Cánh tay kia một đường phất qua, liền giống như dùng khăn lau khô hơi nước, khối không khí nhất thời bị lau đi một nửa, vẻ mặt Tiểu Khi trong phút chốc uể oải giống như già nua đi ba mươi tuổi, ngay cả da thịt đều muốn tiều tụy đi, nhưng bỗng nhiên có một món đồ từ trong lòng ngực hắn nhảy đi ra, ngạnh sanh đánh lên cánh tay kia, toàn thân bóng đen run lên, bàn tay kia nhất thời co rụt lại, khối không khí trong suốt đại biểu cho thần cách của Tiểu Khai nhất thời bị hắn thả ra kéo ngược trở lại, bóng đen này lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu vừa thấy, thất thanh: " Vô Tự Thiên Thư!"
Đúng vậy, ngạnh sanh ngăn trở độc thủ của hắn, chính là Vô Tự Thiên Thư, quyển sách giờ phút này toàn thân dâng lên quang mang màu kim hoàng sắc, sáng chói đến mức làm cho người ta hoa mắt, hào quang màu vàng đầy trời cư nhiên đem ô quang kia xua tan hơn phân nửa, cả quyển sách ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn, mặt bìa ghi rõ: " Vô Tự Thiên Thư" dùng thần ngữ viết chữ to đối diện bóng đen, một luồng kim quang lóng lánh lóa mắt tỏa ra, một cỗ kim quang dày đặc dũng hướng bóng đen.
Tuy rằng quyển sách chỉ sáng lên, nhưng trong nháy mắt bóng đen đã rõ ràng hiểu được: " Vô Tự Thiên Thư tức giận, nó rõ ràng là đang thị uy với ta!"
Ý niệm trong đầu bóng đen trong phút chốc vòng vo vô số lần, nhớ tới năm đó sáng thế thần miêu tả Vô Tự Thiên Thư, chung quy không dám chống chọi, phẫn nộ buông tay, hừ nói: " Được, được, ta tha cho hắn một lần thì được rồi."
Vô Tự Thiên Thư giống như nghe hiểu những lời này, quang mang trên người nhất thời tiêu mất, nhẹ nhàng rơi xuống, xuyên qua quần áo Tiểu Khai, lại vững vàng chui vào trong lòng hắn, Tiểu Khai thần tình kinh hãi mở to mắt, ngẩng đầu cả giận nói: " Ngươi không phải Phá Hư Thần!"
Vũ Ca ở phía sau run giọng nói: " Hắn là Diệt Ma Thần."
Giờ phút này, kim quang của Vô Tự Thiên Thư đã tiêu tán, ô quang chung quanh vẫn như cũ không hề tan, Diệt Ma Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi đồng tử màu vàng bắt đầu xoay tròn kỳ dị, chậm rãi gật đầu nói: " Đúng vậy, ta là Diệt Ma Thần, thần lực của ta là…"
Tiểu Khai cùng Vũ Ca đồng thời dựng lỗ tai lên, ai cũng không chú ý tới, ô quang bốn phía lại lặng lẽ nồng hậu lên, phía trước, Diệt Ma Thần bỗng nhiên đồng tử trợn tròn, hắc khí toàn thân phút chốc phóng lên cao, lớn tiếng quát: " Mạt! Sát! Thần! Cách!"
Bốn chữ này nói ra, ô quang vô biên vô hạn nhất thời toát lên từng góc trong thiên địa, Tiểu Khai cùng Vũ Ca ngay cả cơ hội phản ứng đều không có, liền biến mất tại chỗ, Vô Tự Thiên Thư từ không trung rơi xuống, nhanh chóng nhảy lên, ngay cả kim quang trên bìa sách chưa kịp nhấp nhoáng, đã bị bóng đen dùng bàn tay đen như mực hung hăng đè xuống!
" Vô Tự Thiên Thư cũng không được, ta muốn giết ai, thì ai phải chết!" Ngữ điệu Diệt Ma Thần tàn nhẫn như sói lang: " Vô Tự Thiên Thư ngươi ở trong tam giới có thể ngăn ta mạt sát thần cách, nhưng ở trong Sát Thần Không Gian của ta làm sao chống đỡ được phải không?" Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Vô Tự Thiên Thư không ngừng nhảy mạnh, nói từng chữ: " Ta cho ngươi biết, vào Sát Thần Không Gian của ta, dù là Chư Cát Thần Hầu cũng phải thần hồn câu diệt!"
Vô Tự Thiên Thư vô lực nhảy lên hai cái, hốt nhiên an tĩnh lại, bìa sách xẹt qua một đạo lưu quang màu vàng nhạt, cứ như vậy ở ngay trước mắt Diệt Ma Thần tiêu thất.
Diệt Ma Thần hơi sửng sốt, liền phát ra tiếng cười lạnh liên tiếp: " Ngươi cho là ngươi vào Sát Thần Không Gian, có thể giữ được chủ nhân phế vật của ngươi sao? Chúng ta đi thử xem!"
Hắn ở tại chỗ ngây một lúc lâu, hốt nhiên ngẩng đầu lên cười ha ha: " Thiên Ma a Thiên Ma, mấy năm nay ngươi làm hại ta thật khổ, hiện giờ Diệt Ma Thần ta đã cởi vây, ngươi cùng Cửu Thiên Huyền Nữ một tên cũng đừng mong chạy thoát, liền ngoan ngoãn chờ bị ta mạt sát thần cách a, ha ha ha ha!"
Trong Cửu Thiên Chi Môn, cự ngao đang ngủ say bị tiếng cười của Diệt Ma Thần kinh động, vụng trộm nhô đầu ra, khi chứng kiến Diệt Ma Thần đem Tiểu Khai cùng Vũ Ca tráo nhập vào trong hắc quang, trí tuệ nó khá cao, nhất thời có chút nghi hoặc: " Ân nhân vừa mới thả hắn ra, tại sao hắn đối với ân nhân bất lợi?"
Cự ngao rõ ràng nhớ chủ nhân Cửu Thiên Huyền Nữ lúc trước phong ấn Diệt Ma Thần, trong lòng biết không phải là đối thủ của hắn, vốn nên vụng trộm bỏ đi, nhưng nó mặc dù không phải nhân loại, nhưng so với nhân loại càng hiểu được cảm tình, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể để cho ân nhân bị người xấu giết chết, một khi đã như vậy, mình phải đem ân nhân cứu ra mới được.
Nếu quyết định chủ ý, nó liền nhích thân thể to lớn đi ra, không chút tiếng động theo sau lưng Diệt Ma Thần dâng lên, muốn phát động một kích lôi đình.
Trong Sát Thần Không Gian, Tiểu Khai lại gặp nguy cơ lớn nhất trong đời.
Hắn mới vừa mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ở trong trời cao khôn cùng, Vũ Ca ở ngay bên cạnh, gió vù vù bên tai, hai người đang rơi xuống thật nhanh, trước tiên hắn giữ chặt bàn tay ngọc của Vũ Ca, kéo nàng tới bên người, lại nghe Vũ Ca kêu lên một tiếng sợ hãi, Tiểu Khai hoảng sợ, giương mắt nhìn lại, phía trước trống rỗng nổi lên một con quái vật lớn như ngọn núi, cũng không phải chính là cự ngao dưới đáy sông đó sao?
Cự ngao giống như không biết Tiểu Khai, đối với hai người phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, bốn chân hoa động, giống như muốn giẫm lên hai người, nhưng giờ phút này hai người một thú đều đang ở không trung, cự ngao không hiểu cách đằng vân, nhất thời rơi xuống, Tiểu Khai không dám chậm trễ, nhanh chóng vận lên nguyên lực màu xanh biếc, đem thân hình đứng vững, ôm chặt Vũ Ca, hai người cùng nhau đi xuống nhìn xung quanh.
Không nhìn còn khá, vừa thấy, thật sự là quá sợ hãi, nguyên lai phía dưới lại là một mảnh thủy vực vô biên vô hạn, trong nước hiện ra màu xanh biếc, lục đến trong suốt mà yêu dị, thế nhưng ngay cả một chút tạp chất cũng không có, từ khoảng không vạn thước trời cao nhìn lại, bằng thị lực giờ phút này của Tiểu Khai, thậm chí có thể nhìn thấy được đáy thủy vực.
Thủy vực sâu ước chừng trăm mét, thế nhưng ngay cả vi sinh vật nhỏ tí tẹo đều nhìn không thấy.
Trong lòng Tiểu Khai phút chốc nhảy ra hai chữ: Nhược Thủy.
Đúng vậy, ngoại trừ Nhược Thủy có thể ăn mòn vạn vật trong Diệt Thế Chi Môn, trên thế giới này sẽ không còn thủy vực nào có thể có cảnh tượng kỳ dị như thế, lúc trước một giọt hòa tan Hãm Không Đảo, tính ra Nhược Thủy có thể ăn mòn cả bầu trời ma giới, uy lực của nó, thật đã đạt tới cực hạn của thế gian vạn vật, mà ngay cả Diệt Thế Chi Môn trọng mở, đều phải lấy Nhược Thủy làm đường dẫn, có thể thấy được Nhược Thủy có lực sát thương cường hãn tới cỡ nào.
Cự ngao trong phút chốc rơi xuống, rơi vào Nhược Thủy, thế nhưng ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, phàm là nơi nào của thân thể chạm vào Nhược Thủy, trực tiếp hòa tan thành chất lỏng, nhìn qua liền giống như đem một đống tuyết ném vào trong nham thạch nóng chảy, trong phút chốc liền hòa tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vũ Ca rùng mình, nhịn không được dùng sức ôm chặt Tiểu Khai, rung giọng nói: " Đây là nước gì vậy?"
Trong lòng Tiểu Khai nhảy tưng tưng, dùng sức nuốt ngụm nước bọt, lại ra vẻ bình tĩnh nói: " Đừng sợ, Nhược Thủy tuy rằng lợi hại, nhưng chúng ta đang nổi ở không trung, một chút nguy hiểm cũng không có."
Vũ Ca gương mặt đã có chút trắng bệch, lại nói: " Thủy vực này vô biên vô hạn, nếu tìm không thấy bờ, một lúc nào đó chúng ta sẽ ngã xuống."
Tiểu Khai cười khổ, trong lòng biết là mình nhất định bị Diệt Ma Thần ám toán, tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng nếu Diệt Ma Thần đem mình vây khốn, như vậy hết thảy đều là địa phương nguy hiểm, Vũ Ca phỏng đoán, chỉ sợ ít nhất có tám phần sẽ trở thành sự thật.
Hắn dùng lực phun ra một hơi, miễn cưỡng cười nói: " Cho dù như thế, bằng công lực giờ phút này của ta, cũng có thể duy trì cho chúng ta vĩnh viễn nổi ở nơi này."
Lời này nói ra, Tiểu Khai đã cảm thấy toàn thân hốt nhiên mềm nhũn, thế nhưng lục quang trên người cũng ảm đạm xuống, Di Lạc Chi Tâm giống như sắt rỉ, " tạp" một tiếng dừng lại, dưới chân rỗng không, hai người nhất thời như lưu tinh rơi xuống.
Tiểu Khai cả kinh, liều mạng thúc đẩy nguyên lực màu xanh biếc, nhưng Di Lạc thần lực đột nhiên biến mất, thế nhưng ngay cả nửa điểm nguyên khí cũng tìm không ra, trong kinh mạch trống trơn đãng đãng, thế nhưng cũng giống như người phàm.
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Khai vẫn còn bình tĩnh, nhanh chóng lấy ra sáng thế bảo bình trong lòng ngực, hướng lên trên.
Sáng thế bảo bình lóe ra quang mang nhàn nhạt, liền trong phút chốc biến mất hầu như không còn, Tiểu Khai chỉ cảm thấy một chút lực lượng ở trong cơ thể lung lay nhoáng lên một cái, liền yên tĩnh trở lại.
Sáng thế bảo bình ảm đạm không ánh sáng, thân hình hai người vẫn rơi xuống, tuy rằng ở khoảng không vạn thước cao, nhưng cũng không chịu nổi sức ép, trong nháy mắt, giống như mặt nước trong tầm mắt phóng lớn gấp trăm lần.
Tiểu Khai dùng hết khí lực cuối cùng lấy Định Thiên Côn trong tai ra, đón gió nhoáng lên, vừa được ba thước, ném tới dưới chân, hét lớn một tiếng: " Lên!"
Một tiếng hét tuy rằng uy phong lẫm lẫm, trong lòng hắn cũng có ngại ý, nhịn không được lại hiện lên một ý niệm trong đầu: " Nếu nó cũng mất đi hiệu lực…"
Quả nhiên là tốt không linh xấu lại linh, ý niệm này mới xẹt qua trong đầu, Định Thiên Côn năm màu sặc sỡ cũng tắt ngóm, trái tim Tiểu Khai khẩn trương cơ hồ nhảy ra khỏi lòng ngực, mắt thấy Định Thiên Côn rơi xuống, thế nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả hắn cùng Vũ Ca ba phần, mới qua vài giây, chợt nghe " phốc" một tiếng, Định Thiên Côn đã rơi vào bên trong Nhược Thủy.
Một tiếng " phốc" này, Định Thiên Côn có một không hai, Nhược Thủy trong phút chốc sôi trào hoa hoa sùng sục, thế nhưng ngạnh sanh đem Định Thiên Côn cứng rắn nhất trong ngũ giới hòa tan sạch sẽ.
Đến lúc này, Tiểu Khai mới tính là hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Định Thiên Côn cũng bị hòa tan, bên trong ngũ giới, thật sự là không còn ai có thể cứu mạng hắn.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Vũ Ca, cũng không biết vì sao trào ra một cỗ dũng khí, hướng nàng mỉm cười: " Xem ra nàng không cần nghĩ biện pháp giết ta."
Vũ Ca một câu cũng không nói nên lời, lại bỗng nhiên nhắm mắt lại, một đôi tay ngọc dùng sức ôm chặt cánh tay Tiểu Khai, móng tay dài cơ hồ ghim vào trong da thịt hắn, bởi vì quá dùng sức, mười đầu ngón tay đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, nàng đem gương mặt vùi sâu trong ngực Tiểu Khai, không bao giờ còn muốn ngẩng đầu lên.
Cứ như vậy…mà chết sao…
Ngay tại thời khắc mà chân của Tiểu Khai sắp chạm vào làn nước, bỗng có một đạo lưu quang màu vàng giống như tia chớp trong nước vọt ra, nâng Tiểu Khai lên cao vạn trượng, mũi nhọn của đạo quang ở giữa không trung bắt đầu biến ảo. Qua hồi lâu chậm rãi đọng lại rồi đứng lên, rõ rang là một quyển sách, bìa mặt có bốn thần ngữ cổ quái lòe lòe hiện lên, chiếu sang cả một mảng thiên địa.
Vô Tự Thiên Thư !
Tiểu Khai từ nãy sống chết không dám hé mắt, bây giờ mới bắt đầu hé ra. Mới biết là chính mình đang dẫm lên mặt trên của Vô Tự Thiên Thư, Vô Tự Thiên Thư bây giờ phóng đại ra mấy chục lần, trải rộng như thảm, đem Tiểu Khai đứng vững trên không. Nguyên Vô Tự Thiên Thư lúc trước cổ xưa ảm đạm, đến giờ lại kim quang lòe lòe, chói lọi như vàng ròng.
Tiểu Khai cảm thấy khó có thể hiểu được, Vô Tự Thiên Thư vốn hắn cho là đệ nhất bảo bối, đệ nhất đạo cụ, tới thời khắc này, hắn mới mãnh liệt cảm giác được, nguyên lai nó cũng có trí tuệ.
Suy nghĩ song Tiểu Khai mới bắt đầu bình tĩnh lại, hắn chậm rãi thả tay ra bỗng có chút cứng ngắc. Rồi cảm thấy một trận đau đớn. Móng tay của Vũ Ca tiểu thư đã đâm vào cánh tay mình. Một tia máu tươi từ vết thương đang chậm rãi chảy ra. Vũ Ca tiểu thư cũng mở to mắt, nàng vừa ngửa đầu lên, thấy vẻ mặt cổ quái của Tiểu Khai, lại nhìn cánh tay đang chảy máu, nhất thời a lên một tiếng, khuôn mặt cười lên đắc ý, tay lập tức lùi về đem tay Tiểu Khai đang ôm eo nàng ra. Nhất thời ngã ngồi ở Vô Tự Thiên Thư.
" Đừng sợ " Tiểu Khai hướng về phía nàng cười: " Xem ra mệnh chúng ta vẫn chưa đến nỗi tuyệt ."
Vũ Ca tiểu thư cúi đầu nhìn xuống rồi lạ lùng nói: " Đây không phải là Vô Tự Thiên Thư của người sao ?"
Tiểu Khai gật đầu cười nói: " Thế nên mới nói mệnh chúng ta chưa tuyệt "
Vũ Ca tiểu thư vẻ mặt ưu tư, nhẹ lắc đầu nói: " Ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Tiểu Khai cười haha nói: " Yên tâm, chỉ cần chúng ta không rơi xuống, mọi thứ cũng không phải vấn đề, Trừ phi…. Trừ phi…. " Trong đầu hắn bỗng có một ý niệm, bật cười rồi nói: " Trừ phi trong nước còn một con hắc long."
Hắn nhìn Vũ Ca tiểu thư đang mờ mịt giải thích: " Đó là khoảng không hắc long, cũng chính là tín ngưỡng của Vong Xuyên Quân, chúng ta tuyệt đối không thể kháng cự được"
Nếu hắn biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, chỉ sợ hắn chết cũng không nói ra những lời này, có một số việc chính là vậy.
Bỗng trong nước truyền đến một tiếng rít gào kinh thiên động địa, nguyên Nhược thủy trầm lặng bỗng chốc sôi trào lên, vô số bọt khí cùng hơi nước lũ lượt dâng lên, sau đó, Tiểu Khai trơ mắt nhìn đấy nước bỗng nhiên xuất hiện một cái bong đen khổng lồ, bao trùm tất cả thủy vực, từ trên cao nhìn xuống giống như toàn bộ nước từ màu xanh biếc đã hóa thành màu đen.
Tiếp sau đó, bong đen này dâng cao lên, cái đầu khổng lồ lộ ra như ngọn núi, phát ra một tiếng hét nhức óc: " Ngao ô !!! "
Tiểu Khai quả thực hồn vía lên mây, bởi vì phía dưới quái vật kia đúng là hắc long !
Tiểu Khai cùng với hắc long đúng là oan gia ngõ hẹp, đầu tiên ngăn trở hắc long xuất thế, rồi lại ăn mòn bụng hắc long, lại còn đem hắc long nghịch lân trực tiếp luyện hóa, hiện giờ hắc long ngay ở phía dưới, ai biết không gian cổ quái này lại có hắc long, không biết có phải là người cũ ko ?
Vũ Ca tiểu thư thân thể mềm mại bỗng chốc ngã xuống, Tiểu Khai còn một chút gan dạ sáng suốt, lớn tiếng ra lệnh: " Vô Tự Thiên Thư, bay lên, nhanh bay lên cao .!"
Vô Tự thiên thư phát ra ánh kim quang đẹp mắt, quả nhiên dùng tốc độ nhanh nhất bay lên trên, phía dưới, hắc long cũng lập tức chồm lên, từ trong nhược thủy lộ ra, rất nhanh đã lùi lên được mấy vạn thước trời cao, Hắc long hung hăng cắn một phát, Vô Tự Thiên Thư vẫn bay lên rốt cuộc né được, Hắc long cắn trượt rồi mất đà rơi vào trong nước, làm nổi vô số bọt nước.
Vài giọt nhược thủy theo đà của hắc long rơi ở bìa Vô Tự Thiên Thư. Nhất thời Vô Tự Thiên Thư toàn thân kịch liệt run rẩy, bìa sách phát ra tiếng " xuy xuy ", qua hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Lúc này, Vô Tự Thiên Thư đã lên tới rất cao trong hư không, mặt trên gió gào mãnh liệt, phía dưới bốn bể mây mù, nhìn từ trên xuống hắc long kia đã nhỏ như con giun. Nhưng nhược thủy vẫn bao la, che hết tầm nhìn, Tiểu Khai tuy rằng tạm thời thoát ly nguy hiểm, trong lòng lo lắng rồi lại đi lên cao: " Rốt cuộc biển nhược thủy này rộng lớn thế nào, tột cùng phải đi đâu mới có thể rời đi. "
Phía dưới đáng sợ hơn lại bắt đầu biến hóa.
Hắc long bỗng nhiên há miệng ra, thân thể dài hơn ngàn thước lập tức nổi lên mặt nước, sau đó há miệng, trừng mắt, phát ra tiếng như uống nước " Tí tách ", nhất thời Tiểu Khai cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hắc long không gian cư nhiên trong phút chốc sụp đổ hơn phân nửa, ngay cả ánh sáng đều biến mất, không còn thấy gì .
Loại cảnh tượng này, dung khoa học giải thích tên là: " Không gian sụp đổ hay hắc động hiệu ứng ", Tiểu Khai rõ rang biết, đây là hắc long đang cắn nuốt không gian.
Hắc long là do Sáng thế thần tạo ra, lấy nhật nguyện sơn xuyên vi thực, cùng thiên địa đồng thọ, nuốt vào không gian là Ma giới, tha không nuốt Nhân Gian Giới, mơ ước cắn nuốt tiên giới, có thể nói, toàn bộ tam giới đều là bởi vì thiên phú hắc long độc đáo biến thành hợp chất phức tạp mà ra. Có thể thấy được loại thiên phú này khủng bố thế nào, giờ phút này hắc long cắn nuốt không gian, hiển nhiên chỉ có một mục đích: " Đem không gian toàn bộ nuốt vào, làm cho Tiểu Khai hết đường chạy. "
Tiểu Khai lại càng vội vã ra lệnh cho Vô Tự Thiên Thư bay lên cao hơn nữa, rời xa rồi lại rời xa.
Nơi này lại là Sát thần không gian của Diệt chi ma thần, cũng không như bên thế giới ngoài. Vô Tự Thiên Thư bay lên, Hắc long cắn nuốt càng lúc càng nhanh, giống như hút nước, Tiểu Khai đứng ở trên Vô Tự thiên thư, tuy rằng vẻ mặt trấn định, nhưng lòng đã bắt đầu trầm xuống.
Giờ phút này, trong thiên địa đã không còn ánh sáng, tất cả không gian đều bị hắc long nuốt vào, khoảng cách hắn và hắc long đã xa cách vạn dặm, giờ phút này cũng có thể thấy được hắc long kia đang mở miệng khổng lồ ra hút. Hiển nhiên khoảng cách ngay cả vạn thước cũng không đến.
" Hôm nay …. Chỉ sợ thật sự ta phải mất mạng trong này. " Tiểu Khai bỗng có ý niệm này nổi lên.
Tâm hắn chết ,nhưng tâm Vô Tự Thiên Thư chưa chết, Kim quang bỗng sáng lên, phá tan hắc ám, gian nan hướng lên trên phóng đi. Tiểu Khai âm thầm chắt lưỡi, nguyên lai Vô Tự Thiên Thư dùng kim quang mở thêm không gian, để đối kháng với hắc long cắn nuốt.
Hắc long cắn nuốt vốn là thiên phú, Vô Tự thiên thư lại nghịch thiên mà đi, nhất thời giảm tốc độ, trong phút chốc, Tiểu Khai cảm thấy Hắc long kia rất gần, giống như ngay cả long lân lòe lòe từng cái cũng thấy được.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? …. Một giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống.
" Ngao ô ! " Hắc long lại phát ra tiếng rít gào, rốt cuộc phát động một kích trí mạng, miệng áp sát Vô Tự Thiên Thư rồi cố sức hút vào, Vô Tự Thiên Thư toàn thân đều run rẩy đứng lên, giống như động đát, kịch liệt kim quang liều mạng phóng ra ngoài. Vẫn như cũ không ngăn được hắc long cắn nuốt, mắt thấy một luồng khí mãnh liệt lôi kéo Vô Tự Thiên thư cùng với hai người trên bề mặt hút vào.
Nhìn qua, giống như không còn cơ hội.
Vô Tự Thiên Thư bỗng nhiên phát ra một tiếng sắc nhọn cùng tiếng huýt gió, tham âm này giống như kim chúc xẹt qua thủy tinh, làm cho người ta sởn gai ốc, cùng lúc đó, quay ngược lại 90 độ, trực tiếp đem Tiểu Khai cùng Vũ Ca Tiểu Thư hất ra ngoài. Sau đó, quyển sách trống rỗng dựng đứng trên không trung, chống đỡ hấp lực cường đại của Hắc Long. Đón gió mở rat rang sách, bị cuồng phong thổi trúng, gian nan lật ra một trang.
Trang thứ nhất, trang thứ hai, rồi trang thứ ba !
Đệ tam trang im bặt chỉ có một dòng chữ vàng lợt " Diệt Thế Chi Môn " Kim quang lưu chuyển, giống như ở trong phút chốc hư không mở ra một cái cửa, nhất thời phun ra hết chỗ đồ vật.
Tiểu Khai đang đứng trên không, nhìn rõ ràng là Trấn nguyên chân nhân, mạt trượt chân nhân, bế quan chân nhân, cùng với bác học chân nhân. Thực lực bốn vị chân nhân, ở trước mắt có thểm xem cực kì bé nhỏ như con kiến, lại là bốn người này vừa ra, hắc long nhất thời phát ra một tiếng kinh thiên động địa thảm thiết, sau đó ….
Xoát ! Phảng phất như có một bàn tay khổng lồ vô hình theo hư không hé ra đại mạc, đem tất cả đều che dấu hiện ra. Nhìn lại, Nhược thủy đã không còn, hắc long cũng không, mà ngay cả kim quang lòe lòe của Vô Tự Thiên Thư cũng không. Giống như vừa rồi hết thảy là một giấc mộng, hiện giờ chợt tỉnh dậy, chứng kiến trước mắt, trừ Vũ Ca tiểu thư đang dựa vào người, bốn vị chân nhân trước mắt, vừa rồi hết thảy biến mất sạch sẽ!
Tiểu Khai âm thầm vận công, di lạc thần lực còn lại, hắn sờ trên ngực, Sáng thế bảo bình vẫn còn, vô tự thiên thư ở đây, sờ sang tai, Định thiên côn vẫn như cũ, hết thảy còn nguyên không chút biến hóa. Hắn lại nhìn sang cánh tay mình, sạch sẽ không còn vết máu.
Vũ Ca tiểu thư tóc dài buộc sau ót, ngay cả nửa điểm tán loạn cũng không có, làm sao như là mới trải qua tai nạn ?
Tiểu Khai đặt mông ngã ngồi xuống, thở dài một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân khí lực đều không có, cảm thấy không bao giờ muốn nhúc nhích nữa.
" Nguyên lai …. Nguyên lai vừa mới đây đều là ảo giác….. "
Tiểu Khai trong lòng có điểm xấu hổ: " Ảo cảnh như vậy mà ta còn bị mắc mưu, ta thực là phế … Bất quá ảo cảnh thật đúng là rất " thật a " "
Hắn không biết, tất cả những gì mà hắn trải qua, hết thảy đều là thật, lại bởi vì Vô Tự thiên thư cuối cùng hành động, bảo vệ tính mạng hắn.
Hết thảy này, cũng còn phải theo đặc thù của Sát Thần không gian.