DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 116: Ba đạo mật lệnh

Trầm Côn chậm rãi thở ra một hơi, thu công rồi ngồi xuống, cười hì hì hỏi:
- Mỹ nữ, võ cách là cái gì?
A La suy nghĩ một chút rồi nói:
- Rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả võ cách là gì. Trước hết ta muốn hỏi ngươi một vấn đề đã, ngươi đã học rất nhiều thứ, vậy ngươi có thấy rằng các chiêu thức rất phức tạp, khi lâm chiến có thời điểm không biết sử dụng chiêu thức như thế nào phải không?
- Ân!
Trầm Côn gật đầu lia lịa, vẻ mặt như gặp được tri ân.
- Có, ta học được từ Vương lão huynh cũng đến bảy tám chục loại bùa pháp, lại học từ cô cũng không ít các loại chưởng pháp và kiếm pháp, ngoài ra lại có thêm mấy loại khinh công, bộ pháp, đầu óc đến loạn cả lên!
- Vậy ngươi nghĩ lại rồi nói ta xem, ta biết nhiều chiêu thức võ công hơn ngươi vài chục lần, nhưng có lần nào ngươi thấy chiêu thức ta hỗn loạn, không biết dùng cái gì chưa?
A La cười nói:
- Đây là tác dụng thứ nhất của võ cách, võ trung chi võ, có thể đứng trên tất cả các loại chiêu thức võ công.
A La giải thích khá nhiều bất quá với tư duy của một người địa cầu như Trầm Côn, tất nhiên có một phương pháp giải thích chuẩn xác hơn. Cái gọi là Võ cách, có thể xem như là đại quản gia của các chiêu thức võ công, có điểu tương tự như CPU trong máy tính, có thể làm cho toàn bộ võ công trở nên trình tự hệ thống hóa, hợp lý hóa, mỗi lần thao tác có thể thuận buồm xuôi gió!
Đây là một loại tích lũy kinh nghiệm võ học, đến một mức nào đó tự nhiên hình thành thành phản xạ của thân thể!
- Võ cách còn có rất nhiều cách biểu hiện khác nhau, tổng kết lại thì võ cách chính là phong cách chiến đấu, ý chí chiến đấu của võ giả!
A La tự chỉ vào mình, nói:
- Ngươi xem ta này, mỗi khi chiến đấu, tâm như bàn thạch, giết người không hề nương tay, thậm chí còn có hơi hướng theo đuổi huyết tinh, đây chính là võ cách của ta, giết chóc!
- Lại nghĩ đến nghĩa phụ của ngươi- Thiết Hòa Thượng- hắn tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng mỗi lần lâm vào đại chiến đều dũng cảm tiến lên phía trước, chiêu thức cương mãnh, võ cách của hắn là dũng mãnh!
- Còn nữa, cái tên Ca Thư Ứng Long từng bắt tù binh kia cũng từng có võ cách, mọi chiêu thức đều cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, không gì không thể phá, đó là võ cách bá đạo!
- Ca Thư Ứng Long "trước kia" cũng có võ cách là sao? Chẳng lẽ hiện tại hắn không có võ cách à?
Trầm Côn xoa xoa cái đầu bóng lưỡng hỏi.
- Võ công khi đến cảnh giới như Ca Thư Ứng Long, võ cách đã sớm thăng cấp thành võ thân, thậm chí là võ ý!
A La bùi ngùi thở dài.
- Đây là tác dụng thứ hai của võ cách. Nếu như nói võ cách là phản xạ thân thể, thì khi tới một cảnh giới nhất định sẽ tiến hóa thành như bộ phận của thân thể ngươi, ví dụ như kiếm trung của ngươi chính là một loại võ thân!
- Hơn nữa, trên mức võ thân, là khi ngươi đem võ công nắm giữ đến mức nhân võ hợp nhất, loại võ công này sẽ tự nhiên mà hòa nhập vào linh hồn của ngươi, biến thành ý niệm của ngươi, còn gọi là võ ý!
A La nhìn Trầm Côn thật sâu, « Ví dụ như, kiếm ý »
Mẹ nó chứ !
Trầm Côn tỉnh ngộ, hóa ra võ đạo thất cảnh chỉ là cách nói của người bình thường, đối với các cao thủ tông sư còn có một hệ thống khác cao thâm hơn – võ cách, võ thân, võ ý!
Hắn minh bạch, vừa rồi chính mình tay trái âm nhu quỷ dị, tay phải cường dương mãnh liệt, một âm một dương hợp thành một thể, là một phong cách võ học phi thường rõ ràng, chả trách A La chỉ liếc qua một cái liền biết được mình đã có võ cách!
- Nói như vậy, bần tăng cũng có thể coi là cao thủ có phong cách độc môn!
- Không sai, tay trái âm nhu quỷ dị, tay phải dương cương mãnh liệt, của ngươi võ cách có thể gọi là đường âm dương, Thái Cực đồ!
A La trêu đùa:
- Sau này, người nào tinh ý một chút, nếu ngươi xuất thủ giết người, họ chỉ cần nhìn những điểm đặc thù trên thi thể là có thể đoán ra ngươi đã hạ thủ!
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Ta cũng là người thông minh, có thể giả mạo võ cách người khác hại người thì sao!
- Võ cách mà có thể tùy tiện giả mạo sao?
Luyện công xong, hai người cũng tùy tiện nói chuyện phiếm một chút, nhưng lúc này từ trên nóc nhà bị phá lủng có một giọng nói vang lên
- Đại sư huynh, huynh đang làm cái quái gì vậy? Phá nhà à, chết chưa?
- Đúng thế đấy, chết rồi.
Đối với người sư đệ suy nghĩ đơn giản này Trầm Côn rất có hảo cảm, cười đùa nói.
- Xem như huynh chết cũng phải đi cứu sư phụ, đại sư huynh, La Hàn đến đây!
Truyện thuyết chi hạ vấn la trương, tông chủ lăng vân tông, La Hàn!
(Người đứng dưới những người trong truyền thuyết chính là La Hàn – xem cuối chap 90)
Tại Vô ma điện.
Ngọc tiên sinh ngồi trên xe lăn, dựa vào cửa sổ, ngắm ánh mặt trời vừa ló lên, im lặng không nói gì. Sau lưng ông, mười mấy đệ tử của Vô Ma Nhai thần sắc bi phẫn, tay đặt trên chuôi kiếm, tựa hồ muốn chống lại người nào đó.
Đối diện với Ngọc tiên sinh là một trung niên nhân tóc dài màu tím, đang ngồi trên chỗ mà đáng lẽ là thuộc chủ nhân của Vô Ma Nhai, thản nhiên mỉm cười, thưởng thức trà. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ngọc tiên sinh gặp phải phiền toái gì, sao lại phải gọi Trầm Côn ra, nói ra cũng thật thú vị - nguyên nhân là vì La Hàn muốn thu thập Vô Ma Nhai!
- Đồ nhi, qua đây bái kiến La tông chủ !
Thấy Trầm Côn vừa vào, Ngọc tiên sinh thản nhiên chỉ vào người trung niên kia, rồi nghiêng đầu thở dài.
- Đây là cường giả của đại lục sao?
Trầm Côn bị La Hàn nhìn thoáng qua một cái, một cỗ áp lực không gì cản được bỗng lao vào trong đầu hắn, suýt nữa hắn chịu không được quỳ xuống kêu một tiếng La tông chủ. Nhưng rồi hắn cũng bình tĩnh lại, lão này thật là một nhân vật lợi hại, Trầm Công liền híp mắt cười nói:
- Ai da, ngài chính là La tông chủ sao, cửu ngưỡng đại danh, gần đây có phát tài ở đâu không vậy?
- Dưới áp lực tinh thần của ta thế mà tên tiểu tử này còn có thể thoải mái như thế?
Ánh mắt La Hàn thoáng hiện lên một tia thưởng thức, cười nói:
- Tam đại hộ pháp của Phiêu Miểu Phong ta chết dưới tay sư phụ ngươi, thế mà thấy ta ngươi vẫn còn cười được, quả là anh hùng xuất thiếu niên!
- Hắc hắc, La tông chủ cứ nói thế, ngài đường đường là tông chủ Lăng Vân tông, còn phải tính toán nợ cũ năm xưa làm gì? Nói chuyện gì phát tài có phải hơn không!
Trầm Côn cười híp mắt, ngồi xổm xuống.
- A!
La Hàn cười khẽ một tiếng, vẻ thưởng thức trong mắt càng thêm nồng đậm.
- Ngươi nói đúng, nợ cũ năm xưa cũng tốt, thù mới hận cũ cũng được, có cơ hội ta muốn gặp mặt hòa thượng sư phụ của ngươi một lần, hết thảy mọi chuyện đều có thể bỏ qua!
Nói thế tức là hoàn toàn không truy cứu về cái chết về cái chết của tam đại hộ pháp.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhất định phải gặp được lão hòa thượng này một lần, kiểm tra nội tình của lão!
- La tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ lời hứa!
Trầm Côn liền vỗ ngực thề son sắt, trong lòng lại nói, muốn gặp sư phụ ta, chờ khi nào ngươi đi âm tào địa phủ rồi nói sau! Địa Tạng Vương thu thập người chết mà!
Nói xong, Trầm Côn phát hiện La Hàn đang cười, liền cũng nở một nụ cười.
Ngay lần giao phong đầu tiên khi lần đầu gặp mặt, không ngờ về mặt khí thế Trầm Côn không hề thua La Hàn, điều này làm cho Ngọc tiên sinh vô cùng kinh hỉ!
Sau khi chào hỏi xong, Trầm Côn cười nói:
- La tông chủ, ngài đến đây còn có chuyện gì nữa?
- Hai chuyện!
La Hàn nói chuyện vô cùng ngắn gọn, nhưng tựa hồ từng chữ đều có thâm ý sâu sắc.
- Thứ nhất, Lăng Vân đại hội đã sắp diễn ra, ta đến hỏi một câu, ai sẽ đại diện cho Vô Ma Nhai đi tranh đoạt vị trí tông chủ tiếp theo?
- Chắc là ta rồi !
Trầm Côn nhìn đôi chân tàn tật của Ngọc tiên sinh, nói tiếp:
- La tông chủ, những chuyện như thế này ngài chỉ cần nói một đệ tử đến là được, sao lại phải tự mình đến thế, ngài nói đi, chuyện trọng yếu thứ hai là gì đây?
- Chuyện thứ nay này chỉ có thể nói với đương gia của Lăng Vân Tông, cũng chỉ có thể từ chính miệng tông chủ nói ra, ngươi liệu có được không?
La Hàn nhíu mày nhìn Ngọc tiên sinh.
Ngọc tiên sinh bảo các đệ tử ra ngoài, chỉ để lại Trầm công, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta đã giao Vô Ma Long bội cho Trầm Côn!
- Ha ha, Ngọc sư đệ thật là quyết đoán!
Nghe nói Ngọc tiên sinh đem Vô Ma Nhai giao cho Trầm Côn mới mười bảy tuổi, một người như La Hàn cũng không nhịn được kinh ngạc một lúc, sau đó hắn liền lấy ra hai cái lệnh bài, mặt trên có ba chữ rồng bay phượng múa – Tiêu Khinh Hoàng!
Đây chính là Lăng Vân mật lệnh!
Mông Trùng từng nói qua, mỗi một tông chủ của Lăng Vân Tông chỉ có thể đưa ra ba đạo mật lệnh, nhưng mỗi khi mật lệnh đưa ra, thất đại tông môn của Lăng Vân Tông nhất định phải chấp hành vô điều kiện !
- Tháng trước, ta đưa ra đạo mật lệnh thứ nhất nhưng lúc đấy Ngọc tiên sinh đi vắng, hôm nay ta nói lại rõ ràng nội dung của đạo mật lệnh thứ nhất!
Sau khi đưa ra Lăng Vân mật lệnh, thần sắc La Hàn trở nên nghiêm túc.
- Ngày mồng bốn tháng chạp năm trước, có người đồng thời ủy thác Lăng Vân Tông và Thiên Vũ Tông tìm kiếm một kiện đồ vật, nhưng đã qua bốn tháng vẫn chưa tìm được!
- Đạo mật lệnh thứ nhất của ta chính là lệnh cho Lăng Vân thất tông, trong vòng một tháng cần phải tìm cho được thứ mà người ủy thác yêu cầu!
La Hàn dừng một chút rồi hạ đạo mật lệnh thứ hai.
- Hiện giờ người ủy thác cứ liên tục thúc giục, ta không thể không hạ đạo mật lệnh thứ hai – thời gian tìm kiếm rút ngắn lại còn mười lăm ngày!
Liền sau đó hắn nói ra đạo mật lệnh thứ ba.
- Mà đạo mật lệnh thứ ba chính là thưởng phạt lệnh, thất tông chủ Lăng Vân tông trong vòng ba ngày nhất định phải khởi hành, dốc hết sức, không tiếc hết thảy đại giới, tự mình phải kiếm cho được thứ mà người ủy thác cần! Người nào tìm được, trong vòng trăm năm không cần đi vào nội tông cung phụng, nếu không tìm thấy, cả bảy đại tông chủ đều phải cùng nhau quỳ gối trước tượng tổ sư, bị quất roi năm trăm cái, cho dù là La Hàn ta cũng không ngoại lệ!
Không tìm thấy đồ vật, phải chịu năm trăm roi trước mặt mọi người?
Đối với những người như các tông chủ, việc này so với giết họ còn khó chịu hơn!
Nghe xong ba đạo mật lệnh điên cuồng, Ngọc tiên sinh thất thanh nói:
- Cái gì vậy, cái gì mà đáng giá khiến ngươi liên tục vận dụng ba đạo Lăng Vân mật lệnh?
Trầm Công cũng kinh ngạc nói:
- Người ủy thác là ai, Lăng Vân Tông lại sợ bọn họ đến thế, không thể không hoàn thành ủy thác của họ sao?
La Hàn mặt không một chút thay đổi, liền trả lời vấn đề của Trầm Côn,
- Người ủy thác chính là… Dạ gia của Tống Nguyệt đế quốc!
Trầm Côn bĩu môi một cái, chưa từng nghe qua. Nhưng mà Ngọc tiên sinh đang ở một bên đột nhiên nắm chặt tay vịn xe, răng cắn chặt đến nỗi nghe ra tiếng.
- Dạ gia, Dạ Tử Hư Dạ gia?
La Hàn gật đầu
Ngọc tiên sinh cười khổ một tiếng.
- Ta hiểu được, Vô Ma Nhai thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ! Dạ gia muốn cái gì?
La Hàn lấy ra một bản vẽ, Ngọc tiên sinh nhìn nhìn, sau đó gật đầu ý bảo mình đã minh bạch, sau đó giao cho Trầm Côn.
Trầm Côn đang ngạc nhiên Dạ gia có lai lịch thế nào mà có thể làm cho Ngọc tiên sinh hoảng sợ đến thế, chính là vừa nhìn thấy hình vẽ đồ vật kia, hắn không nhịn được há mồm.
- Đây, đây không phải là …
- Ngươi đã thấy thứ này rồi?
Trầm Côn chớp mắt một cái, nói:
- Chưa bao giờ thấy, nhưng đã nghe nói qua, Hải Nạp Bách Xuyên thạch!
Đồ vật vẽ trên giấy đấy đúng là Hải Nạp Bách Xuyên thạch!
Hơn nữa, người khác không thể tưởng tượng là Hải Nạp Bách Xuyên thạch tuy rằng hiếm, nhưng công hiệu cũng không khác nhau lắm, cho dù hình vuông hay tròn thì cũng chả khác gì nhau. Thế nhưng trên bản vẽ lại chỉ vẽ ra bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên thạch hình dạng khác nhau, đều chỉ bằng nắm tay trẻ em.
Hiển nhiên, Dạ gia chỉ cần bảy khối Hải Nạp Bách Xuyên thạch này, những loại khác là không được!
Càng ngạc nhiên hơn là trong tay Trầm Côn hiện nay đang có ba khối Hải Nạp Bách Xuyên thạch, không ngờ hình dạng so với bản vẽ lại vô cùng ăn khớp!

Đọc truyện chữ Full