DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 982: Nỗi lòng của Âu Dương

Bản thân Âu Dương cũng cảm thấy mờ mịt đối với vấn đề này.

- Đừng nghĩ lung ta lung tung nữa. Không phải có một câu nói rất hay sao. Là của ngươi trốn cũng không thoát. Không phải là của ngươi có muốn cũng không chiếm được! Cho dù ngươi có chuyện lớn bằng trời, cũng phải chờ qua năm mới, chờ giúp Lôi tướng quân vượt qua tất cả đã!

Lưu Tĩnh cầm tay Âu Dương an ủi Âu Dương một chút!

- Được rồi! Chúng ta tiếp tục mua đồ tết! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Âu Dương cười ha ha, sau đó cùng hai người Thiệu Phong Lưu Tĩnh tiến vào trong một bách hóa bắt đầu chọn đồ tết.

Trong tổ trạch của Lôi Minh, Lôi Minh đang tự tay viết các tấm thiệp mời đại thọ. Lần này Lôi Minh rất coi trọng chuyện này. Ai nói người của Lôi gia vĩnh viễn không sống quá sáu mươi tuổi? Lần này mình muốn ở trước mặt tất cả mọi người cho bọn họ nhìn thấy lão tử cười sống sót qua được tuổi sáu mươi này thế nào.

- Tướng quân, hai ngày nay trong Bắc Kinh có lời đồn rất lợi hại đối với bữa tiệc mừng thọ của ngài. Tuy nhiên...

Một thành viên của Long Quân hồi báo.

- Tuy nhiên bọn họ đều nói ta đang giấu đầu hở đuôi đúng không?

Tất nhiên Lôi Minh có thể đoán được, bên ngoài chắc chắn sẽ có lời đồn đại không hay.

- Vâng! Rất nhiều người đều nói muốn tới bữa tiệc đại thọ của ngài để xem chuyện cười...

Trên mặt người thành viên Long Quân này có mấy phần phẫn nộ. Trong Long Quân, Lôi Minh chính là thần không gì không làm được.

Mỗi thành viên của Long Quân đều kính trọng Lôi Minh như thần linh. Mặc dù hiện tại phía trước có một hố lửa, nếu như Lôi Minh nói nhảy, không quá mười giây, người của Long Quân có thể lấp bằng hố lửa!

- Ha ha, thế lực của Long Quân càng ngày càng lớn. Lần này cấp trên có ý định muốn chúng ta suy yếu. Ban đầu bọn họ muốn chờ sau khi ta chết đả kích Thiệu Phong. Tuy nhiên ta sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện. Ai muốn động vào Long Quân, trừ phi ta chết!

Trong giọng nói của Lôi Minh mang theo sát ý.

- Thiệu Phong mới lên nắm quyền to, ta sẽ không để lại cho hắn bất kỳ tai hoạ ngầm nào! Âu Dương tiên sinh nói ta có thể sống đến chín mươi hai tuổi. Thật ra không cần chín mươi hai tuổi, chỉ cần ta sống được thêm năm năm nữa, Thiệu Phong có thể thật sự nắm giữ được tất cả trong tay. Tới lúc đó ta có thể an tâm ở trong nhà thưởng thức trà chơi cờ rồi!

Lôi Minh đã sắp xếp tốt đối với tương lai. Mặc dù Thiệu Phong lên vị, trong vòng năm năm nữa khẳng định sẽ có người chèn ép. Mình tồn tại chính vì muốn uy hiếp những gia hoả này, khiến những gia hoả này không dám đánh chủ ý vào Long Quân. Chỉ cần sau năm năm nữa, chờ Thiệu Phong nắm giữ được tất cả, như vậy cho dù những người này muốn giở trò gì đi nữa cũng vô ích thôi!

- Âu Dương tiên sinh thật sự...

Người thành viên Long Quân này đến giờ vẫn cảm thấy nghi ngờ về Âu Dương. Nhưng nói tới đây hắn dừng lại. Dù sao nếu như hắn nghi ngờ, không riêng về gì Âu Dương, ngay cả việc Lôi Minh dường như bị nguyền rủa cũng vậy.

- Âu Dương tiên sinh là thần. Không có chuyện gì thần không làm được! Được rồi, đem hết thiếp mời mừng thọ này phát xuống đi!

Lôi Minh cũng không trách người này. Hắn cầm trong tay những thiếp mời mừng thọ mời tất cả lão đại ở khắp nơi, giao cho người này, ra hiệu cho hắn đi phát...

Chờ đến khi thành viên Long Quân rời đi, Lôi Minh nhìn hoa tuyết bay ngoài cửa sổ mỉm cười nói:

- Lại sắp đến tết rồi! Chờ qua được cái tết năm nay ta sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ...

Tiếng pháo rộn ràng. Mỗi nhà đều có dán câu đối xuân. Mặc kệ là người già hay trẻ nhỏ, vào ngày đó đều được mặc quần áo mới. Đúng, cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ. Hắn cũng mua một bộ đường trang màu đỏ mặc trên người.

Thật ra Âu Dương thích bộ trường bào nguyệt sắc trước kia hơn là bây giờ. Chỉ có điều trong thời đại này, mặc y phục như thế sẽ bị người xem là thanh niên có vấn đề...

- Năm xưa đều là Thiệu Phong ăn tết với ta. Năm nay lại có thêm người, càng náo nhiệt hơn trước kia!

Ngay hôm nay Lôi Minh cao hứng một cách kỳ lạ. Hắn còn lấy ra rượu đã cất giữ nhiều năm để chiêu đãi mọi người.

- Thiệu Phong không trở về nhà ăn tết sao?

Lưu Tĩnh vừa ăn sủi cảo vừa hỏi. Dù sao trong lòng người bình thường, cứ tới năm mới, bất luận bản thân đang ở chỗ nào đều muốn về nhà ăn tết.

- Nơi này chính là nhà của ta!

Thiệu Phong khẽ mỉm cười. Hắn nói không sai. Tuy rằng hắn họ Thiệu, nhưng Thiệu gia nhưng từ nhỏ đến lớn đều không cho hắn một chút ôn nhu.

Cha hắn qua đời rất sớm. Lúc Thiệu Phong còn rất nhỏ, mẹ hắn cũng đi theo cha hắn. Chỉ còn lại một mình Thiệu Phong cô độc từ nhỏ. Trong đại gia tộc như thế, gia gia nãi nãi mãi mãi xa lánh. Trong mắt của bọn họ, thân tình không quan trọng bằng lợi ích.

Hơn nữa Thiệu Phong chỉ là một trong vô số hài tử, không hề có điểm nào xuất chúng. Từ nhỏ hắn lại mất đi sự quan tâm của cha mẹ, cho nên khi còn bé tính tình của Thiệu Phong rất quái gở. Như vậy hắn càng khó có thể khiến trưởng bối yêu thích.

Hơn nữa trong đại gia tộc như thế đừng nói là yêu thích, chỉ cần những trưởng bối kia không nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Thiệu Phong chết đi, Thiệu Phong cũng đã rất cảm ơn bọn họ.

- Trước đây ta đều ăn tết với cha. Năm nay hẳn cha cảm thấy rất cô đơn!

Thời điểm Lưu Tĩnh nói câu nói này nàng không phát hiện ra, Âu Dương ngồi bên cạnh nàng đã cúi đầu lặng lẽ.

Ăn tết với cha mẹ! Đúng vậy, cho dù là Thiệu Phong từ khi còn rất nhỏ đã mất đi cha mẹ, nhưng hẳn Thiệu Phong vẫn còn mang theo ấn tượng khi cùng ăn tết với cha mẹ. Nhưng Âu Dương thì sao?

Từ nhỏ Âu Dương đã là một cô nhi. Âu Dương chưa bao giờ hưởng thụ bất kỳ cảm giác thân tình nào. Trước kia mỗi lần tới năm mới, người khác đều được cha mẹ cho mua quần áo mới tỏ ra rất vui mừng. Nhưng từ xưa tới nay Âu Dương vẫn chỉ là một người cô đơn.

Lưu Tĩnh nói một hồi mới phát hiện được sự thay đổi của Âu Dương. Dường như nàng biết mình đã nói sai vội vàng che miệng lại!

- Âu Dương... Ta... Ta không phải cố ý...

Lưu Tĩnh rất áy náy nhìn Âu Dương.

- Không sao. Ta không có năng lực thay đổi quá khứ. Tuy nhiên ta có thể nắm giữ hiện tại và tương lai của ta!

Âu Dương ngẩng đầu lên cười với Lưu Tĩnh một cái. Chỉ có điều nụ cười này trong mắt mọi người lại không hề đẹp mắt chút nào.

- Thật ra với năng lực của Âu Dương tiên sinh chưa chắc đã không thể tìm hiểu được thân thế của mình!

Lôi Minh uống một hớp rượu Mao Đài đã được cất giữ lâu năm. Chén rượu Mao Đài ngả một màu vàng, có mùi thơm đậm đà. Lôi Minh hớp một cái, không ngừng thưởng thức dư vị còn lưu lại trong miệng.

- Điều đó có thể được sao? Trở lại quá khứ xem thử vì sao ta lại bị vứt bỏ? Sau đó kết quả tốt là ta thấy được cha mẹ ta bởi vì nỗi khổ tâm trong lòng. Kết quả xấu là cha mẹ của ta không có trách nhiệm? Thật ra hai kết quả này, bất luận là kết quả nào cũng không có ý nghĩa. Bởi vì bất luận là kết quả nào, bắt đầu từ thời khắc bọn họ vứt bỏ ta, ta chỉ là Âu Dương! Ta chỉ thuộc về chính ta!

Đọc truyện chữ Full