DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 167: Đại lễ vật

Tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong chốc lát, tận đến khi Hoài Tâm mất đi một tay, một chân, kêu la thảm thiết ngã xuống, những người khác mới bừng tỉnh. Đây là lang cấp bậc gì?
Ngự thú sư có một quy luật cơ bản là: ngự thú sư ở cấp bậc nào thì chỉ gọi về được yêu thú cấp bậc tương ứng, ở đây ngự thú sư chỉ có Hùng Tam Bảo, yêu thú do hắn gọi về không có khả năng đạt tới cấp bậc Hồng Nguyên. Thế thì tại sao con sói này trong chớp mắt lại có thể phế bỏ một Hồng Nguyên Vũ Tông như thế?!
Tất nhiên, một phần nguyên nhân là do sơ suất khinh thường đối thủ, nhưng căn bản là thực lực con sói này rất mạnh, có khả năng sát thương Hồng Nguyên Vũ Tông!
Hoàng Hành giật mình bừng tỉnh đầu tiên, bởi vì sau khi phế bỏ Hoài Tâm, Trầm Côn lập tức nhào đến đầu của hắn.
- Nhân loại là tinh hoa trời đất, thủ lĩnh của muôn loài, nghiệt súc, ngươi dám tổn thương nhân loại, ta sẽ thay trời diệt sát ngươi!
Hoàng Hành chỉ xuống dưới chân, pháp trận long quyển phong đánh bại Trầm Côn ngày hôm trước lại xuất hiện, cuồng phong ào ạt phóng lên.
Lại là chiêu này? Trầm Côn trong thân thể sói lạnh lùng cười, thân mình đột nhiên tăng vọt, biến thành một Lang Nhân thon dài, cao hơn ba thước, sau đó thân hình to lớn của hắn chui vào trung tâm phong nhãn, nơi sức gió yếu nhất. Tiếp đó, hắn dùng tốc độ nhanh như chớp, tiến đến bên cạnh Hoàng Hành.
Sưu!
Móng vuốt sói vồ tới! Hoàng Hành không kịp gọi long quyển phong về, chỉ có thể dùng tay đón đỡ. Hắn vốn là một phong thủy sư thiên về công kích từ xa, làm sao chống được đòn công kích trực diện của Lang Nhân đây?
- Ngao~~~~
Chỉ thấy Trầm Côn di chuyển cực nhanh, móng vuốt, Lang nha, lang vĩ, lang thân, mỗi bộ phận thân thể đều giống như bão táp bổ về phía Hoàng Hành. Tốc độ lang ảnh quá nhanh, cơ hồ chỉ thấy tàn ảnh, lực công kích lại rất mạnh, mỗi chiêu đều xé rách một bộ phận nào đó của Hoàng Hành, hoặc là quần áo, hoặc là huyết nhục. Nhất thời chỉ thấy nghìn vạn bóng trắng cắn xé xung quanh Hoàng Hành, làm hắc bào của hắn bị xé rách thành mảnh nhỏ bay loạn đầy trời, da thịt, máu huyết phun ra bay loạn tứ tung.
- Lang này từ đâu tới?
Đám yêu thú vừa ngăn trở Trầm Côn giật mình, cùng vây quanh mẫu lang lúc trước, ai oán nói:
- Ngươi sao không nói cho chúng ta biết thực lực của tên kia, trời ạ, chúng ta vừa rồi lại ngăn trở hắn cứu người, khiến mười mấy nhân loại kia trúng độc, xong rồi, hắn nhất định sẽ tính sổ với chúng ta!
- Ta, ta cũng vừa mới quen hắn a!
Mẫu lang ngơ ngác nhìn Trầm Côn, tuy rằng đang sợ hãi, trong lòng nó lại cảm thấy ngọt ngào. Trời ơi, tiểu suất ca có bộ lông màu bạc hóa ra lại có thực lực áp chế một cái Hồng Nguyên Vũ Tông, ước gì mình có thể cùng hắn trở thành một đôi tình nhân!
- Muội muội, đừng học nhân loại phát hoa si thế, chạy mau!
Một công lang (sói đực) vỗ vỗ đầu nó:
- Loại lang như vậy căn bản không thể nhìn trúng ngươi, mau lên, Hùng Tam Bảo biến thành độc quái, Hoàng Hành cùng Hoài Tâm sắp xong đời, chúng ta không chạy còn chờ cái gì?
- Ca, chờ một chút thôi mà!
Mẫu lang vẫn có chút không tình nguyện:
- Chúng ta lang tộc không giống nhân loại, chỉ cần thấy thuận mắt là có thể thành đôi, nói không chừng, con dâm lang này đã rơi vào lưới tình của muội muội rồi cũng nên!
- Ngươi đúng là kẻ ngốc!!!
Công lang tức giận cắn vào cổ muội muội, lôi nó chạy thật nhanh. Mẫu lang giãy giụa, phát hiện ra mình cùng Trầm Côn khoảng cách càng ngày càng xa, tha thiết hô lớn:
- Tiểu suất ca, ta gọi là Mộc Phong, tên của ngươi là gì thế? (thật là…)
- Đồ mê trai ngu ngốc!
Trầm Côn bị mẫu lang này cản trở việc cứu người, đã sớm nổi trận lôi đình, không cần suy nghĩ liền mắng to một câu. Thế nhưng tiếng mắng truyền đi khoảng cách xa, âm thanh bị bóp méo vặn vẹo đi, đến tai mẫu lang liền trở thành ý khác:
- Nghê nghê gì vậy? Ngươi họ Nghê sao? Trời ơi, trong lang tộc chúng ta chẳng có mấy chi Lang có họ riêng đâu, ngươi nhất định là thành viên cao quý của hoàng Lang tộc đúng không?
- Đồ mê trai ngu ngốc!
Trầm Côn lại mắng thêm một câu, mà mẫu lang vui mừng gật đầu:
- Ta đã nhớ kỹ rồi, Nghê, ngươi họ Nghê!
Chỉ trong chốc lát, đám yêu thú đã trốn mất tăm. Bất quá các quân sĩ còn lại thì không bỏ chạy, bọn họ chăm chú nhìn Trầm Côn vững vàng áp chế Hoàng Hành, lại nhìn Hoài Tâm té ngã dưới đất, đang loay hoay tự cầm máu.
- Lừa trọc kia, mau xuất giải dược ra đây!
Quân sĩ nhất tề hô lên, bọn hắn đều trúng độc của Hoài Tâm, không có giải dược thì không dám rời đi. Lúc này, Hoài Tâm đau đớn đến mức thần trí mơ hồ, căn bản không ý thức được quân sĩ đang ào ào xông tới (bữa tiệc hội đồng bắt đầu), hắn từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc chữa thương, vừa đưa lên đến miệng, một cái chân to bất thần đạp hắn ngã xuống, sau đó bảy tám chục bàn tay to nện xuống người hắn, ra sức cào xé.
- Dừng lại, dừng lại đi, giải dược không có trên người bần tăng!
Tăng bào của Hoài Tâm bị xé nát, túi tiền thì rách toang, da hắn cũng bị cào xé đến huyết nhục mơ hồ, hắn tận lực giải thích, nhưng ai mà tin được, dược tề sư dùng độc khống chế mấy vạn quân sĩ mà thuốc giải lại không ở trên người?
- Cẩu trọc, bình này có phải là giải dược không?
- Nói, giải dược là bình màu lam hay màu tím?
Lột sạch đồ trên người Hoài Tâm, bọn lính cũng chỉ tìm thấy mười mấy bình thuốc nhỏ, mà số người trúng độc thì lên tới mấy vạn! Những tên lính khỏe nhất đã giành hết mấy bình thuốc, còn những binh lính khác không tìm thấy giải dược, thẹn quá hóa giận, quyền cước đánh loạn lên người Hoài Tâm.
Hoài Tâm nhanh chóng bị cả đám người bao quanh đánh đập tơi bời. Nhìn thoáng qua nơi này, Trầm Côn nhíu nhíu mày, rồi sau đó gia tăng tần suất công kích.
Sau hơn hai mươi chiêu, Hoàng Hành cố gắng giãn khoảng cách, phát huy được sở trường công kích từ xa. Trầm Côn nheo mắt nhìn ra được ý đồ của hắn, lập tức nhanh chóng biến chiêu, lắc mình xuất hiện sau lưng Hoàng Hành, đúng lúc Hoàng Hành xoay người lại, lập tức bị Trầm Côn chặn trước mặt!
- Ngao~~~
Một tiếng sói tru, Trầm Côn lợi dụng lúc Hoàng Hành sơ ý, nhào lên đẩy hắn ngã xuống, rồi lang nha sắc bén lập tức đặt trên cổ hắn!
- Thôi thôi, cát bụi lại trở về với cát bụi, nhân sinh chẳng qua chỉ là chớp mắt ngắn ngủi trong vòng luân hồi, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!
Hoàng Hành xem ra cũng có vài phần khí khái, không cầu xin, không khiếp sợ, bình tĩnh đưa cổ chờ chết.
- Lão huynh, thật là kiên cường nha!
Trầm Côn bĩu môi cười, lang khẩu đột ngột cắn chặt, bất quá hắn chỉ cắn đứt gân tay cùng gân chân của Hoàng Hành, mà không thương hại tính mạng hắn.
- Vì sao không giết ta?
Hoàng Hành lạnh lùng nói:
- Muốn cho ta thành phế nhân, sống trong nhục nhã sao?
- Gấp cái gì, ngươi còn chưa tới lúc chết đâu!
Trầm Côn chỉ chỉ vào A La ở phía xa, cười hì hì nói:
- Mỹ nữ, còn cử động được không?
A La không uống độc dược, sắc mặt vẫn bình thường, bất quá nghe được ngữ khí của Trầm Côn thì cau mặt lại, lạnh lùng nói:
- Ta rất tốt, mặt khác xin tiếp tục khuyên ngươi một câu, nói năng cẩn thận một chút, đừng học theo thói lưu manh của nhân loai!
- Ta...
Trầm Côn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được, hắn đã quá quen thuộc với A La, thường ngày vẫn kêu nàng một tiếng mỹ nữ, vỗ vai, cầm tay. Bây giờ chắc là A La không thể nhận ra hắn, nếu vẫn dùng kiểu nói chuyện ấy với nàng, khẳng định bị coi là con sói lưu manh!
- Không có việc gì là tốt rồi, hắc hắc, vậy làm phiền mỹ nữ, à, làm phiền tiểu thư, đem Hoàng Hành giam lại, đừng để hắn lăn ra chết đó!
Trong đầu Trầm Côn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ nghịch ngợm: nếu A La không nhận ra mình, vậy mình sẽ dùng hình dáng lang nhân này trêu chọc nàng!
Kế tiếp, Trầm Côn quan sát kỹ từng thân bằng hảo hữu, Vương gia phụ tử, Hùng Tam Bảo, còn có Lý Hồng Loan, bốn người này đã hoàn toàn biến thành âm vân độc quái, đang quỳ trên mặt đất hoàn thành quá trình chuyển hóa. Đại cẩu hùng Long Thanh Sơn cũng ăn độc dược, nhưng hắn vốn là Long tộc, thân thể có đặc tính kháng độc nên vẫn còn tỉnh táo, cho nên Trầm Côn lệnh cho Thanh Sơn tạm thời đem mấy độc quái giam lại. Cuối cùng, Trầm Côn đi tới chỗ Hoài Tâm bị đánh hội đồng.
- Các lão huynh à, hắn còn sống không?
Trầm Côn chen người đi vào, sau đó bất đắc dĩ thở dài. Hoài Tâm bị đánh đến không còn nhìn ra hình người, huyết nhục mơ hồ, khớp xương bị vặn ngược, với tình hình này thì dù Độc Phật Huyền Si có sống lại thì cũng cứu không nổi.
- Ta nói các huynh đệ à, các ngươi xuống tay cũng quá độc ác đi!
Trầm Côn lắc lắc đầu:
- Hoài Tâm chết không có gì đáng tiếc, chính là hắn mà chết, thì ai giải được kịch độc trên người các ngươi a?
- Đúng rồi a, Hoài Tâm chết rồi, ai cho chúng ta giải dược?
Trong nhất thời không khống chế được nỗi thất vọng, các quân sĩ im lặng ngẩn ngơ như khúc gỗ. Hoài Tâm chính là một trong tam đại dược tề sư của Cửu Châu, độc của hắn, sợ là chỉ có Việt Lão và Lạc Mai phu nhân mới giải được, nhưng hai người đó, một kẻ xuất quỷ nhập thần, một người ở tận góc biển chân trời, căn bản không có khả năng đến cứu những binh sĩ này a!
- Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm cái gì bây giờ?
- Mẹ nó. Vừa rồi ai giết Hoài Tâm? Đứng ra!
- Đừng cãi lộn nữa, hãy nghe ta nói!
Xem chừng quân sĩ lại sắp náo loạn, Trầm Côn quát to:
- Theo cấp bậc của quân đội chia ra, những tên cấp bậc cao nhất đứng sang một bên, sau đó các ngươi lập tức kiểm kê nhân số, trong vòng một giờ, tính toán rõ ràng cho ta, đến tột cùng có bao nhiêu người trúng độc, trúng mấy loại độc, rõ chưa?
- Rõ!
Từ khi Hoài Tâm xuất hiện, những binh lính này biến thành đội quân không đầu, tản mạn, ai mạnh thì nghe theo, lúc này thấy Trầm Côn biểu hiện ra thực lực tuyệt đối, dĩ nhiên làm họ răm rắp tuân lời.
Chỉ một lát sau đã có kết quả: Đêm Dạ Đông Minh chạy trốn đã bỏ lại năm sáu ngàn người, Xích Tiêu thành vốn có hơn hai vạn quân bản địa không chính quy, còn có cánh Hán quân của Quan Lăng, tổng cộng có hơn năm vạn người trúng độc, đều ăn phải một hoàn độc màu xanh nhạt.
Hơn năm vạn người. Trầm Côn bỗng thấy cảm khái: mới nửa tháng trước, bên ngoài Xích Tiêu thành có hai mươi mấy vạn đại quân tập hợp dàn trận, thế mà qua có mười mấy ngày, chỉ còn lại có hơn năm vạn người, trong chiến tranh, mạng người đúng là không đáng một đồng! Sau khi kiểm kê xong, mấy đầu lĩnh được cử ra tới trước mặt Trầm Côn ngu ngơ hỏi:
- Lang tộc đại nhân, chúng ta, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
- Hạ trại tại Vương phủ cùng ngự thú sơn trang, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải độc cho các ngươi và những người khác!
Trầm Côn vừa đi đến chỗ lều trại tù binh vừa nghĩ- Đại tướng quân Quan Lăng vẫn còn ở đây, xử lý đám tàn binh đó như thế nào, còn phải xem ý tứ của tướng quân đã.
- Quan lão huynh, ngươi nhìn rõ rồi chứ?
Vào trong lều, Trầm Côn thấy Quan Lăng đang ở sau rèm nhìn ra, hắn cười híp mắt gật đầu một cái, khuôn mặt biến hóa lại thành hình dáng vốn có của hắn, cười nói:
- Là ta, Trầm Côn, không tính Vương gia cùng ngự thú sơn trang hơn hai vạn người, nơi này còn có ba vạn binh lính bị trúng độc, đại bộ phận đều là binh lính nỏ Chư Cát của ngươi, ngươi định xử trí bọn hắn thế nào đây?
- Ai!
Biểu hiện của Quan Lăng thực cổ quái (chẳng kém gì Trầm Côn), hắn vốn là thở dài, rồi lại lưu luyến nhìn về phía đám binh lính, rồi chậm rãi ngồi xuống.
- Lão huynh, ngươi phải nói gì đi chứ?
Trầm Côn truy vấn.
- Ta nghe nói ngươi ở Đại Triệu vương triều xây dựng lại Vô Ma Nhai, thế thì chắc là ngươi cần nhiều binh lính lắm, nhất là loại binh linh đã qua huấn luyện nghiêm ngặt như binh lính tinh nhuệ của nước ta phải không? Quan Lăng cúi đầu bất đắc dĩ nói:
- Nếu như vậy, ba vạn binh lính này đều tặng cho ngươi!

Đọc truyện chữ Full