Huyền Si thản nhiên nhìn thoáng qua Trầm Ưng, nhất là khuôn mặt có vẻ hơi ngây ngô trẻ trung kia, ý vị nói:
- Giết chết tám nghìn thủy quân bằng độc dược, tâm tư thí chủ thật độc ác.
Hắn chắp tay nói:
- Bần tăng trước kia cũng từng dụng độc hại chết nhiều sinh linh, nghiệp chướng đè nặng, nhưng sau hai mươi mấy năm tĩnh tu, bần tăng đã triệt để đại ngộ, trời xanh có đức hiếu sinh, Phật gia đệ tử phải từ bi hỉ xả, việc giết hại tám ngàn sinh linh này, bần tăng không đành lòng xuống tay.
(DG: Cái thằng miệng nam mô bụng một bồ dao găm này, nói nghe thấy ớn)
- Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết.
Trầm Ưng sắc mặt vẫn lãnh khốc như cũ nói:
- Hơn nữa ta cũng không bắt đại sư giết chết bọn họ. Tuy rằng bọn hắn đáng chết, nhưng ta càng muốn khống chế bọn hắn hơn, để bọn hắn giúp đại ca điều khiển ô sào chiến hạm, tung hoành Cửu Châu tứ hải, không phải rất tốt sao?
Nói xong, Trầm Ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huyền Si.
Trong nháy mắt, nét cuồng si lộ ra trên mặt Huyền Si, hắn nhìn ra ánh mắt như chim ưng mãnh thú của Trầm Ưng, vừa ngỗ ngược, vừa cuồng ngạo, ẩn chứa áp lực tuyệt không tương xứng với tuổi tác.
Một thiếu niên mười lăm tuổi lại có thể có tâm tính tàn nhẫn, suy nghĩ kín kẽ như vậy, đến lúc hắn hai mươi tuổi…
- A di đà Phật, sẽ như ngươi mong muốn.
Huyền Si thở dài, đi tới bờ sông.
Hắn lấy từ trong nước ra một ít đã vụn, lại bắt một ít thiềm thừ (cóc) và ngô công (rết) trên bờ biển, nhóm mấy thứ đó lại một chỗ, đặt lên lòng bàn tay luyện hóa, chậm rãi chế ra một nhúm bột màu xanh nhạt.
- Đi.
Vung tay ra, bột phấn rơi xuống dòng nước, theo nước sông chảy về hướng những ô sào chiến hạm đầy binh sĩ.
Xoay người lại, Huyền Si cầm một gốc cây cỏ nhỏ màu lam đưa cho Trầm Ưng:
- Độc mà bần tăng vừa hạ, chính là cổ độc đặc hữu của Bạch tộc nhân Nam Cửu Châu, người trúng độc không khác gì thường nhân, có điều chỉ cần thí chủ đưa ra "Lam tâm thảo" này, độc trùng bên trong cơ thể bọn họ lập tức phát tác, khiến bọn chúng không thể không nghe lời thí chủ.
- Đại sư, hảo thủ đoạn.
Trầm Ưng tiếp nhận Lam tâm thảo, dấu ở dưới lưỡi.
Hai người đợi nửa canh giờ, chỉ thấy ô sào chiến hạm dừng lại thả neo, ngọn đèn rực sáng, tiếng người ồn ào, bọn lính đều ở trên boong ăn hết bữa tối nấu từ nước nhiễm độc…
- Ai là thủ lĩnh hạm đội?
Trầm Ưng phi thân lên trên boong, cao giọng quát:
- Ta lệnh cho các ngươi lập tức xuất phát, tiến ra bờ biển phía đông, cả đội dàn trận, toàn bộ hỏa pháo… nhằm vào Chú kiếm sơn trang.
…
Chú kiếm sơn trang ở phía Nam Gia Lăng thành, từ đó đến nơi đại giang đổ ra biển không đến hai mươi dặm đường.
Cả sơn trang giống hệt một tòa núi cao ngất, đỉnh núi có một cái động lớn lõm xuống giống hệt núi lửa, trong động khẩu không ngừng có hơi nước bốc lên, chắc chắn là thông đạo thoát khí của lò luyện thép. Mà xung quanh động khẩu, những kiến trúc tinh xảo phủ kín cả quả núi, một con đường lớn thẳng đường từ chân núi lên tới đỉnh, chính là Đại môn sơn khẩu của Chú kiếm sơn.
Còn mấy ngày nữa là tới đại thọ sáu mươi của Hàn Thiên Động, khách khứa không ngừng đổ về Chú kiếm sơn, hai bên đại môn xuất hiện hai hàng đệ tử đứng hoan nghênh tân khách.
Xa xa trong rừng cây, Trầm Côn đang ẩn mình sau những bóng cây nhìn ra, phát hiện phàm là môn khách trong tay đều có một tấm thiệp mời màu đỏ, bất quá trên tờ thiếp mời này cũng không có tên tân khách, chỉ có vài chữ khách khí mời khách mà thôi, có thiệp mời liền có thể tiến vào sơn trang.
Nghĩ đến cũng đúng, những người hâm mộ đại danh của Hàn Thiên Động quá nhiều, số khách đến chúc mừng không thể đếm xuể, nếu mỗi người đều có một cái thiệp mời riêng, thì Hàn gia đệ tử không thể kham nổi.
Ân, chỉ cần hé ra tấm thiệp mời là có thể đi vào…
Trầm Côn sờ lên cằm cười hắc hắc, ánh mắt hướng lên con đường nhỏ ở gần đó tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy trên con đường nhỏ phía nam có một hán tử say rượu đang bước liêu xa liêu xiêu, người này quần áo lôi thôi, tóc tai rối bời, phân nửa dung mạo trước mặt bị tóc che khuất. Hắn loạng choạng bước đi trên đường, cách xa cả mười thước cũng ngửi thấy mùi rượu cay nồng.
Quan trọng nhất là, bên hông người này buộc một sợi dây thừng, còn treo trên đó một thanh cổ kiếm cũ nát, một cái hồ lô rượu và một phong thiếp mời đỏ chói.
- Lão huynh.
Trầm Côn cười hì hì đi tới sau lưng người kia, nhìn trước nhìn sau không có ai, đột nhiên vỗ vai người đó một cái, một quyền cũng tùy tiện đánh ra.
Hắn tính toán: trước dọa người này một cái, chỉ cần hắn ta xoay đầu lại, một quyền này sẽ đánh thẳng vào sống mũi tên kia, nhân cơ hội đoạt thiệp mời của hắn.
Hơn nữa, Trầm Côn đã quan sát kỹ càng, người này tuy rằng đeo binh khí, nhưng là cước bộ không đều, mùi rượu nồng nặc, vừa nhìn đã thấy chỉ là một tên say rượu.
Có điều một quyền này Trầm Côn chưa kịp đánh ra, rầm một cái, hán tử say đã ngã sấp mặt xuống đất, nhãn tình lộ rõ vẻ say sưa mịt mù, ngón tay giơ lên chỉ vào ngọn Chú kiếm sơn cao ngất, cất tiếng cười cuồng ngạo.
- Nhất nhật Đại Giang hội Lăng Vân, kim đăng đại nguyệt, hà đẳng du nhàn… ha ha ha, hảo tửu.
Nghĩa:
Đến ngày sông nước và mây trời gặp nhau
Đèn trời chiếu sáng thay cho mặt trăng
Tha hồ vui vẻ nhàn nhã dạo chơi
Nói xong hắn liền nắm lấy hồ rượu trên đai lưng, "ừng ực" uống một ngụm lớn, đôi mắt lờ đờ say sưa. Tiếp đó, hắn dốc dốc hồ lô một hồi mà không thấy còn giọt rượu nào nữa, bất đắc dĩ thở dài:
- Có giai khách mà thiếu hảo tửu, không bằng quay về, không bằng quay về…
Sau đó ngáy lên như sấm, cứ thế mà ngủ luôn trên mặt đường.
Giọng nói của người này thực trẻ trung, nhưng lại lộ ra sự tiêu sái phóng khoáng như đã thấu hết bể dâu chốn hồng trần.
Mà Trầm Côn vẫn còn đang kinh ngạc.
Cái loại gì vậy, mình đang muốn đánh người, hắn lạt đột nhiên giống như động kinh gào thét một hồi sau đó nằm lăn ra đất ngủ say?
Thực là túy quỷ (con quỷ say rượu).
Tự giễu bản thân, Trầm Côn cảm thấy lá gan của mình đúng là bị nhỏ đi, lại bị một con ma men hù cho sợ, hắn vỗ vỗ đầu tên say rượu, lại tiếp tục đạp một cước lên ngực hắn, vẫn không thấy tên say rượu kia phản ứng gì.
- Mẹ nó chứ, tên túy quỷ này từ chỗ nào tới không biết.
Trầm Côn quơ một tảng đá ven đường, đánh vào gáy tên kia "cộp cộp cộp" ba nhát, phỏng chừng tên quỷ say này chắc phải một đến hai ngày nữa mới tỉnh lại được, hắn liền cầm thiệp mời của tên say rượu đi.
(người ta say rồi mà vẫn còn đập, ác ác)
Đi vài bước, Trầm Côn lại nghĩ tới việc con ma men gục xuống, tránh thoát một quyền của mình, cảm thấy lo lắng, lại quay trở lại, hướng mặt tên quỷ say đạp thêm ba phát nữa…
- Ngô, xú cước mỹ tửu, mỹ tửu xú cước…
Tên tửu quỷ còn nỉ non ngâm nga vài tiếng.
Nhìn như vậy, Trầm Côn hoàn toàn yên tâm, bị chính mình cầm đá đập mấy nhát, lại đạp cho ba phát không hề có phản ứng, người này khẳng định chỉ là một hán tử say bình thường.
Bỏ lại trên người tên tửu quỷ một tấm ngân phiếu, xem như trả tiền thuốc men, Trầm Côn xoay người rời đi.
Mà tên tửu quỷ kia vẫn nằm trên đường ngáy ầm ĩ, ngủ quên trời đất…
Đại khái mất phút đồng hồ sau, một nhóm người cưỡi hắc sắc khoái mã từ phương Nam đi đến, thủ lĩnh nhóm kỳ sĩ nhìn phi thường cổ quái, toàn thân hắn bị bao phủ bởi chiến giáp và áo choàng đen, trên hai tay là hai thủ sáo đen sẫm, hắn nhìn lướt qua hán tử say rượu ven đường, rồi đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn thê lương đầy quái dị.
- Bị đánh sao?
- Ngô, bị một tên tiểu bằng hữu cướp bóc.
Hán tử say mơ màng đứng lên, cũng không quản kỵ sĩ kia có đồng ý hay không, gỡ một túi liệt tửu trên chiến mã của kỵ sĩ kia xuống, trước tiên rót vào đầy hồ lô của mình, sau đó "ừng ực" uống một ngụm lớn.
- Luận mỹ tửu, mạnh nhất là Nữ nhi hồng, nhất là loại Nữ nhi hồng đã được chôn dưới đất mười tám năm của Tống Nguyệt đế quốc các ngươi, haha hảo tửu, hảo tửu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hán tử say ha ha cuồng tiếu.
- Ngươi đúng là kẻ điên.
Giễu cợt liếc nhìn thái độ hán tử say điên khùng, kỵ sĩ cười mắng:
- Ngươi tiếp tục ở đây mà nổi điên đi, ta đi trước một bước, đến Vân Hải thành chờ ngươi.
- Muốn đi rồi sao?
Hán tử say rượu túm lấy dây cương chiến mã, lảo đảo cười nói:
- Lão độc vật, ngươi không muốn biết kẻ nào cướp đồ của ta à?
- Còn có thể là ai? Lão tửu quỷ nhà ngươi, một đời thiếu nợ phong lưu cả thiên hạ, không biết bao nhiêu cô nương bị ngươi lừa gạt rồi? Cho dù có bỗng nhiên đột tử đầu đường, thì cũng chỉ là ông trời báo ứng mà thôi.
Kỵ sĩ cười lớn một tiếng, giục ngựa chạy đi:
- Các huynh đệ, không cần để ý lão tửu quỷ này, tiếp tục đi thôi.
Hai mươi mấy con chiến mã màu đen, vượt qua người tên tửu quỷ, phi như bay bỏ đi. Bất quá nhìn kỹ, trên đỉnh đầu hắc mã mọc lên một cái sừng sắc nhọn, rất giống răng nanh của lão hổ, mà nhóm kỵ sĩ kia tuy rằng có hắc giáp hộ thể, tay nắm trường thương, bộ dáng cực kỳ uy vũ, nhưng phần lớn lại là người tàn tật.
Có người thiếu một bàn tay, có người trên mặt có một vết sẹo cực lớn, hoặc là có người mù một con mắt…
Cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, những người này, tuyệt đối là thân kinh bách chiến, là những dũng sĩ cực dũng mãnh được rèn luyện qua máu lửa, một nhóm tàn binh như vậy, không hiểu đã lập nên những chiến tích kinh khủng cỡ nào.
Khi đi qua người hán tử say, mỗi một tàn binh đều giương cây trường thương lên, biểu thị sự tôn trọng với hán tử say.
- Ta vốn thiếu thiên hạ không biết bao nhiêu nợ tình nghĩa, bị người đánh đập, bị người cướp đoạt, cũng coi như ông trời báo ứng đi…
Không để ý tới nhóm tàn binh, hán tử say tiếp tục ngủ trên đường, miệng lẩm bẩm nói:
- Bất quá ta vốn chỉ là một người điên nhỏ nhoi, quản chi thế nhân cười ta, mắng ta, nhục mạ ta, có quan hệ gì với ta đâu? Lão độc vật… Hẹn gặp lại ở Vân Hải thành.
Ở một nơi khác, Trầm Côn đã dịch dung thành một vị lão hòa thượng, dùng thiệp mời vừa cướp được trà trộn vào Chú kiếm sơn trang.
Cũng giống những khách nhân khác, gần đến đại sảnh tiếp khách trên đỉnh núi, Trầm Côn đã bị khung cảnh trước mắt khiến cho rung động.
Chỉ thấy trước đại sảnh trong đình viện gác một cái nồi lớn, cao hơn hai thước, rộng bốn năm thước, dưới đáy nồi chất củi, lửa đang cháy hừng hực, dầu hạt cải được đun sôi rào rạt, cách xa mười thước vẫn cảm thấy một cỗ sóng nhiệt táp vào mặt.
- Nồi này để làm gì?
Các tân khách nhất thời bừng bừng lửa giận:
- Chúng ta tới đây là muốn chúc thọ Hàn Thiên Động, kết quả là thấy Hàn gia đặt cái nồi lớn ngay đại môn, đây là muốn mỡ văng vào mặt chúng ta sao?
- Hàn lão gia tử, ở cửa lớn gác đỉnh đợi khách, đây chẳng phải là thủ đoạn nấu vua giết nịnh thần thời cổ đại hay sao, ngươi coi chúng ta là người nào, là thuyết khách chỉ biết nói xuông hay là gian thần chỉ biết nịnh nọt?
*** tân khách đứng trong đình viện tức giận mắng chửi, cũng có người không nuốt trôi được cục tức này, đương trường phẩy tay áo rời đi. Bất quá gia đinh Hàn gia lập tức ngăn cản bọn hắn, vẻ mặt nghiêm túc thể hiện rõ, mong tân khách nể mặt gia chủ, lưu lại làm chứng nhân…
Trầm Côn cười híp mắt ngồi giữa đám người xem náo nhiệt, hắn đại khái đã đoán được Hàn gia muốn làm gì.
Quả nhiên, đến lúc nửa đêm, từ cửa lớn bước ra hai đội Hàn gia hộ vệ, một lão nhân tóc bạc cường tráng bước ra, hướng về phía tân khách, lão mặt tối sầm phất phất tay.
Ba cái cáng bằng vải trắng được bọn thị vệ khiêng ra, bên trên là hai tên Hồng Nguyên vũ tông bị A La giết, cùng với tên Hàn Phong bị Trầm Côn giết. Tiếp đó là hai cái cáng khác, bên trên có hai người bị thương đang bất tỉnh là Công Thâu Nhã và Hàn Đức.
- Chư vị, mấy ngày nay là dịp đại thọ sáu mươi của Hàn Thiên Động ta, Hàn gia đáng ra vì nể mặt mọi người, vốn phải vô cùng nhiệt thành tiếp đón các vị khách quý, mời mọi người tụ họp uống chén rượu, tâm sự đôi câu…
Lão nhân tóc bạc mặt lạnh nói:
- Có điều là có người không nể mặt Hàn Thiên Động ta, dám trong dịp mừng thọ ta, khiến con cháu Hàn gia người đổ máu người tử thương.
Nói xong, lão vén vải trắng trên băng ca lên, chỉ vào ba cỗ thi thể nói:
- Chư vị đều là bằng hữu Hàn Thiên Động, chắc là đều biết rõ ba người này… Đó là nhị đệ Hàn Phong của ta, điệt nhi Hàn Lâm, còn có nhi tử độc nhất Hàn Định Viễn của ta nữa.
Lão rống lên:
- Đúng vậy, trong lúc đại thọ sáu mươi tuổi của ta, có người giết đệ đệ ta, cháu ta, con trai duy nhất của ta, khiến cho Hàn gia ta tuyệt tự, vậy các ngươi nói, ta nên làm thế nào?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 233: Kỵ sĩ và túy quỷ (kẻ say rượu)
Chương 233: Kỵ sĩ và túy quỷ (kẻ say rượu)