Lúc nãy La Phóng Viễn có nói nếu có một trong ba tam đại Dược tề sư tới đây, hắn sẽ cắt đầu mình xuống làm bô, đây chẳng qua là kiểu nói vô thưởng vô phạt, mục đích để át người mà thôi. Nhưng vừa nghe nói Hoài Tâm xuất hiện, tất cả mọi người đều biến sắc, hồn nhiên quên mất La Phóng Viễn đã nói cái gì (nhưng chúng ta thì nhớ kỹ).
Lý Mục đã từng nói một câu hết sức khoa trương, năm đó hắn một mình giết chết Sát Thần, thủ hạ của Bạch Khởi mà an toàn rút lui, liền có thể coi là một trong Cửu Châu chiến thần. Bây giờ tương ứng là nói, trong toàn Cửu Châu đại lục, có thể qua mặt Độc Phật Huyền Si mà vẫn còn sống sót, thì phải là đệ nhất Dược tề sư đất Cửu Châu rồi!
Hòa thượng Hoài Tâm lại chính là đệ tử chân truyền duy nhất của Độc Phật.
Ba mươi năm trước, Hoài Tâm hòa thượng còn là đệ tử học nghề tầm thường trong một thế gia ngành y (gia đình chuyên về nghề thuốc), thân mang bệnh nan y, không có quyền thừa kế, càng không được học những thủ pháp y thuật cao thâm. Nếu không có chuyện gì khác thường xảy ra, hẳn là năm ba mươi tuổi cuộc sống tầm thường của hắn sẽ kết thúc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nhưng may là lúc hắn sắp chết lại ngẫu nhiên gặp được Độc Phật, sau đó trở thành đệ tử chân truyền của Huyền Si.
Hoài Tâm không hổ là đệ tử Độc Phật, dưới trướng Huyền Si hắn học tập ba năm, sau khi trở lại đại lục, trong một đêm dụng độc giết chết một ngàn hai trăm thân nhân gia tộc đã từng đối xử tệ bạc với hắn (độc ác còn hơn cả cầm thú), lại dụng độc giết chết rồi cứu sống mười ba mười bốn cao thủ khác. Thậm chí, hắn còn có ý đồ hạ độc ân sư Huyền Si, để thay lão trở thành thần thoại Dược tề sư của Cửu Châu đại lục.
Đương nhiên Độc Phật chỉ cần bằng mấy bình thuốc giải đã phá được kế mưu sát của Hoài Tâm. Bất quá khi đó, Độc Phật vừa mới giết chết thất cữu (người cậu thứ bảy) của Trầm Côn, nên bị Dương gia truy sát khắp đại lục, không có tâm tình mà trừng trị tên ác đồ. Cuối cùng, Huyền Si bị Dương gia làm cho ngũ mã phân thây, Hoài Tâm nhờ đó liền công khai trở thành Dược tề sư dụng độc đệ nhất đại lục, xưng là: Độc thủ Dược vương!
- Hóa ra là Dược vương giá lâm!
Nhìn vẻ mặt không màng danh lợi, mỉm cười giống thế ngoại cao nhân của Hoài Tâm, Quan Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nồi, tiến đến đón tiếp.
Hòa thượng Hoài Tâm là Hồng Nguyên vũ tông hạ đoạn, hoàn toàn không coi hai mươi mấy vạn đại quân ra gì. Hơn nữa hắn còn là kẻ dụng độc đáng sợ nhất đại lục, một sát tinh nguy hiểm như thế đột nhiên xuất hiện tại lăng mộ Vương gia, tất nhiên Quan Lăng lo lắng không yên.
Cùng lúc đó, mấy người La Phóng Viễn, Hùng Tam Bảo, Vương Đạc thậm chí cả Trầm Côn sắc mặt đều phi thường xấu!
- Ồ, trông giống mấy miếng đậu hủ quá.
Hoài Tâm hòa thượng mỉm cười:
- Chư vị thí chủ khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, chứng tỏ trong lòng không thoải mái, khí huyết không thông, chẳng lẽ các người không chào đón bần tăng tới đây sao?
- Ha ha, Dược vương nói gì vậy?
Quan Lăng cố gắng cười vài tiếng:
- Chúng tôi đúng lúc đang cần Dược tề sư, Dược vương giá lâm, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp!
Nói xong, Quan Lăng tự nghĩ nói chuyện với Dược vương hai câu có khi lại bị hắn hạ độc, liền trốn sau lưng Trầm Côn, cười nói:
- Ta quá phận mất rồi, vị này chính là Trầm Côn, Trầm tướng quân, là hạch tâm quan trọng của liên minh tứ gia, Dược vương có chuyện gì, có thể tìm Trầm tướng quân nói chuyện!
Lão da mặt dày nhà ngươi, không ngờ dám bán đứng bần tăng? Trầm Côn chỉ còn cách từ từ ngẩng đầu đứng lên.
- Ngươi chính là Trầm Côn sao? Tại Hoang châu ngươi rơi vào tay giặc, có lời đồn rằng ngươi dám mắng chửi Yêu Hồ Tố Tâm, giữa đội quân yêu thú mười vạn, an toàn rút lui, ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a !
Hoài Tâm nhìn chằm chằm vào Trầm Côn, đặc biệt chú ý quầng mắt Trầm Côn, rồi nở nụ cười nói :
- Bất quá thiếu niên anh hùng tựa hồ vướng phải chút phiền phức, ngươi trúng Thực Cốt tán đúng không ?
Trong « Y kinh » có nói « Nhìn tướng biết bệnh », đây Hoài Tâm hòa thượng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể xác định đúng việc Trầm Côn trúng kịch độc, không thẹn là một trong tam đại Dược tề sư đất Cửu Châu.
- Ôi, ngài nói đúng quá, ta quả thực đã trúng phải Thực Cốt tán của Độc Phật Huyền Si.
Trầm Côn mắt híp lộ ra nét cười, thử nói :
- Đúng rồi, tôi nghe nói Dược vương và Huyền Si có cừu oán, vậy ngài có thể giúp ta giải hết độc của Thực Cốt tán không, hắc hắc, đây cũng chứng minh ngài tài giỏi hơn Huyền Si nhiều !
- Thực Cốt tán chẳng qua chỉ là chút tài mọn, chỉ cần một viên thuốc là có thể giải trừ !
Nói đến đây Hoài Tâm bỗng nhiên cười cười hết sức cổ quái :
- Thế nhưng ngày hôm nay, chuyện ở đây không do ta làm chủ, ta có thể giúp ngươi hay không, còn muốn xem ý tứ của Hoàng huynh.
Hoàng huynh?
Mọi người lúc này mới chú ý đến hắc bào nhân bên cạnh Hoài Tâm, chỉ thấy hắn cao chừng hai mét, toàn thân bao phủ trong tấm áo choàng màu đen, đến cả ngón tay, khuôn mặt, cổ đều được vải đen quấn kỹ xung quanh, điều khiến cho người ta buồn nôn chính là từ y phục của người nọ liên tục chảy xuống một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, giống như một con cóc độc biến hình.
- A, vị lão huynh này tướng mạo thanh cao, vừa nhìn đã biết là cao nhân a! Đó là quý tính đại danh của ngài sao?
Trầm Côn cười hì hì hỏi.
- Hoàng Hành đến từ Thiên Cơ môn!
Theo tiếng cười lạnh khàn khàn của hắc bào nhân, da đầu Trầm Côn muốn nổ tung, hắn len lén liếc sang Quan, La, Hùng, Vương bốn người, cùng thấy biểu tình kinh hãi đến chết lặng trên mặt bọn họ. Vương Kiêu đã nói qua, ý nghĩa sự tồn tại của Thiên Cơ môn chính là tìm kiếm chín người trong "Thiên cơ dự ngôn", cho nên Thiên Cơ môn có Cửu đại Tiên tri. Trầm Côn đã gặp qua Kha Tây là người đứng đầu trong Cửu đại Tiên tri, mà Hoàng Hành, chính là sư đệ của Kha Tây, đứng thứ tư trong Cửu đại Tiên tri, đồng thời là một cường giả cấp bậc Hồng Nguyên vũ tông.
- Ha ha, hóa ra là Hoàng Tiên tri.
Trầm Côn cảm thấy muốn cười được cũng phi thường gian nan:
- Hoàng Tiên tri (gọi thế này chẳng thuận miệng chút nào), ngài và Dược vương cùng nhau giá lâm, là có vụ làm ăn lớn nào sao?
- Lá gan ngươi cũng thật lớn, dám hỏi ta tới làm gì?
Hoàng Hành cười lạnh lùng, chắp tay đi vào trướng bồng giữa đại quân:
- Theo ta vào đây, kẻ ngạo mạn nhà ngươi ta sẽ từ từ tính sổ!
Tính sổ? Bần tăng có cừu oán gì với hắn chăng?
Đang bước theo Hoàng Hành, Trầm Côn bỗng nhiên phát hiện Vương Đạc sau lưng đang lén lút kéo tay áo hắn, thấp giọng nói:
- Lão đệ, cẩn thận một chút, có chuyện không hay xảy ra thì lập tức bỏ chạy, không cần để ý đến ta! (lão này có nghĩa khí!)
- Làm sao vậy?
- Ai!
Vương Đạc thở dài:
- Mấy ngày trước, ngươi giết chết Cống Long Thổ, hắn chính là thân truyền đệ tử của Hoàng Hành!
Đi vào trong trướng bồng đã thấy Hoàng Hành đang ngồi ở vị trí thủ lĩnh, Hoài Tâm đang xếp bằng bên cạnh hắn, Trầm Côn không thể làm gì khác là cùng bốn người kia ngồi thành một hàng đối diện với Hoàng Hành.
- Trầm Côn, biết vì sao ta tìm ngươi chưa?
Hoàng Hành mở miệng hỏi.
- Việc này.
Trầm Côn gáy đẫm mồ hôi lạnh:
- Là vì Cống Long Thổ sao?
- Không sai, ngươi đã sát hại Cống Long Thổ, hắn là một trong những đệ tử chân truyền của ta, ngươi giết hắn thì nhất định phải cho Thiên Cơ môn chúng ta một cái công đạo!
Nụ cười của Hoàng Hành càng trở nên lạnh lẽo:
- Rồi sau đó? Ngươi có việc gì cần phải hướng Thiên Cơ môn bồi tội nữa không?
Còn có việc gì khác nữa sao? Trầm Côn linh quang chợt lóe, cười khổ nói:
- Không cần phải nói nữa, ta thừa nhận, linh phù của ta không bị phong thủy bí pháp khắc chế, khác nào chặt đứt tài lộ của Thiên Cơ môn các người, các người khẳng định sẽ tìm ta tính sổ rồi!
- Hừ, ngươi biết là tốt rồi !
Hoàng Hành tựa hồ rất hứng thú với thái độ của Trầm Côn, hắn nhàn nhạt nói :
- Vậy thì nói đi, ngươi định làm thế nào ?
Trầm Côn đau lòng lấy ra một xấp dày ngân phiếu :
- Năm trăm vạn lượng bạc được không ? Nếu còn chưa đủ, hắc hắc, chúng ta từ từ thương lượng.
Hoàng Hành bỗng nhiên đứng dậy.
- Lão huynh, hòa khí phát tài, nếu không đồng ý thì huynh nói xem, ta nên làm thế nào?
Trầm Côn cười hì hì, hắn bỗng nhiên có suy nghĩ lợn chết rồi sợ quái gì nước sôi, dù sao cũng kết cừu oán rồi, chính mình lại không có bản lĩnh thoát thân trước hai cao thủ Hồng Nguyên vũ tông, vậy thì cứ cười thoải mái đi!
- Ta muốn ngươi làm hai việc cho ta!
Hoàng Hành điềm nhiên nói:
- Thứ nhất, ngươi giết đồ nhi của ta, là vì giúp người Vương gia, ta cũng không đến nỗi không biết đạo lý, nên không bắt ngươi đền mạng, chỉ cần lưu lại một tay là được, sát hại đồ nhi của ta, chặt tay phải!
- Còn chuyện thứ hai là gì ?
Trầm Côn mắt híp lại hiện lên hàn quang nhàn nhạt.
- Thứ hai là, linh phù của ngươi vi phạm thiên mệnh, thiên đạo lồng lộng không thể dung thứ cho kẻ nghịch thiên như ngươi tồn tại! Bất quá trời cao có đức hiếu sinh, cho nên ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi giao ra bí pháp linh phù, đồng thời ăn Tán Linh đan của Dược vương, phế bỏ một thân công phu là được!
Đây mà gọi là hiểu đạo lý hay sao?
Trầm Côn cảm thấy một cỗ uất nghẹn dồn lên ngực, suýt chút nữa phun huyết, đồ đệ ngươi trợ trụ vi ngược (giúp kẻ ác), bần tăng giết hắn là thay trời hành đạo, còn con mẹ nó phải để ý nữa sao? Trầm Côn vừa định mở miệng, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng gầm:
- Hoàng Tiên tri, lời này của ngài thật quá đáng!
Hóa ra là Vương Đạc đã đứng lên, lão cả giận nói:
- Cống Long Thổ là tự mình gieo gió gặt bão, vì sao lão đệ ta lại phải bồi tội? Còn có, lão đệ ta chỉ là nghiên cứu tạo ra một loại linh phù mới, một loại linh phù tương đối hiếm thấy có cách thức công kích khác lạ mà thôi, đâu có vi phạm vào thiên mệnh? Linh phù của hắn tuy rằng có uy hiếp đến Thiên Cơ môn các người, các người liền muốn phế bỏ võ công của hắn thì thôi, lại khua môi múa mép nói cái gì là kẻ phản nghịch thiên mệnh, ngày nào đó tất cả Linh phù sư trên đại lục đều không sợ bí thuật phong thủy, các ngươi chẳng lẽ lại bảo rằng tất cả các linh phù sư trên đời này đều phản nghịch chống trời, phải diệt hết để giữ hài hòa thiên địa hay sao? Hừ, thế là cái loại đạo lý gì vậy?
- Đương nhiên rồi!
Đối mặt với ngôn từ chính nghĩa lẫm thiên của Vương Đạc, Hoàng Hành vươn tay phải ra rồi nhẹ nhàng nắm lại nói:
- Ta là Phong thủy sư, thiên mệnh nằm trong tay ta, ta nói Trầm Côn là kẻ nghịch thiên, thì hắn chính là như thế, đây là quyền lợi mà trời ban cho Phong thủy sư!
- Chuyện Trầm Côn đã nói xong, giờ đến lượt các ngươi!
Nói xong, hắn không để cho Trầm Côn cơ hội phản bác, chỉ chỉ vào từng người nói:
- Quan Lăng, La Phóng Viễn, Hùng Tam Bảo, còn có Vương Đạc, ta hỏi bốn người các ngươi một câu, các ngươi mở lối vào lăng mộ Vương gia, đã hỏi qua ý Thiên Cơ môn chúng ta chưa?
- Hoàng Tiên tri, ngươi nói gì vậy?
Lời vừa nói ra, cả bốn người thậm chí cả người thâm trầm như Quan Lăng mà cũng phải nổi giận:
- Chúng ta khai phá lăng mộ Vương gia, có Vương Đạc cho phép là được rồi, mộ tổ của họ Vương, lúc nào đến phiên Thiên Cơ môn làm chủ vậy?
- Từ khi khu lăng mộ Vương gia này được tạo nên thì Thiên Cơ môn chúng ta đã thay họ làm chủ rồi!
Hoàng Hành giống như đang nói chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy (chân lý thường là để người ta phá vỡ mà), bình thản nói:
- Vương Đạc, trong gia phả nhà ngươi hẳn là ghi chép lại rất rõ ràng, lăng mộ nhà các ngươi là do Thiên Cơ môn chúng ta kiến tạo nên. Hơn nữa, nó còn là bảo địa long mạch thiên tạo quan trọng nhất đất Cửu Châu. Nếu là vật do thiên tạo, như vậy thay trời bảo vệ là việc của Thiên Cơ môn, chúng ta có quyền thu hồi lăng mộ của các ngươi, đồng thời yêu cầu các ngươi lập tức ly khai khỏi đây!
- Được rồi, lời ta đã tận, các ngươi hãy chấp hành ý trời đi!
Hoàng Hành tựa người trên ghế, hai mắt nheo nheo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 162: Đạo lý của Thiên Cơ môn
Chương 162: Đạo lý của Thiên Cơ môn