DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 338: Linh hồn, vũ hồn tụ họp

Trong mấy ngàn người ở đây, chỉ có Yến Thành nhìn rõ, hơn nữa lưu ý đến kim quang trong mắt Trầm Côn!

- Rất tốt

Yến Nan Quy khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn lại Yến Thành còn đang quỳ trên mặt đất che vết thương còn đang chảy máu, phân phó:

- Ngươi có thể đứng lên

Từ lúc bắt đầu tỉ võ, Yến Thành vẫn quỳ sau lưng Yến Nan Quy. Hắn không dám thở mạnh, cũng không dám băng bó vết thương. Đây là trừng phạt do hắn dám một mình khiêu khích Trầm gia. Nghe được mệnh lệnh của Yến Nan Quy, Yến Thành vẫn không đứng dậy. Hắn trầm giọng nói:

- Yến Thành có tội, bệ hạ phạt Yến Thành quỳ xám hối một canh giờ. Một canh giờ chưa tới, Yến Thành không dám đứng lên!

- Đứng lên đi, ngươi có thể thấy rõ quá trình chiến đấu, ưu khuyết bù trừ, trẫm miễn tội cho ngươi!

Yến Nan Quy nhàn nhặt phân phó. Nhưng Yến Thành vẫn không đứng lên, hắn cố chấp nói:

- Mệnh lệnh bệ hạ đã ban, Yến Thành thân là thống lĩnh quân đội, một khi đã hạ lệnh chính là có công tất được thưởng, có tội tất phạt! Yến Thành có công, xin bệ hạ ban thưởng. Yến Thành có tội, xin bệ hạ trách phạt! Thưởng phạt bất minh, ưu khuyết điểm bù trừ, lòng quan sẽ loạn!

- Ha hả, đây mới đích thực là tướng quân của trẫm

Yến Nan Quy ưu nhã cười một tiếng. Nếu so sánh với Trầm gia đang bị đẩy vào vòng xoáy chiến tranh, thì hắn may mắn hơn nhiều. Bất phá Trường Thành của hắn đang ngày càng lớn mạnh. Ngày bộ binh Đại Yến dương danh thiên hạ đã không còn xa rồi!

- Nếu đã vậy, ngươi tiếp tục quỳ hết một canh giờ đi.

Yến Nan Quy nhắm hai mắt lại, tiếp tục hướng điện thờ cầu nguyện. Thời gian dần dần trôi qua, chỉ chốc lát sau, Ti Nam hoàn thành nghi thức giao nộp thành trì, kinh hoảng rời khỏi Cận Thiên Cung. Lúc này, mọi người mới từ trong kinh hãi dần dần khôi phục


Tại sao Ti Nam lại chủ động nhận thua? Trừ Đại Yến hoàng triều ra, không ai có thể thấy rõ tất cả quá trình. Mặc dù vậy, Yến Nan Quy cũng chỉ đoán được vấn đề ở đây khẳng định nằm trên phật môn kim quang.

Là vận khí sao?

Thanh Vũ đang suy nghĩ, tại sao Ti Nam lại đột nhiên nhận thua. Là bỗng nhiên đột phát bệnh tật, hay là hắn bị người kia nắm trong tay nhược điểm gì đó?

Không có khả năng, người này cũng không phải là Quang Minh hoàng, không thể có được vận khí như Quang Minh Hoàng a! Nhất định là vậy. Khẳng định là hắn đã dùng bí pháp gì đó hù dọa Ti Nam, làm cho hắn không dám ứng chiến. Vậy chính mình thì sao?

Ti Nam đã là hắc nguyên đỉnh phong, khoảng cách đến cảnh giới vũ hoàng cũng chỉ còn một bước ngắn. Mình cũng không thể khinh thường mà xuất chiến lúc này. Nhất định phải làm cho Yến Nan Quy xuất thủ trước, thăm dò lai lịch của người này. Sau đó chính mình sẽ động thủ!

Thanh Vũ thiên quân chủ ý đã quyết, hắn cười nói:

- Trận thứ nhất, Trầm gia thắng. Trận thứ hai, Yến hoàng bệ hạ, có phải đến phiên ngài xuất thủ?

Yến Nan Quy lặng yên hướng về điện thờ cầu nguyện, căn bản không có để ý tới nàng.

- Ngươi không nói lời nào, phải chăng muốn Thanh Vũ ta làm chim đầu đàn?

Thanh Vũ thiên quân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nói thêm gì nữa. Tỷ võ trường, cứ như vậy đột nhiên yên tĩnh lại.

Trong sân, Trầm Côn thấy đối thủ thứ hai không xuất chiến, hắn cười híp mắt, ngồi chồm hỗm xuống. Một mặt, hắn lấy rượu và thức ăn từ trong túi ra, vừa uống rượu vừa gặm cánh gà. Một mặt tổng kết trận chiến linh hồn đầu tiên sau ba năm.

Nếu dùng tinh vi tính toán của Mặc Ly để so sánh, từ sau khi Trầm Côn thăng cấp vũ hoàng đỉnh phong, chiến đấu lực của hắn ước chừng trên dưới năm mươi vạn. Nếu so sánh với Ti Nam đang ở Hắc Nguyên đỉnh phong, cao đến sáu lần. Trong chiến đấu thực tế, phải cần bảy tám chiêu mới có thể phân rõ thắng bại.

Nhưng là trong linh hồn, nếu Trầm Côn mượn lực lượng của tầng thứ bảy Hồn Kinh thì lực linh hồn chiến đấu lượng của hắn cũng đã đột phá đến trăm vạn điểm, cấp vũ thần. Cho dù đánh một trận nữa với thượng phách giả Vô Song, hắn cũng có lòng tin đánh một trận mà thắng.

Về phần Ti Nam, linh hồn chiến đấu lượng của hắn cũng chỉ có tám vạn điểm. Nếu đối kháng thì chính là miểu sát( một phát chết liền) ngay cả khả năng hoàn thủ cũng không có!

$%#$%@!

Hoàng cấp cường giả khi chiến đấu với nhau chính là hợp lại linh hồn, hợp lại vũ hồn.

Nghĩ tới đây, khóe miệng tham lam của Trầm Côn mỉm cười càng thêm rõ ràng. Đại vũ hồn trong lúc cần thiết còn không có tìm thấy. Nhưng là, ở gần đó còn có một Bạch Khởi đã vượt qua Thần Giai, linh hồn chiến đấu lượng ước chừng khoảng hai trăm vạn a!

Chỉ cần thu được Bạch Khởi, thực lực linh hồn của bần tăng liền có thể đột phá ba trăm vạn, đánh chết Hoàng Kim Thần tộc cũng không phải chuyện đùa!

Trong lòng hắn còn đang tự sướng, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ. Thanh Vũ cùng Yến Nan Quy vẫn kiên trì không nói lời nào.

- Lão huynh!

Đợi mãi không thấy đối thủ, Trầm Côn liền đi trở về trận doanh của Trầm Gia. Hắn nhét công văn mà Trầm Phương vừa viết vào tay Bắc Địa Vương, cười nói:

- Vừa rồi, thắng được mười tòa thành trì, cũng có tiền đánh bạc rồi. Mười tòa thành trì của Trầm Gia này, hắc hắc, ngươi thu trở về đi thôi!

- Đa tạ!

Hai tay Bắc Địa vương có chút run rẩy, nhận lấy văn thư liền xé nát bấy tại chỗ. Sau đó, hắn có chút khẩn trương, nhìn mười cái khế ước thành trì mà Ti Nam vừa giao phó.

Trầm Côn vội lắc đầu:

- Lão huynh, cái này ngươi cũng muốn? Đừng nóng vội, còn có hai trận chiến đấu mà! Mười tòa thành trì này liền cho ta mượn làm tiền cờ bạc. Nói không chừng ta còn có thể thắng thêm hai mươi tòa thành trì nữa!

Bắc Địa Vương cười cười nói:

- Nếu thành chủ đã muốn đánh cược, mạt tướng liền theo lệnh mà làm!

- Ai u!

Ánh mắt Trầm Côn sáng lên.

- Ngươi đã nhận ra ta rồi?

- Ha hả, thư pháp của thành chủ là thiên hạ đệ nhất. Nhìn ngài có ý chỉ ra nếu ta còn không nhận ra, đôi mắt già này cũng quá vô dụng rồi!

Thanh âm của Bắc Địa Vương nhỏ lại:

- Lần này thành chủ trở về, phải chăng là muốn giúp A Phúc tranh đoạt đế vị?

- Ta cũng có ý tứ này, bất quá, hắc hắc, ta càng có hứng thú hơn với Huyết Sắc Ánh Sơn Hà!

Bắc Địa Vương gật gật đầu:

- Mạt tướng hiểu. Ở Thu Diệp Thành, Trầm Gia có một ngàn ba trăm người, xin toàn lực hiệp trợ thành chủ!

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Thành chủ, ngài muốn cho những người khác biết ngài đã trở lại sao?

- Không nên!

Trầm Côn lập tức lắc đầu. Tạm thời, thân phận của hắn vẫn không thể cho ra ngoài ánh sáng. Nếu không, không nói đến những kẻ khác, Dương Gia chính là gia tộc đầu tiên sẽ tìm tới tận của rồi. Trầm Côn đã có lòng tin đánh thắng Dương Vô Mệnh, nhưng vạn nhất Dương Gia phái Dương Vô Tuyệt tới thì sao? Suy nghĩ một chút kinh thế nhất quyền của hắn, một quyền có thể giết thần giống như giết gà vậy, Trầm Côn tự nhận không phải địch thủ!

Dương Vô Tuyệt! Đó là đại sát khí không thuộc nhân gian a!

- Mạt tướng hiểu, ở trong Thu Diệp thành, thân phận của thành chủ chính là một cao thủ bí mật của Trầm Gia, do Trầm Phù Đồ tiên sinh bí mật bồi dưỡng!

Bắc Địa Vương rất nhanh sắp xếp xong cho Trầm Côn một thân phận mới. Âm thanh hai người nói chuyện phi thường nhỏ, ra miệng ta, vào tai ngươi, người bên cạnh cũng không thể nghe thấy được.

Thấy Trầm Côn cùng Bắc Địa Vương nhẹ giọng nói nhỏ, người bên cạnh không dám quấy rầy. Chờ bọn hắn nói xong rồi, Triệu Lạc Trần vội vàng tiến tới nháy mắt một cái, hai mắt sáng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại

- Trầm tiên sinh, ngươi làm thế nào đánh bại Ti Nam!?

- Ta?

Trầm Côn bĩu môi một cái,

- Ta cũng không biết, không phải ngươi cũng nhìn thấy, Ti Nam muốn dùng móng vuốt chụp chết ta, nhưng là đánh được một nửa, nàng liền chủ động nhận thua

- Vận *** chó!

Trầm Phương ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng. Với thực lực của hắn, còn có thể xem rõ ảo diệu của linh hồn chiến đấu sao? Hắn đoán rằng, Ti Nam đột nhiên nhận thua chắc là vì ẩn tình nào đó. Chiến thắng của Trầm Côn, chẳng qua chỉ là do một chút vận khí mà thôi.

Nếu tiểu tử này thật có thực lực, mới vừa rồi còn có thể bị mình dùng chủy thủ uy hiếp sao? Trầm Côn đảo cặp mắt trắng dã, đang muốn trêu chọc Trầm Phương mấy câu, Bỗng nhiên xuất hiện mấy thân ảnh đi vào đại điện!

Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, những người khác nghe nói có tỉ võ trong đại điện, tất cả liền cùng nhau chạy tới.

Người đầu tiên tới chính là Huyền Khổ của Đại Bồ Đề tự. Trầm Côn còn không có tìm được chuyển thế linh đồng của Thích Già bồ đề, hắn sợ bị nhận ra, liền vội vàng núp trong đám người. Kế tiếp là lão bằng hữu: Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Phẫn. Đi vào sau cùng chính là Dương Vô Mệnh!

Thấy lão oan gia ba năm trước đã "đánh chết" mình này, khóe miệng Trầm Côn có chút nhếch lên. Nhưng là, nhìn kĩ một chút, hắn chợt phát hiện bước đi của Dương Vô Mệnh có chút khó khăn, một mặt che ngực ho khan. Tinh khí thần( tinh thần+ tinh khí) cũng xa xa không bằng ba năm trước.

- Lão huynh!

Trầm Côn tiến tới sau lưng Bắc Địa Vương, nhỏ giọng hỏi:

- Dương Vô Mệnh bị đả thương?

Bắc Địa Vương hạ thấp giọng nói:

- Ba năm trước đây, Dương Vô Mệnh giết thành chủ, Việc này đưa đến cho hắn rất nhiều song to gió lớn. Dương Vô Tuyệt nổi cơn thịnh nộ, không tiếc trở mặt với Dương Gia, dưới sự phong tỏa của Dương Gia nữ tướng, một quyền đánh xuyên thủng ngực của Dương Vô Mệnh.

QUét mắt nhìn qua bộ dạng suy yếu Dương Vô Mệnh,

- Cuối cùng vẫn là Dương Gia Lão Thái quân ra mặt, mới đè xuống được lửa giận của Dương Vô Tuyệt. Bất quá, tính mạng của Dương Vô Mệnh tuy được bảo vệ nhưng thân thể, vũ hồn đều bị Dương Vô Tuyệt phế đi. Thực lực của hắn bây giờ đại khái sàn sàn như Cơ Nhược Vũ!

Dương Vô Mệnh bị phế?

Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn còn đang muốn tìm Dương Vô Mệnh rửa sạch mối hận chiến bại ba năm trước, nhưng mà bây giờ nhìn lại, Dương Vô Mạng chỉ còn là một tên phế nhân mà thôi. Không cần thiết lại đi khi dễ hắn!

Lại là Dương Vô Tuyệt! Cứ chờ xem!

Thiên trai chi nhật, phù vân chi thai, bần tăng nhất định sẽ mang theo một thi thể hoàng kim Thần tộc, đuổi theo bóng lưng của các ngươi! Đối với đại ca như Dương Vô Tuyệt, chỉ có đánh bại hắn, mới là hồi báo tốt nhất !

Rất nhanh, trong đại điện đã chật ních người. Bất quá, Thanh Vũ cùng Yến Nan Quy hai người cũng vẫn không nói lời nào. Khách nhân cũng không tiện mở miệng nói chút gì đó. Thời gian trôi qua rất nhanh, tựu đã qua nửa canh giờ.

- Một canh giờ rồi!

Yến Nan QUy đột nhiên mở miệng.

- Tuân lệnh!

Yến Thành sau lưng hắn rốt cuộc đứng lên. Hắn kéo xuống một khối chéo áo, băng bó vết thương, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên người Yến Nan Quy.

- Yến Thành, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Đây là quân quy do chính ngươi định ra. Hôm nay đã trừng phạt ngươi, ngươi nói bây giờ phải tưởng thưởng cho ngươi như thế nào?

Yến Nan Quy nhàn nhạt hỏi.

Yến Thành khom người nói:

- Toàn bộ tùy vào quyết định của bệ hạ

- Hảo, trẫm muốn đánh một trận cùng người nọ!"

Yến Nan Quy đột nhiên đứng lên, nhắm vào Trầm Côn nói:

- Ban thưởng cho ngươi, kháng kích( vác kích) cho trẫm

Trong mắt Yến Thành lập tức hiện ra tia sáng cuồng nhiệt. Hắn dùng mấy sải bước, lao ra khỏi đại điện. Trong chốc lát, hắn liền trở lại, vác theo Phương Thiên Họa Kích của Yến Nan Quy động thân đứng ở của vào tỷ võ trường.

Làm cho người vác binh khí cho kẻ khác, ở rất nhiều tình huống chính là đang hạ nhục mà không phải tưởng thưởng. Nhưng cũng phải nhìn xem là vác binh khí cho ai, vác binh khí gì!

Thời cổ, có tư cách vác đao cho Quan Thánh Đế quân, chỉ có Tây Thục Chu Thương. Hôm nay có tư cách khiêng Phương Thiên Họa Kích, cũng chỉ có Yến Thành, Đại Yến Hoàng triều binh vệ.

Yến Nan Quy chậm rãi đi xuống tỷ võ trường, nhận lấy trường kích từ tay Yến Thành, chỉ vào Trầm Côn:

- Ta đặt cược mười tòa thành trì phía tây của Đại Yến hoàng triều, đối thủ của ngươi, là trẫm!

Rốt cục cũng chịu ra tay rồi! Thanh Vũ khẽ thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào Trầm Côn

- Ai u, cư nhiên lại là Hoằng Võ Đại Đế tự mình xuất thủ!

Trầm Côn cũng cười híp mắt đứng lên.

Đọc truyện chữ Full