DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Lại Kim Tiên
Chương 64: Cầm tặc Cầm Vương

Lâm Phong nói, "Gần đây có rất nhiều quân lính và những người mạo hiểm đến Khố Khắc Sâm Đạt. Họ đều tỏ ra rất bí hiểm, hình như là đang tìm kiếm một vật gì đó rất quan trọng. Khố Khắc Sâm Đạt chỉ là một nơi rất nhỏ bé, trong chốc lát lại có nhiều quân lính và những người mạo hiểm đến như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện gì xảy ra. Ngươi có nghe thấy tin tức gì không?"

Nữ pháp sư suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nói lớn, "A, ta nghĩ ra rồi, ta nghe bọn Thản Ba Nhĩ nói gần đây có rất nhiều quân lính đi tìm kiếm một tấm bản đồ quý đang được cất giấu. Ao Đặc Mạn nói hình như đang ở trong tay của một con rồng trắng trên núi Hi Cần Ba Tư, rất nhiều các đội quân đang tìm mọi cách giết con rồng đó đấy!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Người phụ nữ trẻ có chút gì đó rất hứng khởi, chốc chốc lại nhìn trộm Lâm Phong một cái. Cô sớm đã biết được rằng con người có cái miệng nói ra những câu còn ngọt hơn mật đó đã biết được rằng vị lãnh đạo đại nhân này chính là một người chuyên giết rồng.

"Chính mình còn chưa từng nhìn thấy con rồng lớn trong truyền thuyết có hình dáng như thế nào, con rồng đã bị chết lại có đến hơn ba cái đầu. Nghe Ao Đặc Mạn nói con rồng trên núi Hi Cần Ba Tư chiếm giữ một số tài sản rất lớn, hơn nữa lại còn cất giấu một tấm bản đồ quý nữa. Vị lãnh chủ đại nhân này đã yêu rồng đến như thế, vậy thì đáng lẽ ra ông ta cũng không nên bỏ qua con rồng trắng này chứ?Đến lúc đó chính mình sẽ có thể đi cùng chàng trai kia đi xem con rồng trong truyền thuyết đó nó có hình dạng như thế nào, thật là rất mong đến lúc đó."

Nữ pháp sư trong lòng thầm nghĩ vậy.

"Rồng trắng ư?" Lâm Phong nghe thấy vậy lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú. Chính chàng còn không nghĩ được rằng trên ngọn núi Hi Cần Ba Tư còn có một con rồng trắng nữa.

"Nghe Gia Đức Tây nói, hình như Long Hoàng không ưa gì mình!" Lâm Phong thầm nghĩ. Chiếc bản đồ quý được ẩn giấu đó rốt cuộc có hình dạng như thế nào mà khiến cho đám binh lính có cả gan giết rồng nữa, bỗng nhiên tính tò mò trong chàng lại nổi lên.

Buổi chiều, gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi.

Mặt trời biến mất lâu ngày nay cũng đã mọc lên, trong thị trấn lại náo nhiệt hẳn lên. Số tuyết bị tích lại trên đường cũng đã được quét dọn sạch sẽ, các của hàng liên tiếp được bày ra bán như những ngọn măng non mọc lên sau trời mưa. Những ông chủ nhỏ của các cửa hàng ven đường cũng đang cao giọng rao hàng, cố gắng giới thiệu hàng của mình để khách hàng lại mua.

Lâm Phong dẫn đầu vài tên lính thân cận không ra làm sao cả lảo đảo bước trên đường, nhìn xung quanh với con mắt hứng khởi. Khố Khắc Sâm Đạt bây giờ đã náo nhiệt hơn rất nhiều so với lúc chàng mới đến. Không biết là chủ động hay là do dân số của thị trấn tăng lên nhanh chóng mà khiến cho thương nghiệp của thị trấn ngày càng phồn vinh thịnh vượng. Bất kể là quý tộc hay là dân thường, chỉ cần không cảm thấy buồn rầu vì tìm cách kiếm sống thì chắc chắn sẽ phải tiêu phí.

Khố Khắc Sâm Đạt có ba con đường chính, con đường ở giữa và con đường phía Tây là khu có trật tự trị an nghiêm khắc. Nếu như những du khách ham chơi vô lại dám trêu ghẹo con gái nhà lành ở trên hai con phố này vậy thì chúc mừng anh, anh chắc chắn sẽ bị chịu ba năm liền cải tạo rất khổ cực. Vậy mà, vừa nãy lại có hai tên không biết tốt xấu gì đã bị quân lính mạnh mẽ như hổ như sói lôi đi.

Con phố phía Đông là náo nhiệt nhất, ở đây không cấm đoán bất cứ điều gì cả. Đây chính là thiên đường của quân lính và những người mạo hiểm, chỗ náo nhiệt nhất chính là công hội của bọn quân lính. Bất luận là những tên binh lính có nhiều kinh nghiệm hay là những người mạo hiểm vừa mới hành tẩu giang hồ, khi không có việc gì thì đều tụ tập lại nơi này để nghe những tin tức làm người ta cảm thấy thú vị nhất.

Phòng lớn là nơi chuyên phục vụ bọn quân lính và những người mạo hiểm. Tất cả những người mạo hiểm và bọn binh lính đều muốn có vài hũ rượu ngon, vài đĩa rau nhỏ, rồi lớn tiếng bàn bạc về những vấn đề quan trọng. Thỉnh thoảng lại để ý đến những người đồng hành đi vào hoặc đi ra khỏi cửa, thỉnh thoảng lại thêm vào vài tiếng trêu ghẹo các cô hầu bàn rồi cười lên những âm thanh thô lỗ.

Trong tay Lâm Phong cầm một chiếc quạt cốt thép, cùng với các quân lính thân cận hùng hổ bước vào công hội của bọn binh lính. Đưa mắt nhìn xung quanh một lát, rồi vui vẻ bước vào ngồi xuống một chiếc bàn trống phía trong góc, chọn lấy vài bình nước hoa quả và rượu ngon. Những quân lính thân cận đứng một bên đang nói những chuyện gì không rõ nhưng chỉ nghe một lúc thôi Lâm Phong đã cảm thấy vô cùng hứng thú, một nhóm những người già cũng nhập vào đó. Vấn đề đang bàn bạc không ngoài những điểm cuốn hút ở phần eo rồi phần mông của các cô hầu bàn, thà để thời gian đi quan sát các bà vợ lớn nhỏ của mình còn hơn là ở đây nói những chuyện tục tằn thô lỗ như vậy.

Sau một hồi bàn luận các vấn đề đó, một người lính khoảng hơn ba mươi tuổi với dáng vẻ to lớn và trông cũng sáng sủa bước ra từ hậu đường. Hắn vừa đi vừa trách móc cái gì đó, đó chính là một người đàn ông tên Bác Lạp Đốn, là một người lính. Mắt Lâm Phong lập tức sáng lên, đợi cho người lính đó đi ra rồi mới ra hiệu bằng mắt cho vài tên lính thân cận của mình đi theo ra ngoài.

Lâm Phong đợi một hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng lên khỏi bàn, đặt xuống đó một đồng tiền vàng, quay người rời khỏi công hội, tai vẫn còn nghe thấy tiếng bàn luận rất nhỏ của vài tên binh lính kia. Tên lính A nói, "Tôi thấy tên tiểu tử này mười thì có đến tám chín phần là con nhà quý tộc nào đó, chẳng qua là bên cạnh hắn còn có người bảo vệ nếu không chúng ta chả kiếm được cái gì đó trên người hắn à?"

Tên lính B nói, "Tôi làm rồi, mẹ nó chứ, một tháng không có nhiệm vụ gì cả, ông bà già ở nhà nghèo sắp chết rồi đây. Ta thấy tên tiểu tử này trên người có mang theo một số viên đá quý chắc cũng giá trị không ít tiền, cướp lấy rồi mấy anh em ta cao chạy xa bay. Sau này sẽ không bao giờ trở lại nơi nghèo khổ này nữa!"

Tên lính C nói, "Muốn chết sao? Các người đúng là một lũ ngốc, ta nói cho các ngươi biết một bí mật..."

Lâm Phong bước nhanh hơn rồi rẽ vào một ngõ nhỏ. Nhìn xung quanh một lúc, nhanh chóng trốn vào trong một ngôi nhà tứ hợp. Sau đó rẽ trái rẽ phải thêm một lúc nữa đã đến hậu viện "Dạ Bất Quy", ngẩng đầu lên nhìn một lúc, xoè quạt ra rồi bước thẳng vào bên trong.

Trước mặt là một mụ già với khuôn mặt bôi một lớp phấn hồng rất dày. Mụ nói với giọng đon đả, "Ôi chào! Vị công tử gia này, tiểu điếm chúng tôi chỉ mở cửa ban đêm, mời ngài đến tối quay lại."

Lâm Phong tung quạt lên một cái rồi bay thẳng lên tầng hai. Ngẩng đầu nhìn một lát rồi chỉ vào một tên đang chuẩn bị chuồn đi, rồi nhân tiện cũng thăm dò một chút rốt cuộc trong kĩ viện này có điều gì kì lạ đây. Tại sao lại có thể khiến cho một người đàn ông chịu bỏ tiền vào nơi này?

Tiền bối chính là lão Sở Nam, lão đã tu luyện được vài chục năm rồi. Sau khi đến thế giới này, do nguyên nhân trên cơ thể nên lão vẫn không thể trở thành một người đàn ông đích thực được. Lần đầu tiên đi vào lầu xanh, Lâm Phong thấy vô cùng tò mò, sau khi đã lên tầng hai, nhìn xung quanh một lát, nhân tiện chọn lấy vài cô rồi sau đó mới lên tiếp tầng ba.

Khắc Lạp Đạo Phu kể từ sau khi Bác Lạp Đốn không còn phong độ gì đi mất thì cũng luôn luôn tỏ ra không yên. Lúc nào cũng thầm cảm thấy ở đâu hình như cũng có cái gì đó không ổn, để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi. Ông ta lại phân tích kĩ càng từ đầu đến cuối cả kế hoạch một lần nữa, cho đến khi cảm thấy không còn chỗ sơ hở nào nữa thì mới yên tâm.

Tuy nhiên, khi ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy hai cô gái đẹp đang bị trói chặt vào giường, miệng bị nhét một miếng vải trắng, trong lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì bỗng nhiên lại loạn lên. Tấm lòng của lãnh chủ đại nhân Khố Khắc Sâm Đạt ông ta không hề lạ gì, dựa vào mức độ dã man mà tên tiểu tử đó đối xử với nô bộc. Nếu như bị bắt được sẽ có một hậu quả như thế nào thì hắn cũng đã rõ.

Song, chính hắn cũng không phải là chiếc đèn tiết kiệm dầu. Trong khi chấp hành kế hoạch lần này thì cũng đã phải chuẩn bị rất đầy đủ rồi, nhưng không biết tại sao, Khắc Lạp Đạo Phu lại cảm thấy hình như mình sắp xảy ra chuyện gì, trong lòng lại càng cảm thấy không yên.

Ông ta đi đi lại lại trong đó, Khắc Lạp Đạo Phu cắn răng rồi nói thầm, "Không được, phải nhanh chóng đưa hai cô gái này đi. Khổ cực và bạo loạn đã gây nên sự chú ý của tên tiểu tử này, mặc dù tạm thời hắn vẫn chưa đánh hơi được đến nơi này, nhưng ta cũng phải chuẩn bị cho kĩ mới được. Chỉ tiếc là phải mang hai cô gái này đi tặng Công Tước đại nhân, nếu không thì, he he..."

Bỗng nhiên, Khắc Lạp Đạo Phu phát hiện thấy cô gái đẹp mà vốn mặt không có sắc gì nữa lại đang đứng phía sau ông ta nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ rất sung sướng. Để lộ ra bản năng của mình, Khắc Lạp Đạo Phu trong lòng cảm thấy lo lắng, vội vàng quay người nhìn ra chỗ khác, bỗng nhiên phát hiện ra cửa đã mở từ lúc nào. Một chút động tĩnh mà chính mình cũng không thể phát hiện ra.

Điều làm cho Khắc Lạp Đạo phu kinh hãi hơn đó là, một bóng người mà ông ta rất quen thuộc đang đứng bên ngoài cửa, sau đó liền nhận thức ra ngay. Khắc Lạp Đạo Phu buông ra một câu, "Ôi, trời ơi, làm sao ngươi có thể tìm đến nơi này?"

Lâm Phong cười ha hả rồi sải bước đi vào trong. Chàng không một chút khách sáo mà ngồi ngay vào chỗ lẽ ra là chỗ ngồi của Khắc Lạp Đạo Phu, đưa mắt nhìn vào khuôn mắt rất khó coi của Khắc Lạp Đạo Phu, rồi nói, "Khắc Lạp Đạo Phu tiên sinh thân mến của tôi, vậy thì bây giờ có phải là ông nên cho tôi một sự giải thích hợp lí không?" Chàng quay đầu nhìn vào hai cô thiếu nữ đang bị trói chặt kia, đôi lông mày lưỡi mác bỗng dương lên.

Khuôn mặt của Khắc Lạp Đạo Phu trắng bợt ra, khắp người đều đang run rẩy không nói được câu gì. Những biểu hiện trên mặt cũng đang thay đổi liên tục, hình như là đang phân vân liệu có nên im miệng không.

Lâm Phong xoè quạt ra rồi nói, "Lão già Ca Lạp Kì đó đúng là rất có mắt, đã thu được một đồ đệ tốt như ngươi. Sau này bản công tử ta nhất định sẽ mời ông ta uống rượu. À đúng rồi, ta mạo muội hỏi một chút, Khắc Lạp Đạo Phu tiên sinh đã làm thế nào để có quan hệ được với lão già Ca Lạp Kì đó, và làm thế nào để hắn thu nạp ông làm đồ đệ nữa? Tốt nhất là ông không nên hành động sơ xuất mọi việc đều phải cẩn thận."

Khắc Lạp Đạo Phu này chính là một trong ba học đồ của lão già đó mà chàng đã gặp hôm qua. Ngoài ý muốn, đây đúng là một việc ngoài ý muốn, bản lĩnh của mấy tên này đúng là không nhỏ chút nào. Không những đã trốn thoát được sự lùng bắt của đội quận thân cận Thép Huyết, mà còn trà trộn vào trong phủ của chàng. Ngay cả chàng thần thông quảng đại như vậy cũng phải thừa nhận nhóm người này đúng là cũng có bản lĩnh.

Khắc Lạp Đạo Phu bỗng thay đổi dòng suy nghĩ, trong đầu đang tìm cách đối phó, ông ta đúng thật là không thể nghĩ rằng Lâm Phong lại có thể tìm đến nơi này. Việc Lâm Phong đến đây đã làm rối loạn dòng suy nghĩ của ông ta, đến nỗi mà cái đầu tỉnh táo nhất của ông ta cũng đã bị loạn cả lên. Ý nghĩ xấu xa trong đầu cũng đang hiện lên, cũng không còn kịp tính toán đến hậu quả và khả năng thành công nữa, hắn lặng lẽ lôi ra một cây pháp trượng, tung ra một thứ ma pháp với tốc độ nhanh nhất.

"Đúng là cái thứ không biết sống chết thế nào!" Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng, vung cây quạt cốt thép trong tay lên. Mấy quả cầu lửa mạnh cấp năm đang tiến đến mặt Khắc Lạp Đạo Phu, vung tay lên rồi đánh bật Khắc Lạp Đạo Phu ra xa. Vừa xoè quạt cốt thép ra, đã cắt bỏ chiếc dây thừng trên người của cô thiếu nữ, cho đến khi Lâm Đại mang theo năm tên quân lính đến và vây lấy xung quanh, lúc này mới gọi vài tên thân binh đến đưa Khắc Lạp Đạo Phu về phủ.

Cùng lúc này, Khải Lực Tây cũng dẫn theo một nghìn chiến sĩ hùng mạnh là thủ hạ của mình cùng với một nghìn chiến sĩ dưới sự dẫn dắt của Ca Lí Tây, bao vây bên ngoài thị trấn với hơn năm trăm đoàn người ngựa. Một mệnh lệnh được hạ xuống, một trận chiến ngang tài ngang sức nhanh chóng được bắt đầu, với ưu thế có được hàng chục ma pháp sư cao cấp, đoàn binh lính dùng lửa vốn không có đường nào phản kháng lại cả.

Còn về một số nhân vật chính của hội buôn bán và vài người trong các đoàn binh lính dùng lửa, lại bị bắt bởi Lâm Xung dẫn đầu đoàn năm trăm người ngựa. Một đám người lai lịch không rõ ràng có ý định mua ngôi nhà bình thường đó vốn dĩ đang nấp trong cửa thị trấn sau khi được thông báo cho biết để chạy trốn thì đã bị đội quân hùng mạnh bắt giữ và áp tải về phủ của Lâm Phong.

Dưới sự chú ý của rất nhiều ánh mắt, Lãnh chủ đại nhân Khố Khắc Sâm Đạt lại một lần nữa tung ra những chiêu pháp mạnh như sấm sét, nhấn chìm toàn bộ những phần tử không tốt trong Khố Khắc Sâm Đạt. Đồng thời cũng có hai người bị hại ở đó làm chứng, chứng nhận là bọn thương hội và đoàn binh lính dùng lửa này hợp mưu bắt những mĩ nữ của dân tộc Tinh Linh và dân tôc Dực Phong. Người phụ trách Khắc Lạp Đạo Phu bị Lãnh chủ đại nhân bắt lôi ra ngoài hiện trường từ trong sào huyệt cũ "Dạ Bất Quy".

Lãnh chủ đại nhân lại một lần nữa tung ra các chưởng sát phá. Cũng trong chính buổi chiều hôm ấy, Lâm Phong cho bọn người dám xúc phạm đến chàng ta phải ra ngoài sân chịu cực hình. Năm trăm binh lính trong đội quân lính dùng lửa có ý định phản kháng lại, cũng đã bị giết sạch ngay tại đó.

Sau đó, Lãnh chủ đại nhân Khố Khắc Sâm Đạt ra lệnh truy nã tất cả bọn quân lính có ý đồ tạo phản. Đồng thời, hai con hạc rất to bay lên bầu trời từ trong phủ của lãnh chủ đại nhân Khố Khắc Sâm Đạt và bay về phía Đông Nam.

Đọc truyện chữ Full