Hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu như không phải hiện nay bị buộc tới tuyệt lộ, hai người có thể sẽ kêu Nghi Quân rời khỏi, nhưng hiện tại không ai được lựa chọn, cơ hội chỉ có một lần, đây không phải bọn hắn hung ác, dù sao ai có thể bảo chứng , sau khi Thiên Vương sống lại Nghi Quân sẽ không một lần nữa phản chiến? Đối với một người như vậy, biện pháp duy nhất chính là để hắn vĩnh viễn nhắm hai mắt, không còn cách nào đối nghịch với bọn họ.
- Ngươi không có hùng tâm tráng chí, ta nghĩ, đợi sau khi tất cả kết thúc, ta sẽ tìm người viết lại mọi chuyện thành một bộ truyền kỳ, để hậu nhân có thể tỉ mỉ đọc lại và truyền xướng!
Ngụy Bỉnh Dập phất tay nói rất hùng hồn.
- Vậy Âu Dương sẽ là diễn viên chính. Âu Dương, sau khi tất cả kết thúc ngươi muốn sống như thế nào?
Nghi Quân ngồi xuống bên cạnh Âu Dương, nhẹ giọng hỏi.
- Ta? Ta đã đồng ý với bọn họ, sẽ cho bọn họ tham gia một hôn lễ linh đình nhất, đến lúc đó ta sẽ mời ngươi đến tham gia!
Âu Dương nhìn Nghi Quân nói. Những lời này của hắn cũng vô cùng thật lòng.
- Tốt lắm, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một phần đại lễ siêu cấp!
Nghi Quân vỗ ngực, kỳ thực Nghi Quân cũng là một người hào sảng, chỉ có điều hắn đứng sai đội ngũ mà thôi.
- Không cần, ngươi có thể đến chính là lễ vật tốt nhất cho Âu Dương ta rồi! Thật hy vọng có một ngày tất cả mọi người có thể buông tha tất cả thù hận, sau đó cùng nhau uống rượu tâm tình.
Trong ánh mắt Âu Dương tràn ngập chờ mong.
Thiên Vương, Nghi Quân, Minh Hậu, đội viên của trung đội thứ bảy, đội viên chết trong Sinh Tử Cảnh, còn có vô số người này sau này có thù hận với mình. Nếu như đến lúc đó thực sự có thể tề tụ một chỗ, không biết tràng cảnh đó sẽ như thế nào! Đáng tiếc điều đó vĩnh viễn chỉ có thể là mộng tượng, dù sao bản thân Âu Dương cũng biết rõ, đây là chuyện không thể nào xảy ra, người chết cũng đã chết, người còn lưu lại, mặc dù còn sống nhưng hồi tưởng lại sợ rằng cũng có một phần hối tiếc.
- Tốt lắm, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới!
Lúc này Nghi Quân cười rất thật lòng, nhưng hắn lại không biết, sinh mệnh của hắn đang đi tới những phút cuối cùng.
Cường giả sinh ra trong nước này, rất nhanh sẽ chết ở Động Minh thuỷ vực phía trước. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập sớm đã nổi lòng tất sát, hai người không thể buông tha Nghi Quân.
Âu Dương nhìn thoáng qua Thanh Nhi, trong mắt hắn có vài phần xin lỗi, kỳ thực hắn biết, Thanh Nhi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình sẽ giết chết Nghi Quân, nhưng đây là hiện thực, không phải hắn muốn hay không muốn, mà là một việc phải làm.
- Các ngươi mau nhìn phía trước! Trời ạ! Nước và trời ở cùng một chỗ!
Thanh Nhi chỉ về phía trước, bàn tay nàng ôm cái miệng nhỏ nhắn, đối với thiếu nữ từ nhỏ đến lớn sống trong sơn thôn như nàng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kỳ cảnh như vậy.
- Cái này gọi là Liên Thiên Giang, đoạn này là nguồn gốc của cái tên Liên Thiên Giang, có người nói chênh lệch giữa chỗ cao nhất và chỗ thấp nhất chừng vạn thước, một lát nữa con thuyền của chúng ta sẽ khiến ngươi có một loại cảm giác thuyền mọc cánh thành tiên!
Nghi Quân nhìn phía trước, dòng nước ngân sắc thực sự giống như ngân hà từ trên chín tầng trời chảy xuống.
- Ta nhớ trước đây trong thế giới ta từng sống có một câu thơ Thủy thiên thượng lai gì đó, trước đây vẫn nghĩ là tưởng tượng, hiện tại xem ra trên thế giới này thật sự có kỳ cảnh như vậy!
Âu Dương cũng không khỏi không thán phục, Liên Thiên Giang này có chênh lệch đến vạn thước, đoạn này chính là nơi nguy hiểm nhất kỳ lạ nhất.
- Phía trên chính là Động Minh thuỷ vực, ta mang các ngươi tới đó!
Nghi Quân đứng ở đầu thuyền, thuyền nhỏ đã bắt đầu nghịch lưu mà lên. Tràng cảnh này chỉ có thể xuất hiện ở tiên giới, chỉ có tu luyện giả mới có thể làm được, xoay mình trong dòng nước chảy xiết như vậy, đừng nói là thuyền chèo, cho dù là thuyền có mô - tơ cũng không thể đi lên...
- Thật kích thích!
Thanh Nhi túm chặt lấy mạn thuyền, rất sợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống, dù sao thuyền lấy góc độ bảy mươi lăm độ chạy lên, cái này còn kích thích hơn xe chạy lên núi.
- Cái này chưa là gì! Sau khi chúng ta đi một đoạn nữa, các ngươi mới biết mỹ cảnh chân chính của Liên Thiên Giang!
Nghi Quân rất quen thuộc với Liên Thiên Giang, đoạn đẹp nhất của Liên Thiên Giang chính là đoạn thượng du, chỉ có điều muốn ngồi thuyền vượt qua nơi đó, sau đó đến Động Minh thuỷ vực không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, tiên nhân bình thường ở đây có thể cũng sẽ bị loại dòng xoáy do Động Minh thủy vực hình thành nuốt chửng.
- A? Phía trên còn có mỹ cảnh?
Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cùng nhau đứng lên, trong mắt hai người đều có vẻ chờ mong.
- Ha ha ha! Nghe nói Ma giới cũng có rất nhiều nơi tráng lệ, một lát nữa lên tới nơi, ta bảo đảm các ngươi nhất định sẽ giật mình!
Nghi Quân cười lớn, không ngừng kéo thuyền lên phía trên, lúc này nhìn lại phía sau, bọn họ đã cách thủy vực phía dưới mấy nghìn thước, cự ly nhìn qua quá kích thích, người có chứng bệnh sợ độ cao đến đây, chắc chắn sẽ trực tiếp bị dọa chết.
- Ta nhớ lại kiếp trước có một loại trò chơi tên là nhảy cao, chính là từ trên cao nhảy xuống, sau đó người lơ lửng trên một sợi dây, hiện tại nhìn vị trí của chúng ta, sợ rằng người bình thường tuyệt đối không dám nhảy xuống!
Trước đây Âu Dương kỳ thực vẫn muốn khiêu chiến trò chơi nhảy cao, nhưng vẫn không có cơ hội, đợi được hắn có cơ hội đã thành tiên nhân, từ trên cao phi hành lao xuống cũng không tính là gì, chỉ có nhảy cao khôn cách nào khơi gợi hứng thú của Âu Dương.
- Ta từng nghe nói, đó là một thế giới công nghệ cao đúng không!
Nghi Quân đương nhiên từng nghe nói về địa cầu của Âu Dương.
- Đúng, nhưng đó chỉ là một số trò chơi nhỏ, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả khoa học kỹ thuật cũng không có ý nghĩa gì!
Âu Dương gật đầu, kỳ thực hắn nói cũng không sai, cho dù địa cầu trăm nghìn năm nữa phát triển ra hạm đội tinh cấp thì có thể thế nào? Cho dù là hạm đội giữa các hành tinh, có thể phi hành mấy trăm tỉ năm cũng không thể bay đến tiên giới, hơn nữa bất luận hạm đội tinh cầu có cường đại thế nào, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của tiên nhân, tiên nhân vung tay lên chính là long trời lở đất. Cường giả đạt được cấp bậc của Âu Dương, chỉ trong một ý niệm đủ để hủy diệt tất cả! Bất luận là loại vũ khí nguyên tử hạt nhân gì đó đều chỉ như phù vân.
- Kỳ thực trong đại thế giới này có vô số tiểu thế giới, rất nhiều nơi đều vô cùng kỳ quái, sau này có cơ hội thật ra có thể đi dạo thưởng thức!
Nghi Quân nói đến đây, bọn họ đã tới vị trí thượng du nhất.
- Oa...
Thanh Nhi bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên... Bởi vì cảnh sắc thượng du thật sự quá đẹp, khiến Thanh Nhi không thể dời mắt đi đâu.....
Trong nháy mắt du ngoạn sơn thuỷ thượng du, Nghi Quân cũng chìm đắm trong mỹ cảnh. Cột nước đủ mọi màu sắc nối mặt sông với thiên không, xung quanh bách hoa nở rộ, tranh nhau khoe sắc. Trong nước sông, từng dòng xoáy giống như từng tiểu thế giới, hoặc là thuận kim đồng hồ hoặc là nghịch kim đồng hồ, trong mỗi dòng xoáy đều có một cột nước nối liền với cửu thiên.