DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 1132-1133: Đại chiêu ném vào mặt

Hoa tuyết huyết sắc còn đang bay lả tả, cho dù là đại địa phía nam cũng phủ thêm một tầng huyết sắc, mang tới cho thế giới này một vẻ quỷ dị. Ba nhân ảnh đi ra ngoài thành Nam Tiên thành, ba người cũng không lựa chọn phi hành, mà cứ bộ hành tiến về phương hướng thiên đình.

Lúc này thiên đình kỳ thực đã hiện ra trong mắt bọn họ. Đó là một tòa cung điện cực lớn lơ lửng trên chín tầng trời, từng mảnh tường vân như tôn lên vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy của Thiên Cung này.

Chỉ có điều lúc này tiên cung đã không phải là ngọc sắc như vốn có, mà là một mảnh huyết hồng, điều này khiến tiên cung có vẻ càng thêm thần bí quỷ dị.

- Các ngươi nói thiên đình đã chuẩn bị lễ vật gì cho chúng ta?

Lúc này Bạch Tinh lưng đeo Yêu Thần Thương, trên người hắn mặc y phục như thợ săn, hai tay và da dẻ dưới đầu gối đều lộ ra trong gió lạnh, nhưng y phục như vậy lại càng tôn thêm vóc người hoàn mỹ của hắn, phối hợp với cây trường thương không ngừng lóe ra điểm điểm tinh quang sau lưng, có vẻ càng thêm thần bí khó lường.

Trong tay Ngụy Bỉnh Dập cầm một thanh chiến nhận, đó là Ma Vương chiến nhận của hắn. Xung quanh chiến nhận có đoàn đoàn vân khí huyết sắc bao vây lấy thân kiếm. Chiến nhận này không có vỏ kiếm, chữ khắc của Ma tộc trên thân kiếm có vẻ rất mỹ lệ, nhưng người quen biết với Ma Vương đều biết, mỗi chữ khắc trên thân kiếm này đều vô cùng hung tàn, bất luận một chữ khắc nào nếu điêu khắc trên một cây trường kiếm bình thường, lực lượng kích hoạt cũng đủ khiến trường kiếm bình thường này biến thành một cây thần binh lợi khí.

Trên Ma Vương chiến nhận lại có trăm vạn chữ khắc, có thể tưởng tượng nếu một cây chiến nhận như vậy toàn lực huy vũ, đó chính là một siêu cấp sát khí. Cho dù tùy tiện tìm một kẻ ngu ngốc cầm cây chiến nhận này cũng có thể trở thành một siêu cấp đồ tể, chứ đừng nói một chủ nhân như Ma Vương.

Trên người Âu Dương vẫn là nguyệt sắc trường bào và áo choàng lông chuột màu đen phảng phất như không bao giờ thay đổi. Tóc hắn được bó gọn ném ra sau người, lúc này trong gió lạnh, mái tóc dài của Âu Dương thoáng tung bay. Khi phong tuyết đi tới bên cạnh Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đều bị lực lượng trên vũ khí của hai người tự động loại bỏ, duy độc có Âu Dương vẫn ở trong gió lạnh như một người bình thường.

Nhưng nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện, khi mỗi phiến phong tuyết rơi xuống trên người Âu Dương đều giống như bị một hắc động hấp thu, đưa về trong hư vô. Bản thân phảng phất như một hắc động không ngừng nuốt chửng tất cả.

B người từng bước dẫm lên tuyết địa, cước bộ của bọn họ cũng không phải rất nhẹ nhàng, nhưng tâm tình của bọn họ lại rất nhẹ nhàng. Ngay cả lực lượng cũng không sử dụng, cứ như vậy bước đi trong gió lạnh.

Nếu như không có quang huy thần bí biểu hiện ra trên vũ khí của Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh, có lẽ người khác nhìn thấy ba người đều nghĩ họ là người bình thường. Ở nơi như tiên giới, người có chút tu vi đều sẽ lựa chọn ngự phong bay lượn, đặc biệt là trong khí trời như vậy, người lựa chọn đi trong tuyết thật sự không nhiều.

- Cuộc đời ta đã nhìn thấy hai Thiên Cung, tính ra thiên đình là cái thứ ba ta đụng phải. Hai cái trước đều sụp đổ trong tay ta!

Âu Dương kỳ thực rất muốn nói, làm thiên cung lơ lửng trên không trung là đứa trẻ giả bộ ngưu bức. Tiêu hao lực lượng cực lớn làm cung điện lơ lửng trên bầu trời, chỉ cần một cường giả tùy tiện đánh ra một kích hủy diệt trận pháp lơ lửng kia, như vậy toàn bộ cung điện không phải sẽ rơi xuống trong nháy mắt sao?

Âu Dương bảo đảm, nếu rơi xuống từ độ cao như vậy, tuyệt đối là tan tành nát vụn. Đương nhiên trong thiên đình đều là cường giả, Âu Dương cũng không hy vọng xa vời bọn họ sẽ cùng rơi tự do, nhưng vừa đấu võ đã mất nhà cũng có nhiều áp lực.

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta nghĩ ngươi nên dỡ bỏ đệ tòa Thiên Cung thứ ba này!

Bạch Tinh hắc hắc cười xấu xa. Đừng thấy tiểu tử này bình thường hào hoa phong nhã, nhưng người quen biết hắn đều biết, hắn là ma sát nhân. Chỉ có điều thời gian hắn trở thành yêu tổ cũng chưa nhiều, còn chưa có cơ hội đại khai sát giới như Âu Dương hoặc Ngụy Bỉnh Dập.

Nhưng nếu vì như vậy ngươi cho rằng Bạch Tinh là một người tốt, vậy ngươi hoàn toàn sai lầm. Dùng một câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, trưởng thành đến giai đoạn của chúng ta, trong tay người nào mà không phải máu chảy thành sông, những kẻ suốt ngày kêu la đại nghĩa sát nhân đều là ngụy quân tử. Còn Ngụy Bỉnh Dập hắn chính là tiểu nhân, muốn tàn sát thì tàn sát, từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý đến những thứ gọi là lời ra tiếng vào.

- Hôm nay cho ngươi một cơ hội tàn sát tất cả, thời khắc thiên đình phá vỡ, chính là lúc ngươi tàn sát.

Âu Dương cũng không phải người tốt gì, chí ít bản thân Âu Dương chưa bao giờ nói nói mình là người tốt, dù sao theo Âu Dương thấy làm như vậy rất dối trá.

Dùng câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, mình trưởng thành đến trình độ này, cũng đã sớm dính đầy máu tươi trên tay. Cường giả, chính là khiến hai tay mình nhuộm đầy máu tươi địch nhân, nếu hôm nay bọn họ đã tới đây, như vậy cũng đã sớm dự định triệt để phá vỡ thiên đình, đã có dự định này, đương nhiên chưa từng nghĩ đến sẽ bỏ qua cho bất cứ người nào.

- Đừng gấp, trước tiên ta sẽ cắm tứ phương trận cho bọn hắn! Hắc hắc!

Bạch Tinh cười xấu xa. Xem ra hắn mới là kẻ xấu nhất, lúc này cắm tứ phương trận, hiển nhiên hắn cũng không dự định để bất cứ người nào chạy thoát.

- Ngươi đừng nói cho ta trận kỳ của ngươi là vật tùy thân mang theo?

Ngụy Bỉnh Dập toát mồ hôi, gia hỏa này không phải đặc biệt sở trường diệt cả nhà người ta sao? Bằng không tại sao lại mang theo vật tùy thân là loại trận kỳ độc ác tứ phương trận?

- Không phải, ta chỉ cố ý mang theo lần này. Phải biết rằng, Âu Dương của chúng ta đã hô lên đồ tẫn thiên đình, nếu như chúng ta không để đại địa ngàn dặm xung quanh đây nhuộm thành hồng sắc, vậy không làm mọi người thất vọng hay sao?

Bạch Tinh mỉm cười, bắt đầu cắm đạo trận kỳ thứ nhất, còn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập chỉ còn biết rùng mình.

Biến đại địa ngàn dặm xung quanh thành huyết sắc, có thể tưởng tượng chuyện này cần máu tươi của bao nhiêu người, mà máu tươi này còn là máu tươi của cường giả.

- Sau trận chiến này, thiên đình sẽ không còn tồn tại nữa.

Ngụy Bỉnh Dập cũng không phản đối, tàn sát là chuyện Ngụy Bỉnh Dập thích nhất. Gia hỏa này hiển nhiên chính là một kẻ cuồng tàn sát. Âu Dương thậm chí hoài nghi, nếu như để hắn đến một thế giới hiện đại nào đó, hắn có thể trở thành một tướng quân bị nguyền rủa vì tàn sát hay không.

- Lại có thêm nhiều sinh mệnh!

Âu Dương cảm thán một tiếng, sau đó phía sau hắn xuất hiện một đoàn hỏa diễm nho nhỏ, hỏa diễm từ từ phóng đại, sau đó Thứ Kiêu Cung từ trong hỏa diễm bay ra, hoàn thành chuyển biến yêu hóa của Thứ Kiêu Cung.

Nhìn Thứ Kiêu Cung mỗi lần xuất trận đều phải hoàn thành yêu hóa, Ngụy Bỉnh Dập cười hắc hắc nói:

- Âu Dương, kỳ thực ngươi có biết, ngươi mới là kẻ hiếm thấy nhất trên thế gian này!

- Bình thường bất luận là Yêu Chiến Sĩ, Huyễn Thuật Sư, Lục Tiên cũng vậy, sau khi tới cấp Tiên Nhân đều sẽ vứt bỏ mọi thứ trước đây đạt đến một loại trình độ lực lượng tinh khiết, duy độc có Yêu Cung Thủ như ngươi, đạt đến giai đoạn này vẫn sử dụng yêu binh trước đây của mình! A không! Phải gọi là thánh binh!

Ngụy Bỉnh Dập nhớ tới trình độ biến thái của Thứ Kiêu Cung, hắn vội vã đổi giọng.

Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập món đồ chơi này tuyệt đối là biến thái không gì sánh được, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến lực lượng phòng ngự tuyệt đối của cây thánh binh này, chỉ sợ tất cả cường giả của tiên giới liên thủ một kích cũng không thể giết chết Âu Dương.

Thánh binh, đây là thánh binh. Tiên giới chỉ độc có một cây thánh binh này mà thôi.

- Kỳ thực tính cả Thứ Kiêu Cung, ta đã từng nhìn thấy ba món thánh binh!

Âu Dương nhớ lại tình huống trong Loạn Thạch cốc trước kia, lần đó trong Loạn Thạch cốc Âu Dương đã nhìn thấy hai món thánh binh khác.

- Không thể nào!

Nghe thấy lời nói của Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập cũng mở to hai mắt nhìn hắn, người khác nghe nói có thánh binh xuất hiện cũng đã muốn phun máu, vậy mà hắn lại nói hắn từng nhìn thấy ba món, lẽ nào nói Âu Dương còn có con bài chưa lật? Lẽ nào nói ba món thánh binh đó đều ở trên người Âu Dương? Người này là hộ chuyên nghiệp thánh binh sao?

Rất hiển nhiên đây là chuyện không có khả năng, Âu Dương đương nhiên không thể là hộ chuyên nghiệp thánh binh. Âu Dương nói:

- Trước kia khi ta ở trong một sơn thôn giống như thế ngoại đào nguyên của thế giới đã đụng phải chủ nhân của Tử Kim hồ lô. Tử Kim hồ lô trong tay hắn chính là một thánh binh, nhưng Tử Kim hồ lô khác với Thứ Kiêu Cung, Thứ Kiêu Cung là không ngừng lớn lên, cuối cùng đạt được thánh binh, còn Tử Kim hồ lô trời sinh chính là thánh binh, hơn nữa ta thậm chí cảm giác nó sở hữu uy lực vượt qua Thứ Kiêu Cung.

- Ngươi nói cái gì?

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, hắn cảm thấy có chút khó hiểu. Âu Dương đã từng nhìn thấy Tử Kim hồ lô? Chuyện này sao có thể?

- Làm sao không thể, kỳ thực ta mới là chủ nhân đầu tiên của Tử Kim hồ lô, chỉ có điều ta biết hồ lô đó không thích hợp với ta, ta tiện tay ném đi, hồ lô đó lại trực tiếp đập nát tấm chắn của thế giới bay đến tay ai cũng không biết, như vậy mới có chủ nhân của Tử Kim hồ lô sau này.

- Ta có một loại dự cảm, có lẽ có một ngày ta sẽ gặp lại hắn!

Âu Dương cười ha ha, nếu nói Âu Dương hoàn toàn không hối hận đó là giả. Một thánh binh tùy tiện ném đi có thể phá vỡ tấm chắn của thế giới, như vậy nó sở hữu lực lượng cường đại như thế nào! Một thánh binh như vậy mà mình lại trực tiếp ném đi. Âu Dương thề, nếu như cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ lập tức làm chuyện lấy máu nhận chủ.

Nhưng Âu Dương biết những chuyện này cũng đều là phù vân, tất cả đều phảng phất như được thiết kế, nếu Aau Dương lưu lại Tử Kim hồ lô, như vậy chủ nhân của Tử Kim hồ lô cũng sẽ không bang trợ hắn, cũng sẽ không có câu chuyện của chủ nhân Tử Kim hồ lô, cho nên tất cả đều chỉ có thể khiến Âu Dương bất đắc dĩ.

- Vậy thứ còn lại là cái gì?

Ngụy Bỉnh Dập dùng một loại nhãn thần như nhìn thấy biến thái nhìn Âu Dương, người khác thấy thánh binh còn kích động hơn nhìn thấy cha ruột, nhưng người này lại nói cái gì tiện tay ném đi, hắn còn là người hay sao? Đương nhiên, Ngụy Bỉnh Dập không biết Âu Dương hối hận hơn bất cứ người nào, chỉ có điều Âu Dương giả bộ ngưu bức vẫn rất tài tình, chí ít Âu Dương không nói cho mọi người hắn rất hối hận.

- Thứ còn lại hình như là một tấm gương, nhưng đã không biết tung tích, ngay cả ta cũng không tìm được tấm gương đó ở đâu!

Âu Dương cười ha ha, Tử Kim hồ lô còn xuất ra một chủ nhân báo ân cho mình, nhưng tấm gương kia rút cuộc ở chỗ nào?

Đây là một điều bí ẩn, một bí ẩn mà Âu Dương có thể vĩnh viễn không thể biết được, Âu Dương cũng không muốn đi phá giải bí ẩn này. Dù sao trên thế giới này có quá nhiều những điều bí ẩn, cùng với tu vi ngươi tiếp xúc ngày càng cao, ngươi cũng phát hiện bí ẩn ngày càng nhiều.

Ba món thánh binh, Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương, chủ nhân thần bí của Tử Kim hồ lô, cường giả sở hữu năng lực vượt qua tấm chắn thế giới nhiều lần bang trợ Âu Dương, để trả lại ân tình trước kia cho Âu Dương. Còn tấm gương không biết tung tích.

- Nếu như trước kia ta đều ba món thánh binh trong tay, đối phó với Thiên Vương căn bản là không cần chí cao vô thượng gì đó, trực tiếp cầm Tử Kim hồ lô đập xuống Thiên Vương, Thiên Vương có thể bị trực tiếp đập xuyên qua, còn là loại xuyên qua vĩnh viễn không bao giờ quay lại...

Âu Dương xấu xa nghĩ.

Hai người trao đổi một hồi, Bạch Tinh cũng cười âm hiểm từ phía xa trở về, làm một thủ thế OK với hai người. Rất rõ ràng, chiêu thức này của hắn là học được từ đệ tử tử thần của mình. Âu Dương không cho rằng trên thế giới này có người hiểu OK là cái gì.

- Xin mời, bảo đảm không có kẻ nào chạy thoát!

Ngụy Bỉnh Dập cười nói:

- Chúng ta chuẩn bị cho người ta nhiều lễ vật như vậy, nói không chừng người ta cũng chuẩn bị lễ vật cho chúng ta, các ngươi xem!

Ngụy Bỉnh Dập nói xong, chỉ tay về phía trước, nhìn thấy trên Thiên Cung, từng pho tượng phảng phất như Ma Thần lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây, mỗi một pho tượng giống Ma Thần này đều sở hữu lực lượng hủy thiên diệt địa, nhưng lực lượng này hình như chỉ có một kích, nhưng một kích này tuyệt đối cũng không thể coi thường, bởi vì số lượng của nó thực sự rất nhiều, hôm nay thiên đình tựa hồ đã trở thành một khu rừng đá do pho tượng cấu thành.

- Khốn khiếp! Nếu nhiều pho tượng như vậy tập trung nã pháo, còn không lấy mạng của chúng ta!

Bạch Tinh cũng rụt đầu. Rất rõ ràng, những pho tượng này khẳng định không bằng một kích liều mạng của cường giả tổ cấp, nhưng bất cứ một công kích nào những pho tượng này cũng mạnh hơn một kích tiện tay của cường giả tổ cấp.

Nếu chỉ có mấy chục pho tượng thậm chí là trên trăm pho tượng, ba người cũng có thể biểu thị không áp lực. Nhưng bọn chúng lại quá nhiều! Âu Dương hoàn toàn không nghi ngờ, các pho tượng ở đây phải lên tới hàng nghìn, có thể bắn liên tục một ngày một đêm...Tồn tại của trăm vạn pho tượng biến nơi này thành lôi trì, khiến ba người có một loại cảm giác vượt qua lôi trì.

- Quá âm hiểm!

Ngụy Bỉnh Dập phiền muộn, thiên đình còn chơi được như vậy sao? Rất hiển nhiên những pho tượng này không phải được chuẩn bị một hai ngày, phía trên có lẽ đã được khắc trận pháp, sau đó để đám người Khâu Vân Bình chuyển những pho tượng này xông lên, chỉ cần có người dám đi tới, cho dù Âu Dương mở phòng ngự tuyệt đối cũng vô dụng.

Bởi vì phòng ngự tuyệt đối chỉ có thể chống đỡ trong nháy mắt, còn những pho tượng này có thể đánh liên tục đánh một ngày một đêm, hoàn toàn không cần hoài nghi, sau một ngày một đêm này, toàn bộ Thiên Nam đều có thể hóa thành hư không.

- Đây quả thực là làm càn quá mức!

Bạch Tinh cũng nổi giận, hắn khổ sở bố trí tứ phương trận muốn tiêu diệt toàn bộ thiên đình, hiện tại xem ra tứ phương trận cũng vô dụng rồi. Bọn họ có lễ vật, người ta cũng có lễ vật, lúc này xông lên, công kích sẽ lập tức triển khai.

Đọc truyện chữ Full