DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Lại Kim Tiên
Chương 100: Thâu tập ám sát

Trong mục trường bên hồ Bối La Tây Á, Thiểm tộc mục dân của bộ lạc Mặc Cáp đang tổ chức buổi ăn mừng cho cả tộc, hoan hô vị a man vĩ đại của bộ tộc, hoan hô những dũng sĩ dũng cảm, nhưng trong quân doanh ở phía bắc mục trường là mười vạn tộc nhân của hô lan bộ lạc đang bàng hoàng lo lắng không ai giúp đỡ.

Các chủng tộc trên Thản Tang Đại Lục bất kể là nhân loại hay tứ đại hoàng kim gia tộc đều lấy thật lực làm đầu, Thiểm tộc nhân cũng không ngoại lệ, vận mệnh của kẻ chiến bại chỉ có thể trở thành những tên nô dịch.

Trong doanh trướng trung quân, các vị vương tử của Mặc Cáp bộ lạc đang cao giọng đàm luận, chủ đề dĩ nhiên là không ngoài da thịt nữ nhân của Hô Lan bộ lạc ướt át thế nào, thân hình uốn éo lay động, hay tràn đầy nhựa sống như thế nào, hay là những chuyện … đại loại như vậy, vì thế từ trong trướng luôn truyền xuất những tiếng cười dâm dật.

Một con muỗi nhỏ bay vào doanh trướng, lẳng lặng đậu xuống giữa trán một đại hán, an tâm tại đó lắng nghe các vị vương tử khoe khoang về những chiến tích quang vinh của mình.

Thiểm tộc nhân không như Văn Lai nhân, vương tử của họ đều xông pha trận mạc, phấn dũng sát địch, đó là truyền thống đã trải qua hàng vạn năm mà không hề thay đổi của bọn họ, còn những vị hoàng tử và công chúa của những Văn Lai nhân lại tựa như những đoá hoa trong nhà kính, bị dung dưỡng thành một đống thối nát, phú quốc cường binh thì chẳng chịu học cho đầy đủ, còn những tập tục thô lậu của giới quý tộc thì môn nào cũng tinh thông vô bỉ.

Tất nhiên cũng có những hoàng tử xuất sắc, bất quá đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Tứ vương tử ngồi ở phía dưới cười nói một cách dâm dật : " Lão già Da Lợi A Đức có mấy nữ nhân thực sự là rất tuyệt, ai nấy đều có da thịt nõn nà, thân hình thì tràn đầy nhựa sống, đáng tiếc là Hô Lan Na đã chạy thoát, nếu không thì huynh đệ ta khả dĩ …, he he khả dĩ có thể thưởng thức được hương vị của đóa hoa trên thảo nguyên rồi. "

Ngồi tại ghế chủ toạ, đại vương tử cau mày nói : "Nhe nói A Lỗ Thai và Văn Lai nhân lĩnh chủ Khắc Khố Sâm Đạt có quen biết với nhau, hiện nay bọn họ đã chạy đến khe núi của Hi Lặc Ba Tư, nếu quả thật hắn xách động Văn Lai nhân tấn công chúng ta, chúng ta không thể không đề phòng."

Nhị vương tử cười lớn nói: " Đại ca đích thực đã đa tâm quá rồi, hàng trăm năm trở lại đây chỉ có chúng ta chủ động tiến đánh bọn chúng chứ lũ Văn Lai nhân yếu đuối đó chỉ giỏi dụng âm mưu quỷ kế hại người, nào có can đảm công đánh chúng ta, chúng ta không gây phiền cho bọn chúng là chúng đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi."

Lại nghe tam vương tử nói: " Thiên Hương Công Chúa của Sát Nhĩ Ba bộ lạc cũng không tệ, nghe nói so với thân hình mềm mại của Hô Lan Na cũng không khác nhiều, tại sao phụ vương lại không phái ta đi cầu thân chứ, hê hê, các người nếu không muốn đi để cầu thân thì hãy cho ta cơ hội này."

Đại vương tử nói : "Cầu thân là quýêt định của phụ tử Sát Nhĩ Ba, làm sao mà có thể nói nhường là nhường được, phụ vương sai ta ngày mai xuất phát, ghé qua Sát Nhĩ Ba bộ lạc nghênh đón Thiên Hương Công Chúa, các vị hãy nhanh chóng giúp ta chuẩn bị mọi thứ, ta cần một vạn con thất hãn huyết mã, mười vạn con trâu, dê, tốt nhất là các vị nên đưa cho ta một ít Văn Lai nhân mà các vị giữ riêng để cùng đi, việc này vô cùng trọng đại, ngàn vạn lần không được xảy ra sơ suất."

Ngũ vương tử thốt nói tiếp như phản đối ."Nghênh đón Thiên Hương Công Chúa không cần phải sính lế trọng hậu vậy chứ?"

Nhị vương tử khinh bỉ nhìn ngũ vương tử rồi nói tiếp : " Ngu xuẩn đích thị là ngu xuẩn, vấn đề đơn giản thế mà ngươi cũng không minh bạch, hiện nay Mặc Cáp bộ lạc chúng ta và Sát Nhĩ Ba bộ lạc đều đề phòng lẫn nhau, nếu như không đưa sính lễ trọng hậu như thế, không chỉ chúng coi chúng ta hẹp hòi mà còn khiến chúng xem chúng ta không có thành ý hợp thân."

Ngũ vương tử tức giận bột phát nói :" Ngươi chửi ai là ngu xuẩn hả ?"

Nhị vương tử hư hử một tiếng, khuôn mặt khinh khỉnh liếc xéo ngũ vương tử.

Ngũ vương tử đại nộ, vỗ án đứng dậy, đại vương tử bèn nói: " Được rồi, đều là huynh đệ của nhau, tranh cãi nhau làm gì !"

Ngũ vương tử khuôn mặt tái xanh, nộ khí đằng đằng ngồi xuống.

Nhị vương tử cũng kiềm chế lại một chút.

Con muỗi ấy chính thị Lâm Phong, hắn biến thành con muỗi nhỏ đậu trên kê oa nằm ở phía sau tóc của đại vương tử, vô cùng hứng thú lắng nghe chúng vương tử ám minh ganh đua nhau, cuối cùng giữ mục tiêu là ổn định trên thân của gã gia hoả này.

Không khí tự nhiên trở nên trầm mặc, đột nhiên có thân binh tiến vào thông báo a man triệu tập các vị vương tử, cả năm vị vương tử lập tức khởi thân đến vương trướng tại trung quân, Lâm Phong cũng vô kinh vô hiểm theo đại vương tử tới vương trướng.

Trong vương trướng hiện có 10 thiểm tộc tướng lĩnh, ngồi tại vương vị chính thị là một vị trung niên đại hán với bộ dạng kì đặc, nhìn bộ dạng ước chừng độ ngũ tuần tuổi, đâù cũng đội một chiếc mũ to tròn có hình dạng đặc biệt vô bỉ, vai hổ eo gấu, khuôn mặt phong sương, đôi ngưu nhãn xạ chỉ hai luồng tinh quang, lại thêm một chủng bá khí phát ra từ thân khiến Lâm Phong biết đây chính là người cần tìm. nguồn TruyenFull.vn

A man của Mặc Cáp bộ lạc Mặc Cáp Nguyên Thác Ba Ô.

Khi các vương tử đến, Mặc Cáp Nguyên ngồi trên vương vị lập tức nói: "Sát Nhĩ Ba bộ lạc vừa truyền tin đến, Văn Lai nhân đã xuất binh, Lâm Khiếu Đường ở Bố Đạt Luân Bảo đã xuất hai mươi vạn Cuồng Phong Thiết Kị quét sạch Sát Nhĩ Ba bộ lạc ở khu vực đồng cỏ của các tiểu bộ Hô Lan bộ lạc, nhất lộ tiến tới sông Duy Đa Lợi Á."

Chúng nhân nghe xong tức thì đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau thì một tướng lĩnh thân tín ở sau lưng Mặc Cáp Nguyên nói tiếp: " Vừa có tin tức của thám tử truyền về, lĩnh chủ của Khắc Khố Sâm Đạt của lạc nhật đế quốc cũng xuất binh từ khe núi Hi Lặc Ba Tư, hai đội quân tiên phong không có tin tức gì truyền lại, e là toàn quân đã bị diệt."

Trong vương trướng tức thì bắt đầu trở nên sôi nổi, đại bộ phận tướng lĩnh đều hô lên thất kinh : "Không thể nào, lũ Văn Lai nhân hèn nhát lấy đâu ra can đảm để xuất kích Thiểm tộc nhân chúng ta, không nói đến chuyện địa điểm lí tưởng, hai đội tiên phong của chúng ta đều là kị binh tinh nhuệ, sao có khả năng không một kẻ nào quay về."

Mặc Cáp Nguyên trầm giọng nói:" Văn Lai nhân tuy nhu nhược, nhưng các ngươi chớ coi chúng như phế vật, Thản Tang Đại Lục hiện nay tầng lớp quý tộc thì hủ bại, chỉ có hoàng kim quý tộc là đã tồn tại hàng vạn năm, há lại dễ đối phó, hắc ưng của chúng ta tại sông Ốc Nhĩ Mã đã phát hiện quân kì của Văn Lai nhân, không có đại kì của Thiểm tộc chúng ta, điều này đã chứng minh vấn đề trên. "

Lâm phong tự nhủ: " Ai nói Thiểm tộc nhân đều là những man tử chưa được khai hoá, chỉ là những sinh mệnh có trí tuệ, không thể đem những gì được giáo dục tại nhà ra để so sánh với những chúa tể săn bắn này được. Thiểm tộc nhân cũng có những kẻ chuyên thám tra tình huống của địch, đây chính là minh chứng."

Một tướng lĩnh bên cạnh Mặc Cáp Nguyên nói:" Theo những tin tức do hắc ưng mang về thì binh lực của Văn Lai nhân ước khoảng 4 vạn, tất cả đều là những kị binh được tranh bị rất tốt, còn nữa, A Lỗ Thai cũng có mặt tại đó, bọn chúng đã thu phục được các tiểu bộ lạc phụ thuộc Hô Lan bộ lạc, việc Văn Lai nhân chủ động xuất kích lần này đều là do hắn khởi ra."

Đại vương tử phẫn hận nói:"Ta sớm đã nói rồi mà, A Lỗ Thai không thể lưu lại, tiên phong hai bộ của chúng ta nhất định là do hắn trảm sát, cũng do lão hồ li Sát Nhĩ Ba bộ lạc đã sớm triệt thoái về hồ duy đa lợi á, giờ thì tốt rồi, lũ Văn Lai nhân đã kéo đến."

Ngũ vương tử lớn giọng thưa:" Thỉnh phụ vương cấp cho con một đội nhân mã, con nhất định khiến lũ Văn Lai nhân không biết tốt xấu đó biết sự dũng mãnh của dũng sĩ Thiểm tộc chúng ta, nộ hoả của Nữ Thần Chiến Tranh sẽ giáng xuống thân của lũ dư nghiệt Hô Lan bộ lạc bội phản Thiểm tộc đó."

Nhị vương tử không thèm liếc mắt nhìn tên mãng phu đó, nói:" Hiện tại không nên xuất binh, chúng ta nên nhanh chóng cùng Sát Nhĩ Ba bộ lạc kết thành liên minh để cùng nhau liên thủ đối kháng với đại quân của Văn Lai nhân, Thiết Huyết Kị Binh của Lâm gia ba mươi năm trước đã để lại cho chúng ta một kí ức đau thương, chúng ta không thể để điều đó tái diễn."

Tim Lâm Phong tức thì giật thót lên, " Gã gia hoả ấy là kẻ thông minh nhất, người thông minh không nên lưu lại, nếu không thì việc bình định Thiểm tộc nhất định sẽ gánh lấy nỗi phiền phức."

Mặc Cáp Nguyên nói:" Chính hợp với ý ta, Bố Luân, ngươi hãy lên ngựa xuất phát, trước tiên hay tới sông Duy Đa Lợi Á nghênh đón Thiên Hương Công Chúa, theo Sát Nhĩ Ba bộ lạc kết thành liên minh, sau này hãy lưu lại Sát Nhĩ Ba bộ lạc để chống Cuồng Phong Thiết Kị của Lâm Khiếu Đường, tạm thời con không cần quay về, giữa các bộ lạc của Thiểm tộc chúng ta vẫn còn có chút mâu thuẫn nhưng cũng không thể để cho ngoại nhân ngồi yên làm ngư ông đắc lợi."

Đại vương tử Bố Luân lập tức nhận lệnh xuất phát.

Lâm Phong từ kê oa của y bay đi, bay một vòng quanh đại doanh của Mặc Cáp bộ lạc, sau nhìn thấy đến đại vương tử Bố Luân mang theo sính lễ cùng ba nghìn nhân mã khởi hành, liền phi đến doanh trướng của nhị vương tử, lẳng lặng lo lắng về sự hiểu biết của tên tiểu tử này rồi mới đuổi theo đội ngũ của đại vương tử.

Sính lễ của đại vương tử Bố Luân tương đối phong phú, đủ một vạn con hãn huyết chiến mã cùng mười vạn trâu dê, và vô số tơ lụa cùng các chủng đồ trang sức vàng bạc do Văn Lai nhân tự tay làm ra.

Lâm Phong thầm tính toán, một vạn con hãn huyết chiến mã tối ưu cùng mười vạn ngưu dương đối với thiểm tộc nhân mà nói chỉ bất quá là một sợi tóc trên chín cái đầu (ý nói nhỏ bé), còn đối với Văn Lai nhân mà nói đây đích thực là một khoản tài phú không nhỏ, nhưng một sức phẩm ma pháp tam lưu của Văn Lai nhân đối với thiểm tộc nhân mà nói đích thị là một vật trân tàng hi hữu. Hai dân tộc sinh sống ở nhưng nơi khác nhau nên phong tục cùng văn hoá bất đồng.

Lâm phong theo cách cũ, vẫn ngồi tại kê oa của đại vương tử, ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã phát hiện rất nhiều doanh trướng và nhiều kẻ lạ mặt, thì ra là đã đến Sát Nhĩ Ba bộ lạc, phía ngoài vương trướng có rất nhiều người đang thay nhau mời rượu vô cùng sôi nổi, a man của hai bộ lạc sớm đã định ra đại kế liên kết, thông qua liên kết để khiến đối phương an tâm.

Hiện tại đại quân của Văn Lai nhân đã thâm nhập đại thảo nguyên, khiến cho việc liên kết càng trở nên cấp bách, bọn chúng đều muốn thông qua việc liên kết này để giải trừ mâu thuẫn trước mắt, hợp lực lượng của đại bộ lạc rồi mới truy đuổi lũ Văn Lai nhân không tự lượng sức đó ra khỏi đại thảo nguyên.

Ngồi trên vương vị chính thị là một vị a man trung niên độ ngũ tuần của Sát Nhĩ Ba bộ lạc - Sát Nhĩ Ba Tư Đạt Thác Khắc Phong, ngồi bên cạnh y là một thiếu nữ mĩ lệ, thiếu nữ này khoảng mười sáu tuổi, trên thân vận một tấm áo da cáo màu hồng.

Nhãn tình mở to liếc qua liếc lại không ngừng trên thân đại vương tử, hiện ra nét cười vô cùng khả ái.

Lâm phong nghe thấy một hồi, thì đoán thiếu nữ này chính là tam nữ nhân Thiên Hương Công Chúa của Sát Nhĩ Ba bộ lạc, không khỏi thầm kêu lên một tiếng: " Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu a."

Đánh giá cân nhắc chúng tướng thiểm tộc trong vương trướng một hồi, thì thấy một số lão gia hoả có thực lực không kém, có vài kẻ không dưới Lâm Đại cùng Lâm Nhị - hai người có thực lực chuẩn kiếm thần, tên a man Sát Nhĩ Ba đó đích thị rất cường hãn, thực lực còn trên cả kiếm thần, xem ra muốn thích sát hắn mà thần bất tri quỷ bất giác, khó ai có thể làm được.

Suy nghĩ kĩ càng một lượt, Lâm Phong nghĩ ra một kế, sử ra Chướng Nhãn Pháp khiến tất cả mọi người choáng váng một trận, nhanh chóng hiện thân, tay áo nhất triển thu đại vương tử Bố Luân vào Tụ Lí Càn Khôn, tự mình biến thành hình dạng của Bố Luân, rồi ngồi tại vị trí Bố Luân.

Tất cả đều không sao hiểu nổi tại sao tự nhiên lại choáng váng, cũng không biết được trong khoảng thời gian nháy mắt đó đã phát sinh sự tình gì.

Khi Bố Luân lấy thân phận con rể đứng dậy hướng đến a man Sát Nhĩ Ba kính tửu, thì một thanh đoản đao theo ống tay áo của y xạ xuất xuyên qua lồng ngực của a man Sát Nhĩ Ba, căn bản là không kịp phản ứng, Sát Nhĩ Ba đã ngã xuống, trong chốc lát ánh mắt tất cả mọi người như tối sầm mắt lại.

Ngay lập tức, Lâm Phong lại sử dụng Chướng Nhãn Pháp lần nữa, rồi một mặt bí mật đem đại vương tử Bố Luân phóng ra, chúng tướng của sát nhĩ ba bộ lạc vào lúc đó cũng bất ngờ có phản ứng trở lại, những tiếng gào thét phẫn nộ vọt ra, căn bản không nói một lời phế thải nào, điên cuồng vây quanh Bố Luân rồi chém xuống.

Bố Luân sau một lúc bàng hoàng liền cùng với những kẻ tuỳ tùng đều kiên cường chống cự lại, cuối cùng bị những tướng lĩnh của Sát Nhĩ Ba bộ lạc với cặp mắt đỏ ngầu chém.thành đống thịt bầy nhầy.

Một vị vương tử của Sát Nhĩ Ba bộ lạc hai mắt đỏ ngầu tức giận hét lên : "Mẹ nó, Mặc Cáp Nguyên lão cẩu dám thứ sát phụ vương, dũng sĩ Sát Nhĩ Ba bộ lạc hãy cầm vũ khí của mình lên, đem lũ súc sinh của Mặc Cáp bộ lạc toàn bộ giết sạch đi, rồi mới phát binh đến hồ Bối La Tây Á san bằng Mặc Cáp bộ lạc vì phụ vương của ta mà báo thù."

Chúng tướng lĩnh đang trong tình trạng căm phẫn tại đó đều chú ý đến y, cùng hét lên một tiếng căm phẫn rồi đều đi ra khỏi vương trướng.

So với việc đại vương tử của Mặc Cáp bộ lạc thích sát a man của Sát Nhĩ Ba bộ lạc thì việc đại quân của Văn Lai nhân áp sát đã không còn là điều trọng yếu nữa, cừu hận này không gì có thể làm tan được, chỉ có thể dùng máu tươi mới có thể xoá được.

Con muỗi nhỏ ngồi trên vương toạ bên cạnh Thiên Hương Công Chúa ngây ngốc nhìn một hồi, rồi không cầm được tiếng thở dài bay ra khỏi vương trướng, không một ai chú ý đến nó cũng không có ai nghiên cứu lai lịch của con muỗi này.

Đọc truyện chữ Full