DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 153: Lý luận cắn chó

Nghe xong câu cuối cùng của Dạ Đông Minh, Trầm Côn lòng nghĩ hỏng chuyện rồi.

Cái đầu ngu của Vương Nhất Sơn không phải khuyết điểm, mà là một nhược điểm trí mạng. Dạ Đông Minh mở miệng là quốc gia đại nghĩa, ngậm miệng là dân tộc trung hiếu, căn bản là bóp chết tử huyệt của Vương Nhất Sơn, làm cho hắn rơi đầu cũng không có thể nhíu mày.

Quả nhiên!

- Đã là thánh chỉ của bệ hạ...

Vương Nhất Sơn bất đắc dĩ quỳ xuống.

- Mạt tướng tuân mệnh, thề chết...

- Thánh chỉ cũng không nằm ngoài nhân tình!

Vương Đạc vội vàng hoà giải hộ nhi tử.

- Dạ tướng quân, chúng ta thực sự không biết bên trong mộ tổ xuất hiện cái gì, càng không có biện pháp tiến vào màn độc vân đó, xin ngài giải thích với bệ hạ một phen, Nhất Sơn... Thực sự không có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ đâu!

- Nhất Sơn cũng đã đáp ứng rồi, sao ngươi còn cứ một mực từ chối hả?

Dạ Đông Minh cười lạnh lùng, vỗ vỗ vai Vương Nhất Sơn.

- Nhất Sơn, ta cho ngươi ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, ta tới lấy bảo vật ngươi dâng lên bệ hạ!

Hắn nhìn thẳng Vương Đạc.

- Còn ngươi nữa, Vương gia chủ! Ta không hy vọng ngươi làm ra bất cứ việc gì ngăn cản Nhất Sơn, nếu không... Ta chỉ có thể tiếp thu ý kiến của Quan Lăng.

Quan Lăng muốn: bốn nhà liên minh, trước tiên hủy mộ tổ của Vương gia rồi nói sau!

Dạ Đông Minh đi rồi, Vương Đạc gần như tê liệt ngồi dưới đất, bất đắc dĩ thở dài...

Vương gia đến tột cùng đã tạo nên nghiệt chướng gì, mà lại dính vào những việc như thế này.

Cũng không trách Dạ Đông Minh nhận định Vương gia nói dối, trong mộ tổ vừa xuất hiện bảo bối, Vương gia liền nói mình cái gì cũng không biết, thậm chí ngay cả mộ tổ cũng không vào được... Lời này, đừng nói Dạ Đông Minh không tin, ngay cả Vương Đạc chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng đây chính là tình hình thực tế đấy chứ!

...

- Nhất Sơn, sao mày lại nhận lời hả?

Dạ Đông Minh đi rồi, Vương Đạc tức giận tát con trai một cái.

- Ba ngày sau, mày không lấy ra được bảo vật, bảo Vương gia phải làm sao bây giờ?

- Thánh chỉ là đại nghĩa quốc gia, hài nhi không thể không theo!

Vương Nhất Sơn chậm rãi đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

- Mày đi đâu đấy?

- Con đến mộ tổ một chuyến...

Vương Nhất Sơn mục vô biểu tình.

- Vận khí tốt, con lấy ra được bảo vật, đối với bệ hạ, đối với Vương gia đều có thể ăn nói. Vận khí không tốt, con chết trong độc vân, Dạ tướng quân thấy con chết rồi, sẽ không nghi ngờ Vương gia chúng ta nói dối...

- Thằng ngốc!

Vương Đạc vội vàng đuổi theo, tại đại môn kéo Vương Nhất Sơn lại, sau đó hắn kinh hãi mở to hai mắt.

Dạ Đông Minh tuy rằng đã đi rồi, nhưng năm nghìn ngự thú cấm vệ quân của hắn lại chưa có rút lui, hôm nay, năm nghìn nhân mã bao vây công trường của Vương gia, ngoại vi binh sĩ dựng lên công sự phòng ngự, binh sĩ bên trong lại lạnh lùng giám sát mỗi chỗ ra vào ở Vương gia.

Ý tứ này rất rõ ràng, trước khi đưa bảo vật ra, Vương gia đừng tưởng sống sót rời khỏi Xích Tiêu thành.

Nuốt hai ngụm nước bọt, Vương Đạc lôi kéo nhi tử về tới nội đường, sau đó phụ tử hai người ngẩn ra.

Trầm Côn đang ngồi xổm bên trong nội đường, bưng chén rượu, cười tủm tỉm hướng về phía điện thờ kính rượu.

Vương gia sơn trang còn đang trong giai đoạn tu sửa, linh vị tổ tiên đều đặt bên trong nội đường sạch sẽ nhất.

- Vương Kiêu lão huynh, nào, tới đây uống chén rượu. Ha ha, đây là lần đầu tiên uống rượu với bài vị của ngươi đấy!

Hướng về phía linh vị của Vương Kiêu lắc lư chén rượu, Trầm Côn đột nhiên cười rộ lên, Vương Kiêu đang ở bên trong thân thể mình, kính rượu với một bộ phận linh hồn của mình, thật sự là có tư vị khác.

- Lão đệ, đừng uống nữa, giúp ta khuyên nhủ Nhất Sơn đi, nó đòi vào trong mộ tổ tự tìm đường chết đây này!

Đem Vương Nhất Sơn ấn xuống dưới đất, Vương Đạc vẻ mặt cầu xin nói.

- Khuyên? Khuyên như thế nào?

Trầm Côn uống xong chén rượu thứ hai.

- Nhất Sơn đã đáp ứng Dạ Đông Minh, trong vòng 3 ngày sẽ đưa ra bảo bối trong mộ tổ, ta nói cũng còn tác dụng sao?

Híp mắt lại.

- Hơn nữa ta cảm thấy Nhất Sơn không có làm sai, Vương Đạc lão huynh, ngươi xem tình hình bên ngoài thành, hai mươi mấy vạn đại quân vây khốn Xích Tiêu thành, không đáp ứng chính là chết... A di đà phật, vậy chẳng thà tạm thời đáp ứng, đổi lại ba ngày từ từ nghĩ cách.

- Mấu chốt là chúng ta không có dược tề sư cường đại, cho dù là ba trăm ngày, cũng không có biện pháp lấy bảo bối ra!

Vương Đạc giậm chân.

- Ai nói không có biện pháp?

Trầm Côn bỗng nhiên vui vẻ.

- Ta trái lại có một cách, chỉ là không biết... Các ngươi có dám làm cho Xích Tiêu thành trời long đất lở, khiến chiến tranh đại lục bùng nổ tại đây không mà thôi?

- ...

- ...

Hai mươi mấy vạn đại quân đang ở ngoài thành, hắn không chỉ có biện pháp, còn có thể khiến cho trời long đất lở?

- Lão đệ, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh lên, biện pháp gì!

Vương Đạc vội la lên.

- Từ từ, ta còn có mấy câu muốn nói với Nhất Sơn nữa!

Trầm Côn ném cho Vương Nhất Sơn một bầu rượu.

- Nhất Sơn, tới đây, kính một chén rượu cho tổ tiên Vương gia.

Vương Nhất Sơn vội vàng quỳ xuống.

Thừa lúc hắn rót rượu, Trầm Côn chậm rãi nói:

- Nhất Sơn, ngươi nói thật cho ta, ngươi vì sao đáp ứng yêu cầu của Dạ Đông Minh?

- Tận trung với nước, tận hiếu với bệ hạ!

Vương Nhất Sơn ngẩng đầu ưỡn ngực.

- Nói hay lắm!

Trầm Côn lớn tiếng ca ngợi.

- Nam tử hán đại trượng phu, nên lòng mang quốc gia, lấy trung nghĩa làm gốc!

- Sư phụ, người cảm thấy ta không có làm sai sao?

Vương Nhất Sơn nghẹn ngào.

- Có mấy lời này của sư phụ, lát nữa Nhất Sơn tới mộ tổ, chết cũng đáng... Sư phụ đợi chút, ta bái tế tổ tiên trước đã!

Vương Nhất Sơn thắp hương cho tổ tiên, sau đó giơ cao chén rượu.

- Vương Mãng lão tổ ở trên trời, Vương Kiêu lão tổ ở trên trời...

- Chờ một chút, ngươi đang gọi ai?

Trầm Côn bỗng nhiên vểnh tai lên.

- Ta đang gọi hai vị lão tổ của Vương gia, Vương Mãng và Vương Kiêu.

Vương Nhất Sơn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn một cái, không sai, hắn đang lậy chính là Vương Mãng và Vương Kiêu.

- Hóa ra ngươi còn biết bọn họ là tổ tiên của ngươi.

Trầm Côn cười cổ quái, đột nhiên hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy Vương Mãng và Vương Kiêu là loại người gì?

- Bọn họ đều là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.

Vương Nhất Sơn phá lệ tự hào.

- Đúng vậy, bọn họ đều là anh hùng.

Trầm Côn cười tủm tỉm nói:

- Thế nhưng tiểu hài tử đọc qua sách sử đều biết, Vương Kiêu vì một nữ nhân, làm cho thiên hạ đại loạn, giết hại vô số sinh linh. Vương Mãng lại là đại gian thần số một, mưu đồ soán vị, giết vua đoạt ngôi, bất trung bất hiếu, không từ việc gì!

Nói chậm lại.

- Vậy ngươi cảm thấy họ làm sai, hay là làm đúng, bọn họ có xứng với hai chữ anh hùng không?

Vương Nhất Sơn á khẩu không trả lời được.

- Nhất Sơn, ngươi tận trung với nước, việc này không có gì đáng trách, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ một câu nói, tận trung với nước, quốc gia ở đây, không phải mỗi một mình Triệu vương, mà là chỉ mấy tỷ bách tính nước Triệu.

Trầm Côn lớn tiếng nói:

- Triệu vương là gì chứ? Hắn chỉ là một người bình thường, vận khí tốt, lại được phụ hoàng hắn chọn trúng. Cùng là người với nhau, ngươi vì sao phải nghe lệnh của hắn, ngươi vì sao phải coi một câu nói của hắn là lời vàng ý ngọc? Ngươi không tuân lệnh Triệu vương, chính là có lỗi với Triệu quốc ư? Ta nói cho ngươi, quốc gia, quốc gia có gia đình của hàng tỷ bách tính Đại Triệu, mới có nước Triệu, ngươi muốn tận trung, cũng phải tận trung với vạn dân nước Triệu, sau đó mới nói đến Triệu vương.

Còn có Vương Kiêu và Vương Mãng, bọn họ trong lịch sử chuyện xấu nào cũng làm, nhưng vì sao người sáng suốt đều không mắng bọn họ, ngươi lại coi bọn họ là anh hùng đỉnh thiên lập địa? Ta nói cho ngươi biết, đó là bởi vì bọn họ đã từng có lỗi với người nào đó trong hoàng thất, nhưng chưa từng có lỗi với thiên hạ vạn dân! Ngươi nhìn Vương Kiêu đấy, hắn đã từng giết rất nhiều người, nhưng hắn vì sao phải giết người? Đó là bởi vì lúc đó Đại Hán hoàng đế bất nhân bất nghĩa, lại cướp đoạt dân nữ, Vương Kiêu là chống lại một bạo chúa vô sỉ! Còn Vương Mãng thì sao? Hắn mưu triều soán vị, nhưng sau khi hắn làm hoàng đế, nỗ lực cải cách, tạo phúc cho dân, làm tốt hơn tên bạo chúa kia 1000 lần, 10000 lần! Cho nên hắn cuối cùng tuy rằng bị một hoàng đế giỏi hơn giết chết, nhưng vẫn không thẹn với hai chữ anh hùng!

Sau khi nói một tràng, Trầm Côn vỗ vỗ Vương Nhất Sơn.

- Tóm lại đúng một câu, trung với dân, mới là trung với nước!

- Hiện tại ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?

Trầm Côn cười tủm tỉm hỏi.

Vương Nhất Sơn si ngốc nói:

- Sư phụ đang nói ta chỉ cần không thẹn với bách tính Đại Triệu, thì không cần để tâm tới thánh chỉ của một người?

- Hắn nghe hiểu ý tứ của Trầm Côn, thế nhưng trong ánh mắt lộ vẻ mê man.

Trầm Côn cũng không mong hắn ngay lập tức tiếp thu khái niệm 'tiên tiến' của địa cầu, trước tiên gieo mầm trong hắn, chậm rãi nuôi lớn là được, hơn nữa hiệu quả của đoạn thoại vừa rồi không tệ, Vương Nhất Sơn tuy rằng không nhận thức được hết, nhưng cũng không còn xung động đòi đi tìm bảo vật nữa rồi.

- Trung với dân, mới có thể trung với nước, lão đệ, Vương Đạc bái phục rồi!

Vương Đạc thở dài thật sâu.

- Vừa rồi nghe lão đệ không quan tâm tới thánh chỉ, còn tưởng rằng chỉ là kế hoãn binh của ngươi, không ngờ lão đệ thực sự có lòng lo lắng cho vạn dân!

Mang trong lòng vạn dân ư?

Trầm Côn phát lạnh.

Thành thật mà nói, một đoạn thoại vừa rồi chỉ là công cụ để thay đổi tính cách của Vương Nhất Sơn mà thôi, còn cái gì có lỗi với không có lỗi với dân, Trầm Côn còn chưa vĩ đại đến thế đâu.

Hòa thượng này thờ phụng chính là người không vì mình, trời tru đất diệt, trước tiên kiếm mấy viên thiên thạch phát tài cái đã.

Lúc này, Vương Nhất Sơn nói rằng:

- Sư phụ, ta vẫn chưa hiểu hết lời của người, nhưng cũng sẽ không tìm chết nữa, người mau nói ra cách của mình đi, làm sao đối phó liên minh của tứ gia.

- Còn nhớ câu hỏi vừa rồi của ngươi không?

Trầm Côn cười tủm tỉm nói:

- Nếu như chó quá thông minh, quá mạnh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

- Đáp án chỉ có một câu nói, trước tiên để chó cắn chó, sau đó chúng ta sẽ cắn chết chó!

Đêm khuya cùng ngày, Trầm Côn để Vương gia bắn pháo hoa, sau đó hắn cưỡi đại cẩu hùng ( gấu chó ) bay ra khỏi Vương gia sơn trang.

Đại cẩu hùng Thanh Sơn mặc dù có phân nửa huyết thống hùng tộc, nhưng hắn dù sao cũng là con của rồng, bẩm sinh đã có năng lực phi hành của yêu thú mạnh nhất. Chỉ thấy hắn hóa thành một làn khói xanh, dưới sự yểm trợ của pháo hoa biến mất trong trời đêm, năm ngàn ngự thú cấm vệ quân căn bản không có thấy rõ bóng dáng của hắn.

- Thoải mái quá, bóng đêm đẹp vô cùng, ánh trăng chiếu sáng, ngươi và ta đạp ánh trăng mà đi, lẽ nào là đi hái hoa?

Cẩu hùng rung đùi đắc ý hỏi.

- Ta lớn lên giống dâm tặc vậy sao?

Trầm Côn mắt trợn trắng.

- Theo tiểu sinh thấy, thúc phụ tương đối giống dâm tặc.

Đại cẩu hùng rất nghiêm túc nói.

- Giống quá, giống quá!

Trầm Côn triệt để bị đánh bại rồi, quát bên tai đại cẩu hùng:

- Ta muốn đi Ngự thú sơn trang! ! ! ! !

- Hiểu rồi!

Đại cẩu hùng búng ngón tay.

- Thúc phụ thú tính đại phát, tới Ngự thú sơn trang, chính là muốn hái hoa của yêu thú. (Vãi lúa )

Con gấu này không còn thuốc chữa nữa rồi!

Bay đến Ngự thú sơn trang, lập tức có mấy trăm con yêu thú đi lên ngăn cản, bất quá Trầm Côn cũng không tranh luận với chúng, một cước đạp tung đại môn sơn trang, cười nói:

- Hùng lão huynh, Hùng Tam Bảo, sinh ý tới cửa rồi!

Đọc truyện chữ Full