DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 1022-23: Đây là trâu bò, không phải là giả!

Tay Lý Thu Linh vung chiến chuy quay về phía không trung đánh về phía con cú huyết sắc đang bay tới! Nhưng khi búa lớn đánh vào móng vuốt của con cú huyết sắc, không ngờ chiến chuy trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt đến mức biến hình. Hai trảo của con cú huyết sắc đột nhiên nắm lấy chiến chuy. Không ngờ thần binh này lại dễ dàng bị biến thành một đống sắt vụn như vậy!

- Ta tới giúp ngươi!

Một người nhìn trẻ tuổi trong tay cầm một cái quạt giấy đang đứng bên cạnh Trịnh Tú Nhi nói. Nhìn bề ngoài hắn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi rất ít ra mặt nói chuyện. Lúc chiếc quạt giấy này đươc mở ra, một con sông lớn từ trong quạt giấy chồm ra!

Trong nháy mắt, từng ngọn núi, dòng sông, sơn hà xã tắc vẽ trên cây quạt bất ngờ sống lại, biến thành sơn hà thật sự đón đánh con cú huyết sắc!

- Suy nghĩ thật kỳ lạ!

Âu Dương khinh thường nhìn sơn hà đón gió mà lên. Trong mũi tên này gồm hai phần lực lượng của mình cùng lực lượng có linh tính của Thứ Kiêu Cung. Với lực lượng như thế này cho dù là Âm Dương Đồ của Minh Hậu cũng không nhất định có thể tiếp được huống gì là sơn hà kia!

Núi lở thành đá vụn. Sông băng thành giọt nước mưa. Trong lúc nhất thời bên trên tất cả quỷ đảo bị đá lớn bằng gian nhà cùng với vô số giọt mưa từ trên không trung trút xuống, dường như muốn phá hủy toàn bộ nơi này.

- Chuông vàng!

Một trong năm đại cường giả Thiên Đình cầm chuông vàng đồng tử trong tay phóng lên trời. Chuông vàng trong tay hắn không ngừng bị hắn rung lên. Không gian bị chuông vàng đánh nát, rất nhanh đã tạo thành một hố đen ngay không gian trước mặt con cú huyết sắc. Đồng tử này rất thông minh, muốn mở ra một thời không khác khiến con cú huyết sắc tiến vào bên trong, như vậy chỉ một thoáng đã giải quyết được tất cả phiền phức.

Nếu như đây chỉ là một mũi tên bình thường của Âu Dương đương nhiên sẽ dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng đây là con cú huyết sắc thông linh. Con cú huyết sắc trực tiếp dùng một móng vuốt kéo hư không khép lại với nhau, sau đó giống như phát điên, vỗ cánh một cái khiến chuông vàng và đồng tử đều bay mất không tìm thấy...

Vừa tiếp xúc, sơn hà xã tắc của Phiến công tử bị hủy. Chuông vàng đồng tử bị đập bay. Chiến chùy của Lý Thu Linh bị hủy. Trong mấy chục giây ngắn ngủi không ngờ trong bốn đại cường giả Thiên Đình đối phó với Âu Dương chỉ có Trịnh Tú Nhi tạm thời vẫn lông tóc không tổn hại! Lần này Trịnh Tú Trinh trực tiếp choáng váng!

Đó còn là người sao? Âu Dương vẫn là người sao? Tại sao mỗi lần mình cảm thấy có cơ hội giết chết hắn đều phát hiện hắn mang tới cho mình chính là kỳ tích mà không phải là xui xẻ vậy?

- Trịnh Tú Nhi! Chết đi!

Âu Dương nói, con cú huyết sắc lao thẳng tới chỗ Trịnh Tú Nhi! Trịnh Tú Nhi nhìn thấy con cú huyết sắc từ trên trời xông tới, nói thật nàng quá hoảng sợ! Những người khác với Âu Dương không hề có thù hận trực tiếp. Nói trắng ra những người khác với Âu Dương hoàn toàn thuộc về đều vì chủ của mình mà tranh hùng thiên hạ, không thể nói là người tốt hay là người xấu.

Nhưng thù hận giữa mình với Âu Dương đã sớm đến mức độ khó giải. Vào lúc này Âu Dương muốn đối phó với mình tuyệt đối là hạ sát thủ!

- Có thần châu của Vu tổ ở bên cạnh ta, ngày hôm nay ngươi không thể giết chết ta được!

Trịnh Tú Nhi nói. Cả người nàng lập tức trốn vào trong dạ minh châu đang cầm trong tay. Sau đó dạ minh châu biến thành một đạo lưu quang trực tiếp phá nát hư không biến mất không thấy bóng dáng!

Nàng chạy trốn... Chỉ mới như vậy đã bị doạ chạy rồi sao? Đây thực sự là kết quả không ai có thể ngờ tới được. Đồng tử vừa bị quạt bay chuông vàng đi tới nơi này vừa đúng lúc bắt gặp Trịnh Tú Nhi chạy trốn.

Tuy rằng trong lòng hắn đầy khinh bỉ, nhưng hắn đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như đổi lại là mình, trong tình huống biết rõ chắc chắn phải chết, tuyệt đối sẽ không xông lên nhất định phải chạy trốn!

Chỉ trong chốc lát, bốn người chỉ còn lại ba người. Ba người này trên căn bản đều có tổn thất rất lớn. Trong lúc nhất thời làm sao chiến đấu tiến được nữa?

- Lão đầu, ngươi không ổn sao?

Bên kia Ngụy Bỉnh Dập không phải là đối thủ của Khâu Vân Bình. Tuy rằng dựa vào một quyết tâm trước sau vẫn đánh với Khâu Vân Bình, nhưng chỉ trong chốc lát chân thân Ma Vương của Ngụy Bỉnh Dập đã bị đánh nát vài cái. Tuy rằng nhìn qua Ngụy Bỉnh Dập không bị thương, trên thực tế mỗi một chân thân Ma Vương đều là một phần linh hồn của Ngụy Bỉnh Dập. Chỉ một lát như vậy Ngụy Bỉnh Dập chí ít đã tổn thất ba phần mười lực chiến đấu!

- Lão Ngụy, ngươi đừng cố quá, để cho ta tới giết lão chó này!

Âu Dương ở trên không trung lại kéo cung. Lại là một con cự cú huyết sắc đón gió giương cánh. Đôi cánh vừa vung lên, con cú huyết sắc vừa nãy còn chưa biến mất đã bay tới hợp lại, cùng xông về phía Khâu Vân Bình!

Khâu Vân Bình rất đàn ông! Không sai. Khâu Vân Bình rất đàn ông trực tiếp dùng phất trần xé nát hư không. Hắn không ngu ngốc giống như đồng tử chuông vàng muốn đưa con cú huyết sắc này vào trong hư không. Hắn trực tiếp đưa chính mình vào trong...

Thời gian chưa tới năm phút, năm người đã chạy mất hai người. Ba người còn lại mặt mày đỏ au!

- Ha ha ha ha! Âu Dương ta đã muốn đi thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được! Nghe kỹ cho ta! Bắt đầu từ hôm nay Tiên giới sẽ tiến vào một trận đại tẩy rửa. Tất cả những người nào thuộc về Thiên Đình đều phải chết! Năm nay trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tiên giới chính là thời gian ta tàn sát hết trăm ức Nhân tộc của Thiên Đình!

Âu Dương chắp hai tay sau lưng đạp không rời đi. Giờ phút này hắn giống như một thần linh, đưa ra một lời quyết định sinh tử của trăm ức Nhân tộc. Hắn cứ đạp không như vậy rời đi, không ngờ không một người nào dám tiến lên trước để ngăn cản hắn. Thậm chí không một người nào dám mở miệng phản bác cho dù một chữ...

Ngụy Bỉnh Dập đã đứng ở bên cạnh Âu Dương. Hai người đạp lên sóng biển từng bước tiến về phía xa! Trận này mấy vạn người vây giết không ngờ cũng không thể giữ được Âu Dương ở lại.

Thật ra trong thời gian này Âu Dương cũng rất có trình độ, giả vờ hết mấy phần! Tuy nhiên điều này cũng không thể trách Âu Dương được. Nếu như hắn có một phần do dự, vậy ngày hôm nay hắn tuyệt đối không thể ra khỏi hải ngoại!

- Không phải ngươi dùng bí pháp nào đó đấy chứ?

Ngụy Bỉnh Dập biết Âu Dương đang bị thương. Nhưng vừa nãy Âu Dương biểu hiện một hồi còn mạnh hơn cả thời điểm so đấu với Minh Hậu. Ngụy Bỉnh Dập nghi ngờ Âu Dương đã dùng bí pháp hại người nào đó.

- Đừng nhiều lời! Ta không chống đỡ được bao lâu. Một lát nữa khi lực lượng tan đi, lực chiến đấu của ta chỉ còn lại nửa thành. Chúng ta không thể trốn. Một khi trốn, nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra hư thực. Tiếp theo chúng ta cứ như vậy từng bước từ từ trở lại!

Âu Dương biết, vào lúc này hắn đã dùng khí thế hoàn toàn đè chết Thiên Đình. Nhưng hắn tự biết về hư thực của hắn. Vào lúc này cho dù trong lòng đối phương nghi ngờ, nhưng phần lớn chính là sợ hãi. Chỉ cần Âu Dương không lộ ra sơ hở, tuyệt đối không có người nào dám xông tới!

- Được! Quá điên cuồng! Ta cùng ngươi đi một lần!

Ngụy Bỉnh Dập lớn tiếng khen hay! Chuyện này thật sự quá điên cuồng. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập chỉ còn lại bảy phần lực chiến đấu. Một lúc nữa Âu Dương chỉ còn có nửa thành lực chiến đấu!

Dưới tình huống này lại muốn từ đi một đường từ vị trí Thiên Nam của Thiên Đình đi tới Tây Bắc. Cho dù hai người bọn họ đi nhanh hơn nữa ít nhất cũng phải mất ba tháng. Không có thứ gì, hoàn toàn giả vờ đi trong ba tháng, chỉ sợ cho dù đối phương có thù oán với ngươi cũng không dám ra tay. Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ một chút liền cảm thấy kích thích!

- Cũng may đối thủ của ta không phải là Thiên Vương. Bằng không bất kỳ ai trong số chúng ta cũng không đi được!

Âu Dương biết, tuy rằng Thiên Vương là một người tự phụ, nhưng Thiên Vương cũng là một kẻ mưu trí siêu quần. Mình giả vờ bí ẩn đi như vậy, trong mắt người bình thường, chính là ta mặc xác ngươi, ta đã nói rõ sẽ bắt nạt các ngươi! Đây là rất trâu bò. Nhưng có lẽ ở trong mắt Thiên Vương, chỉ sợ Thiên Vương liếc mắt một cái đã có thể phát hiện Âu Dương là cung giương hết đà!

- Nếu như tiếp theo bọn họ đưa một vài tiểu rác rưởi đến khiêu khích thì phải làm sao bây giờ?

Ngụy Bỉnh Dập lo lắng nhìn Âu Dương hỏi.

- Ngươi quá khinh thường ông bạn già của ta. Cho dù ta không ra tay, lấy lực lượng của ông bạn già hiện tại, cho dù những kẻ đến đều là tiên tôn cũng không sao!

Âu Dương nắm Thứ Kiêu Cung, đây là chỗ dựa duy nhất cũng là chỗ dựa cuối cùng của Âu Dương.

Tiếp theo Thiên Đình sẽ không giảng hoà. Nhưng năm đại cường giả của Thiên Đình tuyệt đối không dám cùng đi ra. Lần này mình biểu hiện ra lực lượng khiến bọn họ không dám dễ dàng mạo hiểm tới trước mặt mình nữa. Nhưng chắc chắn sẽ quấy rầy. Một khi bọn họ lộ ra bất kỳ nhược điểm nào, tiếp theo chắc chắn là đả kích giống như lôi đình!

- Có cần thông báo Bạch Tinh tới đón chúng ta không?

Ngụy Bỉnh Dập có biện pháp thông báo với Bạch Tinh!

- Không được. Ngay cả Chiến tộc ta cũng không thông báo! Bởi vì vào lúc này chỉ cần những người khác thoáng động, Khâu Vân Bình nhất định có thể nghĩ đến tình huống của chúng ta. Ở trên địa bàn của hắn, cho dù viện quân của chúng ta tới cũng sẽ là thập tử vô sinh!

Âu Dương biết, lần này chắc chắn chạy trốn đại kinh thiên! Chỉ có điều lần này bọn họ lưu vong nhưng lại có cường thế giả. Trái lại truy sát trở thành yếu thế!

- Ba tháng tiếp theo cứ cẩn thận du sơn ngoạn thủy. Mạng của hai người chúng ta có thể ở lại chỗ này hay không phải xem hai người chúng ta có loại hay không!

Âu Dương nói trắng ra, hai người nhất định phải có gan. Một khi hai người lộ ra một tia sợ hãi, vậy tiếp theo chính là cục diện hủy diệt.

- Ngay cả Phượng Hoàng thành đều đã đồ rồi! Ngay cả con chó cái kia cũng đã diệt, lão tử còn sợ cái gì! Ngày hôm nay lão tử đã hù chết đám tôn tử của Thiên Đình!

Ngụy Bỉnh Dập cũng là một kẻ hung ác. Đặc biệt là khi ở cùng một chỗ với Âu Dương, mỗi lần đều kinh tâm động phách như vậy, còn lần này lại càng thêm kích thích.

Nửa thành thực lực của Âu Dương còn mạnh hơn cả tiên tôn. Nhưng mạnh tới mức nào cũng có giới hạn. Dù sao cái gọi là nửa thành của Âu Dương có hạn chế rất lớn. Chỉ sợ ngoại trừ quan tâm chiến ý ra Âu Dương không có cách nào sử dụng bất kỳ năng lực nào trong phương pháp thánh chiến. Như vậy nếu như Âu Dương đụng phải một đám tiên tôn liên thủ, chắc chắn sẽ phải chết.

Cũng may Thứ Kiêu Cung có thể hỗ trợ. Ngụy Bỉnh Dập còn bảy thành lực lượng. Bảy thành lực lượng của Ngụy Bỉnh Dập hiện tại gặp bất kỳ người nào của Thiên Đình đều sẽ bị bị trong giây lát. Một người tàn phế và một người nửa tàn lại muốn đi bộ đến Thiên Nam? Chắc chắn đây là một loại khiêu chiến tới cực hạn...

Tin tức Âu Dương từ địa ngục đi ra, bị mấy vạn cường giả vây giết tại quỷ đảo như gió truyền khắp Tiên giới. Vô số người đều cảm thấy lần này Tiễn Thần Âu Dương sẽ xong đời. Nhưng tiếp theo có một tin tức lại khiến tất cả mọi người thiếu chút nữa đã sụp đổ!

Âu Dương không chỉ không chết, hơn nữa trong vạn người vây giết, hắn còn suýt nữa giết chết hai đại cường giả Thiên Đình. Đồng thời hắn còn hùng hồn tuyên bố, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tiên giới, chính là lúc hắn chém hết trăm ức Nhân tộc!

Lời nói như vậy chẳng khác gì đắc tội với tất cả những người đã nương nhờ vào Thiên Đình! Trăm ức Nhân tộc của Tiên giới, mà những người thuộc về Thiên Đình khẳng định không nhiều tới trăm ức như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Mọi người đều hiểu rõ, trăm ức trong miệng Âu Dương không phải là tàn sát hết Nhân tộc. Mà hắn lại nói cho những Nhân tộc này biết, các ngươi đã không có cơ hội nữa. Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ những người phản bội các ngươi!

Bản thân Âu Dương cũng được coi là Nhân tộc. Tuy rằng bây giờ hắn là Chiến Vương, nhưng không thể phủ nhận Âu Dương vẫn có xuất thân từ Nhân tộc. Nhưng hiện tại đánh nhau, cũng bất chấp người nào là Nhân tộc, người nào không phải là Nhân tộc. Âu Dương đã bất chấp tất cả! Đây là suy đoán của rất nhiều người.

Trên thực tế Âu Dương thật sự không dự định tàn sát hết trăm ức Nhân tộc... Lúc đó hắn nói ra những lời nói hùng hồn như vậy hoàn toàn chỉ có ý định doạ lui những người kia. Nhưng bản thân Âu Dương lại không biết, một câu nói kia của mình đã khiến cho tất cả những người trong Nhân tộc đã đầu phục Thiên Đình trở nên khủng hoảng.

- Âu Dương vẫn chưa đi! Hắn còn ở trong Thiên Nam!

Tin tức kia càng thêm chấn động! Sau khi thốt ra một câu hùng hồn như vậy, hắn vẫn còn lại ở lại Thiên Nam. Theo lời đồn, Âu Dương với Ngụy Bỉnh Dập giống như hai thư sinh dạo trơi, trên đường vừa đi vừa nói vừa cười căn bản sẽ không thèm để mắt tới đám nhân mã của Thiên Đình! Chuyện như vậy nếu như bình thường khẳng định sẽ bị người nghi ngờ là giả vờ. Nhưng sau trận chiến ở hải ngoại còn có người nào dám nói như vậy chứ? Ai dám đi thử xem có phải Âu Dương có thể thuấn sát mình hay không?

Mạng chỉ có một cái. Có vài người ngốc tới mức đến chạy chỗ Âu Dương nói: "Đến đây thử xem, xem có thể thuấn sát lão tử được không?.

Đúng, không thể phủ nhận, lời này rất trâu bò. Cũng có người đã làm như vậy nhưng kết quả bọn họ đều bị một mũi tên của Âu Dương thuấn sát! Một mũi tên thuấn sát...

- Cảnh sắc Thiên Nam này quả nhiên đẹp hơn Tây Bắc. Thời gian vừa qua, Tây Bắc đánh nhau lâu như vậy không ít địa phương đã bị phá hủy. Ngay cả Bất Lão Tuyền trước đây cũng không thấy nữa rồi!

Lúc này hai người Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đang ngồi trong một tửu lâu. Hai người có vẻ rất bình thường, thật sự giống như hai văn nhân tới ngắm cảnh vậy.

- Đúng vậy, cũng may Thiên Đình còn chưa phát rồ tới mức diệt sạch thành thị Thiên Nam!

Âu Dương đi tới Thiên Nam mới phát hiện nơi này không phải đều là sinh linh đồ thán giống như mình đã nghĩ. Đầu phục Thiên Đình đều là cường giả trong nhân tộc. Bình thường Nhân tộc và một vài không đủ tư cách vẫn sinh hoạt qua lại bình thường. Chỉ có điều những người này không còn tự do như trước đây mà thôi!

Đọc truyện chữ Full