DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Lại Kim Tiên
Chương 73: Thâm Uyên tộc loại

Sau khi Lâm Phong đến Thâm uyên thế giới, Lạc Nhật đế đô cũng ngầm dậy sóng, nguy cơ tiềm phục bốn bề.

Ái Đức Hoa bệ hạ cuối cùng cũng đạt được mộng tưởng của mình là có được bản đồ bảo tàng, nhưng tin tức lại không biết bằng cách nào lọt ra ngoài, những tiềm phục ở Khố Khắc Sâm Đạt lập tức chuyển mình hướng về phía đế đô hình thành một trận thế rất xấu

Vốn dĩ Ái Đức Hoa bệ hạ đối với tên tiểu tử Lâm gia này cũng không căm ghét lắm, thậm chí còn có chút cảm tình vì công lao hắn lập được lần này quả không nhỏ. Bệ hạ đương nhiên không hẹp lượng, kim khẩu nhất khai(mở miệng nói), thăng tước vị của Lâm Phong lên thêm 3 cấp.

Có điều sau khi nhận được mật báo, lập tức khiến y tức đến nhảy dựng lên, thóa mạ Lâm Phong như đồ chó chết.

Lâm Phong lần này chuyển họa về đông, thành công đá được quả bóng khó khăn đi, nhưng Ái Đức Hoa bệ hạ mặc dù không phải minh quân nhưng tuyệt không phải thằng ngu, làm gì không biết ai đem tin đồn truyền ra.

Chỉ là tên tiểu tử Lâm gia đó mới lập đại công, lại không có chứng cứ, bệ hạ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự mình biết, căn bản không thể bắt Lâm Phong dẫn về được.

Tốt xấu gì Lâm Phong cũng là bá tước trẻ nhất của đế quốc, không những vậy còn là nhất đẳng bá tước.

Chiếu theo pháp lệnh của Lạc Nhật đế quốc, Lâm gia là nhất đẳng(cấp 1, hàng đầu) đại quý tộc, con trai trực hệ của gia chủ Lâm gia từ khi sinh ra đã được phong tước vị nhất đẳng tử tước. Đến khi tròn 20 tuổi thì hoặc là gia nhập quân đội, hoặc là làm quan trong triều nếu như lập được đại công, tự nhiên sẽ luận công ban thưởng thăng quan tấn tước.

Bất quá tuyệt đại đa số con cái nhà quý tộc trước khi đến tuổi trưởng thành đều được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Dưới sự chống lưng của gia đình thì hoặc ra đường chòng ghẹo mĩ nữ hoặc ra cửa khi nam bá nữ v..v… toàn bộ quý tộc đều đi theo những trụy lạc đồi bại đó. Đằng này không học theo thói đó, Lâm Phong còn chưa thành niên đã bị Lâm lão gia tử đày đi vùng đất cằn cỗi để khẩn hoang, nhìn khắp đại lục cũng không thấy có chuyện tương tự.

Đừng nói đế đô ngầm dậy sóng, nguy cơ tiềm phục, Lâm lão gia tử nhận được mật báo, biết được tiểu tôn của mình đã tiến nhập vào Thâm uyên thế giới cũng chỉ nhíu mày một chút,không nói gì thêm, phân phó cho Lâm Hổ tăng cường giới bị, bắt lại tất cả những kẻ lai lịch không rõ ràng tiềm nhập đế đô đem chặt làm hai nửa.

Lão gia tử vốn cũng đã biết tiểu tôn tử của mình đã từng đến Hỏa Diễm Sâm Lâm, lại còn chém được một đầu Xích Diễm Yêu Vương thượng vị cấp 9 bởi vậy mà không có một chút lo lắng.

Còn Lâm Hổ, bởi vì đã diệt được không ít gián điệp nước ngoài thêm lên thành tích của mình một dấu ấn, y vô cùng vinh hạnh được đi trên tiêu kim diêu lớn nhất đế đô khiến cho bạn bè thân thiết của y cũng được hưởng không ít phong quang.

Không hay biết đại lục vì bản đồ bảo tàng mà dậy sóng, Lâm Phong và đám đồng hành lúc này đang đứng trước một khu rừng nguyên thủy, không biết phải đi theo hướng nào thì tốt.

Cửa ra Thâm Uyên thế giới nằm ở nơi sơn cùng thủy tận, sau đi khỏi đường núi thì bị rừng rậm bao pgủ bốn bề, độc chướng mịt mù, xà trùng vô số, bầu trời mờ mịt tối tăm, khiến người không thể chịu nổi.

Không khí vừa ẩm thấp lại nặng mùi lưu huỳnh, ánh dương quang mờ mờ chiếu xuống từ bầu trời màu tro xám, hữu khí vô lực như bà cụ ở tuổi xế chiều

Hoàn cảnh hiện giờ tệ hơn ở Lạc Nhật Chiểu Trạch rất nhiều khiến cho họ cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Lâm Phong đến thế giới này được 1 năm, mặc dù trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nhưng trong lòng vẫn không xóa đi ký ức về cuộc sống khổ cực trước đây, chỉ là vào lúc này không kìm được mà hoài niệm về bầu trời xanh trên Thản Tang đại lục.

Hiện tại hắn đã chuyển qua tiên thiên thai hấp, nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái. Không phải hít thở thứ không khí nặng mùi lưu huỳnh đó mặt khác cũng không đến nỗi ngột ngạt mà chết.

Gió rít!

Sói hú!

Chiến sĩ gào thét!

Nhìn trong khu rừng hối hả chạy ra một quần áo rách nát, ăn mày không ra ăn mày, chiến sĩ không ra chiến sĩ, nhìn đám người hoang dã này có điểm giống cường đạo hơn, Lâm Phong ngẩn ra nhìn đến nửa ngày, quay ra hỏi Tạp Lạp Kì:

- Thâm uyên thế giới làm thế nào lại có động vật bốn chân cùng với cuồng chiến sĩ, chẳng lẽ cuồng chiến sĩ nhất tộc là chủng tộc tà ác bị lưu đày đến Thâm uyên thế giới?

Tạp Lạp Kì nói:

- Cuồng chiến sĩ tư duy đơn thuần, không phải là chủng tộc tà ác. Trong Chúng thần đại chiến, có một bộ phận liên quân bị bức đến Thâm Uyên thế giới, điều này không có gì là lạ cả. Bất quá Thâm uyên thế giới sản vật ít ỏi, không nghĩ được rằng cuồng chiến sĩ ở đây vẫn chưa tuyệt chủng.

Thụy Đức Lạp nói:

- Còn có Khải Tư Đặc sư hổ chiến sĩ và mãnh đại lực sĩ, không sai không sai, cả ải nhân cùng cự nhân cũng có, lại còn địa tinh và đọa lạc tinh linh nữa, nhìn bộ dạng bọn họ thì không phải cường đạo, các người có cảm giác trong khu rừng nay còn có một kẻ cực kì cường đại không?

Lâm Phong nói:

- Ngươi nói đúng, bên trong khu rừng này độc chướng mịt mù, xà trùng đầy rẫy, thông thường ở địa phương như thế này khẳng định phải có cường giả tồn tại, chỉ không biết trong mảnh rừng này là địa bàn của sơn đại vương nào, nghìn vạn đừng khiến ta thất vọng, Khố Khắc Sâm Đạt của chúng ta rất nghèo khó, siêu cấp ma thú thượng vị càng đông càng tốt, ta chào đón tất cả.

Tạp Lạp Kì đại sư chớp đôi mắt cá chết nói:

- Siêu cấp ma thú có bao nhiêu giết bấy nhiêu cũng tốt, đại lục mỗi ngày săn giết được vài ba đầu siêu cấp ma thú, nhưng chỉ có ngươi là lúc nào cũng nghĩ đến chất đầy xác ma thú siêu cấp ở Khố Khắc Sâm Đạt, bất quá Thâm uyên thế giới là thiên hạ của cự thú tiền sử, ta thấy ngươi cũng nên để tâm cẩn thận một chút thì tốt.

Thụy Đức Lạp nói:

- Hiện giờ nên làm gì, đám bia đỡ đạn này vây quanh chúng ta nhưng không tiến tới, cũng chẳng rút đi, bọn chúng muốn gì đây?

Lâm Phong đảo mắt nhìn đám Dã nhân bọn họ vây thành vòng tròn, đám Dã nhân do nhiều chủng tộc tạo thành này ước chừng có vài trăm người, đại đa số đều sử dụng lá cây để quấn quanh hông che giấu hạ thể, nhưng có một số dùng hai lá cây để che chắn trước ngực, tự nhiên đó là phụ nữ, điều này thực sự cực kì cổ quái.

Lâm Phong quay đầu hướng đến khuôn mặt lạnh lẽo của Ngải Lâm Uy Na nói:

- Nàng đã từng đến Thâm Uyên thế giới, có thể biết nơi này là nơi nào không?

Ngải Lâm Uy Na rất khó khăn lộ xuất biểu tình ngượng ngập, âm thanh khuôn sáo đáp:

- Ta không biết, sự tình đã trải qua 1 vạn năm, ta chỉ có chút ấn tượng với ngọn tháp Triêu Điểu Triêu Phượng (triêu = chầu(trời, vua…)), còn lại thì không thể nhớ ra gì khác.

Lâm Phong im bặt, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Mĩ nữ chiến thần này đột nhiên lại ngượng ngập, không lẽ thân thể ả sau khi bị cải tạo triệt để cũng đã nảy sinh tình yêu?

Hồ tư loạn tưởng (suy nghĩ linh tinh) một hồi, Lâm Phong tạm thời gạt bỏ dòng suy nghĩ, cẩn thận khảo sát đám Dã nhân đang kêu lên những âm thanh "chi chi" quái dị rồi cười nói nhỏ:

- Hiểu ra một chút, cái lũ này đang nói một loại ngôn ngữ tinh linh thượng cổ, Khải Tư Đặc thú nhân không tự mình có ngôn ngữ và chữ viết riêng, tại sao nhưng những gì chúng nói đích thực là tinh linh ngữ?

Lâm Phong mang danh là ngoại tịch tinh linh, tự nhiên có khả năng nghe được tinh linh ngữ.

Tạp Lạp Kì nói:

- Thời kì thượng cổ tinh linh ngữ là loại ngôn ngữ thông dụng nhất, ta cũng có thể nói được tinh linh ngữ, điều này không có gì lạ, trong số những dân tộc bị đày đến Thâm Uyên thế giới số lượng đa số là đọa lạc tinh linh, bởi vậy tinh linh ngữ có thể là ngôn ngữ hiện tại của thâm uyên đại lục.

Ngải Lâm Uy Na nhanh miệng vọt ra một câu:

- Ta cũng có thể nghe được!

Khiến mọi người không khỏi buồn cười.

Ở đây ngoại trừ Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều không nghe được tinh linh ngữ, còn Tạp Lạp Kì và 6 vị mĩ nữ chiến thần đều từ Chúng thần đại chiến sống đến nay, tự nhiên là có thể nghe được.

Thời đại thay đổi, lịch sử phát triển.

Sau 1 vạn năm, ngoại trừ tinh linh chỉ có một số ít người có khả năng nghe nói được thứ ngôn ngữ thông dụng của đại lục 1 vạn năm trước. Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều hai băng sương cự hạc cao ngạo này tuổi cộng lại cũng chưa đến hai tuổi >"<, có thể nói được chỉ có long ngữ thượng cổ cùng với ngôn ngữ thông dụng trên đại lục hiện giờ, ngoài ra không có ngôn ngữ thứ 3 nào khác.

Đám người ở đây nói chuyện, một hổ đầu(đầu hổ) đại hán xấu xí cao 3 mét tay cầm thanh đại đao rỉ sét, gân cổ lên hỏi:

- Các ngươi là người thế nào, vì sao muốn chạy vào địa bàn của đại vương chúng ta!

- Đại vương? Lâm Phong không nhịn được cười:

-Thực sự có sơn(núi) đại vương sao?

Tạp Lạp Kì cũng gật đầu đáp lại:

- Không xứng đáng với địa bàn của đám sinh vật thóai hóa, theo cái mồm to của tên này thì đại vương nhất định chính là kẻ cường đại đang ẩn náu trong cánh rừng này, nhưng không biết loại người thế nào!

Lâm Phong hướng tới gã Khải Tư Đặc thú nhân chiến sĩ nói:

- Bổn công tử từ trên trời giáng xuống, đại vương của các người là thứ gì, gọi hắn đến đây cho ta xem!

Tên thú nhân chiến sĩ đầu óc trì độn hướng tới nữ ải nhân ngắn ngủn xấu xí bên cạnh nói gì đó, nữ ải nhân đó liền tiến lên quát to:

- Các ngươi là thứ sinh vật ti tiện, mau mau báo danh ra, nếu không các ngươi chuẩn bị hứng chịu trận lôi đình của đại vương chúng ta đi là vừa.

Lâm Phong cực kỳ hứng thú đưa mắt đánh giá so sánh thân hình ả với cây đại phủ, thật khó tưởng tượng nổi ả ải nhân nhỏ bé này có thể mỗi tay cầm một chiếc búa nhẹ nhất cũng phải vài trăm cân.

Lâm Phong nói:

- Đại vương của các ngươi là thứ lợn chó nào, còn không lôi ra đây cho ta.

Tạp Lạp Kì và Thụy Đức Lạp cười ầm ĩ, Mã Lệ Kiều mím môi cười khúc khích.

Ải nữ nhân đại nộ, đột nhiên một trận âm thanh gầm rống giận dữ vang lên, hổ đầu thú nhân sắc mặt đại biến, gân cổ lên hét:

- Các chiến sĩ dũng cảm, cầm vũ khí của các ngươi lên, đem đám sinh vật ti tiện dám coi thường quyền uy của chủ nhân chém làm tám mảnh mang về cho đại vương luận công ban thưởng.

Một đám đông Dã nhân gào thét, lập tức tạo nên một tràng âm thanh tiếng kêu quái dị.

Lâm Phong đợi chờ kẻ sắp xuất hiện. Tên khốn ẩn náu trong Sâm Lâm này không ngờ lại là đại sơn vương, đám người ngựa hỗn tạp này cũng rất có khả năng là lâu la của hắn.

Căn cứ theo nhịp thở, kẻ có sức mạng cường đại này nếu không phải là một thần thú thì cũng tuyệt đối không yếu hơn so với Kha Đa La. Nếu ở Thản Tang đại lục nhất định được coi là cường đại mạnh nhất không ngờ lại ở thâm uyên thế giới này làm một tên trùm cường đạo, mẹ hắn không biết là loại gì, mặc dù là loại sinh vật thóai hóa bị đày xuống Thâm uyên thế giới nhưng dù sao cũng là tuyệt thế cường giả, sao lại không có chút tôn nghiêm nào như vậy được?

Lâm Phong vung tay hất bọn cường chiến sĩ đó văng xa hàng chục mét, tiếng hạc kêu sắc nhọn liền đó vang lên, Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều đồng thời biến lại hạc hình, há miệng phóng ra ma pháp băng hệ cấp 7 Thiên La Địa Võng biến đại bộ phận đám Dã nhân đó thành tượng băng.

Loại ma pháp này không cho sát thương lực gì, chỉ là làm đóng băng khiến mục tiêu bị công kích không thể di chuyển cử động, xuyên qua lớp băng có thể nhìn thấy rất rõ biểu tình sợ hãi cực điểm của đám Dã nhân đó.

Bọn còn lại đã hồn phi phách tán, dưới uy thế cường đại của Băng sương cự hạc, chúng không còn lại nửa điểm chiến ý, tức thì chim bay thú chạy khung cảnh chốc lát đã vắng lặng, vừa rối rít chạy vào trong rừng, vừa lén lút quay đầu nhìn lại.

Lâm Phong thuận tiện lướt sang bên cạnh, nhìn nữ ải nhân đang giơ búa chuẩn bị bổ hắn làm hai mảnh, nhíu mày nói:

- Ta không nghĩ đến viêc giết một sinh vật yếu đuối không sức lực như ngươi, hạ vũ khí xuống!

Ải nữ nhân cực kì kinh khủng nhìn Lâm Phong, thân thể gầy mòn không ngừng rung động, nghe thấy vậy lập tức mang hai chiếc búa nặng đến 300 cân ném xuống đất, kinh khiếp đáp:

- Đừng giết ta, ta… ta nguyện ý thành nô lệ của ngài, vĩnh viễn đi theo ngài.

Lâm Phong cau tít mày nói:

- Ải nhân là chiến sĩ dũng cảm nhất, dũng khí của ngươi biến đâu rồi, không lẽ ngươi không phải ải nhân?

Tạp Lạp Kì không thể tin nổi vào mắt mình tiến tới gần nhìn ải nhân nữ hài đó. Ải nhân nổi danh điên cuồng, chỉ có chiến sĩ ải nhân đổ máu đến chết chứ chưa bao giờ có chiến sĩ ải nhân đầu hàng. Nữ ải nhân sợ chết này khiến cho lão pháp sư cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.

Ải nữ nhân đỏ mặt, ngập ngừng nói:

- Ta…!

Đột nhiên, thốt khởi sinh biến. Nguyên bổn ải nữ nhân nét mặt kinh khủng không biết làm cách nào trong tay xuất hiện một thanh loan đảo chém thẳng vào hông Lâm Phong.

- Tiểu ải nhân giảo hoạt lắm.

Đọc truyện chữ Full