Nhìn bóng lưng ấy chỉ muốn lại gần mà an ủi, nhìn thấy mặt rồi thì bất giác muốn tự vệ! Vũ hồn đệ tam chính là ví dụ điển hình cho câu này.
Nhìn từ đằng sau thật sự dáng người của người con gái ấy thật yêu kiều, hai vai khẽ run, cúi đầu rơi lệ thật làm người ta trìu mến, nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, đầu thì chỗ tím chỗ bạc luộm thuộm như cái ổ gà, mặt thì đầy nếp nhăn, răng thì vàng khè, mặt thì đầy thứ hỗn hợp bùn với trứng gà, mùi hôi thối làm cho người ta không nhịn được muốn ói ra. ( mắc ói quá =.=)
Kinh hơn nữa, ngoài hỗn hợp bùn với phân gà trên mặt, hắn còn thoa một lớp phấn của nữ nhân, lộ ra nét mặt già nua đang chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ thành đen, từ đen lại thành tím, nhan sắc kinh dị như thế cần phải người tởm lợm nhỉ nào mới có được.
Quái vật ?
Biến thái kinh người
Trầm Côn tuyệt vọng, hắn phải cực khổ đến như vậy…..
- Lão huynh, vũ hồn này có phải là ma chê quỷ hờn trong truyền thuyết?
Trầm Côn bật thốt lên :
- Là ác mộng sao? Nhìn bộ mặt thật xấu nhất trong tam giới? Hay còn gọi là khuôn mặt gà bay chó chạy?
- Ta là người phong độ, không thèm tính toán với ngươi.
Đệ tam Vũ Hồn chậm rãi đứng lên, ngón trở giơ lên nói:
- Nhưng tối thiểu ngươi cũng phải tôn trọng ta, đối với cao nhân phải tôn trọng!
- Rồi, rồi, coi như ngươi là cao nhân!
Trầm Côn cười hì hì ngồi chồm hổm xuống.
- Xin hỏi vị ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, tuấn láng bất phàm, phong độ sang láng, nhân xưng lê hoa áp hải đường cao nhân có phải tôn tính đại danh của ngài không?
(Biên: lê hoa áp hải đường: ý nói già mà dê, ham gái trẻ, như cảnh đầu bạc: hoa lê, áp sát đóa hải đường: cô gái trẻ).
Trầm côn vỗn chỉ đùa một chút, muốn kéo gần quan hệ với lão nhân này, không ngờ vũ hồn này lại lắc đầu, phụng phịu nói:
- Tiểu hữu, tuy rằng ngươi nhìn thấu một phần nhỏ ưu điểm của ta, nhưng cao nhân thì không cần ca ngợi, bởi vì cao nhân chính là một loại truyền thuyết.
Hắn chậm rãi quỳ xuống dưới, bắt đầu như một cao nhân cảm thán:
- Danh hào của ta như làn gió vô hình, cũng chỉ là phù vân, trải qua ngàn năm hạt bụi cũng hóa thành phù vân, không nên nhắc lại! Không nên tán tụng.
Nói xong, hắn chậm rãi nâng một chân lên sau đó đưa chân còn lại về phía trước thay đổi vị trí một ít, thật lâu sau Trầm Côn mới ý thức tới động tác này.
Đệ tam vũ hồn lấy tư thế rất kiểu cách tiến tới trước mặt Lý Mục chậm rãi cầm túi đồ lên chơi đùa sau đó từ từ xé cái túi ra rồi đội lên đầu. (sặc )
- Hãy gọi ta là thần bí giáp nhân!!
- Được rồi, thần bí giáp nhân.
Miệng Trầm Côn khô khốc nuốt nước bọt.
- Giáp lão huynh, ngươi là vũ hồn của ta rồi, vậy hãy nói cho ta đặc điểm của ngươi là cái gì? Dọa ma quỷ sao?
- Thần bí nhân, chính là thần bí!
Thần bí giáp nhân từ từ ngẩng đầu lên, tạo thành góc bốn mươi lăm độ nhìn trời cao.
- Ta nói rồi, cao nhân không nhiều lời, đó mới là phong độ cao nhân, truyền thuyết sở dĩ gọi là truyền thuyết chính là ở chỗ không thể diễn tả bằng lời. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lão gia hỏa này đầu óc có vấn đề sao? Không chịu nói tên mình đã đành, lại còn xả một đống lời vô dụng này làm gì?
Trầm Côn phát điên!
- Lão tặc!
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng quát chói tai, Vương Kiêu giống như một con báo đem thần bí giáp nhân quật ngã xuống đất, một tay xiết cổ, tay còn lại cầm miệng hắn.
- Lão tặc, nói, tại sao ngươi ở trong phần mộ thê tử ta mắng nhiếc?
Đợi một ngàn hai trăm năm, quan tài lại xuất hiện một lão thần kinh, mất đi người mình thân yêu đã làm Vương Kiêu phẫn nộ rồi. Mà lại chứng kiến kẻ tự xưng thần bí giáp nhân kia mặc trên người toàn là đồ của Đỗ Nguyệt Nhi khi còn sống! Một người đẹp khuynh thành khuynh quốc sau khi chết , váy nhẫn thậm chí nội ý đều xuất hiện trên người lão già quái dị này, cái này… là vũ nhục cái gì đây! Vương kiêu cơ hồ không dám nghĩ tới.
- Ta vốn cao nhân, xuất hiện tự dưng là có lý do cao nhân!
Mặc bị Vương Kiêu đè cổ họng, thần bí giáp nhân chậm rãi nói.
- Được, ta mặc kệ ngươi tại sao xuất hiện ở nơi này!
Vương Kiêu trên trán nổi gân xanh, ta chỉ cần biết, linh hồn thê tử ta đang ở đâu?!
- Không cần nhiều lời.
Thần bí giáp nhân nói:
- Đỗ Nguyệt Nhi tự nhiên là đã đi đến nơi nàng nên tới.
- Lão tặc, ta hỏi ngươi rốt cuộc là nàng ở đâu ở đâu?!
- Không nói.
- Ngươi abc@#%$ có nói hay không, có tin lão tử cho ngươi bị diệt cả linh hồn không?
- Không nói.
- Đông!
- Bốp!
- Bạch! Bạch! Bạch!
Sau đó là thanh âm của một trận khổ hình vang lên, Vương Kiêu tức giận nói:
- Lão Tặc, ngươi có nói hay không?
- Không
- Trầm côn, phát động lực lượng《 Hồn Kinh 》, chém hắn rụng một chân, xem hắn có nói hay không!
- Không nói.
Thần bí giáp nhân với cái bộ mặt bầm tím nói.
- Vương Kiêu, ngươi không cần nói nhiều, chính ta cũng không biết Đỗ Nguyệt Nhi đi đâu, đây là phương thức biểu đạt với cao nhân sao? Ta vốn là cao nhân, cần phải có phong phạm cao nhân, không thể thừa nhận mình không biết được, ngươi hiểu không?
Vương Kiêu cũng phát điên!!
Gia phả gia tộc Vương gia ghi rõ, hài cốt Đỗ Nguyệt Nhi bị an táng tại phần mộ này, nhưng mà lúc mở phần mộ này ra, không ngờ là thần bí giáp nhân dở ở hơi này. Hơn nữa còn mặc toàn bộ quần áo của Đỗ Nguyệt Nhi nữa, tổ phần Vương gia phát sinh truyện gì chỉ có thần bí giáp nhân biết! Nhưng mặc cho Vương Kiêu đánh thế nào, Trầm Côn uy bức, thần bí giáp nhân cũng chỉ nói có bốn chứ - Không! Cần! Nhiều! lời.
Sau nửa canh giờ, Vương Kiêu thấm mệt, Pháp Tướng của Trầm Côn cũng há mồm thở dốc, mà thần bí giáp nhân lúc này có bộ dạng như một con đà điểu, mông chổng lên trời, đầu chui trong bao tải con dưới mặt đất, chậm rãi nói.
- Không cần vẽ mặt, cao nhân cần phong độ, mà phong độ là thể diện.
- $%#@, lão tặc này mềm cứng đều không xong!
Vương Kiêu tức giận mắng.
- Vương lão huynh, đừng vội vàng!
Trầm Côn nhìn hắn híp mắt cười nói:
- Giáp huynh, chịu đựng lâu vậy mà cũng không nói, bần tăng bội phục ngươi rồi đấy, bất quá ngươi đã muốn thành vũ hồn của ta, không muốn xa rời ta sao vậy thì lập tức nghĩ lại cho kĩ, nói cho ta biết Đỗ Nguyệt Nhi ở đâu, hay để ta từ từ thu thập ngươi?
- Cao nhân, uy vũ bất khuất, kiên trinh không dời.
- Được!
Trầm Côn bĩu môi, đem toàn bộ công cụ hồn kinh đem cho Vương Kiêu.
- Vương lão huynh, chậm rãi chơi đùa cùng hắn, một năm không đủ thì trăm năm, dù sao ngươi cũng chờ hơn ngàn năm rồi, thêm vài năm cũng không sao!
Thanh âm của hắn phi thường lớn, cố tình uy hiếp thần bí giáp nhân, mà gã thần bí giáp nhân nghe thấy lời này chậm rãi đứng thẳng, sửa sang lại cái bao tải trên đầu nghiêm mặt nói:
- Cao nhân sở dĩ là cao nhân, bở vì bọn họ không sợ phong bạo cuồng vũ, ngược dòng mà tiến tới, đến đây! Đến đây đi, dùng hình tra tấn ta đi, khí chất cao nhân chính là từ phong bạo huyết vũ mà ra!
- Vương lão huynh, lão bệnh thần kinh này phiền ngươi!
Trầm Côn rốt cục cũng không chịu nổi cái tư thế cao nhân, lui về thế giới thức, sau đó cười hắc hắc. Lão già này, ngươi không nói, bần tăng không có biện pháp điều tra rõ lai lịch của ngươi sao?
Ngươi đã là vũ hồn của bần tăng, chỉ cần thử đặc điểm vũ hồn, không phải có thể phỏng đoán ra lai lịch của ngươi sao? Nghĩ thế, Trầm Côn bèn kết Minh Vương ấn, quát nhẹ:
- Đệ tam vũ hồn, Biến!
Trong chốc lát, khí chất của hắn liền thay đổi, sử dụng vũ hồn khác nhau, khí chất cũng có biến hóa: tỷ như khi hắn dùng bùa nghịch thiên, phong cách đều như Vương Kiêu , chú ý trước quan sát sau đó mới hành động, mà khi sử dụng Thiên Hoàng thú, thì cuồng nhiệt hăm hở , dũng mãnh tiến lên, rất có khí phách của thú trung chi vương, mà lúc này chính là khí phách của đệ tam Vũ Hồn.
Cáp cáp …. ợ.
Trầm Côn ngáp, cả người giống như thịt nhão tự động nằm trên mặt đất, quần áo lôi thôi rối tung, ánh mắt mê ly, thoạt nhìn giống như ăn xin trên đường, chỉ cần thuận tiện ném cho vài đồng, lúc này thật không sai biệt bao nhiêu.
Kế đó, Trầm Côn không thể khống chế từng đốt ngón tay của mình, hoàn toàn hàng động bằng tiềm thức, làm được động tác như vậy , có thể là đặc điểm của vũ hồn.
Sau khi đệ tam vũ hồn hoàn toàn khởi động, Trầm Côn ngáp một cái, sau đó cởi giày ra, cạy ra từ trong kẽ răng một miếng thức ăn, rồi lại đưa tay cạy *** mũi một hồi. Sau đó nhàn nhã đến cạnh ngôi mộ, cởi quần, đem tiểu huynh đệ bắn nước vung vãi, xong rồi run người…( nam nhân sẽ hiểu).
Tiếp đó, vũ hồn chi phối Trầm Côn đi vòng quanh mộ viên vài vòng, đến khi nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp, liền ngồi xổm xuống đạp hai phát, nếu không thì nhổ một bãi nước miếng. Mà khi hắn trở lại chỗ lối vào mộ viên, cảm thấy có vài thứ không vừa mắt ở trên mấy cái cây đại thụ, bèn trộm hai quả trứng chim, sau đó đem ổ của chúng dời đi.
Có lẽ đáng nhắc tới nhất chính là, mỗi một động tác rờ rẫm, Trầm Côn đều rót vào một chút linh khí. Bần tăng rốt cục đang làm gì? Trầm Côn thật sự nghĩ mãi không ra, dùng đệ tam vũ hồn trên người một lúc, mọi chuyện làm đều mờ mờ ảo ảo, phung phí rất nhiều linh khí, điều này cũng có thể xem là đặc điểm vũ hồn sao? Chẳng lẽ căn bản đệ tam vũ hồn này chính là một phế vật? !
- Vương huynh, ngươi nhìn ra lai lịch của thần bí giáp nhân không?
Trầm Côn không nhịn được hỏi.
- Cái gì?
Vương Kiêu đang thẩm vấn thần bí giáp nhân, không lưu tâm Trầm Côn nói cái gì, kinh ngạc nói:
- Ngươi thực không nghiệm ra đệ tam vũ hồn sao? Có đặc điểm gì?
- Thôi bỏ đi, cứ từ từ nghiên cứu đi!
Đem phần mộ Vương Kiêu sửa sang lại hoàn chỉnh. Trầm Côn vội vàng rời mộ viên.
- Vương lão huynh, chúng ta nhanh lên, vừa rồi Tuệ Tâm còn chưa chết đâu, nói không chừng lại chọc đến hòa thượng lợi hại hơn!
- Không sai, hòa thượng đó quả thật có vài phần bổn sự. Trầm Côn, ngươi tốt nhất nên trốn đi, không cần vội vã đi ra! Yên tâm, ở phía tây có mấy người, đây là vùng núi bí mật, chúng ta đi chữa thương!
Trầm Côn đi về phía tây, bất quá đi một hai trăm bước liền gặp một đám hòa thượng. Mấy hòa thượng này ngồi vậy quanh phía ngoài mộ viên, xem ra mới tới, hơn nữa rõ ràng là hướng về phía Trầm Côn đi tới.
Thật là quá quỷ dị! Quá sức tưởng tượng! Trầm Côn nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Dưới ánh trăng, Trầm Côn đầu bong lưỡng sang loáng, cho dù người mù cũng có thể thấy (mù cũng thấy được @@ ), mà đấy lại là hơn trăm người. Trầm Côn nhắm mắt cũng có thể nghe được tiếng hô hấp của bọn họ, dưới tình huống như vậy, Trầm Côn nghênh ngang đi ra khỏi vòng vây của đám hòa thượng. Trong thời gian ngắn hắn cảm thấy tim như rơi ra ngoài rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra như là không nhìn thấy bộ dạng của hòa thượng, cũng như các hòa thượng giống như không thể thấy được hắn!
Trầm Côn cứ như vậy đi! Coi như gần trong gang tấc, ngoảnh mặt làm ngơ.
Bonnus bài thơ:
Tuổi già cưới vợ hầu
(Nguyễn Công Trứ)
Trẻ tạo hóa ngẩn ngơ lắm việc
Già Nguyệt ông cắc cớ trêu nhau
Kìa những người mái tuyết đã phau phau
Run rẩy kẻ đào tơ còn mảnh mảnh
Trong trướng gấm ngọn đèn hoa nhấp nhánh
Nhất tọa lê hoa áp hải đường[1]
Từ đây tạc đá ghi vàng
Bởi đâu, trước lựa tơ chắp chỉ
Tân nhân dục vấn lang niên kỷ?
10Ngũ thập niên tiền nhị thập tam![2]
Tình đã chung, lứa cũng phải vam[3]
Suốt kim cổ lấy làm vận sự
Trong trần thế duyên duyên nợ nợ
Duyên cũng đành mà nợ cũng đành
Xưa nay mấy kẻ đa tình
Lão Trần[4] là một với mình là hai
Càng già càng dẻo càng dai!
1. ▲ Một chùm hoa lê (như mái đầu bạc) áp sát đóa hải đường (như cô gái trẻ)
2. ▲ Cô dâu muốn hỏi tuổi đức lang quân/ Năm mươi năm trước tớ mới hăm ba
3. ▲ Tiếng địa phương cổ, nghĩa là: vừa
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 176: Giáp nhân thần bí
Chương 176: Giáp nhân thần bí