Ha ha ha ha Nghiêm Tiểu Khai ngươi còn có lời nào để nói ?" Thiên Yêu ngửa mặt lên trời cười to: " Ngươi dám làm ta tức giận, nhất định không có kết cục tốt ".
Tiểu Khai vẻ mặt hoàn toàn uể oải xuống, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất: " Ta không có lời nào, ngươi động thủ đi ".
" Được ! Cũng được, tiểu tử ngươi tuy giảo hoạt nhưng thật ra là người sảng khoái " Thiên Yêu nói: " Một khi đã như vậy ta trước hết giết ngươi, sau đó đến Lưu Vân Thủy Tạ, tiếp theo diệt Côn Lôn, Thục Sơn, đem các ngươi cái gọi là sáu đại phái từng bước từng bước dẫm nát dưới chân ta !".
" Tùy tiện ngươi " Tiểu Khai lại còn có điềm hào khí như vậy, dùng sức vỗ ngực mình: " Đến đây đi, chỗ này, vị trí này, đây là trái tim ta, ngươi bất chấp cho ta một phát như vậy ta liền xong đời ".
" Được ta liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi " Thiên Yêu đồng ý gật đầu: " Trái tim Thiên Tuyển môn chủ, có thể luyện thành một món đồ bảo bối ".
Khớp xương bàn tay hắn đan vào nhau, xem ra đặc biệt sắc bén, gập khúc thành hổ trảo, cho dù là cương thiết xem ra cũng có thể một trảo đập nát, không chần chừ liền hướng vị trí Tiểu Khai chỉ đánh lại !
Lam Điền Ngọc trong lòng thở dài, lặng lẽ nhắm mắt lại.
" Không nghĩ tới tính toán then chốt, rốt cục là phụ lòng kỳ vọng của tổ sư bà bà " Nàng trong lòng lặng lẽ thầm nghĩ: " Sát tinh một khi xuất thế, cũng không biết một năm sau, tu chân giới có còn tồn tại hậu thế hay không ".
Lam Điền Ngọc cũng không biết, yêu cầu của Tiểu Khai có thâm ý.
Tại vị trí trái tim hắn bên trong áo là Vô Tự Thiên Thư trong truyền thuyết.
Thời khắc móng vuốt Thiên Yêu chạm vào Tiểu Khai bỗng nhiên nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Tiểu Khai, hắn trong lòng chấn động, lập tức cảm thấy không đúng, nhưng là muốn thu tay cũng đã muộn.
Một trảo kia của Thiên Yêu tập trung toàn bộ lực lượng vào, chuẩn xác không có lầm đâm xuyên qua áo vào ngực Tiểu Khai, trúng mặt bìa Vô Tự Thiên Thư.
" Hoa ba !" Một tia chớp quỷ quái oang oang tại kiền khôn (trời đất) bổ về dưới, không mây đen, cũng không tiếng sấm, tia chớp này giống như trống rỗng xuất hiện, đối với đầu Thiên Yêu bổ xuống !.
Chính là đồng dạng tia chớp một vài ngày trước từng đem Hoàng Sơn chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng đánh cho toàn thân trần trụi, tóc tai chổng ngược nguyên khí đại thương, đủ thấy uy của tia chớp.
Tiểu Khai đang muốn ha ha cười to, liền nhìn lại Thiên Yêu không hoảng không vội một tay nắm thành quyền lại tự nhiên hướng tới tia chớp đánh xuống đối kháng.
" Ba !" Một tiếng nổ, một tia chớp mãnh liệt như vậy, lại bị nắm đấm của hắn oanh đắc hôi phi yên diệt, tiêu tán vô hình trong không gian.
" Trời a ....." Tiểu Khai âm thầm kêu khổ: " Hắn như thế nào trời phạt còn không sợ ?".
" Ta sợ trời phạt a ? Ta sợ chớp a? " Thiên yêu ngửa mặt lên trời, một tay chỉ trời một tay chỉ đất mở miệng mắng to: " Tặc lão thiên tán tận thiên lương, ta từ khi tu tiên tới nay, mười năm một tiểu kiếp, trăm năm một trung kiếp, ngàn năm một đại kiếp, cho nên cái gì lộn xộn thiên môn kiếp số vô số kể, tầng xuất bất tận, cứ năm ngàn năm ta lại gặp thiên kiếp tiếp, ăn cơm uống nước đều không có mau như vậy, tia chớp này nếu gặp lúc ta một vạn năm ngàn năm trước muốn không chừng ta đã thần hồn câu diệt ."
Trong lúc mắng, liền gặp một tia chớp sáng trắng đánh xuống, Thiên Yêu không chút do dự lại một quyền đánh ra ngoài, tia chớp kia bị đánh biến mất vô hình.
" Hừ loại thiên kiếp cấp bậc này, ta ngay cả nội đan không cần dùng " Thiên Yêu quát: " Bằng vào lực lượng thân ta cũng đủ ứng phó ! Tứ cửu thiên kiếp, thất cửu thiên kiếp các ngươi thật ra đến nha, ta không sợ các ngươi ! ".
" Xong rồi xong rồi," Tiểu Khai giờ khắc này lòng xem như hoàn toàn lạnh lẽo: " Cái tên biến thái này thiên khiển lại còn không sợ, ta đây thật là hết cách ".
Hắn nhớ rõ ràng trời phạt chỉ có hai lần, Cổ Chánh Kinh và Tùng Phong đạo chưởng đều bị hai lần, mà Thiên Yêu hiện tại đã qua hai đạo tia chớp, có thể thấy được Tiểu Khai cuối cùng dùng tuyệt chiêu trời phạt của Vô Tự Thiên Thư đối với hắn quả thật vô dụng.
" Di, không đúng ..." Lam Điền Ngọc lẩm bẩm nói: " Ngươi xem, trời biến đổi ....."
Quả thật, vài giây thời gian sắc trời lặng lẽ thay đổi.
Nguyệt Bạch cấm địa trên đại bình nguyên mấy vạn năm đều là yêu khí di tán, không mưa không nắng, liền như vậy cho đến nay, địa phương cũng không thuộc cái gì không gian nhân loại, mà là bị viễn cổ thần tiên dùng đại pháp lực mở ra không gian song song, từ khi khai thiên lập địa đã tồn tại trong này căn bản không có " khí hậu " quy tắc cơ bản tồn tại, vốn là suốt đời không có nắng có mưa, nhưng là giờ khắc này trong nháy mắt thời tiết lại thay đổi.
Trên bầu trời mây đen chẳng biết từ đâu mà đến, từng mảng từng mảng tụ hợp tới, càng tích càng nhiều, trùng trùng điệp điệp tích lên, xem ra phảng phất giống như là tùy thời từ không trung hạ xuống, mà bên cạnh mây đen kia không ngừng nhấp nháy từng đạo ánh sáng trắng, hiển nhiên là lặng lẽ thai nghén siêu cấp lôi điện !.
Thiên Yêu có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn bầu trời lặng lẽ nắm chặt quyền đầu.
" Sư phụ, trời tức giận " Bạch Lộ lặng lẽ bên tai Lam Điền Ngọc nói: " Người có nhân tính, trời có thiên tính, Thiên Yêu này nói chuyện quá đại nghịch bất đạo, ông trời xem ra là muốn giáo huấn hắn ".
Lam Điền Ngọc chỉ cảm thấy lời này không thể tưởng tượng, chưa bao giờ nghe thấy nhưng là nghĩ tới nghĩ lui lại gật đầu: " Cũng có thể giải thích như vậy ".
Thiên Yêu nhìn thiên không ba phút bỗng nhiên hú lên quái dị rốt cuộc bất chấp đối phó chúng nhân Tiểu Khai ngược lại chuyển thân bạt chân bỏ chạy, hắn hướng tới Nguyệt Bạch cấm địa chạy tới, xem ra muốn chạy vào cấm địa.
Nhưng là đã muộn bầu trời vô hạn minh diệt điện quang bỗng nhiên bắt đầu hội tụ, hình thành một siêu cấp cột sáng đường kính ít nhất mười thước, phô thiên cái địa đánh xuống dưới, mục tiêu chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ bạt chân chạy như điên!.
" Thương thiên a ....." Lam Điền Ngọc rên rỉ lên, nàng có thể nói ra ba chữ này liền hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện.
Tia chớp thật lớn như vậy đã không thể đơn thuần dùng hai chữ " tia chớp" để biểu đạt, chuyển mình hàng vạn trong thiên địa, trước tới giờ không có nghe nói qua tia chớp như vậy sau này cũng không có nghe nói tia chớp như vậy, cũng chỉ có lúc này, giờ phút này, dưới tình cảnh này, mới có kỳ tích không tiền tuyệt hậu độc nhất vô nhị như vậy, tư thế lộ hiện ra rõ ràng trước mắt.
Cũng khó trách Thiên Yêu không sợ liên cửu trọng kiếp, lại sợ tia chớp này tới mức bạt chân bỏ chạy.
Đạo tia chớp không thể khánh cự này uy thế đoan đoan chính chính bổ vào người Thiên Yêu, ánh sáng trắng kia như nước lũ trong phút chốc bao phủ Thiên Yêu, phảng phất như lửa nham tương bao phủ một con kiến cố gắng chạy trốn.
Tia chớp qua đi, bầu trời mây đen nhất thời biến mất tiêu tán vô tung vô ảnh phảng phất vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh.
Tiểu Khai ôm lấy tiểu sư muội Khinh Hồng đang hôn mê, đối với Lam Điền Ngọc gật đầu nói: " Chúng ta đi lại xem thử ".
" Được " Lam Điền Ngọc gật đầu: " Lần này nhất định phải xem rõ Thiên Yêu sống hay chết ".
Trên mặt đất bị tia chớp phách qua, xung quanh biến thành màu đen, chỉ sợ là sắt thép chắc chắn cũng biến thành bụi Tiểu Khai tìm tới tìm lui căn bản không thấy chút dấu vết, bỗng nhiên nghe thấy Ngưng Hương ở bên kia kêu: " Mọi người xem bên này ."
Ngưng Hương ở nơi cách phạm vi tia chớp tác dụng gần mười mét, trên mặt đất có vài vũng nho nhỏ màu nâu, xem ra tuyệt đối không rõ ràng, Tiểu Khai đối với Ngưng Hương cười: " Ngươi thực cẩn thận a ".
Ngưng Hương lần này thái độ khác lạ không có trừng hắn ngược lại thản nhiên cười, xem ra đối với khích lệ của hắn thập phần chấp nhận.
Lam Điền Ngọc nhúng ngón tay vào vũng màu nâu này, cảm thấy có điểm ướt át, đưa lên mũi ngửi một chút trầm giọng nói: " Có mùi máu tươi ".
" Chẳng lẽ .... là máu Thiên Yêu ?" Bạch Lộ nói .
Mọi người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi đều cảm thấy có chút hoảng sợ.
Dưới thiên kiếp khủng bố như thế chẳng lẻ Thiên Yêu thật đúng là chạy thoát ?.
Chính lúc nghi hoặc chợt nghe Ngưng Hương lại gọi: " Mọi người xem bên kia ".
Theo ngón tay nàng chỉ chính là cổng vòm của Nguyệt Bạch cấm cố, cả cổng vòm kim loại đen nhánh, nhưng là hiện tại bên cạnh cổng vòm lại rõ ràng hiển lộ một vết tay màu đỏ .
Lam Điền Ngọc hút một ngụm lương khí, nhất thời tay chân lạnh lẽo, lộ vẻ sầu thảm nói: " Quả nhiên hắn chạy thoát ".
" Không có đạo lý a " Tiểu Khai trầm tư nói: " Tổ sư bà bà các ngươi không phải nói sao chứ chỉ cần ta đến đây có thể diệt hắn, theo lý thuyết hắn cũng nên xong đời mới đúng nha ".
" Không, chúng ta lý giải có thể còn có điềm sai " Bạch Lộ mở miệng nói: " Thiên ý nan tầm, yêu phân sâm nghiêm, dục trừ tiêu tiểu, diệt thế môn khai, mọi người có chú ý tới trừ bốn câu đầu và cuối hay không, kỳ thật bản thân cũng là có hàm nghĩa "
Lam Điền Ngọc thì thào niệm vài câu gật đầu nói: " Dục trừ tiêu tiểu, diệt thế môn khai, chẳng lẻ nói muốn tiêu diệt thiên yêu còn cần diệt thế môn khai ? Nhưng là diệt thế môn tột cùng là cái gì vậy ?".
Bạch Lộ lắc đầu: " Ta không có nghe nói qua cái gì diệt thế môn, mặt khác có lẽ môn phái khác có thể biết ".
Lam Điền Ngọc tự hỏi thật lâu lại nói: " Như vậy chúng ta phái người đi phái khác hỏi xem ?".
Bạch Lộ lắc lầu: " Sư phụ ta nghĩ không nên ".
Ba đồ đệ này của Lam Điền Ngọc quả thật có các đặc điểm riêng, Ngưng Hương tính khí nóng nảy, tính tình cương nghị, Khinh Hồng ít tuổi vô tà, tính cách ngượng ngùng, đại đồ đệ Bạch Lộ lại cư xử giao tiếp ngay ngắn rõ ràng, suy xét vấn đề tỉ mỉ chu đáo, bình thường trợ giúp Lam Điền Ngọc xử lý các loại sự vụ, thời khắc mấu chốt Lam Điền Ngọc cũng là rất xem trọng cái nhìn vị đại đồ đệ này.
Bạch Lộ nói: " Thiên Yêu vừa rồi từng nói qua hắn muốn trước hết giết chết Thiên Tuyển môn chủ, đồ sát Lưu Vân Thủy Tạ, sau đó diệt Côn Lôn, sấm Thục Sơn hiện tại thiên yêu chạy trốn tu chân giới sắp tinh phong huyết vũ ta nghĩ thấy không phải đem hỏi thăm diệt thế môn là cái gì, mà là lập tức lên đường đi Côn Lôn nhắc nhở Phi Hạc thượng nhân chú ý an toàn trong môn phái, không thể để Thiên Yêu có cơ hội giết người ".
Nàng dừng một chút lại nói: " Thiên Yêu tâm cao khí ngạo nói lời nhất định làm được chúng ta trước một bước đi Côn Lôn vừa lúc ôm cây đợi thỏ nhất cử tranh thủ tìm diệt Thiên Yêu".
Lam Điền Ngọc khẽ gật đấu: " Cũng được, phải nên như thế ".
Hắn nói tới đây bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Tiểu Khai cổ quái, bộ dáng khẩn trương hề hề ôm Khinh Hồng, ngạc nhiên nói: " Thiên Tuyển môn chủ ngươi sao vậy ?".
" Nga, ta không có việc gì .... không có việc gì " Tiểu Khai nói: " Các ngươi, các ngươi cứ nói chuyện tiếp"
Lam Điền Ngọc hồ nghi liếc mắt nhìn, cũng không hỏi lại: " Muốn chân chính tiêu diệt Thiên Yêu chỉ sợ còn phải nhờ lực lượng của môn chủ, chẳng biết môn chủ có nguyện ý, theo chúng ta đi Côn Lôn ".
" Ách ... được rồi, không vấn đề " Tiểu Khai nói: " Ta bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, có thể hay không trước tiên đưa ta đi nghỉ ngơi ?".
Lam Điền Ngọc ngẩn người lộ ra một bộ giật mình, biểu tình hiểu ra cười nói: " Hôm nay môn chủ lao khổ, công cao, tự nhiên nên sớm nghỉ ngơi một chút " Nàng nhìn hai nàng bên người thấp giọng nói: " Chẳng biết môn chủ hy vọng ai đem môn chủ đi nghỉ ngơi a ?"
" Ai đều có thể, tùy tiện tìm một người là có thể " Tiểu Khai nhìn Khinh Hồng trong lòng ngực còn chưa tỉnh lại: " Còn có nàng, cũng nên đi nghỉ ngơi ".
Lam Điền Ngọc " nga " một tiếng một bộ biểu tình " ta đã sớm nhìn ra " gật đầu nói: " Tốt lắm Ngưng Hương dù sao hiện tại cũng không có việc gì, ngươi mang môn chủ đi nghỉ ngơi, cho nên Khinh Hồng ...." Lam Điền Ngọc thần bí cười: " Khiến môn chủ trước tiên chiếu cố a "
Tiểu Khai cũng không nghĩ lại khẽ gật đầu nói: " Vậy đi thôi "
Hắn nói chuyện hai tay lại đem Khinh Hồng ôm càng khẩn trương, chỉ cảm thấy Vô Tự Thiên Thư nhảy dựng chậm chạp rục rịch, cơ hồ có điểm nhẫn nại không được, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể dùng sức ôm chặt thân hình Khinh Hồng gắt gao ngăn chặn thiên thư nhảy lên trong ngực mình.
Vừa rồi thời điểm thảo luận Tiểu Khai liền phát hiện Vô Tự Thiên Thư cử động khác thường chẳng qua Vô Tự Thiên Thư là cơ mật lớn nhất của hắn, hắn không muốn để cho người khác phát giác, hiện tại Vô Tự Thiên Thư nhảy lên càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Khai cước bộ càng lúc cành nhanh Ngưng Hương đi ở phía trước bỗng nhiên nghe Tiểu Khai phía sau thở " hô xích hô xích " nhịn không được trên mặt đỏ lên nghĩ thầm: " Hay là hắn đối với ta có dục niệm ?".
Nàng vốn đối với Tiểu Khai tuyệt đối bài xích, chẳng qua Tiểu Khai hôm nay biểu hiện thật sự cũng được, cũng có dũng có mưu, gặp nguy không loạn, lại đem Thiên Yêu hai vạn năm làm cho mặt xám mày tro, tuy nhiên cuối cùng là mượn thiêu uy nhưng là có thể làm được điều này coi như là tu chân giới đệ nhất nhân, cho nên thời điểm này nàng nhìn Tiểu Khai liền càm thấy như vậy vừa mắt, tiểu nữ sinh dù sao là sùng bái anh hùng, biết rõ sư phụ chuẩn bị đáp ứng yêu cầu gì Tiểu Khai, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy khuôn mặt nóng như lửa đốt nghĩ thầm: " Nếu hắn muốn theo ta song tu ta ... ta nên làm sao bây giờ ?".
Nghĩ như vậy, Ngưng Hương lại ngượng ngùng lại mang theo chút vui mừng, đi ở phía trước mân miệng, trộm cười, còn đâu chút dấu vết nữ hỏa bạo ?.
Nàng lại không biết có một người so với mình càng ngượng ngùng càng vui mừng hơn, đó là Khinh Hồng.
Khinh Hồng được Tiểu Khai ôm trong lòng ngực kỳ thật đã tỉnh lại từ lâu, nhưng là Tiểu Khai dùng sức ôm nàng, một trận hơi thở nam tính theo mũi mà vào, nàng phảng phất nằm ở trong lòng một bộ ngực nở nang ấm áp,cái loại cảm giác an toàn này tiểu nha đầu cho tới bây giờ chưa gặp qua nhất thời còn có chút ý loạn mê tình lên.
Đối với việc nhỏ này, tốt biết mấy, bỗng nhiên trong lúc đó Tiểu Khai đem nàng dán tại ngực,, bờ mông của nàng dính chặt vào người Tiểu Khai, mà ngực Tiểu Khai có cái gì kỳ quái nhảy dựng nhảy dựng, còn thỉnh thoảng va chạm vào địa phương không nên va chạm, làm tiểu nha đầu mặt đỏ như lửa, tim đập như trống cảm thấy toàn thân trên dưới bắt đầu muốn sôi trào.
Nàng tuy nhiên chỉ có mười bảy tuổi nhưng là song tu chi thuật sớm học qua, cái biết cũng đều biết, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại một câu: " Hắn thực không thành thật, hắn là muốn khiêu khích ta sao ? ". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiểu Khai không có tâm tư khiêu khích nàng, mang nàng theo Ngưng Hương vào trong phòng, hắn liền thành thật không khách khí đem Khinh Hồng giao cho Ngưng Hương: " Nhạ, ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi, ta trước tiên muốn ngủ một giấc ".
Ngưng Hương cắn môi, cảm thấy có điểm ngoài ý muốn nói: " Ngươi .... không phải cần người bồi sao chứ ?".
" Đương nhiên không cần " Tiểu Khai không hiểu nói: " Ta muốn ngủ a".
" Nga " Ngưng Hương biểu tình mang điểm mất mác khẽ gật đầu nói: " Ta đây đi ra ngoài, nhưng là Khinh Hồng nó .... ".
" Cô ấy làm sao vậy ?" Tiểu Khai thờ ơ không chú ý nhìn trên giường: " Nga, trong gian phòng thơm ngào ngạt trên chăn đều là hương thơm ".
Ngưng Hương môi khẽ giật vốn muốn nói: " Đây là khuê phòng của Khinh Hồng " nhưng là suy nghĩ áp chế ý tưởng này nhẹ chân nhẹ tay tiếp nhận Khinh Hồng nói: " Ta trước tiên đi ra ngoài ".
Tiểu Khai đợi Ngưng Hương đóng cửa lại, lập tức trở mình đứng dậy lấy Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực đặt trên giường.
Quy tắc mở trang giấy Vô Tự Thiên Thư quả thực kỳ lạ, lần đầu tiên mở chính là tích vài giọt máu, trang thứ nhất tích máu của mình, trang thứ hai hấp thụ lượng lớn tiên linh khí, hiện tại trang thứ ba không hấp thu tiên khí cũng không hấp thu tiên huyết, lại bị thiên yêu tập trung lực lượng đánh một trảo.
Tiểu Khai tâm lý thật sự rõ ràng vừa rồi đạo siêu cấp tia chớp không tiền tuyệt hậu kia tuyệt đối không phải Thiên Yêu xúc giận lên trời tạo thành mà là Thiên Yêu xúc giận Vô Tự Thiên Thư tạo thành.
Vô Tự Thiên Thư không biết tồn tại cấp bậc gì nhưng là thực hiển nhiên uy nghiêm của nó là không để cho xâm phạm, Cổ Chánh Kinh nghịch nó một chút liền té hai lần, Tùng Phong đạo trưởng sờ soạng nó liền trúng hai đạo thiên lôi, mà Thiên Yêu này càng quá phận lại hung hăng đánh một trảo, nếu như vậy chính là khiêu khích khả năng nhẫn nhịn, tựa như thất lễ với Vô Tự Thiên Thư.
Tiểu Khai áp chế kích động trong lòng, theo thói quen mở ra trang thứ ba.
"Ách ...." Tiểu Khai nheo mắt: " Đây là cái thứ gì ?".
Trong trang thứ ba không có nhân loại, cũng không có yêu ma, lại là một mảnh mênh mông từ nới này nhìn lại sương mù kéo dài đến cuối trang sách, lại nhìn không thấy một chút manh mối.
" Tiểu Quan, biết đây là địa phương gì không ?" Tiểu Khai bắt đầu cầu trợ.
" Không biết " Tiểu Quan thành thật lắc đầu: " Cảm giác thực cổ quái, cho tới bây giờ chưa thấy qua ".
" Các ngươi a ?" Tiểu Khai hỏi bốn vị chân nhân.
"Ân ... giống như bên trong không hề ít tiên linh khí " Bế Quan chân nhân nhíu mày nói: " Bất quá, tiên linh khí này có điểm cổ quái, theo chúng ta bình thường hấp thu có điểm không giống ".
Tiểu Khai nói: " Các ngươi đoán là cái thứ gì ?".
" Đây là một cái không gian," Bác Học chân nhân phỏng đoán nói: " Không gian này một khi đã tồn tại khẳng định nó có đạo lý, trong này một khi đã có tiên linh khí như vậy chắc là cất dấu một vài bảo bối, bất quá phải vội vàng, cũng không biết nói rốt cuộc là vật gì ".
" Không sai " Trấn Nguyên chân nhân nói: " Trong này không gian này có thể tương tự như tu chân giới, tiên linh khí trong này đích xác so với tiên linh khí chúng ta biết có chút bất đồng, bất quá ta suy đoán, tác dụng đại để giống nhau. "
Tiểu Khai nghĩ: " Có hay không biện pháp hiểu rõ a ? ".
" Có thể a " Bác Học chân nhân nói: " Nếu có người đi vào thăm dò một phen tự nhiên liền rõ ràng ".
Hắn nhìn Tiểu Khai lại nói: " Chẳng qua chúng ta bị nhốt tại thiên thư tầng tứ hai không có biện pháp vào thăm dò ".
Tiểu Khai nhất thời thất vọng: " Vậy làm sao bây giờ ?".
" Ngươi chính mình có thể xem " Bác Học chân nhân cười nói: " Một khi ngươi đã là chủ nhân của thiên thư, về lý mà nói, ngươi có thể tự do ra vào, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ mục đích của mình, nói không chừng liền đi vào. Bất quá trước tiên ta phải nói rõ ta không biết khẩu quyết ra vào, nếu ngươi đi vào xuất không ra, ta không chịu trách nhiệm ".
Tiểu Khai khẽ gật đầu, do dự một lát, chung quy ngăn cản không được lòng hiếu kỳ nghĩ thầm: " Vô Tự Thiên Thư đã nhận ta là chủ, chắc là sẽ không hại ta, trước hết ta thử một lần ".
Hắn dụng tâm yên lặng cảm ứng cái không gian trong trang thứ ba kia,: " Để ta đi vào, để ta đi vào ..." Niệm ước chừng ba phút bỗng nhiên đầu óc bị một trận choáng, nhịn không được nhắm mắt lại, cảm giác cả không gian phảng phất có chút khẽ nhộn nhạo một chút, tiếp theo hắn mở to mắt, liền phát hiện chính mình quả nhiên đi vào trong trang thứ ba.
Đây là địa phương phi thường kỳ quái cả không gian che kín sương mù mênh mông, Tiểu Khai kiệt lực mở to mắt, trước người một mét không thấy rõ, hắn ngồi xuống mặt đất sờ sờ, bề mặt mềm mại mà ẩm ướt, phảng phất là bùn đất xốp mềm, nhưng thật ra không có gì dị thường.
Tiểu Khai đưa cánh tay ra trước mặt sờ sờ, trống rỗng cái gì đều không có, xem ra thực nhìn không có cài gì xung quanh cổ quái du dặc.
Hắn không dám đi về trước, liền đem Huyền Thiết Chi Tinh vạn năm ra, mệnh lệnh: " Dài dài dài "
Ý tưởng của Tiểu Khai thật ra cũng được, lợi dụng nguyên lý Huyền Thiết Chi Tinh vạn năm thân có thể dài vô hạn, quả thật có thể phát hiện địa phương tuyệt đối xa xôi, chỉ tiếc Huyền Thiết Chi Tinh hay là châm hoa kia, bộ dạng căn bản động tĩnh đều không có.
Tiểu Khai lại yên lặng kêu Tiểu Quan và bốn vị chân nhân nhưng một chút cảm giác tin tức cũng không có.
Cứ như vậy Tiểu Khai còn có điểm trù trừ, địa phương này giống như có thể ngăn cách hết thảy tin tức ngoại giới, nói cách khác, chính mình ở chỗ chết này cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào biết, mà hiện tại Tiểu Khai không biết trong này có nguy hiểm gì tồn tại hay không.
Tiểu Khai cảm thấy có điểm sợ hãi, hắn lo lắng nửa ngày, thủy chung cảm thấy trong này là địa bàn của mình, nên không có nguy hiểm, vì thế nghiến răng, mắt như mù lòa cố gắng từng bước đi về trước dưới chân y nhiên xốp mềm cũng không có gì trở ngại, Tiểu Khai yên lòng lại đi về trước vài bước.
" Chẳng lẽ không gian này cái gì cũng không có sao ?" Tiểu Khai hai tay thẳng tắp về phía trước một mặt đi một mặt múa tay từ trên xuống, trước tiên phát hiện phương hướng, sau năm phút tuy nhiên đi thực chậm đại khái cũng đi được một trăm mét, không gặp thứ gì.
Tiểu Khai ngẩng đầu lên, đối với bầu trời cao thét lên một tiếng " A!"