DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 37: Chuyện cũ về lão hòa thượng

Hắc hắc, bần tăng chính là đang giả ngu đó.
Linh phù Liên Tỏa mới vừa rồi phá hủy nguyên con phố Bách Bảo Trai, nếu bây giờ thừa nhận linh phù này là do bần tăng chế tạo, Bách Bảo Trai còn không nổi điên đem bần tăng chia làm tám mảnh nữa thì thôi luôn rồi?
Đúng thế, tuyệt đối không thể thừa nhận! Bất quá, linh phù không phải bần tăng chế tạo, vậy bảo ai chế tạo đây?
Trầm Côn chớp mắt, lập tức có chủ ý......
- Lão chưởng quỹ, ngươi cứ thong thả, chậm rãi một chút, ta thật sự không hiểu ý tứ của ngươi a!
Trầm Côn vẻ mặt mờ mịt bắt đầu chém gió......
- Ngươi thật sự không biết?
Lão chưởng quỹ rõ ràng không tin:
- Đại thiếu gia của ta, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, mới vừa nãy ngươi lưu lại một tấm linh phù ở chỗ ta ký bán, ngoại hương nhân kia chính là cầm linh phù của ngươi, phá hủy đường phố của Bách Bảo Trai đó!( Biên : ký bán là gửi bán)
- Linh phù của ta thật sự có loại uy lực này ư?
Trầm Côn há hốc miệng, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hồn nhiên vô tội, sau đó hắn vỗ mạnh cái trán.
- Ai da da, ta hiểu rồi, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!
Trầm Côn làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:
- Lão chưởng quỹ, nếu nói quan hệ giữa ta cùng linh phù này, kỳ thật là...... ài, ngươi có thời gian không? Ta nói từ đầu với ngươi!
- Nói đi!
Lão chưởng quỹ gật đầu.
Trầm Côn thở dài:
- Để ta kể câu chuyện giữa ta cùng tấm linh phù này, đó là vào khoảng năm ngày trước...
Vào buổi tối năm ngày trước, ta ở Phù Đồ Tháp bị nhị thiếu gia sỉ nhục...... chuyện Phù Đồ Tháp ngươi biết chứ? Àh, ngươi hẳn có xem vũ kịch ngày hôm qua, nên cũng biết...... Ài, sau khi bị nhị thiếu gia sỉ nhục, ta đây tâm tàn ý lạnh, định mang theo năm trăm lượng bạc tư tàng mấy năm này rời khỏi Trầm gia, muốn tìm một địa phương không người ẩn cư. Thế nhưng lúc ta đi tới cửa thành, thì gặp phải một lão hòa thượng hóa duyên!
Hình dung lại một chút bộ dáng mình hóa trang, Trầm Côn tiếp tục nói:
- Lão chưởng quỹ ngươi cũng biết, cha nuôi ta là hòa thượng, cho nên ta từ nhỏ đã đối với hòa thượng có hảo cảm, nhìn thấy lão hòa thượng nọ quá đáng thương, nên ta liền cho hắn một trăm lượng bạc...... Nhưng ngươi biết kết quả thế nào không? Lão hòa thượng nhìn ta xuất một phần năm tài sản cho hắn, lúc ấy liền hô to phật hiệu, khen ta là người thiện tâm, còn muốn làm pháp sự phù hộ ta đấy!
Ài, lúc ấy ta cũng đang chán, liền đi theo lão hòa thượng trò chuyện một phen......
Ta nhìn ra được, lão hòa thượng đó cũng là một người thiện tâm, hắn nghe xong tao ngộ của ta, nhất là sau khi biết ta mất đi vũ hồn, liền hỏi ta, Trầm Côn, ngươi mặc dù không còn vũ hồn nữa, nhưng mà vẫn còn có một thân lực lượng Bạch Nguyên Vũ Tông, vậy ngươi có nguyện ý làm đệ tử ký danh của bần tăng, học mấy chiêu linh phù bí thuật để phòng thân không?
Nói đến cái này, lão chưởng quỹ ngươi cũng đừng chê cười ta, ý nghĩ của ta lúc đó cũng không nhiều, ta nghĩ, lão hòa thượng nghèo túng này, hắn nếu là một cao thủ linh phù, thì còn có thể suy bại đến mức phải hóa duyên xin cơm sao? Mặc dù ta rất xem thường lão! Nhưng mà ta thấy bộ dáng lão hòa thượng đó rất nghiêm chỉnh, cho nên cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt hắn, vậy là bái sư rồi......
Thanh âm của Trầm Côn dần dần nhỏ lại:
- Sau khi bái sư, sư phụ lão nhân gia nói, học tập linh phù thì phải dùng tới Mặc Thủy, cho nên hắn cho ta hai tấm linh phù, để cho ta tới chỗ ngươi đổi lại hai mươi chậu Mặc Thủy......
Chuyện tình kế tiếp ngươi cũng biết rồi đó, nói thật, ta nhìn cái linh phù vẽ bằng giấy chùi đít đó, cũng không tin là nó có uy lực gì, nhưng sư phụ đã lên tiếng, ta nào dám không nghe! Vì vậy... ta đành ôm thử hi vọng một lần, đến đây lừa gạt ngài, dùng giấy chùi đít, gạt lấy Mặc Thủy của ngài......
Trầm Côn ảo não cúi đầu:
- Lão chưởng quỹ, ta xin lỗi ngài, mới vừa rồi ngài thấy ta ngưu khí hò hét, kỳ thật, ta thật sự là gạt ngài đó!
- Không sao, không sao!
Nghe cố sự của Trầm Côn xong, lão chưởng quỹ cười ha ha cuống quít phất tay.
Ta nói Trầm Côn làm sao đột nhiên lại xuất ra hai tấm tuyệt thế linh phù đây, thì ra là tìm được một sư phụ tốt!
Ân, chân tướng đã rõ ràng rồi: Trầm Côn này mặc dù uất ức, nhưng tâm địa không tệ, kết giao được một cao nhân thế ngoại, mà cao nhân thế ngoại này thấy hắn đáng thương, nhận hắn làm đệ tử, lại cho linh phù......
Quá hợp lý, bây giờ mới hợp lý!
- Đại thiếu gia, ngài không cần phải tự trách, sự thật chứng minh, ngươi cũng không có gạt ta mà, linh phù của ngươi dùng rất tốt!
Lão chưởng quỹ nâng Trầm Côn đang cúi đầu dậy.
- Ngươi không trách ta sao? Linh phù của ta đã phá hủy Bách Bảo Trai đó!
Trầm Côn khiếp sợ cúi đầu.
- Đao giết người, chúng ta có thể nói đao có tội sao? Cũng là đạo lý đồng dạng, ngươi cùng với linh phù của ngươi cũng không có tội!
Lão chưởng quỹ giải vây cho trách nhiệm của Trầm Côn xong, nở nụ cười nói:
- Đại thiếu gia, ta có một thỉnh cầu nhờ ngươi, ngươi...... có thể để ta gặp lão hòa thượng sư phụ của ngươi được không?
- Cái này......
Trầm Côn làm ra bộ dạng khó khăn:
- Sư phụ của ta có nói, trừ ta ra, ngài không gặp người ngoài.
- Ta hiểu, cao nhân thế ngoại, đều không muốn bị người phàm quấy rầy mà!
Lão chưởng quỹ cười nói:
- Có thể nói thế này, ta muốn gặp sư phụ ngươi, là vì thấy được uy lực linh phù của sư phụ ngươi, muốn cùng ông ấy làm một vụ giao dịch dài hạn - Sư phụ ngươi chế tạo linh phù, chúng ta phụ trách buôn bán, tiền kiếm được chỉ lấy vào sổ sách nửa phần! Haha, sư phụ ngươi đã không muốn ra mặt, vậy ngươi nguyện ý thay ta chuyển lời chứ?
- Cái này không tốt lắm đâu, sư phụ ta là người xuất gia......
Trầm Côn làm ra bộ dáng khó khăn, suy nghĩ rất lâu.
- Chỉ cần ngươi thay ta nói, ta có thể phân cho ngươi một thành lợi nhuận!
Lão chưởng quỹ vội vàng tăng thêm lợi ích!
- Một thành?
Mắt Trầm Côn sáng rực lên.
Lão huynh, ngươi thật sự đúng là ngu dốt!
Bần tăng chính là lão hòa thượng trong truyền thuyết đó, ngươi đem năm thành lợi nhuận phân cho lão hòa thượng, lại cấp thêm cho bần tăng một thành, hắc hắc, vậy bần tăng chẳng khác nào là cầm sáu thành rồi sao?
- Lão chưởng quỹ ngài đã nói vậy rồi, thì ta nhất định chuyển lời, chỉ là, ta còn có một yêu cầu đặc biệt......
Trầm Côn tâm tình vừa áp lực vừa mừng như điên, làm bộ khó khăn nói:
- Ngươi hẳn cũng biết tình cảnh của ta tại Trầm gia, về chuyện linh phù......
- Ngươi yên tâm, Trầm gia tuyệt đối sẽ không biết ngươi có sư phụ mới, càng sẽ không biết được giao dịch linh phù giữa chúng ta!
Lão chưởng quỹ toát ra thần sắc kiêu ngạo:
- Ta lấy danh dự Bách Bảo Trai cam đoan, cũng là hoàng thất Đại Triệu cam đoan!
- Được, vậy ta cũng không nói gì nhiều nữa, thành giao!
Trầm Côn mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
Bên ngoài có người đem khế ước mua bán tới, Trầm Côn suy nghĩ chút, cười hì hì nói:
- Lão huynh, ngài khoan đã, để ta đi tìm sư phụ truyền lời!
- Không vội, không vội!
Lão chưởng quỹ lại bảo người ta đưa tới một cái bọc nhỏ:
- Giao dịch của chúng ta còn chưa có xong! Đại thiếu gia, ngươi không phải vẫn còn một tấm linh phù sao? Tấm linh phù đó chúng ta lấy, đây là tiền hàng, ngươi kiểm tra xem?
- Yên tâm đi, lão huynh, ta tin danh dự của Bách Bảo Trai!
Trầm Côn cười hì hì không mở bao ra, nhưng mà ánh mắt của lão chưởng quỹ lại mang theo ám chỉ khác, mỉm cười nói:
- Hay là xem thử một chút đi, giá cả có chút thay đổi, trong lòng Đại thiếu gia cũng hiểu chứ?
Trong bao còn có bảo bối khác sao?
Trầm Côn nhanh chóng mở bao ra nhìn......
Ngất!
Phát tài! Phát tài rồi! Bần tăng lần này buôn bán lời to!

Đọc truyện chữ Full