Không chỉ có hai người, những đệ tử mới nhập môn cũng đều giật mình. Ai cũng biết truyền thuyết về Yêu Cung Thủ, ở rất nhiều nơi đều có thể thấy Yêu Cung Thủ xuất hiện, chỉ là những người này tấn công từ xa không được, cận chiến càng không được nên được xem là tu luyện giả yếu nhất, lúc này Âu Dương lấy chiến cung làm yêu binh, hắn muốn khiêu khích hai người này sao?
- Sư đệ, ta khuyên ngươi không nên tự mình chuốc lấy cực khổ. . .
Thu Phiếm nhìn vẻ mặt tức giận của Âu Dương, hắn căn bản cũng không xem trọng Âu Dương. Một Yêu Cung Thủ yêu hóa chiến cung có thể có bản lĩnh gì?
- Vậy sao? Các ngươi thực sự lý giải Yêu Cung Thủ sao?
Âu Dương nói, một đoàn hỏa diễm huyết sắc từ trên người hắn phóng ra. Thứ Kiêu Cung phát sinh một tiếng kêu to vang trời, phảng phất như tức giận thay chủ nhân, tiếp theo Thứ Kiêu Cung bắt đầu yêu hóa, toàn bộ thân cung huyết diễm thiêu đốt, song kiêu bốn cánh triển khai, nhìn chằm chằm vào địch nhân.
- Không biết sống chết.
Thu Phiếm mặc dù có chút giật mình khi thấy chiến cung của Âu Dương biến hóa hình thái, mặc dù hắn cảm thấy hắn hình như đã nghe nói đến biến hóa hình thái này ở nơi nào đó, nhưng hắn vẫn giữ ấn tượng ban đầu, muốn giáo huấn Yêu Cung Thủ không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Trong nháy mắt, thân thể hư vô của Thu Phiếm liền hoàn thành, hắn không lựa chọn ẩn giấu thân thể, cứ như vậy hóa thành trạng thái hư vô tiến về phía Âu Dương.
- Nghịch. . . Mễ….
Từng đan âm từ trong miệng Thu Phiếm phát ra, những đan âm này chính Cửu Tự Minh La Quyết mà Thu Phiếm tu luyện.
Mỗi một đan âm đều mang theo linh hồn lực của Thu Phiếm, khi cửu tự cùng xuất hiện chính là lúc linh hồn chấn động hoàn thành bạo giết linh hồn.
Cho dù là đám đệ tử đứng phía sau Thu Phiếm cũng không nhịn được bịt kín lỗ tai của mình, loại thanh âm này phảng phất có thể đâm thủng linh hồn, cho dù không phải nhằm vào bọn họ, cũng đủ khiến bọn họ cảm giác khó chịu.
Từng đan âm dưới sự dẫn dắt của linh hồn lực, hội tụ thành từng văn tự hư huyễn, những văn tự này phảng phất ẩn chứa thiên cơ, nhưng đối mặt với đơn âm văn tự này, Âu Dương vẫn cầm cung đứng yên tại chỗ, hắn thật sự muốn nhìn xem, một ảo thuật sư, cho dù hắn nghịch thiên, đan âm linh hồn của hắn có thể xúc phạm tới mình sao?
Đan âm biến ảo thành văn tự mang theo linh hồn lực hung hăng đánh về phía Âu Dương, lần này không chỉ có người quan sát xung quanh sợ hãi, cho dù là Thu Phiếm cũng sợ hãi.
Ở Vạn Tiên Sơn, đệ tử nội đấu thỉnh thoảng có phát sinh, các sơn phong thông thường cũng không quản, dù sao có tranh đấu, có áp bách mới có bạo phát càng cao.
Nhưng ở Vạn Tiên Sơn, bất luận lúc nào cũng không thể để có người bị thương quá nặng, thậm chí giết chết, nếu như thực sự làm như vậy, hậu quả sẽ là bị phế bỏ tu vi trục xuất khỏi sơn môn.
Hiện tại mặc dù Thu Phiếm không phải toàn lực sử xuất Cửu Tự Minh La quyết, nhưng nếu Âu Dương không né tránh, trực tiếp xông lên, như vậy tuyệt đối là trọng thương.
- Né tránh đi.
Thu Phiếm quay sang hô to với Âu Dương, thế nhưng đã quá muộn, đan âm của Cửu Tự Minh La Quyết đã tới trước người Âu Dương.
Đám đệ tử xung quanh hầu như đều khẩn trương kinh hãi kêu lên. Đây chính là công kích linh hồn của Thánh Thể Huyễn Thuật Sư, người này hơn phân nửa là bị thương nặng.
Nhưng sự tình lại hoàn toàn không như bọn họ dự đoán, trong nháy mắt đan âm của Thu Phiếm đánh lên thân thể Âu Dương, sau đó tiến vào thân thể của hắn.
Thu Phiếm tựa hồ có chút tuyệt vọng, lúc này hắn thậm chí đang suy nghĩ, phế vật của Âm Vân Phong có phải cố ý làm như vậy, muốn dùng loại thủ đoạn này để trục xuất mình ra khỏi tông môn.
Thế nhưng tưởng tượng và sự thực luôn luôn chênh lệch rất lớn, đan âm không tiến vào thân thể Âu Dương, tràng diện linh hồn của Âu Dương thụ thương sau đó quỳ rạp trên mặt đất phun máu không xuất hiện, Âu Dương vẫn đứng yên tại đó, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Mặc dù bản thân Âu Dương cũng không biết vì sao thể chất quỷ dị của hắn có thể miễn dịch hầu như tất cả công kích linh hồn, thế nhưng có một điều Âu Dương có thể xác định chính là, trừ phi đụng phải Huyễn Thuật Sư cấp Đại Đế, còn những Huyễn Thuật Sư khác muốn thương tổn mình chính là nằm mơ.
- Đây là Huyễn Thuật Sư sao?
Âu Dương bình thản nói, hắn có thể tưởng tượng được ý nghĩ hiện tại trong lòng Thu Phiếm.
Hiện tại Thu Phiếm thật giống như một pho tượng người đá. Dù thế nào hắn cũng không thể tin, mặc dù mình chỉ là Huyễn Thuật Sư mới tiến vào Thánh Thể, mặc dù mình mới học Cửu Tự Minh La Quyết, nhưng đan âm của mình lại hoàn toàn không tổn thương được người trước mặt? Điều này sao có thể?
- Không phải ta khiêu khích Huyễn Thuật Sư, ta chỉ muốn nói cho ngươi một điều, mọi người đều gọi ta là người kết thúc Huyễn Thuật Sư.
Nói xong, Âu Dương kéo động Thứ Kiêu Cung, dây cung hỏa diễm thiêu đốt, quang tiễn bỗng nhiên xuất hiện, hiện tại Âu Dương thật giống như một pho tượng sát thần hỏa diễm, toàn thân hắn đều bị hỏa diễm huyết sắc bao phủ.
- Bạo.
Một mũi quang tiễn từ dây cung của Âu Dương bay ra, quang tiễn bắn thẳng về phía Thu Phiếm. Nhưng Âu Dương cũng không muốn giết chết Thu Phiếm, mặc dù hắn biết sư phụ của mình cực kỳ lợi hại, thế nhưng Âu Dương cũng không muốn làm một người đặc biệt, hắn chỉ muốn giáo huấn Thu Phiếm một chút là được rồi.
Tiếng bạo vừa xuất khẩu, quang tiễn của Âu Dương đã tới trước người Thu Phiếm, ngay khi tất cả mọi người còn đều bị mũi tên này làm cho khiếp sợ, quang tiễn lại bỗng nhiên bạo khai hình thành một đạo sóng xung kích điên cuồng trực tiếp đánh lên người Thu Phiếm.
Quang tiễn hoàn toàn xem thường thân thể hư vô có thể miễn dịch một số công kích, cứ như vậy trực tiếp đánh bay Thu Phiếm ra ngoài.
Một kích này không khiến hắn chết, cũng sẽ không khiến hắn bị thương nặng, nhưng tuyệt đối làm hắn mất hết thể diện.
- Nhớ kỹ, ngươi căn bản không hiểu Yêu Cung Thủ, ngươi cũng không xứng đi nghị luận Yêu Cung Thủ.
Âu Dương thu hồi Thứ Kiêu Cung, lấy ngón tay chỉ vào Thu Phiếm nhẹ giọng nói.
- Đây. . . Đây mới là Yêu Cung Thủ. . .
- Thật là lợi hại. . .
Những đệ tử mới nhập môn chỉ nghe nói về Yêu Cung Thủ đều bị mũi tên này của Âu Dương hù dọa, lúc này bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi, trước đây nghe đồn Yêu Cung Thủ đều là phế vật, không thể có thành tựu gì có phải là ăn nói lung tung.
Âu Dương liếc nhìn những đệ tử mới nhập môn, hắn cũng không dự định dây dưa quá lâu với những người này, móc lệnh bài của mình ra, bước qua đại trận hộ sơn tiến vào sơn môn, sau đó chạy thẳng về phương vị Âm Vân Phong.
- Đó. . . Đó có phải là Thứ Kiêu Cung mười năm trước nghe đồn xuất hiện ở nơi chôn xương?
Bỗng nhiên, một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhìn Âu Dương đi xa, trong nháy mắt hắn hình như nhớ lại truyền thuyết mười năm trước.
Mười năm trước, có một gã Yêu Cung Thủ đơn thương độc mã xông vào Thánh Thú Cốc, lấy cửu giai lực ứng chiến phệ hồn, mặc dù cuối cùng Cực Cảnh tan biến, không ai biết Yêu Cung Thủ này sống hay chết, thế nhưng hình tượng Thứ Kiêu Cung vẫn được mọi người truyền tụng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 275: Giấc mộng mười năm (1)
Chương 275: Giấc mộng mười năm (1)