DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tự Thiên Thư
Chương 58: Tiên khí đại chiến (thượng)

Vừa đến đây, chợt nghe được Tuyết Phong nói chuyện: " Việc hôm qua, Tuyết Phong ta quả thật không có gì để nói, ta cùng với Thiên Tuyển môn chủ cùng nhau xuống vực, chủ ý chỉ muốn tìm hiểu một chút căn nguyên linh mạch, ai ngờ xảy ra việc hoàn toàn không thể khống chế, lại làm hủy diệt linh mạch, lúc Tuyết Phong mới đi lên thì còn nghĩ là mình vô tâm làm sai, nhưng đêm qua tự hỏi lòng mình, hết thảy mới biết là do mình có một ý niệm tham lam, tâm tính thiếu chút nữa nhập ma, chợt nghĩ nếu không có lòng tham, thì há có thể làm ra chuyện đêm thám linh mạch, cho nên Thiên Tuyển môn chủ, là do ta tận lực mời nên mới giúp ta đi xuống, lại nói, sai thì do một mình ta, mong rằng Tùng Phong chưởng môn có thể trách phạt nhẹ cho Thiên Tuyển môn chủ."

Hắn nói xong một hơi dài, lại thở ra, nói: " Nga Mi ta thân là đứng đầu sáu phái, cũng không nguyện ý làm tổn hại người khác, việc hôm nay, nếu muốn khôi phục linh mạch thì làm không được, ta nguyện ý đại biểu Nga Mi đem tiên khí Khổn Tiên Tác đền bù cho phái Hoàng Sơn, xem như đền tội hôm nay."

Lời này nói ra, mọi người đang ngồi toàn bộ thay đổi sắc mặt!

Phải biết rằng đương kim tu chân giới nổi tiếng mười đại tiên khí, cũng là mười đại tiên khí duy nhất tồn tại, trong đó Hoàng Sơn cùng Lưu Vân Thủy Tạ có hai, Thục Sơn, Côn Lôn, Thanh Thành có một, mà Nga Mi lại chiếm tới tam đại tiên khí, đây cũng là duyên cớ mà Nga Mi có thể đứng đầu sáu đại môn phái, hôm nay ý tứ của Tuyết Phong, đồng ý lấy tiên khí tôn sùng suốt ngàn năm của mình đền bù cho Hoàng Sơn, nếu như vậy thì Hoàng Sơn có được tam đại tiên khí, đã trở thành môn phái có tiên khí nhiều nhất.

Hơn nữa, đang giá nhắc tới chính là Khổn Tiên Tác của phái Nga Mi, cũng là một trong mười đại tiên khí, mà vẫn được xưng là đứng đầu mười đại tiên khí, chính là lợi khí trảm yêu trừ ma đệ nhất của tu chân giới!

Thanh U tán nhân cùng Phi Hạc thượng nhân hít vào một hơi dài, vẻ mặt hả hê của hai người nhất thời tiêu mất, lại nhìn Tuyết Phong chưởng môn với thần thái vài phần tôn kính, không hề nghi vấn, lần bồi thường này của Tuyết Phong, quả thật không phải giả dối mà là thành ý thật tình, hắn chỉ cần xuất ra một trong ba món tiên khí của Nga Mi thì Tùng Phong đạo trưởng cũng không có lời gì để nói, nhưng hắn chủ động xuất ra Khổn Tiên Tác, hiển nhiên đã biết rõ giá trị của nó, xa xa không thể sánh được với ngàn năm linh mạch của Hoàng Sơn.

Tùng Phong đạo trưởng ngây người sau nửa ngày, lúc này mới làm ra một thi lễ thật sâu, thở dài: " Ý chí của chưởng môn quang minh lỗi lạc, Tùng Phong bội phục."

Tuyết Phong cũng không dài dòng, tay áo phất một cái, trong tay đã có thêm một món đồ.

Đó là một sợi dây thừng màu vàng kim, mặc dù trong đại sảnh không nhiều ánh sáng, nhưng sợi dây vẫn phát ra vẻ sáng lạn, hào quang cũng không phải từ bên ngoài chiếu vào, mà từ bên trong tỏa ra màu vàng kim, hào quang màu vàng kim chiếu rọi trên mọi người, nhất thời một cỗ tiên linh khí nồng hậu di tản ra.

Dù đây chỉ là một sợi dây thừng không đến ba thước, nhưng ánh mắt mọi người nhìn nó tràn ngập kính sợ, bởi vì đó chính là đương kim đệ nhất kỳ bảo của tu chân giới: " Khổn Tiên Tác."

" Tùng Phong chưởng môn, ngươi thu đi." Tuyết Phong chưởng môn đưa sợi dây thừng tới trước mặt Tùng Phong, không có chút lưu luyến, vẻ mặt Tùng Phong ngược lại có chút khẩn trương, tay phải có chút cứng ngắc tiếp nhận Khổn Tiên Tác, căng thẳng cầm ở trong tay, vẻ mặt kinh ngạc lại là vui mừng, còn mang theo ba phần không tin tưởng: " Bảo bối này...làm sao sử dụng?"

" Rất đơn giản." Tuyết Phong nghiêng đầu sát bên tai Tùng Phong: " Khẩu quyết là như thế này..."

Tùng Phong kinh ngạc nhìn Tuyết Phong: " Đơn giản như vậy?"

" Đương nhiên." Tuyết Phong gật đầu nói: " Nếu khó dùng, thì sao lại được xưng là đương kim thiên hạ đệ nhất tiên khí?"

Tùng Phong thu Khổn Tiên Tác vào trong lòng ngực, không nói thêm nhiều lời, bốn vị chưởng môn khác không nói nên lời, ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Tuyết Phong thản nhiên xuất ra một món đồ bảo bối như vậy, vậy mà sắc mặt không chút thay đổi, mỉm cười nói: " Nếu như thế, mong rằng Tùng Phong chưởng môn có thể khoan dung với Thiên Tuyển môn chủ một chút."

Thần sắc Tùng Phong nghiêm nghị gật đầu: " Việc hôm qua, không nhắc tới, Tùng Phong ta cũng không phải kẻ tham lam, nếu Tuyết Phong chưởng môn đã tỏ ý này, ta sẽ cầu một thứ ở Thiên Tuyển môn chủ thôi."

" Vật gì vậy?" Tiểu Khai nói: " Ngoại trừ Vô Tự Thiên Thư, ta chỉ có hai bàn tay trắng. Ngươi muốn thiên thư thì cứ cầm lấy, nếu ngươi không sợ trời phạt."

Hai câu này nói ra không có chút cốt khí, một thái độ tư lợi rõ ràng, người ở trong đại sảnh nhìn hắn với ánh mắt xem thường, chợt nghe Tùng Phong đạo trưởng mỉm cười nói: " Vô Tự Thiên Thư của Thiên Tuyển môn chủ chính là đệ nhất kỳ vật của tu chân giới, bọn tại hạ là người vô duyên, có lấy được cũng uổng công, ta đương nhiên là không cần, ta muốn chính là tuyệt học thất truyền: Phong Ma Khẩu Quyết."

Lời này thốt ra, vài vị chưởng môn đang ngồi nhất thời hít sâu một hơi.

Phong Ma Khẩu Quyết có thể nói cực kỳ quý trọng, nhưng lại cực đơn giản, nói nó quý trọng là bởi vì nó có lực chấn nhiếp đối với yêu ma cơ hồ là tuyệt đối, được xưng " Thiên hạ không có yêu ma nào mà không thể phong bế", chính là thứ mà ma đạo sợ hãi nhất, nói nó đơn giản, vì khẩu quyết này từng làm khủng hoảng tu chân giới, mặc dù đang ở thời đại hưng thịnh của tu chân giới, nhưng người có thể học được Phong Ma Khẩu Quyết không có mấy ai, chính là công pháp khó đoán trước, cho nên đối với tuyệt đại đa số người mà nói, tìm được Phong Ma Khẩu Quyết, vốn không có ý nghĩa gì, tu luyện nó không cần ngộ tính, không cần nguyên khí, không cần kinh nghiệm, cũng không cần tuổi, mà toàn bằng hai chữ: Duyên Phận.

Người có duyên, chỉ cần luyện là thành, còn người vô duyên cho dù có luyện một ngàn năm cũng chỉ uổng công.

Tiểu Khai đương nhiên hiếu kỳ: " Ngươi cần thứ này làm gì?"

Sắc mặt Tùng Phong có chút bất đắc dĩ: " Lão đạo cũng không có cách nào, chi tiết về môn chủ ta rất rõ ràng, ngoại trừ bổn thiên thư này, môn chủ quả thật chỉ có hai bàn tay trắng, đã như vậy, ta chỉ có thể hỏi về Phong Ma Khẩu Quyết mà thôi. Ai, hy vọng trong mấy ngàn đệ tử của ta, có thể xuất hiện một người hữu duyên."

Lục Mi tiên sinh chậm rãi gật đầu: " Nguyên lai là như thế."

Mọi người nhất thời liên tục gật đầu, Phong Ma Khẩu Quyết này có đòi hỏi cũng như vô vị, nhưng lại đáng tiếc, Tùng Phong đạo trưởng quả thật xem như có lo xa, điều kiện này đối với Tiểu Khai mà nói, có thể xem cũng không quá đáng.

Nhưng không ai nghĩ tới Tiểu Khai lại lắc đầu: " Thật xin lỗi, điều này ta làm không được."

" Ta không phải từ chối." Tiểu Khai nhìn hình dáng khinh bỉ vô hạn của mọi người, cũng cảm thấy bất đắc dĩ: " Ta thật sự không có biện pháp để dạy a, Phong Ma Khẩu Quyết không có khẩu quyết thực tế, chính ta cũng không biết làm sao học được, ngày đó đối phó Thiên Yêu, bỗng nhiên trong tâm dâng lên, rồi dùng ra được."

Đó chính là lời nói thật, nhưng không ai tin tưởng hắn, mọi người nhìn hắn y như nhìn một tội phạm mới bị bắt vào nhà lao.

" Ta không có gạt người, đó là sự thật." Tiểu Khai chỉ còn có nước phải bật lên lời thề thốt.

" Tên lường gạt ngươi, đại bại hoại, hừ!" Người nói ra lời này chính là Hiểu Lâm, tiểu nha đầu vừa rồi chỉ là tức giận, nhưng bây giờ trong ánh mắt tràn ngập vẻ " ngươi thật hết cứu", bị một tiểu mỹ nữ nhìn như vậy, làm Tiểu Khai cảm thấy khó thể chịu được, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên trong đầu linh cơ vừa động, nhớ tới bộ mạt chược kia, nhất thời bộc phát ra lời: " Ta có thể đền cho ngươi một món tiên khí khác!"

" Ngươi đền tiên khí cho ta?" Cả Tùng Phong cũng nhịn không được cười lắc đầu, thở dài: " Tiểu Khai thí chủ, biểu hiện của ngươi làm ta rất thất vọng. Cũng được, đã có Tuyết Phong chưởng môn cầu tình cho ngươi, ta cũng không truy cứu nữa, ngươi xuống núi đi."

" Ta nói lời thật đó." Tiểu Khai lấy bộ mạt chược trong sách ra, bỏ xuống mặt đất trong đại sảnh: " Các ngươi xem, đây là một món tiên khí!"

Mọi người đưa mắt nhìn lại, bộ mạt chược kia cơ hồ giống như một bộ hòm đổ nát, mép khối cũng đã bị trầy xướt biến thành màu đen, thoạt nhìn mười phần cũ kỹ, có nơi còn có màu ố vàng, vô luận là nhìn ngang nhìn dọc, cũng không giống một món tiên khí.

Huống chi chư vị cao thủ đều hoàn toàn hiểu được, trong thiên hạ tổng cộng có mười đại tiên khí, làm gì dễ dàng lại có thêm món thứ mười một nữa chứ.

" Vật này thật là tiên khí?" Lam Điền Ngọc nhịn không được hỏi một câu, thanh âm của nàng thập phần vô cùng nhu hòa dễ nghe, Tiểu Khai vội vàng gật gật đầu: " Đúng vậy, là tiên khí."

Lam chưởng môn tiến lên hai bước, nhìn về hướng bộ mạt chược một lúc, rồi chậm rãi lui xuống, thấp giọng nói: " Có lẽ bản nhân năng lực thấp kém, thật sự là cảm thụ không được linh khí trên mạt chược."

Thanh U tán nhân lắc đầu: " Lam chưởng môn, ta cũng không thể cảm thụ được."

Ánh mắt hai người nhìn về hướng Tuyết Phong, ít nhất trong sáu đại phái, bọn họ công nhận tu vi của Tuyết Phong là cao nhất. Tuyết Phong nhìn bọn họ lắc đầu, tuy không nói lời nào, nhưng ý tứ cũng thật rõ ràng: Mạt chược này hiển nhiên không phải là tiên khí.

Tùng Phong đạo trưởng giương mắt nhìn bộ mạt chược nửa ngày, gương mặt như sương lạnh từ từ biến thành đỏ, cả ánh mắt cũng đỏ lên, lão đạo sĩ vốn luôn biểu hiện là người rất có phong độ khí lượng rốt cuộc bị Tiểu Khai làm bộc phát sự tức giận, kêu to lên: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi không cần quá đáng như vậy! Ngươi hủy linh mạch của ta, phá Tụ Linh đại hội, ta đã không truy cứu nữa, nhưng ngươi...nhưng ngươi...nhưng ngươi dám đưa ra một bộ mạt chược tầm thường của phái Hoàng Sơn ta mà gạt ta nói đây là tiên khí, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật khi dễ Hoàng Sơn ta không có người sao?"

" A! Sao ngươi biết bộ mạt chược này là của các ngươi?" Tiểu Khai chấn động.

" Hừ, hừ, ta đương nhiên biết." Tùng Phong cố nén lửa giận nói: " Bộ mạt chược này vốn là đặt ở trong kho của hậu viện Hoàng Sơn ta, đã bỏ ở đó không biết bao nhiêu năm, do một đồ đệ không thành tài của ta đem nó ra, lại triệu tập thêm mấy đệ tử tụ tập đánh bạc, bị ta bắt ngay tại trận, bây giờ nghiệt đồ khó dạy kia còn đang bị diện bích trong hậu viện, còn bộ mạt chược này cũng do lão đạo ta tùy ý bỏ trong phòng của tên nghiệt đồ đó."

Tùng Phong nhìn Tiểu Khai, bộ dáng như tùy ý có thể ra tay: " Buổi tối ngày hôm qua ngươi đã ở trong phòng nghiệt đồ của ta."

" Đừng kích động, đừng kích động." thấy lão đạo nổi giận, Tiểu Khai cũng nóng nảy: " Ta không có nói giỡn với ngươi, vật này thật là tiên khí a, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được năng lượng ở bên trên sao?"

Tiểu Khai nhịn không được lặng lẽ cảm thụ một chút, mặt ngoài mạt chược quả thật tràn đầy linh khí a, vì sao bọn họ lại không cảm thấy? Tiểu Khai kinh ngạc, cầm lấy bộ mạt chược: " Chưởng môn, vật này chính là bảo bối, ngài đừng bỏ lỡ. Bảo bối này khẳng định còn tốt hơn Luyện Yêu Lô vô cùng đó."

Trên lưng Tùng Phong đạo trưởng có một vỏ kiếm, trong vỏ kiếm dĩ nhiên là có kiếm, bây giờ thanh kiếm kia đang muốn xuất ra khỏi vỏ, cứ bắn ra rồi lại rút về, rồi lại bắn ra, lại rút về, những đệ tử như Hiểu Lâm đều hiểu rõ tính tình của Tùng Phong, biết rõ lão đạo trưởng đã sắp điên lên rồi, gân xanh nơi huyệt thái dương đã nổi lên rần rật, nếu Tiểu Khai còn kích thích hắn, phỏng chừng thanh kiếm kia sẽ thoát ly sự trói buột của lão đạo sĩ, dùng tốc độ nhanh nhất mà ra khỏi vỏ, sau đó sẽ hung hăng phóng tới cổ Tiểu Khai.

Hoàn hảo lúc này Tiểu Khai có câu nói dời được sự chú ý của lão đạo trưởng: " Nếu không như vậy đi, ta biểu diễn cho các ngươi xem một chút!"

" Được!" Tùng Phong đạo trưởng cắn răng gật gật đầu: " Để cho lão đạo kiến thức một chút tuyệt thế tiên khí của Thiên Tuyển Môn môn chủ!"

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn đại sảnh, nói: " Nơi này quá hẹp, uy lực của tiên khí này quá lớn, hay là chúng ta đi ra ngoài đi!"

" Được, vậy đi ra ngoài." Ánh mắt Tùng Phong đạo trưởng đã biến hồng: " Ngươi muốn như thế nào thì ta cho ngươi làm như thế, nhưng nếu ngươi không làm ra được gì, đừng trách lão đạo không khách khí nữa."

Đọc truyện chữ Full