DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tự Thiên Thư
Chương 19: NGUYỆT HẠ ĐÍNH ƯỚC (Hạ)

Tiểu Khai đắc ý chạy đi tìm hai cây bút ngồi đối mặt Tiểu Quan, quả nhiên đường đường chánh chánh vẽ một hình tròn một hình vuông, Tiểu Quan nhìn thấy trầm tư thật lâu sau, nhịn không được thở dài nói: " Khai ca, trách không được ngươi có khả năng mở được quyển Vô Tự Thiên Thư, nguyên lai ngươi quả nhiên là người có đại trí tuệ."

" Đó là đương nhiên." Tiểu Khai nói: " Bất quá một biện pháp thì cũng không đủ, nghĩ thêm nữa đi."

" Ân, cũng được." Tiểu Quan nói: " Mặc dù ta nghĩ Trữ Nguyện không chắc làm được nhưng có chuẩn bị vẫn hay hơn."

Lần này tư duy của Tiểu Khai linh hoạt hơn, mới suy nghĩ hai phút liền nói: " Ta lại có rồi."

Tiểu Quan đang có hứng thú nghe hắn nói, chợt nghe Tiểu Khai bảo: " Ta muốn cùng so cách đánh bài với hắn."

" Thôi đi." Tiểu Quan trợn trắng mắt: " Ngươi cho rằng ngươi là Đổ Thần(thần bài) Cao Tiến sao, bài bạc là làm bừa, dối trá hay dùng kỹ thuật, ngươi cho là những gì biểu diễn trên tivi đều là thật sự? Ngươi cho rằng ngươi có năng lực nhớ rõ được toàn bộ những lá bài?"

" Đúng vậy, nhớ rõ a." Tiểu Khai gật đầu thản nhiên: " Ta vốn có thể nhớ rõ."

Tiểu Quan nhìn kỹ ánh mắt hắn: " Khai ca, ngươi đừng có lầm đó, ta nói như vậy không có nghĩa là ngươi chậm rãi nhớ từng quân bài đầu, mà là muốn ngươi nhớ được trong lúc xào bài và tẩy bài ngươi phải cố gắng ghi nhớ cho thật nhanh, điều này căn bản không có khả năng hoàn thành được đâu."

" Nhưng…nhưng mà ta thật có khả năng hoàn thành a." Tiểu Khai có vẻ rất ủy khuất: " Trước kia ta cùng bạn học đánh bài đều làm như vậy, cho nên sau này bọn họ không đánh với ta nữa."

Vẻ mặt Tiểu Quan cổ quái: " Chúng ta thử xem."

Tiểu Quan không nhiều lời, chạy xuống dưới lầu mua hai bộ bài đi lên, Tiểu Quan cầm trong tay thuần thục xào bài, thủ pháp giống như những người chia bài chuyên nghiệp, cái tên cổ quái này mới từ trong sách đi ra có vài ngày mà hình như cái gì cũng đều học xong, Tiểu Khai nhìn thấy rõ, trong lòng cũng lấy làm kỳ.

Tiểu Quan thành thục xào bài một cách thật kỹ thuật, làm một loạt các loại động tác thật khó khăn vô cùng, mới " ba" một tiếng khép bài lại nói: " Bắt đầu chưa?"

" Đến đây đi." Tiểu Khai nói: " Ta đã nhớ hết rồi."

Kế tiếp, Tiểu Khai ngồi đối diện Tiểu Quan, đem bộ bài vừa mới được xào lên báo từng lá không chút sai lầm, cho đến lá cuối cùng thì nước miếng của Tiểu Quan cũng đã chảy xuống.

" Trời ạ, Khai ca, ngươi làm sao làm được?" Tiểu Quan kêu to lên: " Điều này đã siêu việt ra khỏi năng lực cực hạn của trí nhớ và phản ứng rồi a !"

" Ta cũng không biết." Tiểu Khai nói: " Ta làm những chuyện khác thì đều bình thường, nhưng là xem bài thì quả thật cổ quái, vô luận ngươi che dấu xào nhanh đến thế nào, ta cũng có thể nhìn thấy được hết, hơn nữa nhớ rõ rành mạch trong đầu."

" Thiên phú dị bẩm, quả nhiên là thiên phú dị bẩm( tài năng trời sinh), trách không được ngươi có khả năng mở ra Vô Tự Thiên Thư a…" Tiểu Quan ngoại trừ thở dài, cũng không có lời nào hay hơn để nói: " Đã như vậy, ngày mai Trữ Nguyện kia khẳng định là thua chắc rồi."

" Điều thứ ba có cần nghĩ đến nữa không?" Tiểu Khai hỏi.

" Không cần suy nghĩ." Tiểu Quan cười nói: " Hai điều này của ngươi đã tuyệt vời đến mức cực hạn rồi, nếu hắn cũng có thể làm được thì hắn cũng đã đi tu chân mất rồi, lẽ nào còn ở lại trần thế để làm một thần đồng nữa chứ."

" Nhưng…nhưng mà…" Tiểu Khai nghĩ tới lui vẫn cảm thấy lo lắng, suy nghĩ vài phút, lại không nghĩ ra, vì vậy đành buông lỏng tâm tình, mới cảm giác được bụng đã đói, Tiểu Quan cười nói: " Đi ăn cơm đi."

Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhớ tới Trì Tiểu Trúc, lòng đắc ý mới rồi thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, chạy xuống lầu dưới ăn cái bánh bao, bụng vẫn còn chưa no, nhưng lại cảm thấy không có khẩu vị nên lại đi về nhà, đi tới bên lan can cao chừng nửa người, leo lên ngồi xuống, ngơ ngác nhìn những vì sao trên bầu trời.

Tiểu Quan nhìn thấy hắn tỏ ra một bộ dáng bị tình yêu tổn thương thì đã tự giác không đến quấy rầy hắn nữa. Tiểu Khai cũng không biết đã ngồi bao lâu, chợt thấy sương đêm đã tràn ngập, làm ướt hết quần áo của hắn, bất giác cảm thấy lạnh, móc điện thoại ra nhìn nhìn, nguyên lai đã qua mười giờ, bây giờ cũng đã đến mười một giờ rồi.

Vốn ngày hôm qua hắn đã ước hẹn với Trì Tiểu Trúc mười giờ gặp mặt, nhưng mới qua một ngày, Tiểu Trúc đã bỏ hắn mà đi, bây giờ thời gian hẹn ước đã trôi qua, có lẽ lúc này Trì Tiểu Trúc đã ở trên giường chìm vào mộng đẹp, hoặc là nàng đang ở trong buổi tiệc sinh nhật hưng phấn vui vẻ, làm sao còn nhớ tới một nơi khác còn có một tiểu tử đang từng giây phút nhớ tới nàng nữa chứ?

Tiểu Khai càng nghĩ càng thấy buồn bực, đang muốn đem điện thoại bỏ vào túi, liền phát hiện điện thoại rung lên, vang lên một tiếng chuông, hắn liếc mắt nhìn thì chợt thấy được tên của Trì Tiểu Trúc.

" Uy, tìm ta có chuyện gì?" Tiểu Khai cố gắng làm cho ngữ khí của mình thoải mái một chút nhưng thanh âm vẫn khàn khàn: " Buổi tối hôm nay có vui vẻ không?"

Tiểu Trúc không trả lời vấn đề của hắn, cũng không nói gì, trầm mặc hơn mười giây, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng: " Tiểu Khai."

Thanh âm này nói không nên lời với vẻ ôn nhu, không biết có bao nhiêu nhu hòa, Tiểu Khai chợt cảm thấy trong lòng rung động, sự ngụy trang kiên cường nhất thời như băng tan rã, nói giọng khàn khàn: " Cái gì?"

Thanh âm Tiểu Trúc rất nhẹ, thanh thúy, cũng rất rõ ràng, nói lên từng chữ: " Tiểu Khai, anh yêu tôi sao?"

" Tôi.." Tiểu Khai gian nan nuốt một ngụm nước miếng, dùng sức bình phục một chút nhịp tim, thấp giọng nói: " Tôi yêu cô, nhưng…"

" Ân, được rồi." Thanh âm của Tiểu Trúc đột nhiên trở nên rõ ràng, phảng phất như đang nói giỡn cùng tình nhân của mình, giọng điệu trở nên xảo quyệt tinh ranh, theo tính cách trầm tĩnh của nàng mà lại bộc lộ ra như vậy làm cho Tiểu Khai động tâm: " Nói cho anh một bí mật, kỳ thật tôi là một không gian ma pháp sư, tôi có thể di động trong nháy mắt đó a."

" Tốt lắm, vậy bây giờ cô hãy di động đến trước mặt tôi đi." Tâm tình của con người quả thật rất kỳ quái, mới vài giây trước Tiểu Khai buồn bực đến chết đi sống lại, nhưng đến lúc này tự nhiên lại cao hứng phiêu diêu: " Tiểu Trúc, tôi rất muốn gặp cô."

" Được thôi." Tiểu Trúc ở đầu dây bên kia nở nụ cười khúc khích: " Nể mặt anh có lòng thành, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh."

" Thật hay giả đó?" Tiểu Khai há to miệng.

Tiểu Trúc ở bên kia cười đến nói không ra lời, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn bên tai Tiểu Khai, chỉ vài giây thôi, Tiểu Khai cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời đã đến, qua thật lâu sa, mới nghe Tiểu Trúc ở bên kia mắng: " Ngốc tử, còn chưa đoán ra sao? Mở cửa cho tôi nhanh lên a."

Tiểu Khai sửng sốt một giây rồi vọt nhanh xuống " Ba" một tiếng, mở ngay cánh cửa.

Ngoài cửa, Tiểu Trúc mặc một bộ quần áo màu trắng, ánh trăng đẫm đầy người, yên lặng, ấm áp, hàm chứa vẻ cười yếu ớt, đứng trước mặt Tiểu phất qua gò má Tiểu Khai, quấn quýt, mát lạnh, tình cảnh này, Tiểu Khai lập tức đã như say.

" Ngốc tử, anh một chút cũng không tin tưởng tôi, anh nghĩ rằng tôi lại là cô gái như vậy hay sao?"

" Ngốc tử, anh nghĩ rằng tôi có thể từ chối anh hay sao chứ?"

" …."

" Ngốc tử, anh cũng biết đó, trong nhà tôi thật sự xảy ra chuyện, căn bản là không có buổi tiệc sinh nhật nào cả."

"…"

" Ngốc tử a, anh vốn không biết là tôi lén chạy đến, phải mạo hiểm biết bao nhiêu sợ anh trách tôi, hiểu lầm tôi, nổi giận với tôi."

" Tôi.." Tiểu Khai rốt cuộc nói không ra một câu nào, chỉ đưa tay ra, đã ôm lấy cô gái như một vầng trăng đêm rơi xuống vào sát trong lòng ngực mình, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, thân thể mềm mại nhu nhược, Tiểu Trúc tựa như một con thỏ con bị sợ hãi, ở trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng run rẩy, nhất thời vô hạn thương tiếc dâng lên trong lòng hắn.

Thật ra, Tiểu Trúc ngồi lại trong phòng hắn chỉ vài phút là lại vội vã đi về nhưng tâm tình hiện tại của Tiểu Khai so sánh với vừa rồi đúng là hai bầu trời hoàn toàn khác biệt.

Hắn nhẹ nhàng cầm sợi tóc dài còn vương trên ghế, sợi tóc đen nhanh mềm mại, tràn ngập hấp lực, hắn đặt lên mũi, dường như vẫn còn đậm hương của người ngọc, hắn đem sợi tóc quấn lên tay, cũng giống như có vô hạn sợi tơ quấn chặt ở trong lòng.

Một đêm nay, Tiểu Khai ngủ một giấc ngon nhất trong đời.

Đọc truyện chữ Full