Lúc này đã là một hai giờ sáng. Cửa hàng bán cần câu kia cũng đã sớm đóng cửa. Lôi Minh còn chưa mở miệng, lão Hồng đã vèo một tiếng chạy về phía bên kia!
- Nhớ trả tiền!
Lôi Minh gật đầu tiếp tục nói:
- Thật ra này nắm quyền cũng giống như câu cá. ngươi phải giữ được sự ổn định! Cho dù ngươi biết rõ đêm nay mình có khả năng không câu được cá, ngươi vẫn phải ổn định! Bằng không tâm của ngươi rối loạn, làm sao câu được cá!
Lôi Minh nói chuyện rất chậm. Động tác của lão Hồng lại rất nhanh. Thời gian chưa tới một phút, lão Hồng đã cầm hai cái cần câu đi tới bờ sông. Lão Hồng đưa một cái cho Lôi Minh, một cái khác thì đưa cho Thiệu Phong.
Lôi Minh nhẹ nhàng móc mồi cá vào cần, thả cần câu xuống sông. Mặc dù phía đối diện có viết cấm câu cá, nhưng Lôi Minh căn bản không để ý tới nó! Đừng nói là con sông nhỏ này, cho dù bên trong hoa viên Nam Hải hắn cũng đã từng câu. Ai dám ngăn cản hắn?
- Câu cá thế này, ngươi không thể biết được một khắc sau cá có cắn câu hay không, nhưng đây không phải là điều quan trọng. Dù sao chỉ cần ngươi có đầy đủ thủ pháp, nhất định sẽ có cá cắn câu, đúng không?
Lôi Minh vẫn không quay đầu lại. Mà lúc này Thiệu Phong cũng đã thả lưỡi câu vào dòng sông, cứ lẳng lặng ngồi ở sát bên cạnh Lôi Minh.
- Chỉ cần mồi câu cá đủ tốt, chỉ cần thủ pháp lão luyện, nhất định có cá cắn câu!
Thiệu Phong mãi mãi vẫn tự tin như vậy. Tuy nhiên Thiệu Phong biết, ngày hôm nay chính là một ngày quan trọng nhất trong đời hắn. Nếu như hợp lệ, hắn thật sự sẽ đứng ở trên đỉnh cao của thế giới này. Nếu như thất bại, mình sẽ bị đánh về nguyên hình. Cả đời chỉ có thể làm một công tử ăn chơi chè chén!
Sau khi Lôi Minh nghe thấy câu trả lời của Thiệu Phong cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cầu cần của mình. Trong lúc nhất thời nơi này rơi vào trong yên tĩnh. Trong mười lăm phút không hề có một tiếng nói chuyện. Đám người lão Hồng vẫn đứng ở đó, không có một người dám cắt ngang suy nghĩ của Lôi Minh.
- Mồi cá đủ tốt, thủ pháp đủ lão luyện nhất định sẽ có cá cắn câu! Nói không sai!
Sau mười lăm phút nữa, cuối cùng Lôi Minh đã mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Nhưng ngươi không biết mình câu được một con cá nhỏ cỡ như con mèo hay là một con cá mập! Cho nên vào lúc này thứ bắt được lại trở thành một thứ then chốt nhất!
Lôi Minh dùng câu cá để nói chuyện nói nắm quyền. Những người ở chỗ này tất nhiên nghe xong có thể đều hiểu được.
- Cho nên thế nào?
Lôi Minh quay về phía lão Hồng phất phất tay. Lão Hồng đốt cho Lôi Minh một điếu thuốc. Lôi Minh hít sâu môt hơi nói:
- Cho nên, lực cầm cần câu mới chính là quan trọng nhất! Gặp phải con cá nhỏ như con mèo, vừa động liền kéo lên!
Lôi Minh nói xong câu này, không ngờ hắn thật sự kéo từ dưới sông lên một cón cá nhỏ! Nhưng Lôi Minh ngay cả liếc mắt nhìn con cá nhỏ này cũng không làm.
Thiệu Phong ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, nhìn Lôi Minh vứt con cá này ở đó, sau đó lại tiếp tục thả cần câu. Hắn biết, hiện tại hắn nên tiếp tục lắng nghe chứ không phải là mở miệng!
- Một con cá nhỏ, nếu như thời điểm ngươi kéo lên dùng lực quá lớn, như vậy sẽ có cảm giác uổng phí khí lực!
Lôi Minh lắc đầu, giống như thật sự đang nói về chuyện câu cá.
- Nhưng chúng ta câu cá không phải lúc nào cũng là câu con cá nhỏ, lãng phí một chút khí lực không sao. Dù sao khí lực có thể hồi phục. Nhưng nếu như con cá cắn câu lại là một con cá mập lớn hoặc là con cá voi lớn thì sao?
Nếu như người bình thường nghe Lôi Minh nói như vậy nhất định sẽ phì cười. Dùng lưỡi câu nho nhỏ sao có thể câu được cá mập lớn hay cá voi lớn!
Nhưng Thiệu Phong lại không hề cảm thấy buồn cười. Hắn biết đã đến thời khắc quan trọng nhất.
- Nếu như từng câu được cá mập lớn, như vậy ngươi phải cân nhắc một chút. Chất lượng lưỡi câu của ngươi có đủ hay không được? Nếu như đủ tốt, có thể nhờ người phía sau hỗ trợ kéo một chút. Có thể ngươi sẽ kéo được con mồi tốt nhất từ trước tới nay! Nhưng nếu như cá voi lớn cắn câu, vậy ngươi phải làm gì?
Lôi Minh nhìn Thiệu Phong.
- Dùng kéo cắt đứt dây câu, sau đó câu cá một lần nữa!
Rốt cuộc Thiệu Phong đã đưa ra câu trả lời của hắn. Câu trả lời này của hắn cũng khiến Lôi Minh và những người đứng sau lưng Lôi Minh đều nở nụ cười!
- Ha ha ha, xem ra ngươi đã sâu sắc hiểu được đạo câu cá!
Lôi Minh nói xong, liền từ trên mặt đất đứng lên, tiện tay vứt cần câu trên mặt đất quay về phía Thiệu Phong nở nụ cười.
- Đa tạ Tướng quân!
Thiệu Phong có chút cảm động. Lôi Minh từng bước bồi dưỡng mình. Những lời nói trong nhà kho kia chính là muốn đánh thức mình. Nếu như mình không đuổi theo, như vậy những lời Lôi Minh nói sẽ trở thành sự thực. Sau khi mình đuổi theo, Lôi Minh còn một vấn đề cuối cùng. Nếu như mình trả lời không đủ thoả mãn hắn, như vậy mình vẫn sẽ mất đi tất cả.
Nhưng bây giờ hắn đã qua cửa ải. Hắn thật sự đi qua một cửa ải nhân sinh khó khăn nhất. Qua được bậu cửa này, hắn cũng tìm thấy tay vịn của bảo tọa. Tiếp theo chính là tới ngồi lên!
- Không cần cám ơn ta. Vị trí này không dễ làm như vậy. Một bước sai chính là vạn kiếp bất phục! Lão Hồng các ngươi đi đi. Ta với Thiệu Phong đi tới trường Thành Thể!
Lôi Minh nói quay về phía đám người lão Hồng phía sau lắc lắc đầu. Đám người lão Hồng liền tỏ ra lo lắng. Nhưng dù nghĩ thế nào, bọn họ vẫn lựa chọn rời khỏi đó.
- Chúng ta không câu được con cá to này, nhưng chúng ta phải móc cho hắn chảy máu. Vào lúc này chúng ta ngồi trên cùng một con thuyền nhỏ. Nếu như cá voi lớn này ngoan hiền, như vậy hắn sẽ mặc kệ chúng ta rời đi. Nếu như cá voi lớn này hung tàn, như vậy có lẽ cái đuôi của hắn sẽ đánh võ thuyền của chúng ta, sau đó ăn chúng ta! Ngươi nói chúng ta nên làm như thế nào?
Lúc này chỉ còn lại hai người Lôi Minh với Thiệu Phong. Hai người bọn họ đi dọc theo đê tiến về phía trường Thành Thể.
- Cho cá voi lớn ăn mồi cá, khiến cá voi lớn ăn no!
Thiệu Phong lại trả lời.
- Không sai. Cá voi lớn ăn no sẽ không ăn chúng ta! Mà bây giờ chúng ta đối mặt không phải là một con cá voi lớn. Đây là một con quái thú. Hắn không ăn mồi cá. Cho nên vào lúc này chúng ta phải làm gì?
Lôi Minh tiếp tục hỏi.
Lần này Thiệu Phong không biết trả lời thế nào. Giờ phút này hắn đã biết mình quá non. Nhất định là trong lòng Lôi Minh đã có một câu trả lời hoàn mỹ. Nhưng mình lại không thể hiểu được.
Lôi minh nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong, sau đó Lôi Minh nói:
- Ngươi vẫn còn phải học rất nhiều thứ. Cái ta muốn dạy cũng rất nhiều. Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi làm sao để duy trì mối quan hệ tốt nhất với quái thú, để hắn không ăn ngươi!
Lôi Minh nói xong câu này, phía xa đã có một người mặc đồng phục học sinh của trường Thành Thể đi về phía bên này. Nhìn người này Thiệu Phong liền giật mình nhìn Lôi Minh. Hắn cảm thấy có chút không tin nổi. Lôi Minh làm sao đoán được người này sẽ xuất hiện ở đây?