DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 131: Một bãi nước bọt

- Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại không có chút thanh âm nào?
Do bị che khuất, Trầm Côn không thấy được A Phúc chỉ phun một miếng nước bọt mà làm chết con rết, hắn chỉ cảm thấy con rết đang tàn sát mình đột nhiên bất động, nên nghĩ phải tận dụng thời cơ, đẩy một đạo Cự Linh Phù lên con rết, rồi chuyển cái thân mập mạp đi.
Cơ hội chạy trốn khó mà có được, Trầm Côn cũng không quản Phùng Kiếp cùng Hùng đường chủ như thế nào, hắn kích động liếc một cái, phát hiện A Phúc đang ở bên trái hắn, lập tức hướng bên trái đánh tới.
- A Phúc, nắm chắc ta!
Trầm Côn bắt lấy tay A Phúc, lôi hắn lên lưng, rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Phùng Kiếp, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, lần sau gặp lại, bần tăng nhất định trả lại gấp đôi!
Trầm Côn càng chạy càng nhanh, chốc lát sau đã chạy tới cánh rừng xanh biếc.
Sau khi Trầm Côn biến mất rất lâu, Phùng Kiếp cùng Hùng đường chủ mới khôi phục được ý thức.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Phùng Kiếp day day hai mắt hỏi.
- Đây lẽ nào lại là chúng ta hoa mắt, lại nhìn Yên Hoa ngã xuống (Yên Hoa là tên con rết)?
Hùng đường chủ ra sức lắc đầu, chuyện làm bọn hắn kinh hãi đến mức này cũng chỉ có thế, một tên nhân loại mập mạp hết sức bình thường, thế mà chỉ cần phun một bãi nước bọt cũng giết chết được một Lục Nguyên Yêu Tông! Ai nhìn thấy sự kiện này cũng sững sờ mà thôi!
Hùng đường chủ nhìn đi nhìn lại xác con rết, cuối cùng xác định mình khong nhìn lầm, hắn bi phẫn chạy tới, ôm con rết khóc lớn.
- Hùng đường chủ, bây giờ không phải là lúc để khóc!
Phùng Kiếp hô lớn:
- Trầm Côn chạy mất rồi!
- Việc của ta so với tìm Trầm Côn còn trọng yếu hơn!
Hùng đường chủ ngừng khóc, phút chốc hạ quyết tâm:
- Bằng hữu, ta không tin bao nhiêu năm cùng chung hoạn nạn để đến giờ bằng hữu vô duyên vô cớ mà chết. Giúp ta, nhất định phải điều tra cái chết của Yên Hoa, không có chuyện nó ngẫu nhiên trúng nước bọt mà chết, chuyện sống chết của mỗi sinh linh đều có lý do của nó cả!
Con rết hoảng sợ tiến lại, cuối cùng một người một rết lại cùng phân tích cái xác chết.
Tại một nơi rất xa trong rừng cây, Trầm Côn đang bố trí mấy lá linh phù thăm dò, phát hiện Phùng Kiếp không có đuổi theo, rốt cuộc thở phào một hơi.
"Mẹ nó chứ, ngự thú sư thật đúng là biến thái, suýt nữa thì bần tăng bị hại trong tay hắn rồi!"
Trầm Côn lau mồ hôi lạnh, vỗ vỗ vào tấm lưng nung núc thịt:
- A Phúc, ngươi xem nguy hiểm quá! Làm sao mà ta và ngươi lại thoát được?
- Ta, ta, hình như là…
A Phúc cũng không thể tin được chuyện thần kỳ kia, si ngốc ngơ ngác nói:
- Đại thiếu gia, người để cho ta hảo hảo suy nghĩ một chút, lúc đầu, ta bị con rết làm cho khiếp sợ, sau đó ta nói Ngọc Hoàng đại đế là nhị đại gia của ta. (ông trẻ)
Nói đến đó rồi hắn lặng người đi, một lúc lâu sau, A Phúc rốt cuộc chỉ chỉ vào cái mũi của mình, rồi kinh hãi thốt lên:
- Đại thiếu gia, là một miếng nước bọt của ta phun chết con rết!
- Một miếng nước bọt sao???
Trầm Côn tuy rằng cũng hiểu rõ, nói chuyện với tên mập chết bầm này thì làm gì có lý lẽ gì, nhưng chuyện này cũng quá kỳ quái,
Trầm Côn thề với trời, A Phúc hoàn toàn là người bình thường, lật lại gia phả của hắn mà xem, cha A Phúc là một nông phu, bị gọi đi lính rồi chết ở chiến trường, ông nội hắn là thợ mộc, chết trong một đợt dịch bệnh, cụ nội của hắn là dân du mục của Hồ tộc, đã chết từ lâu, đến giờ tro cốt cũng chẳng còn. Thực sự A Phúc xuất thân rất bình thường, tám đời nhà hắn cùng với cao thủ và những chuyện thần bí đáng ra là bắn mười tám đại bác cũng chẳng liên quan đến mới phải.
Nhưng chuyện này quá thần kỳ, cái tên mập chết toi này, vận may *** chó gì thế, chỉ cần phun một bãi nước bọt mà làm chết cả một Lục Nguyên Yêu Tông!
Lòng hiếu kỳ của Trầm Côn bị kích thích đến cực hạn, túm lấy cái cổ của A Phúc nói:
- Ngươi nói thực cho ta, ngươi có phải là cái loại cao thủ lánh đời, giả vờ làm tên mập ngu ngốc lừa ta, làm cái trò xuất trần nhập thế gì đó?
- Đại thiếu gia, người đừng nghĩ oan cho tôi!
A Phúc chỉ vào sống mũi của mình đau khổ thốt lên:
- Tôi mà là cao thủ sao? Cao thủ sao lại để người ta đánh thành ra thế này? Cao thủ cũng phải có thể diện của cao thủ chứ?
- Con mẹ ngươi chứ, cả tổ tông nhà ngươi đều là người thường, hay là mẹ ngươi có vấn đề?
- Ông trời! Đại thiếu gia, ta nói cho ngươi hóa đá luôn, mẹ ta chính là kỹ nữ, thường gọi là Diêu tỷ, cha ta mất năm lượng bạc mua về, ta được ba tuổi thì bà ấy chạy theo ngươi khác, ngươi đã gặp nữ cao thủ nào cam tâm làm kỹ nữ chưa?
- Đây cũng không nhất định…
Trầm Côn sờ sờ cằm:
- Vậy ngươi có tình cờ mua được cái bảo vật kỳ quái, cái thượng cổ khí linh gì gì đó không?
- Đại thiếu gia, gia sản của tôi người còn không hiểu rõ sao?
A Phúc dứt khoát cởi y phục ra, đem những thứ trên người hắn từ trên xuống dưới cho Trầm Côn xem.
Những thứ trên người hắn quả thật là nhiều, sách dạy tán gái, ngân phiếu ba vạn bạc, hai cái bánh bao, một bình nước, còn có khối Hải Nạp Bách Xuyên thạch cùng với hai cái Thiên Đạo Mật Hạp chứa hai tay của Thủy nhi mà Trầm Côn đưa cho hắn.
- Đại thiếu gia, người xem đi, những đồ vật trên người tôi, làm gì có cái nào là thượng cổ thần khí?
Trầm Côn không còn gì để nói!
Trên người A Phúc không có vật gì bất thường, chính là, đáng ra hắn không thể có bản lĩnh xử lý Lục Nguyên Yêu Tông mới phải! Nhất định mình đã bỏ lỡ cái gì rồi. Nếu không, chỉ cần là người bình thường nào nhổ một bãi nước bọt cũng làm chết Lục Nguyên Yêu Tông thì còn gì là thiên lý nữa!
Chuyện mai phục phát sinh trong rừng cây cứ thế mà trôi qua!
Sau nửa canh giờ kiểm tra, Hùng đường chủ rốt cuộc chuyển thân đứng lên, dưới chân hắn, xác con rết đã tan nát hết, huyết nhục lẫn lộn.
- Có kết quả gì không?
Phùng Kiếp sớm đã không còn kiên nhẫn.
- Có!
Biểu hiện của Hùng đường chủ cũng thật kỳ lạ, cử chỉ cũng rất quái, đột nhiên hướng về phía Trầm Côn bỏ chạy quỳ xuống, cộp cộp cộp khấu đầu ba cái, thốt lên:
- Bằng hữu, chúng ta đã phạm vào tội không thể tha thứ, không cần tiếp tục do dự, lên đường đi, đi theo đại nhân Trầm Côn, chúng ta nhất định phải trả giá cho tội lỗi của mình!
Con rết chần chờ một lát, rồi dứt khoát kiên quyết đi theo sau Hùng đường chủ, dáng vẻ giống như sắp xuống mồ…
- Hùng đường chủ, ngươi làm cái gì thế?
Phùng Kiếp hoảng sợ hô to:
- Ngươi không thể bỏ ta lại chứ, đây là ốc đảo yêu thú, mấy vạn người đang hỗn chiến, ngươi đi rồi, ta sống sao nổi?
- Phùng Kiếp, ta không giết ngươi, đã là nể mặt gia gia của ngươi rồi!
Hùng đường chủ đột nhiên xoay người lại, lớn tiếng quát lên:
- Chính vì ngươi, ta đã phá hỏng tôn nghiêm của một ngự thú sư, làm trái quy luật tự nhiên, cút, ngươi cút ngay cho ta, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!
Hắn đã phát hiện ra cái gì?
Phùng Kiếp ngơ ngác ngồi trên cột gỗ, nhìn nhìn về phía trước, Hùng đường chủ đi rồi, chỉ để lại trước mắt một mảnh rừng rậm tối đen, mà phía đằng sau là mấy con mắt hoảng sợ đang phát ra tín hiệu "Cứu mạng a!".
Phùng Kiếp khóc lớn đuổi theo!
Sau đó vài ngày, từ trong rừng, ngày ngủ đêm đi, rốt cuộc Trầm Côn và A Phúc cũng đến được trung tâm ốc đảo!
Xem trên bản đồ, trung tâm ốc đảo là một ngọn núi lớn rất cao, trên núi có hai thác nước, chảy thẳng xuống một cái đầm nước lớn, núi là Thanh Long Sơn, đầm là Thanh Long đàm.
Vài vị chưởng môn đã bị vây ở vùng phụ cận Thanh Long đàm này. Mà La Hàn cũng Trương Nguyên quyết đấu ở trên đỉnh núi.
Theo yêu cầu của Tả Thiên Hà, Trầm Côn mà tới được Thanh Long đàm thì mục tiêu càng ngày càng gần. Tuy nhiên, tình huống của hắn cũng có chút phức tạp, nào là yêu thú, nào là thương binh Lăng Vân Tông bị tụt lại phía sau, nào là các thủ đoạn ám sát của Thiên Vũ Tông, các loại phiền toái thi nhau tới. Bất quá, Trầm Côn chỉ coi những phiền toái này như kinh nghiệm, như rèn luyện để hoàn thành Liệt Nguyên sát trận mà thôi.
Tới giữa trưa ngày thứ hai, Trầm Côn gặp một toán tàn quân Lăng Vân Tông, theo bọn hắn nói, Tả Thiên Hà đã dẫn một đội công kích xuống đến Thanh Long đàm, dự trù đột phát phòng tuyến cuối cùng của yêu thú.
- Vậy các ngươi có thấy một cô gái, mặc áo lụa mỏng màu trắng, dẫn theo hơn ba trăm binh Lạc Đà hay không?
Nghe Trầm Côn hỏi, sắc mặc nhóm thương binh trở nên nghi hoặc đáp:
- Hai ngày trước có gặp qua, bất quá nhóm đó không nguyện ý đi cùng mà tiến theo hướng Tây Nam rồi!
- Đi theo hướng Tây Nam sao?
Trầm Côn mở bản đồ ra, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ hít sâu một hơi, chỉ thấy trên bản đồ ở hướng Tây nam là một khoảng núi lớn, trùng trùng điệp diệp, có mười mấy cái dấu hiệu màu đỏ, cùng với một cái đầu rồng rực rỡ ánh vàng!
Màu đỏ, tỏ vẻ nơi này là nơi nguy hiểm bậc nhất, mà cái đầu rồng này tỏ vẻ cái gì gì Long đó có khả năng xuất hiện phía Tây Nam!
Thế là A La đã đi theo hướng cái kia tên Long tộc rồi sao?
"Mỹ nữ sư phụ à, bần tăng thật vất vả cho ngươi ba trăm người để sai sử, ngươi lại đem bọn họ tặng cho miệng rồng sao!"
Trầm Côn kéo theo A Phúc, liền hướng đông bắc đuổi theo, chạng vạng ngày hôm ấy, hắn nhận được mật hàm của A La do ba thương binh khác đem đến,
Bất quá, vì mật hàm chuyển qua tay người khác, nên A La cũng không viết rõ ràng, ý chính là lệnh cho Trầm Côn nhanh chóng đi theo hướng Tây Nam để hiệp trợ nàng.
"Mỹ nữ sư phụ đến tột cùng muốn làm cái gì đây?"
Trầm Côn hết sức do dự, nếu hắn chạy theo hướng Tây Nam, sẽ ảnh hưởng đến việc cứu viện Ngọc tiên sinh, nhưng nếu không đuổi theo, A La sẽ mang ba trăm người của hắn chạy đến hang rồng mạo hiểm, hắn lại không yên lòng!
Một bên là Ngọc tiên sinh, một bên là A La.
Oạch!
Trầm Côn chợt nghe có tiếng người ngã, ngẩng đầu nhìn lên, phía trước là một dòng suối nhỏ, một lão già mặc trang phục của Thiên Vũ Tông đang nhìn xuống dòng suối, chính là người vừa ngã xuống, trên người dính đầy máu đen, những vết thương chi chít trên người, hiển nhiên là một đại nhân vật của Thiên Vũ Tông đã bị thương.
Bốn mắt Trầm Côn cùng A Phúc đồng thời sáng lên, từ lúc Lăng Vân Tông và Thiên Vũ Tông chính diện xung đột, hai tên hắn đã phối hợp vô cùng ăn ý – Trầm Côn đánh người, A Phúc vơ vét, sau mỗi lần cướp phá, hắn có thể kiếm được tám trăm lượng bạc, nếu vận khí tốt, còn có thể lấy được một bí tịch trân quý nào đó của Thiên Vũ Tông nữa.
- A Phúc, vẫn phương thức cũ!
Trầm Côn vốn không coi đây là bắt nạt người già kẻ yếu, theo như hắn nghĩ thừa lúc ngươi gặp nạn, cướp tiền của ngươi mới thật là sảng khoái, hắn túm lấy một cái gậy thật to vọt tới trước mặt lão già!
Xoạt!
Cây gập lớn vung xuống mang theo tiếng gió vù vù, A Phúc một bên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tay lăm lăm cây kéo, đợi xong việc thì sẵn sàng vơ vét nào quần áo, nào đai lưng, nào là đồ vật, tiền tài!
Nhưng lão già nhanh chóng giơ tay trái lên, cười cười mang vẻ giải thoát:
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi, Trầm Côn, trên người của ta có một món đồ, một món bảo bối tặng cho ngươi. Khái khái, ngươi mau đi cứu tiểu quận chúa a!
Cây gậy của Trầm Côn tức khắc dừng sau gáy lão già, chỉ cách có vài sợi tóc:
- Tiểu quận chúa? Ngươi muốn nói tới Triệu Lạc Trần sao?
- Đều đã ghi lại, ngươi đọc sẽ hiểu!
Nói xong lão ta hôn mê luôn, tay vẫn nắm chặt hai phong mật tín nhuốn đầy máu.
Mật tín là văn kiện cơ mật của Thiên Vũ Tông. Nội dung là, La Hàn và Trương Nguyên đã liên tiếp sáu ngày sáu đêm tăng cường tấn công, do tấn công liên tục Thanh Long sơn đã sụp đổ, đông đảo yêu thú đã chết do chấn động khi núi sập, do đó, phòng tuyến của yêu thú ở Thanh Long đàm đã hổng một lỗ lớn!
Lúc này, số lượng lớn quân đội của tông môn đang ra sức chiến đấu tấn công lỗ hổng, dự tính sẽ nhanh chóng vây khốn được yêu thú!
Trầm Côn thở phào một hơi, híp mắt cười, giở phong thư thứ hai ra, nhưng chưa kịp đọc thì thấy A Phúc bộ dạng vô cùng cổ quái tiến lại.
- Đại thiếu gia, người cứ nói ta có vận khí tốt! Ta xem, người cũng chẳng kém đâu!
A Phúc giơ lên một khối đá đen, cổ quái nói:
- Ta tìm thấy trên người lão nhân này, người xem, có phải là Hải Nạp Bách Xuyên Thạch hay không?
Hải Nạp Bách Xuyên? Trầm Côn liền quay lại nhìn, cái mảnh đá đen này chính là một trong những khối Hải Nạp Bách Xuyên Thạch trong đống tư liệu của Dạ gia!
Thực đúng là cái vận may chó chết! Dạ gia, hắc kỵ sĩ, hai đại tông môn, không biết bao nhiêu cao thủ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chính mình u u mê mê lại có tới bốn miếng Hải Nạp Bách Xuyên Thạch!

Đọc truyện chữ Full