung tiễn có chút thấp kém, hắn nhảy lấy đà theo sát phía sau Lục Tiên, bắt đầu điên cuồng truy kích, trong thành trì trừ phi là tuyệt thế cường giả, bằng không đều bị cấm chế phi hành, cho nên tên Lục Tiên này chỉ có thể dựa vào kiếm linh kéo thân thể đi vội trên mặt đất.
Trên mặt đất tốc độ của Yêu Chiến Sĩ tuyệt đối ở trên Lục Tiên, nhưng nơi này gần cửa thành, tên Lục Tiên lập lòe mấy cái đã chạy ra khỏi thành trì, sau đó lẩn vào kiếm quang trực tiếp phóng lên cao.
Yêu Chiến Sĩ nhìn Lục Tiên bay lên trời, biểu thị khổ não, lúc này hắn có chút hối hận vì mình đã dùng đoản cung khai tiễn, nếu như không phải mình bắn mũi tên đó, tuyệt đối có thể bắt được Lục Tiên trước khi hắn ra khỏi thành.
Khi hắn đang hối hận thì Âu Dương trực tiếp không biết nói gì... Một Lục Tiên chạy trốn, một Yêu Cung Thủ truy kích, mà Yêu Cung Thủ này lại truy đuổi như chó điên, lẽ nào cây cung trong tay ngươi chỉ là vật trang trí? Nếu như đổi thành là mình, Lục Tiên này có thể chạy ra hai trăm thước đã xem như tổ tông hắn tích đức.
- Tài bắn cung kém cỏi như vậy mà cũng dám yêu hóa cung tiễn, thực cho rằng mình là thiên phú dị bẩm sao. . .
Một trận thanh âm trào phúng xuất hiện bên cạnh Âu Dương, Âu Dương quay đầu nhìn lại, lúc này mấy tên Yêu Cung Thủ khác đang hội tụ lại một chỗ, dùng nhãn thần trào phúng nhìn tên gia hỏa yêu hóa đoản cung.
Lắc đầu, Âu Dương đã không còn hứng thú với đám người này, hắn kéo một gã Lục Tiên đi ngang qua khách khí hỏi:
- Vị đại ca, tiểu đệ mới đến Bắc Thiên Thành, muốn hỏi một chút, trận đồ truyền tống ở nơi nào?
- Truyền tống trận đồ?
Lục Tiên bị kéo lại nhìn Âu Dương, sau khi quan sát Âu Dương một phen, lặng lẽ lắc đầu nói:
- Ở trung tâm thành thị, nhưng ta khuyên các hạ không nên để ý đến truyền tống trận đồ, nếu như muốn đến chỗ nào, tốt nhất vẫn nên dùng hai chân mà đi.
Người này nói xong xoay người rời đi, để lại Âu Dương đầy hoài nghi.
- Như vậy là sao?
Âu Dương có chút khó hiểu, lắc đầu, theo đường cái đi về phía trung tâm thành thị.
- Vạn Ngôn huynh thật là thần tiễn. . .
Đi tới phía trước, Âu Dương không ngừng nhìn xung quanh, khi hắn nghe thấy hai chữ thần tiễn bất giác không nhịn được nhìn sang bên cạnh.
Lúc này chỉ thấy một đám Yêu Cung Thủ vây quanh một nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trong tay nam tử này cầm một cây trường cung, cách đó khoảng chừng một dặm, trên tấm bia có một cây trường tiễn cắm vào chỗ sát biên giới của tấm bia.
Rất hiển nhiên, thần tiễn này là do người được gọi là Vạn Ngôn huynh kia bắn ra. Khai cung ngoài một dặm, chỉ một mũi tên bắn trúng sát biên giới, cái này cũng được gọi là thần tiễn, Âu Dương thực sự rất muốn nhảy tới đạp cho đám người này té ngã, sau đó nói cho bọn họ biết cái gì là tài bắn cung.
- Dựa vào tài bắn cung này, năm nay Vạn Ngôn huynh gia nhập Đằng Xuân thánh địa nhất định không có vấn đề.
Thanh âm khen tặng không ngừng truyền đến, nhưng Âu Dương không có hứng thú đi nghe những lời sáo rỗng này của bọn họ.
Đến hiện tại, Âu Dương đại khái cũng biết thân phận của những Yêu Cung Thủ này, trên đường đi, Yêu Cung Thủ mà hắn đụng phải trên cơ bản không vượt qua thất giai, những người này căn bản thuộc về những người ngay cả tư cách gia nhập thế lực cũng không có. Người như vậy cũng dám lựa chọn yêu hóa chiến cung, Âu Dương dám nói, cả đời này của bọn họ muốn có thành tựu ở phương diện tiễn thuật là rất khó.
Người như vậy, Âu Dương nghĩ, cho dù bọn họ có thể đạt được thất giai thậm chí bát giai, các tông phái và thánh địa tuyệt đối sẽ không thu làm đệ tử, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ căn bản không có tiền cảnh phát triển đáng nói.
Lấy yêu hóa cung làm yêu binh, Bạch Hủ Minh nói trước đây không phải chưa từng có ai, thế nhưng tuyệt đối cực ít. Nếu muốn không ngừng tiến bộ trên con đường này, cần phải nỗ lực hơn người khác vài lần.
Âu Dương trực tiếp đi tới trung tâm thành thị, khi hắn bước vào trung tâm thành thị, hắn rốt cuộc cũng biết vì sao tên Lục Tiên kia nghe nói mình muốn tìm truyền tống trận đồ lại có biểu tình như vậy.
Toàn bộ trung tâm thành thị, một mặt có một trận đồ khổng lồ như quảng trường, vô số bức tường ánh sáng xung quanh phong kín trận đồ bên trong. Muốn bước vào trận đồ, chỉ có một cửa ra vào ở chính giữa, mà lúc này cửa ra vào lại đang có mấy lão giả ngồi trông coi.
Một đội ngũ rất dài sắp hàng từ lối vào, vô số người khát vọng tiến vào trận đồ mượn trận đồ lực hoàn thành truyền tống, nhưng bọn họ đều chỉ có thể lắc đầu rời đi.
- Lẽ nào truyền tống còn phải thu tiền?
Âu Dương cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, Trận Đồ Sư có thể miễn phí vì công tác của mọi người sao? Điều này hiển nhiên không có khả năng.
Thế nhưng nếu thu tiền thì hắn có chút khó xử, từ sau khi hắn tiến vào Chân Linh Giới liền được tiếp dẫn vào Vạn Tiên Sơn, tiếp theo tiến vào nơi chôn xương, cho tới hôm nay đi ra, Âu Dương căn bản không có khái niệm đối với tiền của Chân Linh Giới, hắn căn bản không biết Chân Linh Giới rốt cuộc lấy cái gì làm tiền lưu thông.
- Quá ít, không được. .
Một người trẻ tuổi nhìn lão giả trông coi đầy nịnh bợ, trong tay hắn đang cầm năm bình linh đan, đáng tiếc năm bình linh đan căn bản không thể để lão giả đồng ý cho qua.
- Linh đan.
Sau khi đến gần, Âu Dương nhìn thấy trên tay những người này đang cầm linh đan, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.
Linh đan? Linh đan đối với người khác mà nói là thứ tốt, bởi vì rất nhiều người có thể dùng linh đan trùng kích cảnh giới, thế nhưng đối với Âu Dương căn bản lại không khác gì rác rưởi.
Có tông phái thật tốt, hàng năm có thể cố định lĩnh một ít, người không có tông phái, liều mạng sống một năm có thể có được bao nhiêu linh đan?
- Linh đan? Linh đan có đáng giá bằng tu phục thuật không?
Âu Dương mỉm cười xoay người rời đi, nơi nào có người nơi đó sẽ có tu luyện giả, nơi có tu luyện giả sẽ cần Tu Phục Sư, mình nắm giữ tu phục thuật, đến bất cứ nơi nào cũng là lão gia, linh đan gì đó đối với Âu Dương mà nói không khác gì mây bay. . .
Đi dạo quanh Bắc Thiên Thành một vòng, Âu Dương rốt cuộc lôi kéo được một gã Yêu Chiến Sĩ biết về Tu Phục Sư.
- Ngươi muốn tìm Tu Phục Sư?
Tên Yêu Chiến Sĩ chăm chú quan sát Âu Dương hồi lâu, nhãn thần giống như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương. Trong mắt hắn, Âu Dương có lẽ là người có yêu binh tổn hao muốn tìm Tu Phục Sư chữa trị.
- Đúng vậy, không biết vị đại ca có biết nơi nào trong Bắc Thiên Thành có thể chữa trị yêu binh hay không?
Âu Dương rất chờ mong nhìn người này.
Thân là một Tu Phục Sư, Âu Dương tuyệt đối không thể bày hàng chữa trị yêu binh cho người khác trên đường cái, cho dù hắn dám làm như vậy, cũng không có ai dám để hắn chữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 267: Lộ phí về nhà (2)
Chương 267: Lộ phí về nhà (2)