DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 63: Xuất chinh cùng ngươi

- Tại sao?

Sắc mặt Trầm Phù Đồ trầm xuống.

- Bởi vì con đã có ước định với một người rồi!

Trầm Côn cười hì hì đánh giá Trầm phu nhân:

- Người thừa kế, con rất muốn, nhưng không phải bằng phương pháp này… Một năm sau, con sẽ đích thân đánh bại con trai của ai đó, bắt nàng đem vị trí thừa kế cho con!

Hắn chắc luõi, nói với vẻ bất cần:

- Cha nói có đúng không? Chuyện của nam nhân, chỉ có thể dùng nắm đấm của con để giải quyết, tại sao phải dùng lời nói của người?

- Nói rất đúng, thế mới là con trai của Trầm Phù Đồ ta!

Trầm Phù Đồ cất tiếng cười to.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Trầm phu nhân đã không còn tí huyết sắc nào…

Cha con Trầm gia, uy danh lăng chấn Tân Nguyệt, làm sao bổn phu nhân chịu nổi đây!

Nhưng mà Trầm Côn cũng không có ý tứ buông tha nàng ta.

- Trầm phu nhân, ban nãy trước mấy ngàn người ngươi đã nói…

Trầm Côn cười hì hì chỉ bàn uống trà:

- Vậy còn chờ gì nữa? Châm trà, xin lỗi đi thôi!

- Hô!

Trầm phu nhân thở gấp gáp, tiếng hít thở tràn đầy cừu hận của nàng mấy ngàn người bên dưới cũng nghe rõ.

- Trầm Phù Đồ, Trầm Côn, ngày hôm nay các ngươi thắng!

Trầm phu nhân bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng châm trà, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Trầm Côn:

- Trầm đại thiếu gia, ta sai rồi!

Rồi bỗng hạ thấp giọng:

- Nhưng mà tương lai còn dài, một năm tới chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian!

- A di đà phật, bần tăng nhất định sẽ chơi tới cùng!

Trầm Côn vẻ mặt muốn giết người, hắn nhận lấy chén trà, đưa đến trước ngực Trầm phu nhân…

Hoa lạp lạp!

Trầm Côn mạnh mẽ hất chén trà lên mặt đất…

Trên mặt Trầm phu nhân biến sắc, trắng bệch ra, môi tím lại, mắt thì như muốn chảy máu!

Chứng kiến cảnh này, mọi người dưới thành không biết nói gì…

- Có ý tứ!

Chỉ riêng có Công Tôn Y vẫn tươi cười như trước, nàng thản nhiên nhìn Trầm Côn, rồi nhìn Trầm Phù Đồ, sau đó nhỏ giọng phân phó võ giả phía sau:

- Sau khi xuất phát, ta nhất định sẽ phải đi cùng Tô Nhất Minh, các ngươi đi cùng đường với Trầm Côn! Đến lúc đó, các ngươi quan sát cẩn thận Trầm Côn cho ta, báo cáo lại nhất cử nhất dộng của hắn!

- Tiểu thư, Trầm Côn có gì đáng quan sát sao?

- Đúng vậy, ngươi đừng thấy hắn hiện tại uy phong, kỳ thật là do có chỗ dựa Trầm Phù Đồ…

- Nếu Trầm Phù Đồ không ở đây, hắn không dám làm vậy phải không?

Đám vũ giả rất không tình nguyện, vô cùng xem thường Trầm Côn.

- Theo đó làm là được rồi!

Công Tôn Y hừ lạnh, đám vũ giả lập tức cúi đầu. Ở Công Tôn gia, Công Tôn Viễn chỉ là chủ nhân bề ngoài, cô gái mười sáu tuổi này, mới chính thức là thủ lĩnh Công Tôn gia!

Di?

Công Tôn Y thu hồi ánh mắt khỏi đám võ giả, chợt thấy trong đám xe còn một chiếc, đánh xe là quản gia của Trầm Côn, A Phúc.

Chiếc xe này cũng do Trầm Côn mang đến?

Tò mò, Công Tôn Y tỏa ra năng lượng vũ hồn của mình, muốn tìm hiểu thân phận người trong xe…

Ba!

Bằng mắt thường không thể nhìn thấy được, năng lượng vũ hồn của Công Tôn Y vừa mới tiến tới cạnh xe, đã bị một luồng huyết tinh sắc bén cắt đứt!

- Sát ý thật mạnh…

Đôi mắt đẹp của Công Tôn Y mở lớn, hoảng sợ nhìn không chớp mắt cỗ xe này.

- Tiểu thư, điểm binh xong rồi, xuất phát thôi!

Lúc này, A Phúc nhìn lên thấy không sai biệt lắm, bèn có ý mời nữ nhân trong xe xuống.

- Ân!

Người trong xe nhẹ giọng trả lời, xuống xe, thẳng đường đi tới nơi tập trung của Trầm gia.

Quần trắng áo trắng, một đôi găng tay màu trắng, một cái khăn che mặt bằng lụa mỏng, tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng mà trời sinh tuyệt sắc, chỉ dựa vào dáng người phong hoa tuyệt đại đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

- Người này là ai vậy? Xinh quá!

- Cô ấy vào trận hình của Trầm gia sao? Trầm gia có mỹ nhân như vậy cơ à?

- Mau, nhìn kìa, người đó so với Công Tôn Y còn đẹp hơn!

- Đệ nhất mỹ nhân Tân Nguyệt thành, không còn là Công Tôn Y nữa sao?

Công Tôn Y nghe mọi người bàn tán, ánh mắt càng thêm quái dị…

Sau đó nàng làm ra một hành động cực kỳ bất ngờ, làm cho toàn bộ nam nhân Tân Nguyệt thành phun huyết!
(ta cũng thua, thằng cha tác giả chỉ nói đến đây, chắc lúc viết hắn đang xem xxx)

- Xuất phát!

Tô An Chi ra lệnh một tiếng, toàn bộ quân trận đều xuất động, mà đôi mắt ti hí, vẻ mặt cười cợt thiếu nghiêm túc của Trầm Côn, cứ thế tùy tiện đi đến cạnh mỹ nhân tuyệt sắc, bộ dạng quen biết đến không thể quen biết hơn được nữa.

Chưa hết bất ngờ, Trầm Côn còn nhẹ nhàng vỗ lên bả vai mỹ nhân, đáng khinh nói một tiếng:

- Mỹ nữ, xuất phát thôi!

Mà chết người ở chỗ, là mỹ nhân này bị Trầm Côn khinh bạc như vậy, không ngờ là lại thuận theo, còn cười nhẹ nhàng:

- Đã muốn sớm xuất chinh cùng ngươi…

Đi theo, cùng hắn xuất chinh???

Trầm Côn!!!

Kẻ tục tĩu bất lực này, tìm được một mỹ nhân bên cạnh khi nào vậy?

Mọi người chỉ chỏ, là tiêu điểm của mọi người, cuối cùng Trầm Côn cũng nhận thấy được những ánh mắt phát hỏa sau lưng.

- Bọn chúng nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp sao?

Trầm Côn không hiểu gì.

Không phải chỉ thân cận A La một chút áo, chỉ vỗ vai nàng thôi mà?

Vậy đã là gì? Bần tăng và A La dùng tụ linh trận, đã nắm tay nhau truyền linh khí, va va chạm chạm sớm đã quen rồi.

Về phần A La nói " xuất chinh cùng ngươi" càng không có vấn đề gì mà, A La là lão sư của bần tăng, cùng bần tăng đi giết yêu thú, gia tăng kinh nghiệm thực chiến là lẽ bình thường mà!

Ai…

Thật không thể nào hiểu được tâm tư của tục nhân!

Di?

Ánh mắt của hắn…

Trầm Côn chợt thấy Tô Nhất Minh đi đến sau hắn, ánh mắt thâm độc, khóe môi nhếch lên hiện ra một nụ cười độc ác, rõ ràng là bộ dạng không tốt đẹp gì!

Quái, Trầm Phù Đồ đã xuất quan, tiểu tử này còn dám đắc tội trắng trợn với bần tăng sao?

- Trầm thiếu gia, đây là xuất chinh kế hoạch thư, mọi người cần phải tuân thủ!

Trầm Côn đang nghĩ ngợi thì lính liên lạc chạy tới.

- Kế hoạch thư?

Trầm Côn mở mắt liếc một cái, liền hiểu được nụ cười của Tô Nhất Minh.

Theo như kế hoạch thư này xắp xếp, xuất chinh lần này, binh tướng của tam đại gia tộc chia làm hai đường, một đường là cao thủ tinh anh, phụ trách giết lục nguyên yêu thú ở chỗ sâu Độc Giác Sơn, còn đội quân thứ hai chỉ hoạt động bên ngoài Độc Giác Sơn, tùy thời điểm mà tìm kiếm diệt sát yêu thú, ngăn cản yêu thú có ý định tới gần Tân Nguyệt thành.

Thống soái đội quân thứ hai này, chính là Tô Nhất Minh!

Mẹ nó chứ!

Nguyên lai là nằm dưới trướng hắn, tài nào Tô Nhất Minh cười vui vẻ như vậy!

Nguy rồi, nguy rồi, huyện quan không bằng hiện quản, bần tăng làm việc dưới quyền Tô Nhất Minh, khẳng định sẽ bị hắn hại ngầm, chết cũng không biết chết như thế nào!

- Trầm thiếu gia, kế hoạch thư này có vấn đề gì sao?

Tô Nhất Minh cười híp mắt đi tới, tựa như muốn nói: tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, xe ta lăn qua lăn lại ngươi như thế nào đi!

Trầm Côn cười hì hì ứng phó, trong lòng thì tính toán rất nhanh…

Muốn sống thì tuyệt không thể ở cùng một chỗ với Tô Nhất Minh!

Nhưng mà làm sao mới có thể thoát khỏi hắn đây?

Di, Công Tôn Y cũng tới, nàng cũng ở đội thứ hai này sao?

Thấy Công Tôn Y, hai mắt Trầm Côn sáng rực lên…

Hắc hắc, nha đầu này không phải là cái khiên hoàn mỹ nhất sao?

- Ai da, Công Tôn tiểu thư, không đúng, chúng ta là vợ chồng hẳn phải xưng hô thân thiết chứ… Y nhi, ngươi cũng đi cùng ta sao?

Trầm Côn cố nén cảm giác nổi da gà, lại gần Công Tôn Y.

Sắc mặt Tô Nhất Minh lập tức thay đổi.

Y nhi!

Nghe thấy tên này, hắn muốn ngay lập tức cầm cương đao, chém tên hỗn láo Trầm Côn thành trăm mảnh!

Đọc truyện chữ Full