- Vấn đề thứ nhất.
Hắn cười dài nhìn Thủy phu nhân:
- Thủy phu nhân, trước đây có Thủy Nguyệt Vũ tự xưng là vâng mệnh trời, muốn làm thánh chủ Cửu Châu, hôm nay, ngươi lại tự xưng là theo mệnh trời, muốn ở nơi này đánh chết Quang Minh Hoàng. Ta lại hỏi ngươi, Vân la tiên phủ các ngươi thật sự là theo mệnh trời sao? Thủy Nguyệt Vũ làm hoàng đế, giết Quang Minh Hoàng, thật sự là ý tứ của thượng thiên sao?
- Nói nhảm, tất nhiên là ý của thượng thiên!
Thủy phu nhân cả giận nói.
- Nếu là mệnh trời, như vậy sang vấn đề thứ hai.
Khổng Minh giơ giơ quạt lông:
- Lượng ta tuy bất tài, sau khi chết mặc dù không vào Thiên môn, nhưng do ân chuẩn của thượng giới, giữ ở Thiên môn một nghìn năm, cùng với chín vị khác được xưng là thủ vệ Thiên môn. Nếu như thượng giới mà có pháp chỉ, nhất định phải qua mười người chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Khổng Minh cất cao giọng nói:
- Như vậy, ta thủ hộ Thiên môn, chuyên truyền đạt lại pháp chỉ của thượng giới, tại sao chưa từng nghe nói thượng giới muốn giết Quang Minh Hoàng, để Thủy Nguyệt Vũ làm hoàng đế?
Hắn thủ hộ Thiên môn?
Chúng tướng sĩ Thục Hán biến sắc, thủ hộ Thiên môn, chẳng khác nào là được thượng giới công nhận là bán tiên, đây mới chân chính là người tuân theo thiên mệnh a!
- Khổng Minh, ngươi …
Thủy phu nhân đang muốn phản bác cái gì đó, nhưng mà Khổng Minh đã cất cao giọng nói:
- Nếu còn có người không tin, ta liền mời tới chín vị khác tới đối chất, Khương Thái Công, Quỷ Cốc Tử, Trương Tử Phòng, các ngươi tin những người này, hay vẫn tin tưởng một Vân La Tiên Phủ?
Chuyện đã đến nước này, Thủy phu nhân chỉ còn cách cười lạnh một tiếng:
- Hừ, coi như ngươi nói đúng. Chuyện này là do Thủy gia chúng ta sắp xếp. Thủy gia chúng ta tôn kính trời cao mấy ngàn năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, muốn làm hoàng đế thì thế nào? Thượng giới biết được cũng sẽ ân chuẩn.
- Không nói đến việc thượng giới có ân chuẩn hay không, Thủy phu nhân là thừa nhận vân la tiên phủ các ngươi là giả truyền thiên ý? Các ngươi vốn là không có theo mệnh trời?
Khổng Minh chỉ quạt lông thẳng vào nàng.
Thủy phu nhân im lặng không nói gì, coi như là chấp nhận.
- Các ngươi đã không phải theo mệnh trời, vậy ai mới là người theo mệnh trời, người nào mới thật sự có thiên mạng?
Khổng Minh lớn tiếng hét lên:
- Thủy phu nhân ngươi trả lời không được phải không? Ta bây giờ nói cho ngươi biết, thiên mạng chân chính, đang ở trước mắt ngươi, Vương Đại Phúc.
- Cái quái gì thế?
A Phúc ở một bên đột nhiên hoàn hồn.
- Ha ha, Quang Minh Hoàng bệ hạ bình tĩnh đừng nóng, Lượng còn muốn nhờ ngài phối hợp một chuyện.
Vừa nói, Khổng Minh rất cung kính hướng về phía A Phúc cúi người chào, sau đó hắng giọng hỏi:
- Thủy phu nhân, còn một vấn đề cuối cùng, ngươi lấy việc tìm được chủ công Lưu Bị nhà ta mà tính toán, hiệu lệnh đại tướng Tây Thục, nhưng mà ngươi thật sự có bản lĩnh tìm được chủ công nhà ta sao?
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Thủy phu nhân.
Tìm được Lưu Bị chính là việc mà Thủy phu nhân đưa ra để đại tướng Tây Thục nghe lệnh, chẳng lẽ Thủy phu nhân lừa gạt bọn hắn, không thể tìm thấy Lưu Bị?
- Khổng Minh! Trương Dực Đức đột nhiên ngưng chiến, nổi giận mắng:
- Thủy phu nhân đã có thể tìm được bọn ta, tự nhiên cũng có thể tìm được đại ca ta, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó.
- Tam tướng quân, Thủy phu nhân có thể tìm thấy chủ công thật không?
Khổng Minh hừ lạnh một tiếng:
- Ta ở Thiên môn một nghìn năm, tìm chủ công một nghìn năm, thậm chí cầu cả tiên phật cũng tìm không ra chủ công, Vân La Tiên Phủ có thể tìm được? Chủ công đang ở nơi nào không biết, ta cũng rất đau lòng, bất qua thân là Thừa tướng Thục Hán, ta lại nói cho các ngươi biết một chuyện.
Ánh mắt hắn dò xét đội quân Tây Thục rồi nói:
- Chủ công Lưu Bị mặc dù không có ở đây, nhưng chúng có một vị chủ công khác, đã sớm xuất thế nhiều năm, hơn nữa còn là người có thiên mệnh.
Đại tướng Tây Thục ầm ầm cười to lên:
- Gia Cát Khổng Minh, bọn ta khi còn sống đều là người trung nghĩa, có từng bái chủ công thứ hai sao?
- Các ngươi không tin?
Khổng Minh khẽ mỉm cười:
- Không thì Quang Minh bệ hạ, người có thể làm.
Hắn vừa nói vừa chỉ quạt lông về phía Trầm Côn, Trầm Côn hiểu ý mang thủy tinh cầu màu đen đến, A Phúc bất đắc dĩ phải cầm lấy quả cầu.
- Lui về phía sau một bước, để vật này ở trước ngực mình!
Khổng Minh mỉm cười nói.
A Phúc làm theo, đặt Thủy Tinh Cầu trước ngực, sau đó theo thói quen nhìn về hướng Tiếu Đông Phong:
- Đông Phong, ý của hắn là gì?
Tiếu Đông Phong nhìn vào Thủy Tinh Cầu, rồi lại nhìn A Phúc đang cười ngây ngô…
- Thiên ý trêu người.
- Thiên ý trêu người a.
Tiếu Đông Phong đột nhiên hô to.
- Ta khi còn sống dốc hết tâm huyết vì Đông Ngô. Sau khi chết lại làm thần tử của Thục Hán. Thiên ý trêu người a!
Hắn nói gì vậy?
Tiếu Đông Phong đứng chặn tầm mắt của mọi người, không ai thấy được rốt cuộc là trong thủy tinh cầu xuất hiện cái gì.
Khi hắn hô to ra bốn chữ "thần tử Thục Hán" xong, đại tướng Thục Hán tựa hồ ý thức được cái gì, Trương Dực Đức lao lên đầu tiên, đẩy Tiếu Đông Phong ra, nhìn về phía thủy tinh cầu,
- A?
Hắn hắc hắc cười lên
- Thật đúng là chủ công của bọn ta.
Hoàng Hán Thăng cùng Mã Mạnh Khởi cũng lao nhanh đến, nhìn thoáng qua, lập tức quỳ rạp xuống đất,
- Mạt tướng bái kiến chủ công.
Những người khác cũng rối rít chạy đến.
Chỉ thấy trong thủy tinh chiết xạ ra vũ hồn bổn mạng của A Phúc, là một tiểu tử mập mạp.
- Hắc hắc!
Tiểu tử mập mạp này cười một tiếng, giơ bàn tay nhỏ trắng nõn lên:
- Thúc thúc khỏe, bá bá khỏe, tất cả mọi người đều khỏe, ta là a Đấu.
Vũ hồn: thiên mệnh cường vận.
Quy Chúc: bổn mạng vũ hồn, Lưu A Đấu sau khi chết biến thành.
Năng lực: ăn cơm có thể kéo ra vàng, uống nước có thể kéo dài tuổi thọ, nhất định sẽ cưới được một nữ nhân xinh đẹp, bài bạc vĩnh viễn là người thắng cuối cùng, cho dù bị thiên quân vạn mã vây quanh, hắn cũng có thể tìm được một đường máu mà giết ra ngoài, ngày sau nghĩ lại liền sướng quên trời quên đất. Đây chính là A Đấu của chúng ta, thiên mệnh hạnh vận không gì sánh kịp!
Biến hóa: Ách, cái cẩu vận này, còn cần biến hóa sao?
- Chư vị.
Khổng Minh cười vang lên một tiếng:
- Nhiều năm trước, ta bói ra một quẻ tiểu chủ công đã chuyển thể luân hồi, trở thành bổn mạng vũ hồn của A Phúc. Lúc này ta mới rời khỏi Thiên môn, Lượng nhập thế phải làm bộ như vậy chỉ vì ngày hôm nay, mượn tay Thủy phu nhân tụ tập chư vị lại một chỗ, sau đó làm rõ thân phận tiểu chủ công, tái tạo lại Thục Hán đế quốc ta.
Nghe ý tứ của Gia Cát lão huynh, xem ra hắn đã âm thầm tính kế rất nhiều năm, làm rất nhiều chuyện.
Bất quá chuyện này cùng bần tăng có quan hệ sao?
Trầm Côn không biết nên khóc hay nên cười nhìn A Phúc, nghĩ tới việc tên này kiếp trước nổi danh là người hiền lành, hoàng đế thối nát, đột nhiên không nhịn được cười.
- Chuyện gì vậy?
A Phúc căn bản không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác nhìn mọi người:
- Gì mà bổn mạng vũ hồn, các ngươi nhìn ta làm gì?
- Chủ công!
Khổng Minh cười nói:
- Người không cần quản bọn hắn đang xem cái khỉ gió gì, chỉ cần trả lời ta một câu là có bằng lòng thống lĩnh mọi người chúng ta, một mặt tranh bá thiên hạ, một mặt tìm kiếm phụ thân kiếp trước của người không?
A Phúc gì cũng không biết, theo bản năng hỏi Tiếu Đông Phong:
- Đông Phong, ngươi nói ta nên nguyện ý không?
Qua nhiều năm như vậy, chuyện nào hắn cũng để cho Tiếu Đông Phong quyết định, giờ phút này cũng không ngoại lệ.
Tiếu Đông Phong hung tợn trừng mắt liếc Khổng Minh:
- Chuyện đến nước này rồi, ngươi còn có thể cự tuyệt sao?
- Vậy ta nguyện ý.
A Phúc có cũng được, không có cũng không sao, ngây ngô cười.
Nhất thời, đại tướng Thục Hán rối rít quỳ lạy:
- Bệ hạ.
Kiếp trước Thục Hán bất quá chỉ có ba phần thiên hạ, kiếp này, chủ công của bọn hắn mới khai quốc xưng đế, đã độc chiếm nửa giang sơn Cửu Châu, suy nghĩ một chút đến tương lai, các đại tướng của Thục Hán lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt.
A Phúc còn chưa ý thức được, hắn luống cuống tay chân:
- Các ngươi, các ngươi động một tí là quỳ xuống, đại thiếu gia, ta nên làm sao đây?
- Còn phải hỏi ta sao?
Trầm Côn lạnh lùng đảo qua Thủy phu nhân:
- Đại thiếu gia của ngươi bị người ta đánh rất thảm, Vương Kiêu lão huynh cũng chết trận.
- Vương lão đại đã chết?
A Phúc miệng há lớn lên, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Thủy Phu nhân hét lớn:
- Giết chết ả, giết chết tên vương bát đản này cho ta, báo thù cho Vương lão đại a.
Trong lúc nhất thời, linh hồn mãnh tướng bốn phía bắt đầu che mất Thủy Phu nhân
Bất quá Trầm Côn cũng không có tâm tình để ý tới bọn hắn.
Ở phụ cận im lặng tìm thi hài của Vương Kiêu, đầu của hắn còn bị cắm mười mũi tên, thân thể thì gắt gao ôm lấy thần chí của Đỗ Nguyệt Nhi, cơ hồ sợ nàng làm ra chuyện tình gì tự hại mình.
- Vương lão huynh.
Trầm Côn ở bên cạnh đầu người quỳ xuống, tiếng nói đột nhiên nghẹn ngào, không thể nói ra lời.
- Trầm Côn
Khổng Minh đi tới sau lưng Trâm Côn, mặc cho bên kia đang chém giết loạn xạ, lẳng lặng nhìn đầu của Vương Kiêu.
- Ngươi vừa rồi cũng nghe được, chuyện hôm nay, là vì ta muốn tụ tập chư vị đại tướng lại. Vương Kiêu chết đi, cũng có phần của ta.
- Thật sao?
Lông mày Trầm Côn nhăn lại, trong tay đột nhiên ngưng kết một cái Hỏa Thanh Long.
- Vương Kiêu bởi vì mưu kế của ta mà chết, ngươi muốn giết ta báo thù, cũng không có gì đáng trách.
Khổng Minh tiếp tục nói:
- Bất quá trước khi động thủ, có thể nghe ta nói mấy câu không?
- Nói.
Giọng Trầm Côn rất lãnh đạm
- Ngươi đã nghe tới Huyết Phật chưa?
Câu nói đầu tiên của Khổng Minh, làm cho Trầm Côn phải buông Hỏa Thanh Long xuống:
- Ngươi biết Huyết Phật?
Trầm Côn còn nhớ rõ, Huyết Phật trước đây rất lâu đã từng tính qua mạng của mình, rất là chính xác, ngay cả hắn xuyên việt chuyển thế cũng tính ra rõ ràng.
- Ta dĩ nhiên biết Huyết Phật, ngày xưa ta không vào Thiên môn, chính là Huyết Phật dẫn ta vào hàng ngũ thập trí giả, trở thành thủ vệ Thiên môn
Khổng Minh thản nhiên nói:
- Lúc ta rời khỏi Thiên môn, Huyết Phật nói cho ta biết hai chuyện, chuyện thứ nhất, A Đấu bệ hạ đã hóa thành bổn mạng vũ hồn rồi, thiên mệnh cường vận, hắn mới thật sự là thiên mạng. Còn chuyện thứ hai, Huyết Phật biết trước là ta sẽ có hành động ngày hôm nay, nên để cho ta chuyển cáo ngươi, nếu như vũ hồn của ngươi mất đi, có thể đi Thiên môn tìm.
Thiên môn?
Trầm Côn mạnh mẽ ngẩng đầu lên:
- Ta đi Thiên môn, là có thể tìm được Vương Kiêu?
- Huyết Phật ở Thiên môn chờ ngươi.
Khổng Minh tựa hồ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cười cười, xoay người rời đi.
- Uy, như thế nào mới có thể đi Thiên môn?
Trầm Côn lớn tiếng hỏi:
- Ta không nhận được thiệp mời, cũng không hiến tế A La. Ngươi có biện pháp nào có thể đi tới Thiên môn không?
- Vấn đề này ta không thể trả lời.
Mẹ nó chứ.
Trầm Côn thiếu chút nữa chửi ầm lên, hôm nay cũng là mưu kế của ngươi, không phải ngươi trả lời thì còn ai có thể trả lời?
- A di đà phật, bần tăng hình như bỏ qua thứ gì?
Bên tai Trầm Côn đột nhiên vang lên một tiếng phật hiệu quen thuộc, hơn nữa hắn còn nói ra một cái tên càng quen thuộc hơn.
- Cơ Na, cũng vì cứu ngươi, bần tăng mới tới chậm, ngươi có phải nên bồi bổ cho bần tăng một chút.
Thanh âm đầy trêu trọc nói:
- Đã vậy thì lấy thiên y bí pháp bồi cho bần tăng, như thế nào?"
- Ngươi con lừa ngốc này, đừng tưởng rằng cứu ta một mạng, lại muốn bí pháp của ta, chết đi.
Trầm Côn vừa quay đầu lại, thấy một hòa thượng tuấn nhã, một thiếu nữ tóc đỏ đang cười khẽ:
- Cơ Na? Còn cả ngươi nữa, Huyền Si?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 378: Thiên mệnh khó cãi, quỉ thần không làm gì (2)
Chương 378: Thiên mệnh khó cãi, quỉ thần không làm gì (2)