DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 229: Bần tăng trông rất giống quả hồng mềm sao?

Trầm Ưng tự tin mười phần đáp ứng.
Hai thanh chủy thủ của hắn gần như bị hủy rồi, liền từ bên người rút ra một cây gậy trúc sắc bén, hai tay khẽ chống xuống, thân hình thon dài nhanh chóng nhào vào sơn cốc, cây gậy trúc được dùng như đại thương, đâm thẳng vào hậu tâm Tần Lãng.
Tần Lãng còn đang cười nhạo Trầm Niệm Tổ, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có một luồng kình phong đánh tới, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tặc từ đâu tới, định đánh lén gia gia à, muốn chết sao!
- Thâu thiên hoán nhật.
Quát nhẹ một tiếng, Tần Lãng xoay nhẹ song chưởng, một tay bắt được cây gậy trúc của Trầm Ưng, nhất thời, linh khí trên cây trúc ào ạt tiến vào lòng bàn tay hắn, lại theo kinh mạch truyền sang tay bên kia. Tần Lãng nâng cánh tay còn lại lên, một chưởng đánh ra, ung dung dùng lực lượng của Trầm Ưng công kích ngược lại Trầm Ưng.
- Một chưởng này…
Trầm Côn lặng người đi một chút, Trầm Ưng khi nói về cao thủ Hàn gia đã nói qua, Tần Lãng là Lục Nguyên vũ tông thượng đoạn, am hiểu nhất là chùy pháp, vũ hồn của hắn cũng phù hợp với đúc thuật, chính là "Thiên chuy bách luyện", theo lý thuyết, hắn phải dùng búa mà phản kích chiêu này mới đúng, như thế nào lại chỉ dùng chưởng pháp thôi?
Hơn nữa… Chưởng pháp một chiêu này thật sự nhìn rất quen mắt.
Tuyệt học trấn phái của Lăng Vân Tông là Đại nhật càn khôn công pháp, tầng thứ nhất có một chiêu tên là Thâu thiên hoán nhật, Trầm Côn mặc dù không luyện qua, nhưng hắn sớm hiểu rõ cách thức phát chiêu, hắn không nhầm, chiêu mà Tần Lãng đang sử dụng đúng là Thâu thiên hoán nhật.
- Tần Lãng thế nhưng lại biết võ học Lăng Vân Tông?
Trầm Côn kinh ngạc sờ sờ cằm.
Trong sơn cốc, Trầm Ưng cũng rất kinh ngạc với chưởng vừa rồi của Tần Lãng, hắn khéo léo tránh thoát chưởng phong, quát lên:
- Đây không phải võ công của Tôi hỏa trì, ngươi học được từ đâu?
- Muốn biết sao? Vậy ngươi quỳ xuống, giao Huyết phách thạch ra đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Tần Lãng cười ha ha, đột nhiên thân hình gấp khúc nghiêng về phía sau, cả người giống như một cây cung đang căng lên, sau đó thân hình vừa động, giống như dây cung chấn động, bắn ra một quả cầu lửa rực rỡ ánh vàng.
Vẫn là Đại nhật càn khôn công pháp, Lạc Nhật tà dương sao?
Trầm Côn kinh ngạc đến mức miệng há hốc không ngậm lại được, chiêu này chính là Lạc Nhật tà dương, là một trong những sát chiêu có uy lực mạnh nhất trong tầng thứ nhất của Càn Khôn công pháp, nói đúng ra, Trầm Côn chính là một trong thất đại chưởng môn của Lăng Vân Tông cũng chưa luyện qua chiêu này bao giờ, mà Tần Lãng kia lại sử chiêu một cách tùy tâm sở dục, lưu loát liền mạch thế kia…
Mẹ nó chứ…
Liên tục sử ra hai chiêu Lăng Vân võ học, Tần Lãng này nhất định có quan hệ với Lăng Vân Tông.
Nghĩ đến đây, Trầm Côn liền chui vào trong bụi cỏ ẩn thân, nhãn tình xoay chuyển nổi lên ý muốn quan sát lộ số võ công của Tần Lãng.
Mặt khác, mắt thấy một quả cầu lửa hướng mình đánh úp, đôi mắt nhỏ dài hẹp của Trầm Ưng hiện lên một tia lãnh khốc, hắn đột nhiên há to miệng, hít một hơi thật lớn:
- Sát Na Bách Niên, thôn linh.
Ừng ực, ừng ực… Quả cầu lửa bị Trầm Ưng nuối vào bụng, mà linh khí trên người Tần Lãng cũng theo đó tuôn ra, chậm rãi rót vào cơ thể Trầm Ưng, cách xa trăm bước cũng có thể nghe được tiếng nuốt "ừng ực", giống như nước suối đổ xuống mặt sông vậy.
- Sao? Ta học công phu mới, ngươi cũng có bổn sự mới sao?
Tần Lãng giật mình, hắn rõ ràng cảm giác được, sau khi Trầm Ưng phát động thuộc tính "Thôn linh", linh khí của mình chẳng những bị hắn nuốt đi một phần, cả vũ hồn của mình cũng trở nên suy yếu.
Không được.
Không thể cùng tên Trầm Ưng này đánh bừa được, nếu không đến cả vũ hồn cũng khó giữ.
Nhãn cầu Tần Lãng đảo hai vòng, đột nhiên hô lớn:
- Hàn Phong trưởng lão, mau tới cứu viện, Trầm Ưng đã trở lại.
- Đến rồi đây!
Một hán tử xấu xí từ gian nhà cỏ sâu trong Tôi hỏa trì phóng vọt ra, nhìn thấy Trầm Ưng, hắn ha ha cười:
- Tên nhãi ranh nhà ngươi đã trở về rồi sao?
- Hàn Phong trưởng lão, đừng nói lời thừa nữa, Trầm Ưng rất lợi hại, ngài mau đối phó hắn.
Nói xong, Tần Lãng nhanh chóng trốn ra sau lưng Hàn Phong trưởng lão, mà sau tiếng hò hét của hắn, mấy trăm binh lính Hàn gia cũng từ bên ngoài sơn cốc tiến vào, nhanh chóng giương cung, giơ đao, vung thương bao vây xung quanh Trầm Ưng.
- Tần Lãng, tiểu tử ngươi thật vô dụng a.
Sau khi đến nơi, Hàn Phong cũng không nóng lòng vây bắt Trầm Ưng mà vỗ vào ót Tần Lãng giáo huấn hắn:
- Một thằng nhỏ Trầm Ưng, mà khiến ngươi hô to cứu mạng, tiểu tử nhát gan như ngươi thì làm được đại sự gì? Hừ, ta xem ngươi cả đời này chỉ là một con chó, một con chó dựa vào bán đứng chủ nhân để kiếm miếng ăn mà thôi.
Nghe xong lời chửi mắng ác độc như vậy, khóe miệng Tần Lãng co quắp lại:
- Hàn trưởng lão, không phải ta vô dụng, có điều Trầm Ưng rất lợi hại, hơn nữa vũ hồn của hắn…
- Không cần phải nhiều lời, nói ngươi vô dụng chính là vô dụng.
Hàn Phong xắn tay áo lên, để lộ ra hai cánh tay thon dài.
- Nhìn đây, trong vòng mười chiêu, ta sẽ hạ gục Trầm Ưng, cho ngươi biết cái gì gọi là lực lượng cấp Hồng Nguyên.
Nói xong hắn liền bước về phía Trầm Ưng, mà Tần Lãng ở phía sau vội vàng hô to:
- Hàn trưởng lão, hãy nghe ta nói xong đã, vũ hồn cùa Trầm Ưng…
- Vũ hồn chó má gì, một nhãi ranh mười lăm tuổi, chẳng lẽ dọa ngươi sợ vỡ mật rồi sao?
Hồn nhiên không để ý tới hảo ý nhắc nhở của Tần Lãng, Hàn Phong nhanh chóng tiếp cận Trầm Ưng, từ trên lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, bất thần đâm ra.
Mà trong ánh mắt dài hẹp của Trầm Ưng vẫn thoáng hiện một tia lãnh khốc như trước, hắn nhẹ nhàng vung gậy trúc lên đón thanh nhuyễn kiếm, nhất thời, thuộc tính "Thôn linh" của Sát Na Bách Niên phát ra, truyền theo thanh nhuyễn kiếm thôn phệ vũ hồn của Hàn Phong.
Đây là…
Đột nhiên cảm thấy vũ hồn của mình có dấu hiệu suy nhược, Hàn Phong giật mình… Đáng chết, khó trách Tần Lãng kia kêu mình phải cẩn thận, vũ hồn của tiểu tử này, thế mà có thể trực tiếp công kích vũ hồn của mình?
Cứ vậy mà đánh, tuy rằng mình có thể mạnh mẽ dùng lực lượng Hồng Nguyên cấp bậc xử lý hắn, có điều vũ hồn của mình sẽ bị suy yếu mấy lần, mất nhiều hơn được a.
Nghĩ một lúc, ánh mắt Hàn Phong thoáng hiện lên một tia gian trá, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, cười to nói:
- Trầm Ưng, ngươi bất quá cũng chỉ như vậy… Các đệ tử, ta đã là trưởng lão gia tộc rồi, cứ tranh công với các ngươi cũng không hay, ha ha, các ngươi cùng tiến lên, ai có thể bắt sống Trầm Ưng, ta thăng người đó lên làm thân binh đội trưởng của gia tộc.
Tính toán thực sự của hắn là: trước tiên để cho những đệ tử tầm thường này lên tiêu hao linh khí của Trầm Ưng, chờ bọn hắn chết sạch, Trầm Ưng cũng chẳng còn bao nhiêu khí lực, đến lúc đó chính mình có thể…
Hắc hắc…
Hàn Phong trộm cười thầm, chính là đợi mấy giây đồng hồ sau, không hề nghe thấy tiếng xung phong liều chết của các đệ tử, kinh ngạc hô lên:
- Làm sao vậy, các ngươi đều sợ chết, không dám động thủ sao?
- Không phải đâu,
Một tiếng cười hì hì từ sau lưng hắn truyền đến:
- Không phải bọn hắn không dám động thủ, mà là bọn hắn được ta miễn phí tặng cho một chút lễ vật nhỏ a.
- Người nào?
Hàn Phong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trầm Côn trong hình dạng Lang nhân đang ngồi cạnh cửa vào sơn cốc cười hì hì, mà bên cạnh hắn, mấy trăm đầu cuồng lang nhe răng rít gào, đang ra sức giết hại Hàn gia đệ tử.
- Lão huynh, đừng nhìn ta như vậy.
Trầm Côn cười nói:
- Ta là đại ca của Trầm Ưng, các ngươi muốn quần ẩu với đệ đệ của ta, ta không thích thế, nên đành phải hỗ trợ hắn một chút.

Kế hoạch vây bắt Trầm Ưng đang hoàn hảo, lại đột nhiên xuất hiện một đầu Lang nhân, điều này khiến cho sắc mặt Hàn Phong ngưng trọng trầm xuống.
Bây giờ là hai đấu hai, không ai có ưu thế về số lượng để lợi dụng.
Kia phải đánh thế nào đây?
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Trầm Côn một hồi, phát hiện Trầm Côn chính là Hồng Nguyên vũ tông trung đoạn, nhẹ nhàng thở ra, ra lệnh:
- Tần Lãng, ngươi đối phó Trầm Ưng, để ta giải quyết con Lang nhân này.
- Hàn trưởng lão, Trầm Ưng có thể công kích vũ hồn đối thủ, điều này ngài đã tận mắt thấy, ta thật sự không phải là đối thủ của hắn a.
Tần Lãng cũng quay sang nhìn Trầm Côn một hồi, cắn răng nói:
- Tốt, thế này đi, Hàn trưởng lão, ngài hãy đối phó với Trầm Ưng, ta đối phó với Lang nhân Hồng Nguyên trung đoạn này, tuy rằng hắn hơn ta hai cấp, nhưng ta đã tu luyện Đại Nhật càn không công pháp đến tầng thứ ba, bằng ưu thế về chiêu thức, nhất định có thể vượt hai cấp giết chết hắn.
- Ngươi dám làm trái ý ta?
Hàn Phong lạnh lùng nói:
- Ta nói ngươi đối phó Trầm Ưng, chính là Trầm Ưng, nếu ngươi không bắt được Trầm Ưng, ta sẽ hỏi tội ngươi.
- Hàn trưởng lão…
Thực kỳ lạ, đang trong lúc đại chiến, thế mà hai tên đó lại cãi nhau loạn xị.
- Này, tiểu đệ!
Trầm Côn chạm vào bả vai Trầm Ưng nói:
- Tình huống này có điểm kỳ lạ nha, bọn hắn không liên thủ đối phó huynh đệ ta, như thế nào lại cãi lộn với nhau thế nhỉ?
Hắn một mực trốn ở phía xa, tự nhiên không hiểu được tâm tư hai người Hàn, Tần, Trầm Ưng lạnh mặt giải thích:
- Cả hai bọn họ đều bị vũ hồn của ta dọa chết khiếp rồi, ai cũng không muốn đối phó với kẻ có năng lực thương tổn vũ hồn.
- Ai da…
Trầm Côn gật gật đầu, vẻ mặt ai oán.
- Tần Lãng, lập tức đi đối phó Trầm Ưng, đây là mệnh lệnh của ta, là mệnh lệnh!
Sau một lúc cãi cọ, Hàn Phong chỉ vào mũi Tần Lãng lớn tiếng quát, mà Tần Lãng không cự lại được áp lực của hắn, đành phải khó khăn hướng về phía Trầm Ưng ngoắc ngoắc ngón tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trầm Ưng thực hiện đúng mong muốn của Tần Lãng, cây gậy trúc vung lên đánh tới.
Tần Lãng rốt cuộc phải đi đối phó với tên có khả năng thương tổn vũ hồn Trầm Ưng, sắc mặt Hàn Phong nhờ đó cũng nhẹ nhõm hẳn, hắn cười lạnh hướng Trầm Côn bước tới:
- Tiểu tử, công phu của ngươi cũng không tồi, biến ảo thành Lang nhân, đây là công phu của Ngự thú sơn trang Bắc Cửu Châu sao?
- Lão huynh, trước tiên đừng nói tới công phu của ta, ngươi, làm sao ngươi lại tiến về phía ta?
Nét ai oán trên mặt Trầm Côn càng thêm rõ ràng.
- Sao nào, không muốn ta trở thành đối thủ của ngươi sao?
Hàn Phong nở nụ cười:
- Chúng ta đều là Hồng Nguyên vũ tông, ta đi đối phó ngươi không phải rất thích hợp, rất hợp lý sao?
- Ý ta không phải như thế,
Trầm Côn ai oán kêu to:
- Lão huynh, ý của ta là, ngươi sợ năng lực thương tổn vũ hồn của Trầm Ưng, bắt Tần Lãng phải gánh lấy, chuyện này…
Hắn lại cười rũ rượi nói:
- Đây không phải là ngươi khinh thường ta, coi ta là quả hồng mềm muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được sao?
- Coi ngươi là quả hồng mềm thì thế nào?
Hàn Phong đã tiến đến chỉ cách Trầm Côn một thước, cho nên cũng không hề cố kỵ nói thật:
- Tiểu tử, ai kêu ngươi không có năng lực làm tổn hại vũ hồn chứ? Đúng vậy, ta chính là sợ năng lực kia của hắn, nên ta chỉ có thể nắn quả hồng mềm là ngươi thôi.
Nói xong nhuyễn kiếm của hắn đâm thẳng vào ngực Trầm Côn.
Hoàn toàn coi khinh kiếm phong trước ngực, Trầm Côn ai oán ngước nhìn lên trời, lệ cơ hồ ràn rụa đầy mặt:
- Lão huynh, Huyền Si lão huynh, ngươi nghe rõ chưa? Hắn nghĩ chúng ta không có năng lực thương tổn vũ hồn, liền coi chúng ta là quả hồng mềm…
(DG:câu chữ quá)
Bỗng nhiên hắn cúi đầu, hướng về phía Hàn Phong mỉm cười:
- Chính là, chúng ta hình như cũng có năng lực đó, không phải sao?
Trong phút chốc, Trầm Côn biến trở lại hình người, áo cà sa trên người hắn phồng lên, hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, giữa mi tâm tỏa ra ánh sáng Phật tâm thông minh khổ tu nhiều năm, trở thành một kim thân đại phật khổng lồ.
- Thay đổi đệ tứ vũ hồn, Song diện Phật.
Vừa đổi vũ hồn xong, nét từ bi trên mặt bỗng biến thành vẻ mặt cười lạnh âm độc, Trầm Côn há miệng, phun ra một đám sương độc:
- Hàn lão huynh, bần tăng phi thường nghiêm túc nhắc nhở ngươi một câu, ngươi chọn sai đối thủ rồi, vì Trầm Ưng nhiều nhất cũng chỉ làm vũ hồn của ngươi bị hao tổn, mà vũ hồn của bần tăng… Lại có thể trực tiếp giết chết vũ hồn của ngươi.

Đọc truyện chữ Full