Chuyện xấu trong nhà không thể ngoại truyền, vào đêm khuya sau khi ly khai Phù Đồ Tháp, Trầm phu nhân liền truyền xuống lệnh cấm miệng nghiêm khắc ------ ai dám đem chuyện đã xảy ra trong Phù Đồ Tháp truyền ra ngoài, hết thảy bị coi là phản nghịch của gia tộc, tru sát tại chỗ!
Vì vậy, tập thể các trưởng lão liền bế quan tu dưỡng, mười mấy vệ binh đã thấy Trầm Côn cũng bị diệt khẩu, ngay cả Vương mập mạp kẻ mang Trầm Côn đến Phù Đồ Tháp cũng đột nhiên không chút tiếng động bốc hơi khỏi nhân gian, trong một đêm đó, người của Trầm gia dường như đều bị mắc chứng mất trí nhớ hết......
Đương nhiên, bức tường vẫn không cách nào che chắn hết được, đủ loại tin đồn về Phù Đồ Tháp vẫn được truyền miệng từ trung tầng hạ tầng Trầm gia ra bên ngoài.
"Ngươi có nghe nói gì không? Mồng ba tháng chạp vừa rồi đó, Trầm Côn bị đệ đệ hắn ở ngoài Phù Đồ Tháp làm nhục đến nỗi không còn mặt mũi gặp người đó!"
"Dẹp đi, tin tức của ngươi đã sớm lỗi thời rồi, tin tức của ta mới là tin tức mới nhất nè, Trầm Côn không chỉ bị đánh một đêm, mà còn bị bức phải viết thư hối lỗi, cho đến bây giờ thư hối lỗi cũng vẫn còn trên Phù Đồ Tháp đây!"
"Hắn bị khuất nhục vậy, còn có thể có dũng khí để sống, thật sự là bội phục, bội phục......"
Những tin đồn cùng loại đều được lan truyền khắp mọi ngõ ngách Tân Nguyệt Thành, tựa hồ như, biểu hiện cường ngạnh trước và sau khi chịu nhục của Trầm Côn đã bị mọi người quên mất rồi......
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ở Cửu Châu đại lục cái nơi chỉ quan tâm đến thực lực cùng kết quả, chịu nhục chính là chịu nhục, ai quản ngươi trong quá trình đó đã làm được những gì cơ chứ?
Thắng làm vua thua làm giặc!
............
Sáng hôm sau sau đại hội trưởng lão, bầu trời lại phủ thêm một tầng tuyết lớn tựa những đám lông thiên nga, ở phía sau núi của Trầm gia sơn trang, một ngôi chùa xa hoa bị tuyết đọng bao trùm, hiên nhà buông xuống từng cây nhũ băng, đôi lúc ngẫu nhiên rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng lách tách giòn vang.
Trầm Côn an vị tại cổng chùa, ở xa xa nhìn về phía Phù Đồ Tháp, còn có huyết thư đã lưu lại......
Ngày mồng ba tháng chạp, Trầm Côn ta bại trong tay Trầm Trọng!
Chứng kiến hàng chữ to rõ này, Trầm Côn bĩu môi, rồi lại bĩu môi......
Bần tăng lần đầu tiên cảm giác được, thì ra trên thế giới này có rất nhiều loại giao dịch, kiếm tiền chỉ là một trong số đó......
Có một giao dịch còn quan trọng hơn nữa, nó gọi là rửa nhục!
Thôi!
Bần tăng nhất định cố gắng tu luyện một năm, sau đó đánh bại Trầm Trọng, rửa sạch nhục nhã lớn ngày hôm nay vậy!
Nếu không, có kiếm được bao nhiêu tiền cũng chẳng vui vẻ a!
Nghĩ đến đây, Trầm Côn đột nhiên nhảy dựng lên, ở trong tuyết hoạt động khởi động các đốt ngón tay toàn thân!
Rốp, rốp!
Theo mỗi động tác của Trầm Côn, đầu khớp xương của hắn phát ra những tiếng giòn vang liên tiếp, khiến các đoạn xương hoàn toàn hoạt động khai mở, Trầm Côn nhắm vào một cành cây hoa mai ở phía xa xa, tựa như một con báo tử cực mạnh chúi xuống lao đi, trong chớp mắt liền vọt tới đại thụ phía trước.
"Vỡ!"
Dùng lưỡi tuôn ra một tiếng hét xuân lôi thật lớn, song chưởng của Trầm Côn đẩy tới phía trước, mười ngón chỉ hướng về mặt đất, chuyển tay ngược một tấc đánh vào thân cây!
Bốp! Cành cây đại thụ phát ra một tiếng giòn vang, lấy chỗ dính chưởng làm khởi điểm, một vòng mạng nhện như những đường vân lan tràn ra, rất nhanh liền khuếch tán cả thân cây...... Ầm Ầm, đại thụ đó lập tức đổ xuống, nửa khúc cây ngã vào trong đống tuyết, đoạn vỡ chênh lệch không đều, đó là phần cứng rắn bị chưởng lực của Trầm Côn đánh vỡ ra!
Đây chính là chiêu Liệt Sơn Băng mà Trầm Trọng đã dùng tối hôm qua!
Bằng vào ý nghĩ cùng thân thể của Trầm Côn Cửu Châu lưu lại, Trầm Côn chỉ nhìn một lần, liền hoàn toàn nắm giữ bộ chưởng pháp cơ bản này!
"Trầm Côn Cửu Châu, thân thể ngươi lưu lại cho bần tăng quả nhiên cường hãn!!!"
Cảm nhận được sự dư thừa lực lượng trong cơ thể, Trầm Côn hưng phấn hét một tiếng, toàn bộ chưởng pháp cũng hồn nhiên tự nhiên mà trở thành diễn luyện......
Không có vũ hồn thì tính là cái gì, chỉ bằng vào thân thể của yêu nghiệt này cho, bần tăng nhất định trong vòng 1 năm sẽ đuổi kịp Trầm Trọng!
Thôi kệ nó!!!!
"Trầm Côn, đang luyện công à?"
Không lâu sau, phía xa xa đột nhiên truyền tới một thanh âm già nua.
Người đến là một lão giả khoảng sáu bảy chục tuổi, Trầm Côn vội vã cười hì hì nghênh đón: "Ai da, Hắc Bá người còn tới đây xem, nghĩa phụ đang ở trong miếu chờ người cứu mạng đây!"
Người này tên là Hắc Bá, là y sư gia tộc của Trầm gia, cho dù là ở vương triều Đại Triệu cũng là danh y số một số hai.
Ngày hôm qua sau khi từ Phù Đồ Tháp trở về, Thiết hòa thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, đang chờ danh y như lão đến cứu mệnh đây!
"Uhm!" Hắc Bá uhm một tiếng từ trong mũi ra, có vẻ rất là cao ngạo, "Không vội vào, ta tới đây, Thiết hòa thượng muốn chết cũng khó!"
Hắn chỉ chỉ vào chỗ Trầm Côn luyện công, "Trước tiên nói về ngươi đi đã, Trầm Côn, ngươi sáng sớm ở chỗ này luyện công, là vì để chiến thắng Trầm Trọng vào 1 năm sau sao?"
"Hắc hắc, vãn bối chính là ý tứ này!"
Trong trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu, Hắc Bá này là thủ hạ thân tín của phụ thân Trầm Phù Đồ, cũng coi như là bằng hữu của mình, cho nên Trầm Côn lời thật nói thật.
"Ý nghĩ này là tốt, người trẻ tuổi nên có tâm tiến như vậy......" Hắc Bá ngữ khí lại chuyển, "Bất quá, ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, đừng luyện nữa, chỉ bằng vào tình huống của ngươi, luyện đến 100 năm, cũng đừng hòng đuổi kịp Trầm Trọng! Không bằng thừa dịp bây giờ Trầm phu nhân còn chưa có làm khó dễ, ngươi chủ động rời khỏi Trầm gia đi!"
Hử!?
Trầm phu nhân cùng các trưởng lão muốn đuổi bần tăng đi, đây cũng không có gì lạ, bọn họ đều là địch nhân, nhưng Hắc Bá là thân tín của phụ thân a, hắn tại sao lại cũng muốn đuổi bần tăng đi luôn?
"Hắc Bá, sao người lại nói vậy, chưa thử qua, người làm sao biết được ta không thể nào đánh bại Trầm Trọng chứ?" Trầm Côn cười tủm tỉm nói.
"Cái này còn cần ta phải nói nữa sao? Ngươi đã không có vũ hồn, vậy lấy cái gì mà đánh bại Trầm Trọng hả?"
Hắc Bá tự nhiên nói: "Trầm Côn, ngươi biết tối hôm qua vì để giúp ngươi trì hoãn một năm, phụ thân ngươi đã nỗ lực biết bao nhiêu đại giới rồi không? Ngươi phải biết sau một năm, nếu như ngươi bại trong tay Trầm Trọng lần nữa, phụ thân ngươi sẽ mất cái gì không? Làm người phải có thể diện, ngươi đã mất đi Vũ hồn, trở thành phế vật, thì cũng đừng có liên lụy phụ thân ngươi, nghe ta khuyên một câu, mau chóng rời khỏi Trầm gia đi!"
Không có Vũ hồn, thì không thể chiến thắng Trầm Trọng!?
Vũ hồn trọng yếu đến vậy sao?
Nói đến cũng kỳ quái, Trầm Côn tối hôm qua đại khái đã chải chuốt qua tri thức võ đạo của kiếp trước, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, thì cũng nghĩ không ra được hết thảy mọi thứ về Vũ hồn!
Loại tình huống này quá quỷ dị rồi, tựa hồ như Trầm Côn Cửu Châu không có tu luyện qua Vũ hồn vậy, thậm chí còn chưa từng nghe nói gì về Vũ hồn nữa......
"Hắc Bá, nghe ý tứ của người, ta không có Vũ hồn, vậy là không thể chiến thắng Trầm Trọng ư?" Trầm Côn khó hiểu nói.
"Vớ vẩn, đây là thường thức cơ bản nhất, đừng nói với ta ngươi đã quên rồi đó, ta sống suốt 60 năm nay, còn chưa từng nghe và tin ba cái chuyện ma quỷ như ngươi đâu!"
Tiếng cười của Hắc Bá càng thêm khinh thường, nhưng mà thần sắc của Trầm Côn càng lúc càng không thích hợp, hắn rốt cuộc cũng ý thức được cái gì, cả kinh nói: "Trầm Côn, ngươi thật sự quên hết tri thức đó rồi ư?"
Trầm Côn biết Hắc Bá là danh y, nên cũng không có dũng khí chế ra chuyện "mất trí nhớ", dùng một cách nói dối khác nói: "Ài, đừng nói nữa, Hắc Bá ngươi cũng biết quá khứ nửa năm qua của ta, lúc ấy ta tự bạo tự khí, không luyện võ công, cũng không ôn tập lý luận, nên quên hết không ít. Bây giờ ngẫm lại...... Ài, thật đúng là lỗ lớn a!"
"Trời ơi, vậy còn những tri thức trụ cột khác thì sao? Bảy cảnh giới võ đạo, ngũ hành linh khí, mấy thứ này ngươi còn nhớ rõ chứ?" Hắc Bá lớn tiếng kinh hô.
_________________
Chú thích:
- Liệt sơn băng: Làm nứt lở núi
-Tự bạo tự khí: hèn nhát không chí tiến thủ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 9: Nói về vũ hồn
Chương 9: Nói về vũ hồn