DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tận Thần Công
Chương 67: Cưỡi Huyền Ưng, xông vào từ đường!

Nghe Hồng Phi kể, Dương Thạc nhíu mày hỏi:

- Cái gì? Lục ca bị trình phu nhân trách phạt, quỳ trong từ đường dòng họ?

Lục ca Dương Thành vì sao bị Trình phu nhân trách phạt, Dương Thạc biết rõ nguyên nhân hơn ai hết.

Trấn Quốc Công phủ có quy tắc nghiêm ngặt, vốn lấy thiên phú của Dương Thạc là không có tư cách vào tầng hai Tàng Thư Các trong gia tộc, lựa chọn một bộ võ kỹ công pháp cao giai để tu luyện. Nhưng trước khi Dương Thạc so đấu với Dương Tử Hi, Dương Thành đã lấy trong Tàng Thư Các của gia tộc bộ võ kỹ Huyền Ưng tam kihcs cho Dương Thạc tu luyện, khiến hắn tăng nhanh thực lực, dễ dàng đi vào đỉnh tôi thể, cuối cùng dựa vào bí pháp đốt cháy chân khí trọng thương Dương Tử Hi.

Có thể nói Dương Thạc được như hôm nay toàn nhờ lục ca Dương Thành ban cho.

Nếu không có bộ Huyền Ưng tam kích của Dương Thành thì dù Dương Thạc miễn cưỡng trong vòng ba ngày đi vào đỉnh tôi thể nhưng đối mặt Dương Tử Hi không có nửa phần thắng.

Tuy nhiên, Dương Thành lấy võ kỹ trung giai trong Tàng Thư Cács của gia tộc đưa cho Dương Thạc tu luyện là đã xúc phạm gia quy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Bởi vì vậy Trình phu nhân mới phạt Dương Thành quỳ trong từ đường dòng họ ăn năn.

- Cách ngày ta bị thương Dương Tử Hi đã qua sáu ngày.

- Chắc lục ca quỳ ở từ đường dòng họ sáu ngày rồi.

Nghĩ tới đây sắc mặt của Dương Thạc âm trầm.

Nếu sáu ngày không ăn cơm uống nước, dù là đàn ông làm bằng sắt cũng chưa chắc chịu được. Dù lúc trước Dương Thạc và Huyền Ưng Huyết Phi cùng nhau tiềm tu thường hơn mười ngày không ăn cơm, nhưng một người một ưng dù gì có Huyết Tinh Thạch Nhũ tùy thời bổ sung khí huyết, tu luyện có lâu hơn cũng không thành vấn đề.

Lục ca Dương Thạc căn bản không có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ, quỳ trong từ đường dòng họ sáu ngày, dù không nguy hiểm tính mạng thì e rằng thân thể suy sụp.

Lòng Dương Thạc tràn ngập tức giận:

- Hay cho Trình phu nhân, không dám ngay mặt đối phó ta thì giận chó đánh mèo lục ca sao?

Rất rõ ràng, lục ca Dương Thành thay Dương Thạc chịu khổ, hắn không thể thờ ơ được.

Dương Thạc lập tức quyết định:

- Bây giờ trở về Trấn Quốc Công phủ, mang lục ca ra khỏi từ đường dòng họ. Nếu Trình phu nhân khiến người ngăn cản thì... Ai cản đường liền giết ai!

….. …. …. …. …..

Mặt trời lặn xuống núi, sắc trời nhanh chóng tối sầm. Lúc này đã là đầu thu, đêm lạnh lẽo, tiếng côn trùng, ếch kêu không dứt.

Trong Trấn Quốc Công phủ đèn đuốc sáng trưng, vào lúc này trên đến thiếu gia, tiểu thư, hạ đến thị nữ, gia nô đều chưa đi ngủ. Toàn Trấn Quốc Công phủ thỉnh thoảng vang tiếng người, khá náo nhiệt.

Chỉ có một nơi yên tĩnh, đó là từ đường dòng họ của Dương gia.

Từ đường dòng họ của Dương gia là một điện phu không lớn không nhỏ, bên trong thờ phụng liệt tổ liệt tông của Dương gia, bình thường có bốn gia nô khoảng ba mươi tuổi, thực lực sơ giai luyện khí trông coi. Đó là ban ngày, bình thường không ai dám tới gần đây ồn ào, tới buổi tối thì bên này càng thêm yên tĩnh.

Bốn gã gia nô trông coi từ đường dòng họ của Dương gia dù đứng thẳng tắp nhưng mặt hơi buồn ngủ.

- Lục thiếu gia ở trong từ đường dòng họ đã sáu ngày sáu đêm đúng không?

- Hình như là lục thiếu gia cầm võ kỹ trung giai trong Tàng Thư Các giao cho Dương Thạc thiếu gia tu luyện, xúc phạm gia quy. Không đợi phu nhân lên tiếng trách phạt, hắn liền chủ động lại đây quỳ. Nếu phu nhân không cho đứng lên thì sợ là hắn sẽ còn tiếp tục quỳ trong từ đường dòng họ. Dù lục thiếu gia là cảnh giới đỉnh luyện khí nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ bị suy sụp.

- Hừ! Lần này Dương Thạc trọng thương nhị thiếu gia, phu nhân tức giận nhưng không tiện trút lên người Dương Thạc, giận chó đánh mèo lục thiếu gia cũng là bình thường. Chỉ trách lục thiếu gia gặp phải Dương Thạc.

Bốn gã gia nô cố nén buồn ngủ, nhỏ giọng tán gẫu.

Nội dung cuộc trò chuyện là Dương Thành hiện đang quỳ trong từ đường dòng họ.

Bốn gã gia nô đang nói chuyện thì bỗng trên trời vang tiếng ưng kêu:

- Gru! Gru! Gru!

- A? Cái gì vậy?

- Hình như là ác điểu loại ưng, là con ưng nào dám bay tới bên trên Trấn Quốc Công phủ? Không lẽ không sợ cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ bắn chết sao?

Bốn gã gia nô cùng lúc nhìn lên trời, mơ hồ thấy trong bầu trời đêm màu xanh đen có một ác điểu loài ưng to lớn.

- Hay cho súc sinh, dám đến Trấn Quốc Công phủ?

Ác điểu bay tới gần, bỗng có vài tiếng vèo vèo khe khẽ. Mấy thị vệ của Dương phủ nhảy lên nóc, kéo cung, định bắn ác điểu xuống.

Chính lúc này, trên người ác điểu vang thanh âm lạnh băng.

- Ta là thiếu gia thứ tử của Trấn Quốc Công phủ, Dương Thạc, Huyền Ưng này là sủng thú của ta. Các ngươi là thị vệ của Dương phủ, là gia nô của Dương gia, không lẽ muốn bắn chết sủng thú của Dương Thạc sao?

Thanh âm vang dội, trong phút chốc rơi vào tai đám thị vệ.

- Cái gì? Huyền Ưng này là sủng thú của Dương Thạc thiếu gia?

- Hình như lưng con Huyền Ưng có người, là Dương Thạc thiếu gia!

Thị vệ Dương phủ nghe thanh âm, sau đó thấy trên lưng ác điểu có một thiếu niên ngồi ngay ngắn, đúng là Dương Thạc. Bên cạnh Dương Thạc có hai tiểu nha đầu mười bốn, lăm tuổi, là Hồng Phi và Lục Thúy.

- Thật sự là Dương Thạc thiếu gia? Huyền Ưng là sủng thú của hắn? Sao có thể, Dương Thạc thiếu gia thế nhưng có Huyền Ưng đẳng cấp luyện khí làm sủng thú?

Dương Thạc ở trên không trung hét to vang hơn một nửa Trấn Quốc Công phủ. Giờ phút này, trong Trấn Quốc Công phủ, vô số người ngẩng đầu nhìn và Huyền Ưng Huyết Phi trên trời. Họ cảm ứng uy thế có thể so với cường giả luyện khí phát ra từ người Huyền Ưng Huyết Phi, người trong Trấn Quốc Công phủ làm vẻ mặt kinh ngạc.

Trong Ninh Lan Uyển, hai nha đầu mười bốn, lăm tuổi mặc đồ màu lam, tím vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Thạc, Huyền Ưng Huyết Phi bay bên trên Trấn Quốc Công phủ.

- Ủa? Hình như Dương Thạc thiếu gia cưỡi con Huyền Ưng bay tới từ đường dòng họ.

- Mau, đi bẩm báo phu nhân!

Hai tiểu nha đầu thấy Dương Thạc cưới Huyền Ưng lao hướng từ đường dòng họ của Dương gia thì giật mình vội đi báo cho Trình phu nhân.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lúc này Huyền Ưng Huyết Phi đã bay tới trước từ đường dòng họ.

Huyền Ưng Huyết Phi bềnh bồng trên cao mười trượng, Dương Thạc nhảy xuống, bùm một tiếng đáp xuống sân trống dưới từ đường dòng họ. Dương Thạc nhìn chằm chằm con đường đằng trước có từ đường dòng họ, sải bước đi tới.

- Dương Thạc thiếu gia?

- Thiếu gia, từ đường dòng họ là trọng địa của Dương gia, nếu không có chuyện gì thì xin Dương Thạc thiếu gia hãy dừng bước.

Thấy Dương Thạc chạy nhanh tới, bốn gã gia nô thủ hộ từ đường dòng họ liếc nhau, hai người đứng đằng trước duỗi tay ra muốn ngăn Dương Thạc đi tới.

Dương Thạc không thèm nhìn hai tên gia nô, sắc mặt âm trầm nói:

- A? Các ngươi muốn ngăn cản ta sao?

- Trọng địa của Dương gia thì sao? Ta là thứ tử Trấn Quốc Công phủ, trên người có huyết mạch của Dương gia, chẳng lẽ ta không được vào từ đường Dương gia? Gia nô các ngươi muốn ngăn cản bổn thiếu gia, không cho bổn thiếu gia bái tế liệt tổ liệt tông của Dương gia sao?

Dương Thạc lạnh lùng nói:

- Tránh ra cho ta!

Đọc truyện chữ Full