Thần tình của Tiểu Khai như thoải mái, đang cầm một cái bánh mì nướng, lại nhìn thấy lão đạo sĩ đi tới đưa ra một tấm thiệp mời màu trắng nói: " Ba ngày sau, là một trăm năm một lần Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội của tu chân giới, đến lúc đó mong rằng Nhị Bách Ngũ môn chủ đến tham dự."
" Di, mở hội?" Tiểu Khai sửng sốt một chút, tay cầm lấy thiệp mời, khi cầm vào trong tay thì cảm thấy phi thường nặng nề, phảng phất như làm bằng đá, thiếu chút nữa không cẩn thận làm rơi xuống, hắn vội vàng dùng sức cầm chắc, nhẹ nhàng sờ sờ, có vẻ bóng loáng lạnh lẽo, cực kỳ cổ quái, nhịn không được đưa lên xem xét thật kỹ.
" A a, không cần nhìn, đây là thiệp mời bằng bạch ngọc." Tùng Phong đạo trưởng cười nói: " Tụ Linh đại hội còn có nhiều chỗ tốt, mong rằng môn chủ không chối từ."
" Đương nhiên không chối từ." Tiểu Khai sảng khoái nói: " Nhưng ngươi phải nói cho ta biết địa phương."
" Điểm này không cần lo lắng." Tùng Phong đạo trưởng cười nói: " Môn chủ chỉ cần ngự kiếm bay đến trước Hoàng Sơn Thiên Đô Phong, chúng ta sẽ có đệ tử đi ra nghênh đón."
Gương mặt của Tiểu Khai có chút hồng lên: " Nhưng...ta..ta không biết bay."
Tùng Phong đạo trưởng há mồm sửng sốt một giây, mới nở nụ cười: " Môn chủ nói đùa rồi, thân là truyền nhân đương thời của Phong Ma Khẩu Quyết, sao lại không thể ngự kiếm?"
" Ta không lừa ngươi." Tiểu Khai thành thật nói: " Thật không dám dấu diếm, sư phó ta chưa kịp dạy ta, bây giờ ta chỉ là một người thường mà thôi."
" Vậy.." Tùng Phong rốt cuộc là một đạo sĩ, phản ứng cũng không chậm: " Vô phương, không sao, đến lúc đó ta phái đệ tử đến nghênh đón môn chủ là được."
Tiểu Khai lúc này mới nở nụ cười: " Đa tạ chưởng môn." Hắn thuận tiện chỉ ngón tay vào Thiên Yêu còn quỳ gối trên mặt đất: " Đã như vậy, tên kia đưa cho ngươi."
Tùng Phong nhất thời mừng rỡ, cả hàm dưỡng cũng thất thố, nói: " Được đại lễ như thế, Tùng Phong đa tạ môn chủ."
" Khai ca, chiêu này cũng được đó." Tiểu quan đắc ý nói: " Ngươi đừng xem Thiên Yêu này không còn lực lượng, nhưng hắn chính là bạch ngọc ngàn năm thành tinh a, nếu bắt nó luyện hóa, đó là một pháp bảo tiên gia nha, mặc dù cùng với thượng cổ thần khí xuất ra, giá trị cũng không kém chút nào đó."
" Kháo, ngươi không chịu nói sớm." Tiểu Khai buồn bực: " Chúng ta tự mình luyện thì tốt rồi."
" Luyện cái đầu ngươi đó." Tiểu Quan hèn mọn nói: " Ngươi một chút pháp lực đều không có, còn đòi luyện pháp bảo, cho ngươi cũng là uổng phí, nếu là động vật thành yêu thì quá tốt, da có thể làm áo, thịt có ăn, máu có thể hấp thu, nhưng còn có thể ăn nội đan của nso, nhưng đồ vật mà thành yêu, trời sinh không có nội đan, toàn bộ tinh hoa nguyên khí đều bị súc vào trong bạch ngọc thể chất, ngoại trừ luyện khí thì không còn tác dụng nào khác nữa."
Bên ngoài Tùng Phong đạo trưởng hưng phấn xuất ra một thanh phi kiếm, chỉ một ngón tay về phía Thiên Yêu quát: " Sất" thanh kiếm " sưu" một tiếng đâm vào bụng Thiên Yêu, Thiên Yêu truyền đến một tiếng ú ớ trầm muộn kinh thiên động địa, bắn cao lên, sau đó giống như một con cá chết rơi xuống, Tuyết Phong bọn họ còn đang kinh ngạc, chợt nghe Tùng Phong đạo trưởng cao giọng nói: " Các vị đạo hữu, Nhị Bách Ngũ môn chủ đã giao quyền xử trí Thiên Yêu cho bần đạo rồi, bần đạo bây giờ sẽ luyện hóa nó, xin thỉnh chư vị giúp ta hộ pháp."
Sáu vị chưởng môn nhìn nhau, đều nghĩ: " Tùng Phong này thật là giảo hoạt, chủ động đi phát thiệp mời, nguyên lai là có chủ ý này."
Dựa theo quy củ bất thành văn của tu chân giới, tự nhiên là ai hàng phục được yêu quái thì do người đó xử lý, mà Thiên Yêu này là một chí bảo để luyện khí, tất cả mọi người đều nghĩ là Tiểu Khai sẽ tự mình tu luyện, không ngờ hắn lại xem nhẹ chuyện luyện khí như vậy, đó là chuyện hiếm có trong tu chân giới, dĩ nhiên với đạo hạnh kém cỏi của hắn vốn sẽ không thể luyện khí, vậy Thiên Yêu này Tiểu Khai khẳng định là sẽ tặng cho người khác. Không ngờ bị Tùng Phong chỉ đưa ra một thiệp mời nho nhỏ mà lại được tặng một bảo bối quý như vậy, cũng khó trách mọi người hối hận, nhất là Tuyết Phong, hắn thân là sư phó của Tiểu Trúc, biết rõ Tiểu Trúc là ý trung nhân của Tiểu Khai, lại không nghĩ tới lợi dụng quan hệ này, càng nghĩ càng thấy vô cùng hối hận.
Trên thân kiếm của Tùng Phong phát ra từng đạo hào quang màu trắng, hào quang kia mang theo hơi nóng cực độ làm cho tất cả mọi người đang vây xem phải lui về phía sau chừng mười thước, đã vậy vẫn còn cảm thấy như đang ở trong lò lửa, Thiên Yêu bị lửa thiêu liều mạng giãy dụa, tiếng hừ thê lương kinh thiên động địa, nhìn thấy thê thảm, bị luyện như vậy chừng nửa giờ, Thiên Yêu giãy dụa yếu ớt, mọi người trơ mắt nhìn thấy thi thể Thiên Yêu hoàn toàn thiêu mất, sau đó hiển nhiên đã lộ ra bản thể bằng ngọc trắng thật sự, đều tấm tắc kỳ lạ.
Tùng Phong hét lớn một tiếng, lại xuất ra một món bảo bối, đó là một món đồ giống như một cái lư hương, xoay tròn chậm rãi bay tới trên đỉnh đầu Thiên Yêu " Sưu" một tiếng đã hút khối bạch ngọc kia đi vào.
Tiểu Khai nhảy xuống xe, thở một hơi khoan khoái, vuốt cái bụng no căng, nhìn vào giữa sân.
" Đó là chí bảo do Hoàng Sơn truyền lưu xuống tới..Luyện Yêu Lô, là một món tiên khí, một trong mười đại tiên khí của tu chân giới." Tuyết Phong giải thích cho Tiểu Trúc: " Nghe nói mặc dù là ma vương của ma giới, chỉ cần bị thu vào trong đó, cũng bị luyện hóa tan thành mây khói, Thiên Yêu này hôm nay pháp lực đã mất hết, chỉ cần vài phút sẽ bị luyện hóa."
Lời mới nói đến đây, đột nhiên sinh ra dị biến!
Trong lư hương kia đột nhiên kịch liệt run rẩy, Tùng Phong đạo trưởng biến sắc, lập tức phun ra một ngụm bạch khí, dùng trường kiếm gắt gao đè chặt nắp lư hương, muốn ngăn chặn sự run rẩy này, nhưng run rẩy kia vẫn kịch liệt, Tùng Phong nhìn thấy phi kiếm không chịu được, hét lớn một tiếng: " Các vị đạo hữu giúp ta!"
Vừa dứt lời chợt nghe " oanh" một tiếng, bên trong lư hương như bị nổ mạnh, phát ra thật lớn tiếng oanh minh, lư hương bay lên cao, cơ hồ đồng thời sáu đạo kiếm quang đã từ trong tay sáu chưởng môn bắn ra nhanh như điện vừa lúc chặn ngay nắp lư hương, đè ép nó trở xuống.
Trong lư hương càng run rẩy dữ dội, nhưng do bảy thanh trường kiếm áp chế, rốt cuộc không có cơ hội đẩy nắp lư hương ra, chừng mười phút sau, sự run rẩy mới dừng lại, Tùng Phong đạo trưởng mặt vàng như đất, đổ đầy mồ hôi, thở ra một hơi, thở dài nói: " Thiên Yêu này khi bị luyện hóa nơi miệng, không ngờ công lực hồi phục, nếu không phải đang ở trong đó, có thể sẽ không có người nào áp chế được hắn, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!" Hắn vừa nói, ngón tay còn có chút run rẩy, run run xuất ra một chiêu, lư hương kia biến thành nhỏ như móng tay, bay vào lòng bàn tay hắn.
Trữ Tình chẳng biết khi nào chạy tới bên người Tiểu Khai, vỗ vai hắn: " Uy, đại sắc lang, vừa rồi ngươi có phát hiện hay không, lúc lư hương kia bị bay lên, có một thứ bay ra đó."
" Đừng gọi ta là đại sắc lang được không." Tiểu Khai cả giận nói: " Ta vốn không nhìn thấy cái lư hương gì, ta đang nhìn Tiểu Trúc muội muội của ta."
" Phi, phi, phi, đại sắc lang!" Trữ Tình kéo tay áo hắn: " Ta nói với ngươi nga, vừa rồi cái lư hương bay lên trời, ta rõ ràng có nhìn thấy một chút bạch quang bay ra ngoài, nhưng bọn họ lại không có nhìn thấy."
" Xuy." Tiểu Khai dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng một thoáng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: " Nga, ngươi chạy tới tìm ta làm gì, không phải ngươi ghét ta nhất sao?"
" Ta.." Trữ Tình mới nói ra một chữ, gương mặt bỗng nhiên hồng lên, cái miệng nhỏ nhắn đã cong lên tức giận liếc mắt nhìn Tiểu Khai một cái, cúi đầu không nói.
Tiểu Khai bị nàng làm cho cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt nàng, liền phát hiện tiểu nha đầu này có bộ dáng nhu thuận, vẻ mặt còn có một chút làm cho người ta động tâm, tim của Tiểu Khai bỗng nhiên nhảy lên một cái, nói: " Uy, ngươi không phải coi trọng ta đó chứ?"
" Hừ, tên xấu xa, không để ý tới ngươi nữa!" Trữ Tình hung hăng liếc mắt nhìn hắn, sau đó bỏ chạy.
Trữ Nguyện đứng ngay sau đám người, vẻ mặt nghiêm túc thì thào nói: " Không nghĩ tới không nghĩ tới, hắn lại là người tu chân, xem ra ta phải xem kỹ lại cuộc đấu với hắn." Hắn nắm chặt tay: " Tiểu Vận, vì nàng, dù đối mặt với người tu chân ta cũng không sợ hãi."
" Khai ca, nói cho ngươi một sự kiện." Tiểu Quan cười hì hì chui ra: " Ta phát hiện Trữ Tình với ngươi phi thường có duyên phận."
" Đừng có nói giỡn nữa." Tiểu Khai có vẻ đắc ý nhưng miệng lại nói: " Tiểu nha đầu dữ dằn này ta không có hứng thú, ngươi không nhớ sao, lần trước cô ta có nói vô luận thế nào cũng không coi trọng ta đâu."
" Khai ca, gần đây ta xem không ít kịch trên tivi, phát hiện một chân lý." Tiểu Quan nghiêm trang nói: " Nữ nhân nói chuyện thật không thể tin được đâu."
Trong phòng ngủ Trữ Tình toàn là hình ảnh búp bê, chiếc giường lớn hình tròn có không ít những chiếc gối hình động vật, đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn giống như một vườn động vật, tiểu nha đầu đang chỉ chỉ vào một con gấu lớn, cầm bức ảnh nhỏ ố vàng kia trong tay, ánh mắt ngơ ngác nhìn tiểu nam hài trong ảnh, chợt thấy trong lòng ngọt ngào, lại là thương cảm, lại là mê man, phảng phất không biết bao nhiêu tư vị, tâm tư phức tạp, thật sự là không lời tả hết.
Tâm tư con gái thường kỳ diệu như vậy, tại mấy giờ trước, nàng còn tràn ngập lòng chán ghét với Tiểu Khai, nghĩ rằng hắn điển hình là kẻ háo sắc và là công tử hoa tâm, mà trong lòng tiểu nha đầu luôn mơ tới tình yêu ngọt ngào, giống như công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử, nhưng đúng trong lúc đó, tình huống lại quay nhanh ngược lại, nàng bỗng nhiên phát hiện tên bại hoại kia chính là tiểu nam hài của nhiều năm trước, là đối tượng mà mình tìm kiếm đã lâu. Vì vậy trong lòng nàng cân nhắc tiêu chuẩn, liền hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn vỡ vụn, nàng liền lâm vào trong mê mang.
Nếu chán ghét một người thì hắn làm gì cũng thấy chán ghét, nếu yêu thích một người thì thấy hắn cái gì cũng đáng yêu, giống như Trữ Tình bây giờ, nàng bắt đầu chủ động tìm lý do giải thích cho Tiểu Khai.
" Kỳ thật hắn không có xấu như ta nghĩ vậy nga, hắn chỉ là có chút đa tình mà thôi, lúc hắn ở cùng với Tiểu Trúc tỷ tỷ, vì muốn giúp cho tỷ tỷ không khó chịu, đã tự mình đi lên đài làm ra bộ dáng ngốc nghếch, cũng như lúc hắn cùng Tiêu Vận tỷ tỷ đi mua đồ, thật ra hắn cũng đâu có làm cái gì, ta nhớ rất rõ ràng, là do Tiêu Vận tỷ tỷ bám theo hắn thôi."
" Nghe ca ca nói, hắn cùng ca ca quyết đấu thì hai tỷ tỷ cùng đi nhưng hai tỷ tỷ gặp nhau cũng vui vẻ nha, đây rõ ràng hắn cũng không có lỗi với ai, kỳ thật là hắn vẫn chỉ thích Tiểu Trúc tỷ tỷ, còn Tiêu Vận tỷ tỷ lại thích hắn, vẫn quấn quýt lấy hắn mà thôi."
Tiểu nha đầu càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, hai tay nhỏ bé ôm ngực, tim đập như trống trận: " Hơn nữa, hắn đã nói với ta Tiêu Vận tỷ tỷ không phải bạn gái của hắn mà, hắn có thể khắc chế chính mình như vậy, chứng tỏ hắn không phải đại sắc lang, hơn nữa còn có phong phạm của quân tử. Vừa rồi ta thật không ngờ, hắn lại mạo hiểm tính mạng tới cứu ta, ta chỉ là một tiểu nha đầu thường xuyên mắng hắn, châm chọc hắn, ta không có thông minh như Tiểu Trúc tỷ tỷ, cũng không có xinh đẹp như Tiêu Vận tỷ tỷ, nhưng hắn vẫn không để ý hết thảy đẩy ta ra còn chính mình thiếu chút nữa chết ở trong tay yêu quái."
" Kỳ thật hắn vốn không để ý ta là người như thế nào, hắn cứu ta bởi vì hắn trời sinh đúng là một người ra tay trượng nghĩa, một nam nhân có tâm địa nghĩa hiệp thật là tốt." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, trong ánh mắt ánh sáng ngày càng tăng lên, nàng đã tìm được chân tướng: " Hắn năm đó cái gì cũng không hỏi đã mang ta về nhà đó sao? Kỳ thật nhiều năm qua hắn cũng không có thay đổi a, hắn vẫn là ca ca nhiệt tâm, thân thiết, ấm áp của năm đó a!" Tiểu mỹ nữ nhảy dựng dậy trên chiếc giường lớn: " Không được! Ta đã sớm thề rằng, ta nhất định sẽ ở cùng đại ca một chỗ, mẹ nói với ta hạnh phúc của mình phải chính mình tranh thủ." Nàng giật mạnh cửa phòng: " Ta nhất định phải đem Tiểu Khai ca đoạt lại trong tay các nàng!"