DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 198: Hai truyền thuyết

Mang theo tiếng gào thét của cơn gió, thiết chưởng đánh lên trên lưng Trầm Côn.

Trầm Côn chỉ cảm thấy óc mình cũng sắp bị đánh nát bấy, bất quá càng kinh ngạc chính là câu nói vừa nãy của Minh bá.

- Giết cùng Trầm Phù Đồ một thể...

Có lời nhắc nhở về Đào hoa huyết sát, Trầm Côn đã sớm ngờ tới việc Minh bá sẽ hạ thủ với mình, cũng đã sớm chuẩn bị, thế nhưng... Trầm Phù Đồ không ngờ cũng nằm trong danh sách phải giết của Dạ gia?

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu 'Ông' một tiếng, phía sau truyền đến sự nhức nhối nóng rát. Trầm Côn bị đánh mà đầu váng mắt hoa ngay cả tư duy cũng chậm lại.

Nhưng kỳ quái chính là, chỉ vẹn vẻn một lần đau, đầu óc của Trầm Côn lập tức tỉnh táo lại, thử điều động linh khí trong thân thể... Quái lạ, hắn không ngờ không có bị tổn thương nghiêm trọng nào, thậm chí có thể nói, hắn còn giữ được toàn bộ sức chiến đấu, chém giết một trận nữa cũng không phải chuyện đùa.

- Bần tăng vì sao lại không thụ thương nhỉ?

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, Trầm Côn liền ý thức được hiện tại không phải lúc ngẩn ra. Ok, nếu còn có thể tái chiến, bần tăng khỏi phải khách khí với lão Minh bá này nữa.

Grao~~~

Phát ra một tiếng soi tru thảm thiết, Trầm Côn hóa đầu mình thành đầu sói, đột nhiên hất một cái, cắn vào cổ tay Minh bá.

Minh bá dù sao cũng là Tử Nguyên vũ tông, hơi phát lực, cả cánh tay liền giống như sắt thép, không những không bị Trầm Côn cắn nát mà còn làm gãy hai cái nanh của Trầm Côn. Nhưng sau khi rút tay lại từ miệng Trầm Côn, Minh bá cũng kinh hãi mà trợn mắt.

- Ngươi vẫn còn sức để phản kháng sao?

Việc này quá khó tin rồi, một Hồng Nguyên vũ tông cỏn con, trúng một chưởng mà đến cả Kha Tây cũng không thể đỡ nổi, kết quả không những chưa chết mà còn quay lại cắn mình một phát...

Lẽ nào một chưởng vừa rồi, mình không thực sự làm bị thương Trầm Côn sao?

Minh bá tỉ mỉ quan sát Trầm Côn, sau đó hắn hiểu ra...

Hóa ra Trầm Côn trên lưng đeo ba thứ, Thanh Long đao, Ngũ Sắc thạch, hài cốt của Thích Ca Bồ Đề. Ba thứ này ở cùng một chỗ, dày khoảng một hai thước, một chưởng kia của Minh bà vừa vặn đánh lên đó, trải qua sự hóa giải của ba loại bảo vật, chưởng lực sau cùng tới trên thân Trầm Côn đã không đủ để tạo thành vết thương trí mạng nữa rồi.

Lúc này, sau khi bị chưởng lực làm chấn động, sau lưng Trầm Côn bị rách, lộ ra một mảng da, ba món đồ đều rơi xuống đất. Hơn nữa chúng còn bị đánh dính vào một chỗ, tạo thành một vật tròn tròn mơ hồ.

Nhất là thi thể của Thích Ca Bồ Đề, lại càng biến thành một vũng bùn nhão huyết nhục lẫn lộn.

- Đây là... Thi thể? Ngươi lại đeo một thi thể trên lưng?

Thấy ba thứ dính vào nhau cùng một thứ huyết nhục nhầy nhụa, Minh bá giật mình, sau đó chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế.

- Sư huynh.

Huyền Khổ bị giam ở một bên, hắn từ khuôn mặt không rõ của thi thể nhận ra đó là sư huynh của mình, lập tức liền đứt ruột đứt gan, không biết lấy sức ở đâu ra, đẩy đám binh sĩ đang giam giữ hắn, hai mắt đỏ ngầu vọt về phía thi thể.

- Sư huynh? Đây là thi thể của Thích Ca Bồ Đề?

Minh bá lại sửng sốt.

- Trầm Côn, Thích Ca Bồ Đề đã chết rồi ư? Thi thể của hắn vì sao lại ở chỗ ngươi?

Thích Ca Bồ Đề đã chết.

Những lời này giống như là sấm động bên tai, lập tức làm bốn phía trở nên yên lặng, ngay cả kim hoàn đang chèn ép mọi người cũng dừng lại khi mà Minh bá đang sửng sốt.

- Cút bà ngươi đi, lão tử nói cho ngươi biết mới là lạ đó. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Trầm Côn thừa cơ bò dậy, hướng Huyền Khổ hét lớn.

- Huyền Khổ, thấy thi thể của Thích Ca Bồ Đề, ngươi hẳn đã hiểu sứ mệnh của ta là gì rồi, lập tức giết chết Minh bá cho ta, giúp ta vào Độc Cốt động.

- A di đà phật, đệ tử Cửu Châu Phật môn, thề sống chết bảo vệ Trầm Côn.

Huyền Khổ rống một tiếng, không ngờ chẳng buồn phòng ngự, hai quyền như vong mạng đánh về phía mặt Minh bá.

- Phù, thân phận người bãi đồ này, quả là còn có chỗ để dùng...

Trầm Côn thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hô:

- Sư tỷ, Ca Thư Tình, Huyền Khổ cầm cự không được bao lâu đâu, chúng ta mau hỗ trợ.

Nói xong, hắn là người thứ nhất xông tới.

Thế nhưng mới vừa đi được vài bước, hắn liền phát hiện Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi đều đang sững sờ.

Nói ra thì cổ quái, vừa rồi thời khắc sinh tử tồn vong như thế, hai nữ nhân này cũng vẫn thờ ơ như không, hoặc nói...Nắm chắc phần thắng, căn bản chưa hề lo lắng?

Lúc này, các nàng ngơ ngác nhìn thi thể của Thích Ca Bồ Đề, dường như đang đăm chiêu nghĩ gì đó.

- Hai vị mỹ nữ, đừng đứng đực ra đó chứ.

Trầm Côn hô lớn:

- Mau ra tay giết Minh Thành, nếu không chúng ta ai cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi nơi đây.

- Tiểu sư đệ, đừng hét nữa, một Minh Thành tép riu còn chưa đáng để bọn ta để vào mắt.

Bạch Tiên Nhi hình như gặp phải một nan đề nào đó, buồn bã thở dài, bỗng nhiên hướng về phía đàn yêu thú của mình cúi đầu nói:

- Ngục chủ, Thích Ca Bồ Đề đã chết, đệ tử thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, xin người ra mặt đi.

Gần như cùng lúc đó, Ca Thư Tình cũng cười khổ một tiếng, hướng về phía cấm vệ huyết kỵ của mình gọi:

- Cha, Thích Ca Bồ Đề đã chết, người cũng đừng ẩn náu nữa.

Một tiếng ngục chủ, một tiếng cha, truyền vào tai Minh bá làm động tác của hắn đột nhiên trở nên cứng nhắc, trúng hai quyền của Huyền Khổ cũng không biết.

Trong nháy mắt, trong đội ngũ huyết kỵ do Ca Thư Tình dẫn tới có một vị tướng toàn thân mang trọng giáp đi ra, thoạt nhìn hắn chỉ mặc trang phục của quan quân cấp thấp. Thế nhưng vừa bước đi, hắn vừa gỡ mũ giáp xuống, lộ ra một khuôn mặt trung niên mang theo khí phách lạnh lẽo, còn bên người hắn từ từ có một đạo hắc mang xuất hiện, che lấp nửa bầu trời.

Người sáng suốt vừa nhìn biết ngay, hắc quang này cùng loại với kim quang của Thích Ca Bồ Đề, đều là hào quang do Thiên môn ban tặng sau khi hoàn thành lần vũ tông luân hồi thứ nhất.

Nhưng sau khi thần quang màu đen này che lấp nửa bầu trời, bỗng nhiên ngừng không khuếch trương nữa, bởi vì... Trong đội ngũ yêu thú của Bạch Tiên Nhi, một con đại điêu màu tím từ từ biến thành hình người, là một thanh niên tuấn lãng dung mạo tàn ác, toàn thân bì giáp. Hắn lạnh lùng cười một cái, sau lưng đột nhiên xuất hiện thần quang màu tím ngút trời, không ngờ lại ngang với hắc quang của đại hán mặc trọng giáp, không hề thua kém kim quang của Thích Ca Bồ Đề.

- Minh Thành, muốn giết con gái ta diệt khẩu, kể cả Dạ Tử Hư nhà ngươi đến đây cũng không có cái gan này đâu!

Trong thanh âm lộ của đại hán mang trọng giáp lộ ra vài phần suy nhược, đi tới trước mặt Minh bá, bước đi cũng hơi loạng choạng. Nhưng vẫn câu nói đó, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Thích Ca Bồ Đề sắp chết chỉ dựa vào Phật quang là đủ để làm cho Trầm Côn không chiến tự bại. Đại hán mang trọng giáp này cũng đủ làm cho Minh bá hoảng sợ biến sắc, trong khoảnh khắc, chiến ý tan thành mây khói, chậm rãi quỳ xuống dưới đất.

Càng chết người chính là, thanh niên yêu dị kia cũng đi tới, hắn liếc đại hán mang trọng giáp một cái, sau đó ngoắc ngón tay với Minh bá.

- Dám giết đồ đệ ta diệt khẩu à... Chậc chậc, đã lâu lắm chưa được nghe thứ cuồng ngôn này rồi, xin hỏi ngươi là cao nhân phương nào đây? Là Hàn Sơn lão nhân, hay là Yêu Hồ Tố Tâm, hay là Lý Trích Tiên... À, ngươi chỉ là một con chó của Dạ gia, thế thì quái lạ, đừng nói một con chó, cho dù là Dạ Tử Hư đứng ở đây cũng không dám ăn nói hỗn láo như thế với ta!

- Hai vị, hai vị...

Minh bá kinh khủng nói không ra lời, hơn nửa ngày mới cầu xin nói:

- Hôm nay đều là việc do ta lén lút làm ra, không liên quan tới Dạ gia, ta nguyện lấy cái chết để đền tội.

- Chết à?

Thanh niên yêu dị giống như nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời này, cười nghiêng ngả, sau đó hắn đột nhiên chỉ vào Minh Thành.

- Tên cẩu nô tài của Dạ gia kia, nếu như đơn giản giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi... Ngươi chưa từng nghe qua sao, Nam Lâm khổ ngục, tù chung thân một vạn tám nghìn bốn trăm người, tử hình ba nghìn sáu trăm bảy mươi người, ta nếu đơn giản giết ngươi như vậy, e là sẽ có lỗi với tên tuổi của Nam Lâm ngục chủ.

Hắn nhìn sang đại hán mang trọng giáp mà nhướng mày.

- Ta nói đúng không? Ca Thư Ứng Long?

- Hừ!

Đại hán mang trọng giáp nụ cười không có quỷ quyệt như thanh niên yêu dị kia, nhưng lại tràn ngập sự ác nghiệt tới cùng cực, hắn lạnh lùng nhìn thanh niên yêu di một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi tra tấn hắn kiểu gì ta cũng mặc kệ, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà đùa chết con chó già này... Nhớ lấy, Ca Thư Ứng Long ta chỉ có một đứa con gái, con chó này dám uy hiếp con gái ta, nhất định phải bị chính tay ta chém đầu...Không có ai có thể cướp của ta được, bao gồm cả ngươi, Luyện Xích Hào.

Hai người này còn chưa ra tay nhưng lại không hề cố kỵ mà thảo luận chơi chết Minh bá bằng cách nào, hình như có chút buồn cười?

Không!

Bọn hó có cái tư cách này, bởi vì tên của bọn họ chính là Vô Địch Ca Thư, Nam Lâm Xích Hào.

...

- Minh lão huynh, giờ thì ngươi gặp phiền phức lớn rồi.

Thấy lưỡng đại truyền thuyết cùng nhau khi dễ Minh bá, Trầm Côn cười híp mắt lại thành một sợi chỉ. Sau đó hắn ôm lấy Kha Tây, trong linh hồn nói: "Ba vị lão huynh, ai biết trị thương thì kiểm tra cho Kha Tây một chút,

Kha Tây bị đánh đến mức không ngừng nôn ra máu, trên lưng có một vết màu đỏ rất lớn, mặt cắt không còn một hột máu, nhìn giống như sắp chết đến nơi, Cổ Nguyệt Hà ở trong U Minh Hồn Phủ thở dài.

- Kha Tây là hậu duệ của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu được, thế nhưng... Ài, sự thần bí của cao nhân chính là ở chỗ hắn không thể nói ra được.

Ừ, đây chính là phương thức biểu đạt mình không bản lĩnh cứu người kiểu cao nhân của hắn.

- Không biết trị thương cứ việc nói thẳng ra, việc quái gì phải làm ra vẻ cao nhân?

Lườm Cổ Nguyệt Hà một cái, Trầm Côn lại hỏi hai vũ hồn còn lại.

- Vương lão huynh, Lý lão huynh, thế các ngươi thì sao?

- Thái Hư Hối Nguyên Của ta chỉ có thể cứu chính mình, không cứu được người khác.

Vương Kiêu thở dài, còn Lý Mục thì dứt khoát không nói gì.

- Vậy làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt ếch mà nhìn Kha Tây chết được.

Trầm Côn vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình, đứng lên tiến đến bên cạnh Bạch Tiên Nhi, mặt dày mày dạn nói:

- Mỹ nữ sư tỷ, ngươi xem bộ dạng của Kha Tây đây này. Ngươi có thể xin Luyện ngục chủ được không...

- Ngươi muốn nhờ sư phụ ta trị thương cho Kha Tây?

Ánh mắt của Bạch Tiên Nhi thập phần cổ quái, có vài phần tiếu ý, lại có vài phần đồng tình, nhỏ giọng nói:

- Ta khuyên ngươi đừng nghĩ chuyện này nữa... Tiểu sư đệ, trước tiên tự lo cho chính ngươi đi. Minh Thành cùng lắm là chết mà thôi, nhưng phiền toái của ngươi thì có chết cũng không thể giải quyết được đâu.

- Ấy, xem sư tỷ nói kia, đều là người trong nhà, ngươi có cần dọa dẫm ta như vậy không? Trầm Côn cười hắc hắc.

- Nó không phải đang dọa ngươi đâu.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười của Luyện Xích Hào, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy lưỡng đại truyền thuyết đã bỏ qua Minh bá, cùng nhau đi tới phía sau Trầm Côn.

Bọn họ một người thì cười yêu dị quỷ quái, một người thì mặt lạnh như băng chẳng khác nào Đoạt Mệnh Diêm La. Bốn con mắt nhìn Trầm Côn không chớp. Dường như không đem Trầm Côn ngũ mã phanh thây thì khó mà giải mối hận trong lòng...

Đọc truyện chữ Full