Nàng ta chợt cảm thụ, chỉ cảm thấy toàn thân thoát lực, trong xẹt qua một ý niệm vô cùng đáng sợ trong đầu, thoáng ngẩng đầu lên nhìn bên cạnh, trên giường chảy đầy chất lỏng, còn kèm theo chút màu hồng, ở bên trên nàng ta, Tiểu Khai toàn thân trần truồng, trên người còn ướt đẫm mồ hôi, làm sao còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Vũ Ca tiểu thư phát ra một tiếng thét chói tai như gặp quỷ mị: " Nghiêm Tiểu Khai!"
Một tiếng này quả thực bén nhọn cao vút như mây, nếu nói về lực sát thương cũng tương đương âm thanh siêu thanh, lỗ tai Tiểu Khai như muốn phát run, làm sao còn đủ lực khắc chế, liền cảm thấy phía dưới chợt nhẹ đi, nhất thời...bắn.
Vũ Ca tiểu thư lời vừa hét xong, liền cảm thấy phía dưới bị một cỗ nhiệt lưu dũng tiến đến, vừa rồi Tiểu Khai vì xử lí Cửu Thiên Huyền Nữ, cho nên áp sát người Vũ Ca tiểu thư vô cùng mật thiết, một lần ép mạnh này, làm cho Vũ Ca tiểu thư không còn nhịn được nữa, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.
Rồi sau đó, Tiểu Khai cúi đầu nhìn mỹ nhân bên dưới, bốn mắt nhìn nhau, hai người mặt mũi trắng bệch.
Nước mắt Vũ Ca tiểu thư đã chảy xuống, vẻ mặt lúc này không còn vẻ lãnh nhược băng sương thù hận khắc cốt nữa, vẻ mặt nàng ta như muốn khóc lớn một hồi, còn mang theo một chút ý tứ nằm mơ cũng không thể tin: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi cư nhiên...ngươi cư nhiên thật sự..."
" Ta..ta không..có.." Mồ hôi lạnh của Tiểu Khai toát ra: " Lúc ban ngày ta đã nói hiếp trước giết sau cũng không phải là nói giỡn..."
Vũ Ca tiểu thư dùng hết một tia khí lực cuối cùng liều mạng đẩy Tiểu Khai ra, thuận tay chụp khúc củi bên cạnh, hướng Tiểu Khai đánh tới: " Ác tặc, đánh chết ngươi!"
Tiểu Khai nhanh chóng thoát ra, vội la lên: " Ngươi nghe ta giải thích, ta..."
" Ngươi cút! Cút a!" Vũ Ca tiểu thư nước mắt phảng phất như viên trân châu rơi xuống, kêu to lên: " Ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Nàng tiện tay chụp cây củi, ném đi ra, Tiểu Khai luống cuống tay chân chụp lấy quần áo bên cạnh, vừa mặc lên người, vừa nhảy trái nhảy phải cố gắng tránh né, cũng bị trúng vài cây, cũng cảm thấy hơi đau đớn.
Hắn lui ra cửa, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm đáng sợ: " Động tĩnh lớn như vậy, Tiểu Trúc sẽ không..." Nghĩ tới đây, nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn lại, vừa nhìn thấy, nhất thời trong tim rét lạnh.
Bên ngoài tối đen một mảnh, nhưng chút lửa trong phòng, còn miễn cưỡng nhìn thấy được cách đó không xa đứng một người, chính là Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc an tĩnh im lặng đứng bên ngoài, ăn mặc chỉnh tề, xem ra đã sớm đứng đó rất lâu, ánh mắt không nháy nhìn hắn, vẻ mặt cũng không thể xem rõ, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
" Tiểu Trúc, ta...ta..." Tiểu Khai cảm thấy có trăm lời cũng không thể giải thích, đây đúng là bị bắt gian tại trận, ở bên trong tiếng khóc bi thiết của Vũ Ca tiểu thư truyền tới, còn kèm theo tiếng nứt nở, quả nhiên nghe đến thê thảm ruột đau từng khúc, mà bản thân hắn, lại chính là kẻ hành hung cùng hung cực ác.
" Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh âm của Tiểu Trúc nhưng thật ra lại vô cùng bình tĩnh, nhưng vì quá bình tĩnh, Tiểu Khai càng cảm thấy sợ hãi, đời này hắn còn chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy, ấp úng giải thích: " Vừa rồi là cô ta bảo ta đi ra, kỳ thật cô ta...cô ta không phải Vũ Ca tiểu thư..."
Tiểu Trúc ngạc nhiên nói: " Cô ta không phải Vũ Ca tiểu thư, còn có thể là ai?"
" Cô ta..cô ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, nga không, cô ta là một hóa thân của Cửu Thiên Huyền Nữ." Tiểu Khai lau mồ hôi trên đầu, chỉ cảm thấy vô cùng rối loạn: " Ta là nói, cô ta vốn là Vũ Ca tiểu thư, nhưng...nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ đã nhập vào người cô ta, cho nên..cho nên ta vừa rồi..."
Tiểu Trúc " nga" một tiếng: " Vậy bây giờ người trong đó là ai?"
Tiểu Khai thành thật nói: " Vũ Ca tiểu thư."
Tiểu Trúc gật đầu, nói: " Vũ Ca tiểu thư khóc nhiều như vậy, sao ngươi còn không mau đi an ủi nàng ta?"
" Ta..ta không phải..." Tiểu Khai cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiểu Trúc: " Tiểu Trúc, nàng tức giận sao?"
Tiểu Trúc lắc đầu, đột nhiên nói: " Ngươi mặc quần áo vào trước, cẩn thận bị lạnh."
Tiểu Khai lúc này mới chú ý tới, quần áo mình còn chưa mặc xong, gió thổi qua, trên người cảm thấy lạnh lẽo, bộ cát phục vừa rồi còn thật sạch sẽ, bây giờ đã dính đầy chất lỏng, phát ra hương vị gay mũi khó chịu.
Tiểu Trúc lẳng lặng nhìn hắn mặc quần áo, sau một lúc lâu, gật đầu nói: " Ta về phòng trước." Cũng không đợi Tiểu Khai nói chuyện, trực tiếp xoay người đi.
Tiểu Khai há mồm, không nói được một lời, nhịn không được quay đầu nhìn vào phòng Vũ Ca tiểu thư, ai ngờ " ba" một tiếng, cánh cửa hung hăng đóng lại, nhất thời chút ánh lửa cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khoảng không tối đen bên ngoài.
Tiểu Khai ngơ ngác đứng yên, rốt cuộc cố lấy dũng khí đi về phòng mình, muốn gõ cửa, lại không dám, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cắn chặt răng giơ tay lên, đang muốn gõ cửa, chỉ nghe " chi nha" một tiếng, cửa tự động mở, Tiểu Trúc đứng bên trong, nhìn hắn gật đầu cười: " Vào đi."
Nhìn thấy nụ cười của Tiểu Trúc, Tiểu Khai nhất thời nhẹ nhàng thở ra, ấp úng nói: " Tiểu Trúc, ta..ta sẽ giải thích từ từ cho nàng hiểu."
Tiểu Trúc thản nhiên cười, nghiêng người nhường hắn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, xoay người dựa vào cửa, lắc đầu nói: " Ngươi không cần giải thích."
Tiểu Khai trong lòng nhảy mạnh, run giọng nói: " Nàng không tin ta sao?"
Tiểu Trúc đột nhiên giơ lên một vật, nói: " Ngươi xem đây là cái gì?"
Tiểu Khai định thần nhìn lại, trong tay Tiểu Trúc chỉ là một đôi giày bình thường, trong lòng hắn buồn bực, nhịn không được nhìn hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen mắt, nói: " Này...như thế nào có điểm giống Cửu Thiên Huyền Nữ hài a?"
Tiểu Trúc hì hì cười, nói: " Ngươi nhìn trên chân ta."
Tiểu Khai cúi đầu vừa nhìn, đôi chân trần của Tiểu Trúc trắng như ngọc, đang hiện rõ ra trước mắt, đôi hồng tú hài, đã không còn nữa.
Tiểu Khai vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, ha ha nói: " Chẳng lẽ đôi giày trong tay nàng...là Cửu Thiên Huyền Nữ Hài? Nhưng đôi giày này, không phải không cởi ra được sao?"
" Ta cũng không biết nguyên nhân, ta đang ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên chân chợt nhẹ đi, thuận tay cởi giày ra." Vẻ mặt Tiểu Trúc mang theo điểm mê hoặc, càng nhiều là vui mừng: " Đôi giày này vừa cởi ra, đã từ màu đỏ biến thành màu đen, sau đó ta chợt nghe bên ngoài có tiếng vang, vì vậy muốn đi ra ngoài nhìn xem, kết quả nhìn thấy người đang..."
Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Khai, câu kế tiếp không còn nói nữa.
Tiểu Khai nhất thời vội vàng: " Kỳ thật ta...ta thật sự..."
" Ngươi không cần giải thích." Tiểu Trúc ôn nhu vươn tay, che miệng Tiểu Khai: " Kỳ thật ta vừa nghĩ sẽ nói cho ngươi một việc."
Tiểu Khai rung động, thấp giọng nói: " Cái gì?"
Con mắt của Tiểu Trúc lấp lánh, phảng phất như lóe ra bọt nước, nhẹ nhàng nói: " Ta nhớ ra rồi, ta đều nhớ được tất cả."
Ánh mắt Tiểu Khai trừng lớn như chuông đồng, nhìn nàng đăm đăm, nói: " Nàng thật sự nhớ hết?"
" Thật sự, ta đều nhớ hết." Tiểu Trúc chậm rãi nghiêng đầu tới tựa vào ngực Tiểu Khai, trong thanh âm mang theo sự cảm khái nói không nên lời: " Ta nghĩ tới rất nhiều người, rất nhiều sự tình, Cổ Chánh Kinh, Tiêu Vận tỉ tỉ, Tùng Phong đạo trưởng, còn có sư phó của ta, còn có Thiên Yêu, ta nhớ ngươi giúp đuổi đi ba yêu quái ở nhà ta, ta nhớ rõ ngươi một mình xông vào Hãm Không Đảo, ta còn nhớ rõ ngươi ngụy trang thành ma tộc trà trộn vào Bá Cách gia tộc, tất cả và hết thảy, ta...ta đều nhớ hết."
Tiểu Trúc hít vào một hơi thật sâu, cả tiếng hít thở cũng mang theo chút ít run rẩy: " Cho nên, Tiểu Khai ca ca, ngươi thật sự không cần giải thích, bởi vì...bởi vì ta biết, vô luận ngươi làm chuyện gì, đều là vì ta a..."
Toàn thân Tiểu Khai run nhè nhẹ, chỉ cảm thấy ngàn lời vạn ngữ đều tràn ngập trong ngực, nhưng lại không nói nổi một chữ, cả đời hắn rất ít rơi lệ, nhưng giờ phút này, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Nến đỏ chảy hơn phân nửa, đêm đã khuya trầm, một đêm này, trong màn uyên ương, đang có một đôi uyên ương triền miên, việc này không quan hệ tới ***, nhưng lại ảm đạm mất hồn, lại càng là khôn cùng ****.
Sáng sớm hôm sau hai người mới đứng lên, mới phát hiện hai vị lão nhân gia đã thức dậy sớm hơn, Tiểu Khai trong lòng vẫn nhớ tới Vũ Ca tiểu thư phòng bên kia, nhìn lén lão nhân, lão nhân mang theo thâm ý nhìn hắn liếc mắt cười nói: " Vị tiểu thư kia, hôm nay trời còn chưa sáng đã một mình rời đi, công tử có phải có mâu thuẫn gì với nàng ta?"
Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Đi rồi? Đi đâu?"
Lão nhân nói: " Tiểu lão đã hỏi nàng ta, nàng ta lại nói lời thật kì quái, đại khái là muốn về nhà dưỡng thương, còn dặn dò tiểu lão chuyển lời cho công tử, nói rằng nàng ta từng phát ra lời thề với công tử vẫn luôn sẽ hữu hiệu."
Lão nhân cũng có chút lòng hiếu kì, quay đầu nhìn thấy lão bà vắng mặt, lại áp thấp giọng nói: " Công tử, chẳng lẽ ngươi cùng vị tiểu thư kia thề non hẹn biển? Ta xem lúc nàng ta bỏ đi, bộ dáng thương tâm, có lẽ là do ngày hôm qua công tử ở cùng phòng với vị tiểu thư này nên nàng ta thương tâm như vậy đó."
Tiểu Khai lặng lẽ thở dài, lắc đầu, trong lòng biết Vũ Ca đã quay trở về đường cũ. Hắn tự nhiên sẽ không giải thích với lão nhân chuyện gì về việc thề non hẹn biển, chỉ đổi lời nói: " Lão nhân gia, bây giờ chúng ta phải đi, chẳng biết đường phía trước nên đi như thế nào?"
Lão nhân cười nói: " Cấm Ma Lĩnh Vực cũng không lớn, ngươi dọc theo sơn mạch đi thẳng phía trước, đại khái đi qua bốn ngọn núi, sẽ tới biên giới, tiểu lão từng nghe người ta nói qua, một khi qua biên giới, sẽ không quay về được, cho nên tiểu lão không dám đi tới đó, công tử nếu muốn đi, nên cẩn thận một chút mới tốt."
Tiểu Khai gật đầu nói: " Đã như vậy, thì chúng tôi xin cáo biệt."
Lão nhân vội giữ chặt cánh tay Tiểu Khai: " Công tử khoan vội đã."
Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Còn có chuyện gì sao?"
Lão nhân cười nói: " Ta xem vị tiểu thư này hôm qua có mang giày, nhưng hôm nay lại để chân trần rời đi, đạo sơn mạch này không bằng phẳng, có là chân trần sẽ rất khó đi được, tiểu lão cấp cho nàng một đôi giày để đi thôi."
Tiểu Khai lúc này mới chú ý tới, Tiểu Trúc quả nhiên để chân trần, đôi Cửu Thiên Huyền Nữ Hài đã bị mất đi hiệu lực, từ đêm qua đã bị hắn ném ra ngoài cửa sổ.
Lão nhân vừa đi, lại cầm tới không ít, trước tiên hắn đưa một đôi giày cỏ cho Tiểu Trúc, cười nói: " Nhà cỏ nghèo khổ, không có hài tốt cho công tử tiểu thư mang, chỉ có đôi giày cỏ tự tay lão đan, mang đỡ một chút a."
Sau đó, hắn lại đưa cho Tiểu Khai một cây quải trượng, thoạt nhìn màu sắc ảm đạm, không biết là do cây gỗ gì chế thành: " Trên đường đi, công tử dùng cái này, đi cũng dễ dàng hơn một chút."
Lão bà đi theo phía sau lão nhân, trong tay cầm một cái túi nho nhỏ, thuận tay nhét vào trong tay Tiểu Khai: " Lão nhân biết sáng sớm các vị rời đi, đã chưng mấy cái bánh bao cho các ngươi ăn trên đường, lấy đi đi."
Mấy thứ này mặc dù không là gì, nhưng Tiểu Khai rất là cảm động, cầm lấy túi mở ra, bên trong có hơn mười cái bánh bao nóng hổi bốc khói, trong lòng hắn biết hai vợ chồng lão nhân nghèo khổ, mấy cái bánh bao này có lẽ là thức ăn trong nhiều ngày, lại không có ý tứ lấy đi toàn bộ, chỉ lấy hai cái cười nói: " Lão nhân gia, chúng ta đi đường nhanh một chút, phỏng chừng khoảng nửa ngày là đi ra khỏi, có hai cái bánh bao là đủ rồi."
Lão nhân không chịu nhận lại, hai người chối từ hồi lâu, lão nhân mới không tình nguyên thu lại cái túi, lại lấy một túi khác bỏ hai cái bánh bao vào, lắc đầu thở dài: " Hai đứa nhỏ thật là cố chấp."
Hắn nói xong, lại đưa tới một bình nước, nghiêm mặt nói: " Đã cầm hai cái bánh bao, nước này, cũng phải mang đi đi."
Tiểu Khai a a cười, nghĩ chỉ là nước cũng không gọi là quý trọng gì, thản nhiên tiếp nhận, lập tức liền cáo biệt, Tiểu Khai kéo Tiểu Trúc đi nhanh, đảo mắt đã bỏ lại gian nhà cỏ phía sau, cả cái bóng cũng nhìn không thấy nữa.
Diện tích của Cấm Ma Lĩnh Vực quả nhiên không lớn, hai người tinh thần đầy đủ, đi thật nhanh, hơn nữa đôi giày cỏ cũng rất tốt, mềm mại mát mẻ thoải mái, tốc độ của Tiểu Trúc còn nhanh hơn Tiểu Khai vài phần, đại khái đi được thời gian nửa ngày, đi qua bốn ngọn núi, dọc theo đường đi cũng nhìn thấy một ít người ở, ở hai bên sơn mạch, từ xa nhìn lại, dưới chân núi phảng phất còn có một ít chợ búa, Tiểu Khai đối với nơi này thật sự không có hứng thú, đi thật nhanh, cũng không nhìn kỹ, không lâu đã đi tới biên giới của Cấm Ma Lĩnh Vực.
Biên giới, cái gì cũng không có, chỉ là một khối đất trống, bên đất trống còn có một tấm bia gỗ, thoạt nhìn thật đơn sơ, trên bia còn ghi hai chữ mà Tiểu Khai cũng không biết, hình như lại là ngôn ngữ thượng cổ, Tiểu Khai đưa tay sờ, đã đụng đến một bức tường bằng khí như ngày hôm qua, xem ra Cấm Ma Lĩnh Vực, thuần túy là bị khí tường bao vây như là một kết giới, Tiểu Khai nghĩ nghĩ, nghĩ thấy mang theo hai cái bánh bao ra ngoài cũng có điểm cổ quái, lại không muốn lãng phí ý tốt của hai lão nhân gia, nhân tiện nói: " Tiểu Trúc, chúng ta ăn uống xong lại đi."
Tiểu Trúc gật đầu, lập tức ngồi lại ăn uống, ăn đến cuối cùng, Tiểu Trúc còn lại nửa cái bánh bao ăn không hết, còn bình nước đã uống đến nhìn thấy đáy, khó khăn lắm còn lại một ngụm, Tiểu Khai muốn uống hết, nhưng Tiểu Trúc nói: " Lưu lại như là một kỉ niệm đi."
Đã như vậy, hai người thu thập xong, liền bước ra khỏi Cấm Ma Lĩnh Vực.
Bốn bàn chân vừa rời khỏi Cấm Ma Lĩnh Vực, hào quang sau lưng chợt lóe, Tiểu Khai quay đầu lại, nhìn thấy phía sau hoàn toàn biến mất, làm gì còn có sơn mạch, rõ ràng là một mảnh bình nguyên vô cùng rộng lớn, mà hai người mình, đang đứng trên đại bình nguyên. Cấm Ma Lĩnh Vực khổng lồ kia, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiểu Khai yên lặng quan sát bên trong cơ thể, nguyên lực màu vàng quả nhiên khôi phục lại, hắn nhanh chóng vận khởi thần niệm lật trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, tuần tra lai lịch của Cấm Ma Lĩnh Vực, vừa tra, mới biết lai lịch thật sự của Cấm Ma Lĩnh Vực như thế nào.
Truyền thuyết ma giới có sáu đại lãnh địa, đông phong ấn tây vong xuyên, nam thành chủ bắc yêu vương, lại thêm một trung ma tôn, đây là năm đại lãnh địa mọi người đều biết, bọn họ chia ma giới thành năm khối, nhưng trong năm khối này, còn có một mảnh lãnh địa rất ít ma tộc biết tới, đó là Cấm Ma Lĩnh Vực.
Ma giới đồn đãi, Cấm Ma Lĩnh Vực cũng không thuộc về ma giới, mà là một khối dị độ không gian, nó du đãng chung quanh ma giới, vị trí cũng không cố định, nếu có cơ duyên xảo hợp gặp được cửa vào Cấm Ma Lĩnh Vực, có thể tiến vào, mà một khi ngươi đi ra, còn muốn đi vào, thì sẽ không còn tìm thấy cửa.
Lại nói, đây là giống như đào nguyên mà Đào Uyên Minh viết lại, nhưng thật ra có chỗ rất tương tự.
Tiểu Khai đã gặp, nhưng còn chưa nghĩ đến, nghĩ thầm đây đơn giản chỉ là một địa phương rất khó đi vào mà thôi, đi một chuyến, cũng thấy không có chỗ nào kì dị, còn phong cấm cả lực lượng, chỉ trải qua cuộc sống như người thường, còn không bằng phản hồi nhân gian giới, ít nhất tại hồng trần thế giới, còn vui vẻ hơn tại Cấm Ma Lĩnh Vực.
Hắn nhìn tiếp xuống, đã nhìn ra nguyên nhân.
Địa phương Cấm Ma Lĩnh Vực này, danh như ý nghĩa, đó là đem tất cả công pháp phong cấm, nhưng kì thật, nó phong cấm không chỉ là công pháp, còn có bảo bối. Tất cả bảo bối, đến nơi này, kể cả Định Thiên Côn trong tay Tiểu Khai và Bàn Cổ Phủ trong tay Vũ Ca, vào Cấm Ma Lĩnh Vực thì đều thi triển không ra. Vậy nói ngược lại, ở chỗ này nếu ngươi nhìn thấy vật gì đó cho là tầm thường, nhưng nếu ngươi có khả năng đem nó ra ngoài, có lẽ sẽ trở thành bảo bối.
Nói trắng ra, ở chỗ đó vật gì cũng không tốt lắm, nhưng ngươi đem nó ra ngoài, nó đã trở thành vô giá.
Tiểu Khai chấn kinh, đương trường nhảy dựng, vội vàng nói với Tiểu Trúc: " Nhanh, nhanh, đem bánh bao còn dư và bình nước lấy ra."
Tiểu Trúc nhanh chóng móc hai thứ ra, Tiểu Khai luống cuống tay chân mở túi, vừa nhìn thấy, nhất thời ánh mắt trợn lên.
Miếng bánh bao còn lại, quả nhiên không phải là bánh bao, mà là một tảng đá sắt thái diễm lệ, Tiểu Khai đưa tay sờ sờ, mặt ngoài tảng đá bóng loáng, lại dùng sức sờ, vẫn bất động, Tiểu Khai nhìn kỹ, trên tảng đá hiện ra năm màu, dị thường phân bố tại mặt ngoài, nhìn qua thật xinh đẹp, duy nhất có điểm bất nhã chính là, tảng đá hiện ra hình dáng, chính là dấu răng Tiểu Trúc mới cắn khi nãy.
Tiểu Trúc " nha" một tiếng kinh hô, nhanh chóng mở bình nước, đưa lên chóp mũi ngửi, nhất thời bật thốt: " Thơm quá a."
Không thể như vậy chứ, vài giọt chất lỏng trong bình nước mùi hương thơm ngát, mặc dù còn không biết lai lịch, nhưng không hề nghi vấn đó là thứ tốt a...
Tiểu Khai lập tức đem tình huống trong Cấm Ma Lĩnh Vực nói với Tiểu Trúc, hai người nhìn nhau, đều vô cùng hối hận, ngẫm lại mình có thể cầm lấy cả túi bánh bao đầy đi ra, lại chỉ cầm hai cái, lấy hai cái còn thôi, đi tới cửa lại còn ngây ngốc dừng lại ăn uống, ăn còn lại có một chút, quả nhiên là điển hình nhập núi bảo bối mà tay không quay về, lần này quả thật là thiệt thòi lớn quá.
Tiểu Khai thu thập tâm tình, lại nhìn quải trượng trong tay, cây quải trượng này cũng không có gì dị biến, vẫn là một đoạn gỗ màu đen âm u, Tiểu Khai thử vận chuyển Di Lạc Thần Quyết, thử xem quải trượng có lực lượng hay không, một lần thử này, trong quải trượng quả nhiên tồn tại một cỗ lực lượng, cảm giác tương đương khổng lồ, Tiểu Khai không dám làm loạn, cẩn thận hút ra một tia đưa vào trong Di Lạc Chi Tâm, nhìn kỹ, vừa thấy thì lắp bắp kinh hãi, nguyên lai cỗ lực lượng này vô cùng quen thuộc, chính là long chi lực không hề giả dối.
Tiểu Trúc cởi giày, nói: " Thử xem."
Tiểu Khai theo lời xem xét, trong giày này, cũng bao hàm long chi lực thuần túy.
Đồ vật trong Cấm Ma Lĩnh Vực, quả nhiên là vô cùng cổ quái.
Tiểu Khai tra xét trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, muốn tìm ra đáp án, trước tiên tra tảng đá năm màu, đáp án viết: " Tài liệu thần cấp, cấp bậc không đủ không thể tuần tra.", lại tra chất lỏng kia, cũng là " không thể tuần tra."
Mặc dù không thể tra xét, nhưng Tiểu Khai càng vui vẻ, biết đây là vật tốt có thể gặp mà không thể cầu, hắn đầy cõi lòng tin tưởng tiếp tục tra xuống, bỗng nhiên hai cái tên đi vào trong óc, nhất thời vui đến nhảy dựng lên, quát to một tiếng: " Ta kháo!"
Tiểu Trúc bị hắn làm hoảng sợ, sẵng giọng: " Đừng có la lối cổ quái như vậy."
Tiểu Khai ngẩng đầu lên cười ha ha: " Tiểu Trúc, nàng không rõ, đây là đúng đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không tốn chút công phu, ta dùng bao nhiêu công phu đi trộm Bàn Cổ Phủ, đơn giản là vì muốn trao đổi Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc với Vong Xuyên Quân, nàng có biết hai thứ này là thế nào không?"
Tiểu Trúc nháy mắt: " Không xảo hợp như vậy chứ?"
" Ba." Tiểu Khai dùng sức vỗ tay: " Đúng là xảo diệu như vậy! Cây quải trượng này chính là Sa La Mộc, mà đôi giày cỏ này, chính là Hoàn Hồn Thảo a!"
Vẻ vui mừng trên mặt Tiểu Trúc còn chưa nổi lên, chợt nghe xa xa trên bầu trời có một tiếng quát lớn: " Cái gì Hoàn Hồn Thảo, cái gì Sa La Mộc? Toàn bộ giao ra đây cho ta!"
Hai người nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đóa mây đen bay tới, trên mây đang đứng một ma tộc đầu báo, miệng sư tử, cao chừng bảy, tám thước, đang dùng một đôi hung quang bắn ra bốn phía hướng hai người trừng tới.
Tiểu Khai kéo Tiểu Trúc ra phía sau, hào quang màu vàng trên người nhất thời phun ra, lớn tiếng nói: " Ngươi là người nào?"
" Ha ha ha ha, ngươi hỏi thật sự là buồn cười." Ma tộc kia nhất thời cười ha ha: " Ngươi dám tự tiện đi vào ma giới cực bắc, càng ở chỗ này dám lớn tiếng kêu trong người mang trọng bảo, chẳng lẽ ngươi không biết, nơi này là Cực Bắc Yêu Vương Thiên Huyễn Quân Chủ lãnh địa tư nhân hay sao?"
Tiểu Khai vừa nghĩ, nhất thời hít một hơi rét lạnh.
Đông phong ấn tây vong xuyên, nam thành chủ bắc yêu vương, vị Thiên Huyễn Quân Chủ này, chẳng lẽ đúng là một trong năm đại cao thủ, Bắc Yêu Vương?
Ma tộc kia nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của hắn, nhất thời hét lớn một tiếng: " Đã biết sợ hãi, còn không mau đem bảo bối trong tay dâng ra!"