Âu Dương ở bên cạnh nói:
- Thật không hề có một chút phong độ thân sĩ nào...
Giờ phút này, trong lòng cô y tá khẳng định cũng nghĩ như vậy. Người này thật sự không có phong độ thân sĩ. Tuy nhiên cô y tá nhỏ không có khả năng há miệng nói ra câu này. Dù sao lúc này nàng đã bị Thiên Vương nắm lấy. Trong thiên hạ này người đã bị Thiên Vương nắm lấy còn có thể chạy trốn chỉ sợ thật sự không có. Cho dù là Âu Dương cũng không làm được.
Cho dù là chí cao vô thượng như Âu Dương, một khi lại gần bị Thiên Vương bắt được, trong nháy mắt có thể là cục diện thân thể bị xé thành mảnh nhỏ. Dĩ nhiên, Âu Dương so với người bình thường vẫn tốt hơn một chút. Cho dù bị xé thành từng mảnh Âu Dương cũng có thể biểu diễn tại chỗ cho ngươi xem cái gì gọi là nhanh chóng sống lại.
- Màu xám! Vì sao lại như vậy?
Đây là lần đầu tiên Thiên Vương quan sát mắt của một hài tử trong khoảng cách gần như vậy. Nếu như không phải xác định hai người kia tuyệt đối không phải là người bình thường, thậm chí cô y tá sẽ nghi ngờ đây là một cách tán gái hoàn toàn mới.
- Không sai chính là màu xám. Màu xám mới màu sắc chủ yếu của tất cả thiên địa này. Ngươi xem một chút đi, không chỉ nàng, bất luận là một hài tử trưởng thành nào, bất luận là hài tử có tư duy của riêng mình, trong mắt tất cả bọn họ là màu xám.
Âu Dương ha ha cười nói:
- Thật ra bất luận là ở thế giới, màu xám đều là màu sắc chủ yếu. Ngày người này sinh ra, nàng cũng giống như hài tử này, nắm giữ hai màu đen trắng của thế giới này. Nhưng tại sao sau khi đến thế giới này, hai màu đen và màu trắng trước kia đều biến thành màu xám? Điều này căn bản không thể trách bọn họ được. Chỉ có thể trách thế giới này ô nhiễm người mà không phải con người ô nhiễm thế giới.
Âu Dương nói xong ngón tay lại chỉ vào hài tử mới sinh kia. Vào lúc này con mắt của hài tử thật ra vẫn chưa hoàn toàn biến hóa, nhưng đã có một vài chuyển biến.
- Được rồi. Thiên Vương, ta cho ngươi xem những thứ này chỉ muốn nói cho ngươi biết, không phải bản thân con người là sai. Mà con người sống trong cái thế giới này điều có thể làm cũng chỉ là như vậy. Cho dù dù ngươi hủy diệt thế giới này một trăm lần một ngàn lần một vạn lần ngươi cũng chỉ có thể tiếc nuối phát hiện, bất luận ngươi sáng tạo ra con người thuần khiết tới mức nào, cuối cùng vẫn sẽ bị thiên địa này ô nhiễm.
Âu Dương chỉ tay vào cô y ta trong tay Thiên Vương. Cô y tá nhỏ đã bay tới bên cạnh Âu Dương.
- Xóa vĩnh viễn xóa trí nhớ của ngươi, hay cất giấu vĩnh viễn ở trong lòng ngươi những gì ngươi đã nhìn thấy hôm nay đây?
Trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười mỉm. Thật ra ngày hôm nay cô y tá này thật sự nhận được không ít lợi ích. Cô y tá này đã tiếp cận chí cao vô thượng trong khoảng cách gần như vậy. Đối với bản thân nàng chính là một cách để gột rửa tâm hồn. Không nghi ngờ chút nào, mặc dù lúc trước cô nương này là kiểu tàn phế thế nào đi nữa, nếu như hiện tại cho nàng đi tu luyện, nàng tuyệt đối sẽ biến thành một thiên tài xuất sắc siêu cấp.
- Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án. Đi thôi...
Tay Âu Dương đa ra bên ngoài. Thân thể của cô y tá nhỏ không ngờ tự nhiên xuyên qua vách tường xuất hiện ở bên ngoài.
Khi cô ý tá nhỏ lại đứng trên mặt đất, nếu như không phải trên cổ còn có một chút cảm giác tê dại, có lẽ nàng sẽ nghi ngờ một khắc trước mình đã nằm mơ.
- LyLy... nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đi mau...
Một giọng nói từ phía trước vang lên. Cô y tá nhỏ ngẩng đầu lên về phía trước nhìn tới. Hóa ra vừa nãy nàng đi qua bên kia. Bên đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng thời gian dường như dừng lại. Đồng nghiệp của nàng thậm chí không biết nàng đã từng biến mất quá.
- A... A... Tới đây...
LyLy thoáng nhìn về phía cửa phòng dành cho trẻ sơ sinh kia. Nàng không biết lúc này bên trong có phải thật sự tồn tại hai người kia không rõ là thần linh hay quỷ hay không. Nhưng nàng tuyệt đối không có lá gan lại đẩy cánh cửa lớn này ra. Bởi vì nàng hiểu rõ, nếu như hai người kia thật sự tồn tại, mình đẩy cửa ra chỉ sợ sẽ phải gặp cảnh còn kinh khủng hơn là gặp quỷ sống...
Trên thực tế lần này nàng thật sự đã sai. Nếu như nàng đẩy cửa ra cũng tuyệt đối không thể nào thấy được Âu Dương và Thiên Vương nữa. Trừ phi nàng có thể có được con mắt với hai màu đen trắng của trẻ con, bằng không tuyệt đối không thể nào thấy được sự hiện hữu của bọn họ.
Điều này giống như là một đoạn nhạc đệm. Trong chớp mắt thời gian một tháng đã trôi qua. Thời gian một tháng đối với Thiên Vương và Âu Dương thật sự rất ngắn ngủi, chỉ giống như một người bình thường chớp chớp mắt một cái, gần như đã có thể bỏ qua.
Sau một tháng, đôi vợ chồng kia nhận hài tử của bọn họ từ phòng sơ sinh ra ngoài. Bọn họ không phải là người cói tiền có của. Bọn họ không thể nào giống như những người có tiền để con mình sống trong đó nửa năm. Cho nên bọn họ vẫn phải ôm con trở về tự mình chậm rãi nuôi nấng.
- Đây chính là sự không công bằng. Tại sao con của người có tiền ngay từ thời khắc sinh ra đã có thể hưởng thụ tất cả những điều này. Còn hài tử này lại chỉ có thể về nhà chứ?
Thiên Vương muốn dùng những lời này để phá vỡ lý luận thiên địa công bình của Âu Dương. Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:
- Thiên Vương ngươi cảm thấy cả đời ngươi là hưởng thụ hay là chịu tội?
- Ta...
Thiên Vương suy nghĩ một chút vẫn không nói rõ được. Dù sao đi nữa nói một cách chuẩn xác, hắn sinh ra cũng không tính là được hưởng thụ. Tuy nhiên giờ này ngày này Thiên Vương có thành tựu như thế, ai dám nói thiên địa này không công bằng đối với Thiên Vương? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Những thứ này nhất thời sao có thể chứng minh được tất cả?
Trong khi Âu Dương với Thiên Vương đứng về chuyện này, hai vợ chồng kia đang ở trong nhà bắt đầu nuôi nấng hài tử này.
Một năm Hai năm Năm năm... ... Mười năm
Trong nháy mắt thời gian vội vã trôi qua. Trong thời gian này, hai vợ chồng bọn họ đã cãi nhau vô số lần. Thời điểm bọn họ cãi vã kịch liệt nhất, thậm chí còn kêu muốn đi ly hôn. Trong thời gian mười năm này hài tử kia có gào khóc cũng có nghịch ngợm cũng có vui vẻ, nhưng lại không hề có bất kỳ ưu thế nào!
Thật ra từ giây phút lựa chọn hài tử này, Âu Dương đã biết rõ về vận mệnh của hài tử này. Đây không phải là một hài tửa cấp nhân vật nghịch thiên. Đây là một hài tử chỉ có thể sống một cuộc đời với vận mệnh đi theo quỹ tích tuần hoàn. Nếu như Thiên Vương muốn biết, có lẽ trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ tất cả những điều này. Nhưng hắn không làm. Hắn muốn xem thử rốt cuộc Âu Dương muốn nói điều gì.
- Trường học cấp thấp nhất. Thành tích cũng kém nhất trong trường học. Hơn nữa hài tử này còn không có thiên phú gì. Thân thể cũng không cường tráng. Trong trường học thường xuyên bị những hài tử khác bắt nạt. Xem tới đây, hắn chính là một tiêu chuẩn bị khổ cực áp bức!
Thiên Vương không biết phải nói gì. Âu Dương tùy tiện chọn một người cũng chọn quá mức cực phẩm đi.
- Đúng...
- Ngươi nhìn tiểu tử béo mập kia một chút. Hắn là hàng xóm của hài tử này. Vận mệnh của tiểu tử mập mạp này hoàn toàn khác với hài tử này. Chúng ta cùng quan sát hai người bọn họ đi!
Âu Dương chỉ vào một đứa trẻ ngồi cùng bàn với Trương Thiên Cổ. Trương Thiên Cổ chính là hài tử mà đám người Âu Dương lựa chọn để quan sát. Tiểu tử mập mạp kia tên là Hoàng Thành Huy.
Thời gian nhanh chóng trôi quá, hai đứa bé Thiên Cổ và Thành Huy đã trải qua sơ trung cao trung, bước sau cùng lại cùng vào một trường đại học nhị lưu. Chỉ sợ hai người bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, trên đoạn đường bọn họ đi qua, đều có hai chí cao vô thượng lặng lẽ đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ. Nhưng hai người này lại là hai kẻ vô tình tuyệt đối sẽ không giúp đỡ bọn họ cho dù một chút. Bởi vì bất kỳ sự trợ giúp nào cũng có thể thay đổi vận mạng của bọn họ trong nháy mắt. Hai người này muốn nhìn thấy chính là quỹ tích vận mệnh thực sự hai đứa bé.
Bắt đầu vào đại học bắt đầu, mập mạp với Thiên Cổ đã bắt đầu khác đi. Thiên Cổ vẫn trầm mặc ít lời như trước kia. Dù sao tình hình gia đình của Thiên Cổ cũng không ra sao. Bản thân hắn lại không phải là một đứa trẻ dễ nhìn. Hơn nữa hắn cũng không thích biểu đạt bản thân. Trong đại học, một nam hài như vậy trên căn bản không có cách nào khiến người ta chú ý tới.
Nhưng bản thân Thành Huy lại là một gia hỏa hoạt bát hiếu động. Hai năm qua điều kiện của gia đình mập mạp đã có không ít chuyển biến. Cho nên từ khi bắt đầu vào đại học, Thành Huy kia liền giống như cá được thả vào trong nước. Đủ loại mỹ nữ bắt đầu không ngừng lướt qua cuộc sống của Thành Huy. Điều này khiến Thiên Cổ nhìn thấy vô cùng ước ao.
- Tiền tài, mỹ nữ. Âu Dương ngươi lựa chọn tiểu tử mập mạp tương lai sẽ không có quyền lực và địa vị sao?
Thiên Vương vẫn không nhìn lén vận mệnh của tiểu tử mập mạp. Ngược lại, hai người kia lại rất thích cuộc sống của bọn họ . .
- Xem tiếp đi. Xem tiếp rồi ngươi sẽ hiểu!
Âu Dương giống như một gian thương bán hàng vậy. Hắn vẫn giữ kín không chịu nói cho Thiên Vương biết.
Thời gian lại chuyển dời. Thiên Cổ và Thành Huy tốt nghiệp đại học. Ngày tốt nghiệp đại học, Thành Huy rời nhà tới trường học từ sáng sớm. Hắn cũng lớn tiếng la lên mình được giải phóng, mình được tự do. Thiên Cổ lại cùng các bạn học chụp bức ảnh chung cuối cùng. Khi Thiên Cổ đi tới cửa trường đại học, hắn quay đầu lại nhìn, không ngờ thấy được một học muội hắn không hay chú ý tới lại lặng lẽ đứng ở phía xa chuẩn bị vẫy tay từ biệt hắn.
- Chuyện này... Đây chính là điều ngươi muốn cho ta thấy sao?
Giờ phút này Thiên Vương dường như đã hiểu rõ được điều gì đó.
- Ha ha, đúng vậy. Bốn năm đại học, tiểu tử mập mạp kia có vô số đào hoa vận. Nhưng so với Thiên Cổ hắn lại phải bỏ ra rất nhiều thứ. Thiên Cổ bỏ ra ít hơn, tất nhiên hắn cũng nhận được ít hơn. Nhưng hiện tại xem ra, ngươi nguyện ý làm tiểu tử mập mạp ra đi không có ai nhớ tới, hay nguyện ý làm một kẻ yên tĩnh, trong lúc ra đi có người tiễn biệt như Thiên Cổ đây?
Âu Dương nói vậy khiến Thiên Vương phải cúi đầu. Thật ra nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiên Vương và Âu Dương chính là Thiên Cổ và tiểu tử mập mạp kia. Hai người hình như lấy thân phận những người đứng xem nhìn mình vậy.
Từ ngày bước chân ra khỏi trường học, Thành Huy đã phát huy năng lực của mình về phía toàn xã hội. Đầu tiên hắn lợi dụng tài lực của nhà mình, tự mình mở ra một công ty nho nhỏ. Trong thời gian năm năm, Thành Huy dựa vào thủ đoạn khéo léo của mình, không ngờ khiến công ty nhỏ trong tỉnh này tỉnh trở nên khá nổi danh. Hắn cũng đã trở thành một ông trẻ chủ tuổi.
Nhưng nhìn chung Thiên Cổ...
Sau khi ra khỏi trường đại học, Thiên Cổ đã ném đi không biết bao nhiêu bộ hồ sơ. Đại thể nhận được các câu trả lơi như thành tích của ngươi tại trường học quá kém. Bản thân ngươi không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Ngươi quá còn trẻ.
- Thấy không. Tốt nghiệp cùng một trường đại học, nếu như dựa theo lý luận ngươi đã từng nói, bất luận lúc trước hay sau này thế nào, chí ít vào lúc này giữa bọn họ hẳn là phải tương đồng, cũng nên có đãi ngộ công bằng. Nhưng hiện tại ngươi xem một chút đi. Sau năm năm này, tại sao đãi ngộ mà bọn họ nhận được lại không giống nhau, cũng không công bằng đây?
Một câu nói của Âu Dương lại khiến Thiên Vương ngậm miệng.
- Tiếp tục xem đi. Sau đó ta sẽ dùng sự thật để nói cho ngươi biết. Thật ra thiên địa chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ một người nào, cũng chưa bao giờ không công bằng đối với bất kỳ người nào!
Âu Dương dẫn theo Thiên Vương không ngừng ở bên cạnh hai người này, xem hai người này có xuất thân, vận mệnh và lý tưởng gần như hoàn toàn khác nhau, lại phấn đầu từng chút một... ...
Thành Huy vẫn đang phát triển công ty của mình, nhưng cùng với công ty ngày càng phát triển, những người bên cạnh Thành Huy ngược lại càng ngày càng ít, thời gian năm năm, vừa mới ba mươi tuổi đầu trên đầu Thành Huy đã bắt đầu xuất hiện tóc bạc.
Còn Thiên Cổ chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty, tìm một gái ở quê kết hôn, mặc dù cuộc sống cũng không quá tốt, nhưng hàng ngày về nhà nhìn thê tử cơm nước cho mình, trên mặt Thiên Cổ lúc nào cũng lộ ra vẻ tươi cười, bất luận hàng ngày mệt nhọc cỡ nào, buổi tối về nhà Thiên Cổ luôn có thể quên đi mọi u sầu.
- Trong mắt ngươi cường giả thực sự mạnh như vậy sao?
Âu Dương đứng ở đó nhìn Thiên Vương cúi đầu không nói. Nếu như dựa theo lý luận của Thiên Vương, ông trời không công bằng với Thiên Cổ, dù sao cuộc sống choáng ngợp trong vàng son như Thành Huy mới là cuộc sống tốt nhất.
- Nhìn cường giả trong mắt ngươi xem, hắn sở hữu quyền lực sở hữu tiền tài, bên người có vô số mỹ nữ, nhưng hắn lại không có tình cảm, hắn không có bằng hữu, cái gọi là bằng hữu của hắn chẳng qua là tồn tại vì lợi ích, cái này giống như những người ngươi từng thu nạp. Thiên Vương, ngươi có tin không? Nếu như những người gọi là thủ hạ của ngươi biết tin ngươi chết, bọn họ khẳng định sẽ quên ngươi rất nhanh, còn ta thì khác, cho dù ta chết, bằng hữu của ta cũng sẽ không tin tưởng, bọn họ sẽ đợi ta lần thứ hai xuất hiện, thậm chí sẽ báo thù cho ta! Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa hai chúng ta.
Mỗi câu nói của Âu Dương đều giống như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu trái tim Thiên Vương.
- Kỳ thực ông trời luôn công bằng, khi nó cho ngươi có được thứ gì đó, nó cũng sẽ khiến ngươi mất đi thứ gì đó. Thành Huy có được quyền lợi và tiền tài vô thượng, nhưng lại mất đi tình bằng hữu và tình thân. Thiên Cổ có được tình bằng hữu và thân tình và hữu tình, nhưng lại mất đi tiền tài và quyền lợi, như vậy còn không công bằng sao?
Âu Dương vỗ vai Thiên Vương, lúc này hai người giống như hai lão bằng hữu, chứ không phải địch nhân.
- Nhìn tiếp đi.
Thời gian tiếp tục trôi qua, đảo mắt đã hai mươi năm, Thành Huy vẫn chưa kết hôn, mỗi ngày vẫn chìm trong cuộc sống xa xỉ, làm những cuộc giao tiếp vụ lợi. Lúc này Thành Huy mới năm mươi tuổi đầu, nhưng tóc sớm bạc trắng, chỉ có thể dùng thuốc nhuộm tóc và nụ cười giả dối để ẩn giấu.