DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 94: Nguy cơ diệt môn: Mành chỉ treo chuông)

Trầm Phù Đồ, bị xử lăng trì?
Trầm Côn rùng mình một cái thật mạnh, bóp chặt cổ tên kỵ sĩ quát:
- Nói cho ta biết, phụ thân ta tham ô cái gì? Có chứng cớ gì?
- Cái này, ta cũng chỉ là chấp hành quân lệnh, không thể giải thích rõ được!
Kỵ sĩ chậm rãi giải thích.
Vốn là sáng nay kỵ sĩ này đang thao luyện, đột nhiên thành chủ Hà Sơn nổi trống tụ, nói là trong thời gian xuất chinh Trầm Phù Đồ đã phạm vào tội tham ô cực lớn, ra lệnh binh lính lập tức bắt tất cả thành viên của Trầm gia. Sau đó Trầm Phù Đồ đã bị hai đại hán treo trước cửa của phủ thành chủ. Vừa nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Trầm Phù Đồ, cơ thể trông rất suy nhược, kỵ sĩ liền hiểu được đây là vì Hà Sơn sợ hãi thực lực hoàng nguyên đỉnh phong của Trầm Phù Đồ nên đã âm thầm hạ độc!
Gần một tháng nay, Trầm Phù Đồ vẫn dưỡng thương ở phủ thành chủ, vết thương của Mộng Yểm thú gây ra. Mà mọi việc ăn uống đều là do người hầu của phủ thành chủ phụ trách, Hà Sơn muốn hạ độc cũng rất dễ dàng.
Lúc đó, kỳ thật bọn chúng cũng không dám ra tay với người của Trầm gia. Dù sao Trầm Trọng cũng vừa mới trở thành đệ tử của Thiên Vũ tông chủ, là sư đệ của Triệu Lạc Trần, có kẻ nào dám xuống tay với sư đệ của tiểu quận chúa. Lại có ai dám đắc tội với Thiên Vũ tông!
Nhưng mà theo sát thành chủ còn có Tô An Chi, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tóc tím, tên thiếu niên ngang ngược này lấy thiết huyết lệnh của Yến Sơn Hầu, còn có lệnh tiễn của Lăng Vân tông. Đây là lệnh của hai người Yến Sơn Hầu cùng Lăng Vân tông chủ cùng nhau liên hợp, ai dám không chấp hành, phải đắc tội với Trầm gia thôi!
Mà nếu ai chấp hành... Hắc, hắc, là có thể tùy ý vơ vét của cải của Trầm gia!
Vừa nghe xong mệnh lệnh này, con mắt của các quân sĩ đều đỏ cả lên. Trên thì có Yến Sơn Hầu cùng Lăng Vân tông làm chỗ dựa, dưới có vài mỏ bạc hấp dẫn, bọn chúng liền hành động, hơn nữa mệnh lệnh chính là bắt người, nhưng khi bọn chúng đến nơi này liền biến thành giết người cướp của vô tội vạ!
- Đại thiếu gia, những gì ta biết đều nói rồi.
Tên kỵ sĩ sợ hãi nói:
- Hiện giờ binh lính trong thành đều điên lên hết rồi, họ thấy người họ Trầm là giết, thấy cửa hàng nào có bản hiệu Trầm gia liền cướp bóc. Chúng tôi… chúng tôi cũng chỉ mới đến chỗ này, chưa có cướp bóc chỗ nào ở trong thành cả, tới đây cũng chỉ muốn kiếm mấy đồng bạc của bọn tôi tớ mà thôi…
Trầm Côn híp híp cặp mắt nhỏ của hắn thành đường chỉ nhỏ, hờ hững nói:
- Lão huynh, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ta hỏi, rốt cuộc là phụ thân ta tham ô cái gì?
Hắn nghĩ thầm, ngàn vạn lần cũng đừng là chuyện tham ô Hải Nạp Bách Xuyên Thạch bị lộ nha, bằng không nếu có chứng cớ xác thực thì Trầm Phù Đồ có bị tuyên tội chết cũng là chuyện hợp pháp!
- Ta thực sự không biết, Tô An Chi cùng thành chủ đang thẩm vấn Trầm Phù Đồ, ngươi vào nội thành, có thể bọn binh lính đó biết!
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn vung tay ném tên kỵ sĩ xuống đất, bước tới trước mặt A La:
- Lão sư, trước tiên ngươi không nên vào thành, ta tự mình xử lý chuyện này!
- Trầm Côn, trước tiên ngươi cần bình tĩnh!
A La suy nghĩ kỹ cẩn thận lời của tên kỵ sĩ rồi nói:
- Trong phủ thành chủ xuất hiện một thiếu niên tóc tím, sợ là tên La Triết chưa chết đó! Nếu hắn còn chưa chết, chuyện này chính là La Triết trả thù Trầm gia, một mình ngươi không thể nào ngăn cản áp lực của Yến Sơn Hầu cũng Lăng Vân tông!
- Không quản La Triết có chết hay chưa!
Trầm Côn luôn ở ngoài thành dưỡng thương, cũng không biết La Triết đã sống lại. Bất quá hiện tại cũng không còn thời gian nghĩ tới chuyện này. Hắn lấy một cái bọc nhỏ giao cho A La, nhỏ giọng nói:
- Đây là Hải Nạp Bách Xuyên phụ thân ta tham ô, ngươi đem nó giấu kỹ đừng để kẻ khác phát hiện… Chỉ cần không có chứng cớ thì chuyện này còn có khả năng cứu vãn!
Nói xong, Trầm Côn vội vàng chạy về phía nội thành. Trong lòng hắn như là đang có lửa đốt. Nếu là ân oán giữa vài người mà đánh nhau, Trầm côn cũng không sợ hãi đến như vậy, mà đây chính là chuyện Trầm Phù Đồ tham ô, chuyện này đã liên quan đến quốc pháp. Trừ phi Trầm Côn muốn chống lại cả vương triều Đại Triệu, bằng không hắn cũng đừng mơ tới chuyện dùng vũ lực cứu người!
Mà coi như hắn có gan dùng vũ lực cứu người thì người khác để cho hắn toại nguyện sao? Trầm Côn cũng chỉ là hoàng nguyên trung đoạn, thêm vào Tam Thiên Long Tượng miễn cưỡng cũng tới lục nguyên hạ đoạn. Mà bên trong Tân Nguyệt thành có có mười mấy cao nhân đỉnh cấp của Thiên Vũ tông a!
Khi lén vào trong thành, Trầm Côn cũng bắt được quản sự mới từ phủ thành chủ đi ta, cũng hỏi ra được tình huống sau đó.
Thực tế, lần này là Tô An Chi đứng đằng sau bày kế cho La Triết hãm hại Trầm gia, nói Trầm Phù Đồ tham ô, bất quá cũng chỉ là gán tội! Điều cốt yếu là chính Tô An Chi có nằm mơ cũng không nghĩ tới người luôn ngay thẳng như Trầm Phù Đồ lại đúng là có tham ô!
Tình huống cụ thể là như thế này:
- Lúc bắt đầu thẩm vấn, Tô An Chi kiếm một đống tội vu oan hãm hại Trầm Phù Đồ, sau đó hỏi Trầm Phù Đồ: ngươi có biết tội của ngươi chưa, ngươi cũng biết tội danh tham ô chiến lợi phẩm là nghiêm trọng đến như thế nào? Kết quả Trầm Phù Đồ nghĩ chuyện tham ô Hải Nạp Bách Xuyên bị lộ, Trầm Phù Đồ cũng không nói lời nào, nhắm mắt chờ chết, xem như đã chấp nhận tội danh!
Hắn thật sự tham ô sao? Tô An Chi sợ ngây người nhưng cũng cười thầm, sau đó đó để Trầm Phù Đồ nhận tội, bắt đầu danh chính ngôn thuận bắt bớ người Trầm gia.
Thời điểm Trầm Côn hỏi ra tất cả những điều này thì những cửa hàng của Trầm gia trong thành cũng đã bị cướp sạch. Thiết Hòa Thượng chăm sóc Trầm Phù Đồ chữa thương cũng bị bắt, mà Trầm gia sơn trang cũng bị quân đội bao vây trùng điệp, chỉ cần một đạo lệnh của La Triết sẽ tấn công lên núi, ra tay tàn sát.
- Triệu Lạc Trần ở đâu?
Nha đầu kia coi như là không biết bần tăng là lão hòa thượng, khinh thường không cứu bần tăng đã đành, còn tên Trầm Trọng là sư đệ của nàng ta, nàng ta cũng không cứu a!
Nghĩ đến vấn đề này thì Trầm Côn đã đến trước cửa phủ thành chủ. Cửa lớn phủ thành chủ đông nghẹt binh lính, xuyên qua khe hở biển người có thể thấy phía sau đại môn đã bố trí một pháp trường, Trầm Phù Đồ đang bị treo trên một cây cột lớn, sắc mặt tím bầm, quả nhiên là đã bị trúng độc.
- Chư vị hương thân phụ lão, các người đã hiểu rõ con người của Trầm Phù Đồ!
Ngay tại cửa lớn, Tô An Chi cười tít mắt, chào hỏi dân chúng đang vây quanh phòng tuyến phong tỏa của quân đội, cao giọng nói:
- Thực các ngươi không hiểu rõ bản chất của Trầm Phù Đồ! Tại sao ta lại nói như vây? Là bởi vì Trầm Phù Đồ được biết đến là người liêm chính nhất Tân Nguyệt thành, thế nhưng lại phạm vào tội lớn tham ô!
- Ta tự hỏi vì sao người Trầm gia bị bắt! Hóa ra là Trầm Phù Đồ phạm tội!
- Không đúng, không đúng, Trầm Phù Đồ luôn chính trực ngay thẳng, hơn nữa Trầm gia cũng không thiếu tiền, hắn còn cần phải tham ô sao?
Nghe được tiếng dân chúng nghị luận, Tô An Chi giơ cao một tập giấy.
- Các ngươi không tin phải không? Lần đầu tiên ta nghe cũng không tin! Nhưng mà chính Trầm Phù Đồ đã đồng ý nhận tội. Hơn nữa, tại đây để mọi việc được trung thực, ta sẽ thay các ngươi hỏi hắn một câu: Trầm Phù Đồ, ngươi nhận tội không?
Trầm Phù Đồ quay đầu đi, mặt không chút thay đổi.
- Chấp nhận?
Tô An Chi lạnh lùng cười:
- Các hương thân đều thấy hắn thừa nhận, ta cùng các ngươi còn gì để không tin?
Nói xong hắn ra lệnh cho binh lính:
- Người đâu, đánh Trầm Phù Đồ hai mươi roi, đợi bắt được tất cả người của Trầm gia, sẽ tiếp tục xử bọn chúng một lần!
Ba, ba , ba!
Chiếc roi da mạnh mẽ quất lên người Trầm Phù Đồ, cay độc hơn là trên chiếc roi da có tầm nước muối. Mỗi một roi đánh xuống, nước muối sẽ theo đó mà thấm vào vết thương rách da, làm cho đau đớn còn hơn chết!
Càng quá đáng chính là có kẻ lẩn trong dân chúng kích động và cung cấp trứng thối và quả thối. Bình thường dân chúng rất căm phẫn bọn tham quan, bọn họ không hề nghĩ ngời gì liền ném tất cả lên mặt Trầm Phù Đồ.
Trong vòng mấy mươi giây ngắn ngủi, Trầm Phù Đồ bị đánh bong da tróc thịt, danh sự mất sạch.
Chứng kiến cảnh này, đôi mắt Trầm Côn đỏ dại lên. Nhưng khi nhìn thấy mấy tên lạ mặt đứng ở cửa phủ thành chủ, hắn tự bắt mình phải tỉnh táo trở lại!
Phụ thân im lặng không nói, hiển nhiên là cũng không nói tới chuyện mình tham ô Hải Nạp Bách Xuyên. Nói cách khác là chính Tô An Chi cũng không có bằng chứng rõ ràng…
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Trầm Côn lách khỏi đám đông, đi đến chỗ tiểu viện bí mật, nơi lúc trước bái kiến Triệu Hồng.
- Tô An Chi, ngươi dám dùng quyền lực của quốc gia đối phó với bần tăng, bần tăng sẽ cho ngươi biết, bị bức bách đến mức này, bần tăng cũng không phải loại dễ chọc đâu!
Ba!
Lúc Trầm Côn vừa bước vào tiểu viện, Triệu Lạc Trần cũng vừa bước vào. Nàng vừa bước vào liền tức giận đập vỡ ấm trà.
- Tiểu quận chúa bị sao vậy? Ba người bọn Kha Tây đăng ở trong phòng nói chuyện phiếm uống trà, Kha Tây đang đứng, Triệu Hồng cùng Lô đạo trưởng cũng không dám ngồi, tư thế ba người có chút quái dị.
- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Hà Sơn không coi khinh sự tồn tại của quận chúa rồi!
Triệu Lạc Trần nổi giận đùng đùng nói:
- Vừa rồi ta đang tham dự tiệc rượu của Trầm gia, chúc mùng Trầm Trọng thành tiểu đệ của ta, ai ngờ Hà Sơn đột nhiên mang quân tới bao vây Trầm gia sơn trang, còn muốn giết cả nhà sư đệ ta…
Nàng tức đến đỏ bừng cả mặt nói tiếp:
- Ta lệnh cho Hà Sơn lui binh, nhưng hắn lại lấy ra lệnh bài của Yến Sơn Hầu, còn nói là mệnh lệnh của Yến Sơn Hầu! Đáng chết, phụ thân ta đường đường là Bắc Địa Vương, chẳng lẽ còn không bằng một tên Yến Sơn Hầu sao?
- Tiểu quận chúa bình tĩnh, chớ vội nóng nảy!
Triệu Hồng cười cười.
- Sau lúc Đài Thú Tôn bị hủy, Bắc Địa Vương gia bế quan chữa thương, Yến Sơn Hầu lại liên tiếp thăng chức, tự nhiên là các quan viên hạng trung sẽ a dua theo hắn!
- Hồng thúc, ta cũng hiểu được đạo lý nào, cũng không muốn quá so đo tính toán với hắn, nhưng mà còn có tên Tô An Chi!
Triệu Lạc Trần cắn răng nói:
- Lúc trước nếu là ta không đề bạt Tô An Chi, thì làm sao hắn có ngày hôm nay? Thế nhưng hắn lại cấu kết với La Triết…
- Được rồi, được rồi, cháu gái bảo bối của ta, Tô An Chi vốn là đệ tử Lăng Vân tông, hắn giúp La Triết thì có gì lạ? Hơn nữa, Lăng Vân tông cũng Thiên Vũ tông ngầm đấu với nhau mấy trăm năm, hắn không dám khi dễ ngươi, nhưng khi dễ một tên Trầm Trọng chưa chính thức nhập môn cũng hợp lý thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Triệu Hồng thong thả mỉm cười.
Triệu Lạc Trần thở gấp, cả giận nói:
- Thúc, người còn cười được? Ta bị Hà Sơn cho binh lính áp tải về, làm sao mà nuốt trôi cục tức này đây!
- Không nuốt xuống ngươi còn có thể làm thế nào đây?
Triệu Hồng hơi giận hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn thúc cùng Lô đạo trưởng lộ mặt, đoạt lại binh quyền của Hà Sơn, giết Tô An Chi sao?
Hắn thở dài.
- Lạc Trần, tuổi ngươi còn nhỏ, chuyện quan trường còn chưa hiểu nhiều. Chúng ta đang chấp hành mật lệnh của vương triều, nếu công khai ra mặt thay ngươi, thế thì chẳng phải là chuyện làm trái với mệnh lệnh của bệ hạ sao?
Khẩu khí của hắn cũng trở lại bình thường.
Hơn nữa Yến Sơn Hầu đang có quyền hành lớn trong triểu, ta cũng không muốn vì cái xung đột nho nhỏ ở Trầm gia mà trực tiếp xung đột với hắn!
- Ôi chao, Triệu nguyên soái không chịu giúp Trầm gia ta sao? Ta phải thức thời thôi, chạy nhanh vậy!
Ở bên ngoài, Trầm Côn nghe được đoạn đối thoại, cũng hiểu rõ rằng Triệu Hồng không có ý ra tay giúp đỡ. Bất quá ngoài miệng hắn nói là chạy trốn nhưng thực tế thì hắn lại tươi cười bước vào…

Đọc truyện chữ Full