DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Lại Kim Tiên
Chương 161: Tá đề phát huy

Thần thánh lịch A Nhĩ Mạt Đặc giáo hoàng tháng sáu năm ba mươi lăm, Khắc Khố Sâm Đạt lịnh chủ Lâm Phong kiến tạo Hoa Hạ quân đoàn lấy đại danh tứ đại hoàng kim gia tộc đặt cho bốn quân đoàn tụ hợp dưới cờ là Bạch long, Hỏa phượng, Thiên hạc, Kim bằng. Vào ngày 16 cùng tháng tại thành nam lập đài thệ sư xuất binh, lãnh suất hai mươi vạn Thiểm tộc thiết kỵ cùng với thập vạn tinh binh của Khắc Khố Sâm Đạt tây chinh bình loạn phản quân Tây phương tứ lĩnh.

Khi tin tức này truyền ra, cả đại lục chấn kinh, ai ai cũng nghểnh cổ lên nghe ngóng xem phản ứng của Tứ đại hoàng kim gia tộc đối với việc này.

Bởi vì Lâm Phong lấy tên của Tứ đại hoàng kim gia tộc đặt cho bốn quân đoàn của mình, điều đó cũng giống với việc tuyên bố Lâm gia nằm trên oai danh của Tứ đại hoàng kim gia tộc, đồng thời cũng chẳng khác gì thách thức uy vọng của Tứ đại hoàng kim gia tộc. Nếu mà Tứ đại hoàng kim gia tộc mà không chịu xuất đầu lộ diện, danh vọng của họ tất sẽ rơi xuống ngàn trượng.

Lúc này, Lâm Phong chính là đại lục đệ nhất cường giả, ngoài ra các cường giả dưới trướng cũng nhiều vô kể, trong trận chiến tại Hải cống đại hội sát tử 28 gã Thánh kỵ sĩ của năm đại đế quốc và sáu vị thiên sứ, khiến cho tất cả các đế quốc cảm giác được nguy cơ đáng sợ to lớn trong tương lai đang đến gần, nhưng lại vô năng bất lực, chỉ mong đợi Tứ đại hoàng kim gia tộc ra mặt can thiệp nhổ đi cái đinh gai nằm trong mắt họ đi.

Riêng giáo hội thì lại không thấy nói gì, cũng không có biểu hiện gì cả, cũng không biết đang có chủ ý gì, hơn nữa lại còn rút toàn bộ thế lực của mình tại Lạc Nhật đế quốc.

Điều làm cho các đế quốc thất vọng nhất chính là việc Tứ đại hoàng kim gia tộc mặc dù đã nhận được rất nhiều thông điệp truyền đến nhưng vẫn trầm lặng, không hỏi không đáp, cũng không thấy xuất hiện. Những việc này không những làm cho các đế quốc thất vọng hoàn toàn mà còn làm cho sự sợ hãi kiêng dè của họ đối với Tứ đại hoàng kim gia tộc cũng giảm bớt đi nhiều.

Vào ngày xuất binh này, Lâm Phong tại giáo trường đăng đàn điểm tướng, lệnh cho 30 vạn đại quân lên đường, Thiểm tộc thiết kỵ sẽ đi tiên phong, tam quân tướng sĩ ai ai sĩ khí cao như mây. Bất luận Lâm Phong có bao nhiêu tin tưởng, đám tướng sĩ này có thể nói rằng lòng tin của họ ngang với trời đất. Từ lúc bắt đầu xuất chinh không một ai có ý nghĩ rằng có kẻ nào đó đả bại được vị đại lục đệ nhất cường giả này.

Bọn họ cao ngạo, cũng bởi vì bọn họ cao ngạo có lý do, Khắc Khố Sâm Đạt giáp trụ và vũ khí thuộc hàng tốt nhất, binh sĩ tinh nhuệ nhất toàn đại lục, đội ngũ ma pháp sư cũng là cường đại nhất toàn đại lục, với lại người chĩ huy họ là một thống soái vô địch, trong từ điển của hắn từ đầu chưa bao giờ có hai chữ thất bại.

Bọn họ đều như đã thấy được:

Tài phú đang nằm trong tay.

Mỹ nữ hướng bọn họ mỉm cười.

Quyền vị đang gật đầu trước họ.

Huân tước đang hướng bọn họ kêu mời.

Ba mươi vạn đại quân trước sau lần lượt xuất binh, cát bụt tung bay đầy trời tại Khắc Khố Sâm Đạt, mục tiêu chính là Bố la đinh cổ bảo. Nếu từ trên trời nhìn xuống, đội hình của ba mươi vạn quân này kéo dài ra giống như một con quái xà to lớn dài hơn mười dặm, cát bụi cuồn cuộn hướng về phía nam thẳng tiến, vó ngựa hàng vạn con chiến mã tưởng như đang làm rung chuyển cả đại lục.

Tại cửa thành phía nam của Khắc Khố Sâm Đạt cách mười trượng, cận vệ quân đoàn do ba ngàn Thiết huyết thân vệ, ba ngàn cuồng chiến sĩ, năm ngàn Thiểm tộc thiết kỵ cực kỳ tinh nhuệ chờ đợi mệnh lệnh ở phía ngoài. Lâm Phong ngân khôi ngân giáp, eo đeo kim kiếm, ngồi trên lưng bạch long cùng với các lão nhân và các lão bà làm nghi thức cáo biệt cuối cùng.

Ngay cả tiểu thiên sứ cũng đến cáo biệt.

Cách đó không xa một đám tiểu quý tộc lớn nhỏ cũng ăn mặc chỉnh tề đồng loạt cáo biệt chúc tụng đại nhân khởi hành.

Tầng lớp quý tộc tại Khắc Khố Sâm Đạt sau những đợt thanh trừng tẩy rửa thì hầu hết đám côn trùng gặm nhấm quần áo đã bị tiêu diệt. Đám còn lại đa phần là những phần tử rất biết điều, bọn họ mặc dù cũng thích quyền vị, nhiệt ái tài phú, nhưng bọn họ hiểu được một đạo lí rằng chỉ có Lâm Phong mới chính là thần phù hộ của họ mà thôi. Cho nên lần này bọn họ chủ động tụ tập nhau tự đến tiễn đưa tam quân tướng sĩ khởi hành nam chinh.

Ở phía sau đám quý tộc có vô số bình dân cầm hoa đến tiễn đưa, những cô gái mỹ miều đều mạnh dạn trao vòng hoa và những kỷ vật đẹp đẽ tinh xảo cho các kỵ sĩ dũng cảm, các bà các cô cũng đem cho các con các cháu của mình một lượng lớn lương khô dự trữ.

Khắc Khố Sâm Đạt giàu có nhất nhì thiên hạ, bình dân đều có cuộc sống yên ổn giàu có, cho nên để bảo vệ mảnh đất hạnh phúc hiếm có này, phần lớn trong số họ đều tình nguyện để chồng con hay cháu chắt của mình ra sa trường, để bọn họ dùng máu tươi không những bảo vệ an nguy cho người nhà mà còn phải bảo vệ an nguy cho cả tám trăm vạn dân chúng của Khắc Khố Sâm Đạt.

Hơn nữa chính là họ dùng máu mà đổi lấy vinh dự cao quý cũng như huân tước cho mình.

Cũng vì vậy mà có rất nhiều gia đình quý tộc bản địa cũng để con cháu mỉnh chinh chiến nơi sa trường, hòng có thể đạt được vinh hoa phú quý, mặc dù sa trường hiểm nguy sinh tử cận kề, nhưng nếu không trả một cái giá nhất định thì sao có thể đạt được quyền lực hay tước vị cao hơn chứ?

Đàn bà vốn là loại động vật rất mẫn cảm, Lâm Phong lần này lại bước trên chiến trường, không những Khải Lâm Na rơi lệ mà bọn Lộ Thiên Á mấy mĩ nữ cũng đỏ hồng đôi mắt.

Còn Lâm Phong hoàn cảnh nào cũng bình tĩnh, thế nên không có vương vấn những chuyện nhi nữ thường tình này, tay vung lên vẫy chào chúng nữ. Hắn nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy hình dáng của Thiên Hương công chúa đâu cả, không nhịn được thầm than một tiếng, đang nắm cương thúc nhẹ Bạch long chuẩn bị đi thì chợt có một thị nữ vừa khóc vừa chạy tới ho to: "Không hay rồi, không hay rồi, Thiên Hương công chúa tự sát…!"

"Cái gì?"Lâm Phong chấn động, không để ý đến đám người xung quanh phi thân đến, nắm chặt thị nữ kia quát hỏi: "Ngươi nói cái gì, nói một lần nữa cho ta xem!"

Thị nữ đó mặt không có một chút thần sắc, thổn thức thốt lên: "Thiên….. Thiên Hương công chúa tự sát!"

Tâm trạng của Lâm Phong trầm hẳn xuống, sau khi xác nhận mình không có nghe lầm, không nói gì với chúng nữ, thân hóa kim quang bắn vọt lên cao trực tiếp phi thẳng vào trong thành.

Chúng nữ vội vàng quay lấy thị nữ kia hỏi chuyện, biết được rồi sắc mặt cũng đại biến, nhanh chóng quay về.

Đám người bình dân thì không biết Thiên Hương công chúa là ai, mà đám quý tộc cũng chẳng có mấy người biết được nàng ta là người nào, cho dù có biết cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ, nhất thời đều tụ lại cả một chỗ thì thầm to nhỏ bình luận. An Đức Liệt vội bước lên phía trước giải tán toàn bộ đám bình dân lẫn quý tộc rồi cũng theo đó quay trở về trong thành.

Lâm Phong vận dụng công phu một lúc đã bay vào trong nội phủ, trực tiếp rơi xuống ngay biệt viện của Thiên Hương công chúa. Đám thị nữ lúc này hoảng loạn khôn củng, kinh hoàng chạy khắp nơi bẩm báo kêu cứu, đến khi chợt thấy lịnh chủ đại nhân tiến đến, nhất thời mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, khóc lóc thảm thương.

Dựa theo luật pháp của đế quốc, công chúa tự sát thì hạ nhân đều mang tội thất trách, các nàng này khả dĩ được tuyển mộ vào trong phủ cũng bởi phần lớn có xuất thân gốc rễ từ các gia đình quý tộc, chỉ vì gia cảnh lụi tàn, không còn đường thoát nhờ Khải Lâm Na thương tiếc nên mới thu nhận làm thị nữ trong phủ cho nên rất am hiểu luật pháp của đế quốc, chứ không làm sao mà phải khóc rống lên van xin như thế.

"Khóc cái gì?"Lâm Phong trầm giọng nói: "Rốt cuộc tại sao lại như thế? Mau nói cho ta nghe!"

Luật pháp của đế quốc trong mắt Lâm Phong chẳng là cái gỉ cả, hắn cũng không phải là cầm thú vô lương tâm, đương nhiên sẽ không vì lửa giận nhất thời mà phát tác trên đầu những nữ nhân vô tội này.

Một thị nữ cuống quít đứng dậy bẩm báo: "Thiên Hương công chúa tự nhiên nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, chúng tôi cảm thấy có gì đó không đúng nên phá cửa mà vào, chỉ thấy cô ấy … cô ấy đã treo cổ …"

Lâm Phong không đợi nghe cô ta nói xong, bước ngay vào trong phòng, chỉ thấy Thiên Hương công chúa đang nằm tĩnh lặng ở trên giường, thần thái tuy yên lặng nhưng cũng thật thanh bình, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy như phảng phất phong thái của Thiên Hương công chúa mà hắn thấy được trước khi ám sát Mặc Cáp bộ lạc Đại vương tử.

Thuần phác, ngây thơ, ấu trĩ. Một cô gái đang ở độ tuổi mười sáu mời bẩy đáng nhẽ đang sống trong sự bao bọc của cha mẹ mà hưởng những năm tháng thanh xuân không có tranh đua đấu đá vì lợi ích.

Nhưng giờ tử vong của thân nhân, cừu hận của tộc nhân, hai cái áp lực này chèn ép đè nặng lên vai của một cô gái từng vui sướng tiêu dao tự tại trên đại thảo khiến nàng ta gần như không thở nổi nữa. Mới mười sáu tuổi mà đã gánh trên lưng cừu hận thân nhân, này đối với một người ở vào cái hoàn cảnh của nàng ta mà nói khó có thể tưởng tượng nó nặng nề đến mức nào.

Hôm nay nàng ta giải tỏa cừu hận, thả gánh nặng trên vai xuống, cô gái nhỏ này cứ bình an như vậy muốn ra đi không bận tâm chuyện gì nữa. Chỉ có nụ cười giải thoát đọng trên mặt nàng hướng tới thế nhân như biểu lộ rằng nàng ta đã từng đeo trên lưng áp lực trầm trọng đến cỡ nào.

Nhưng dường như trong phòng nọ vẫn còn phảng phất một tia oán niệm chưa từng tiêu tán, như nói rằng nàng ta chưa phải là đã hoàn toàn không quan tâm, bận tâm đến việc gì thảnh thơi bước đi.

Lâm Phong trên người toát ra rất nhiều mị lực nam nhân, quả thực cũng khiến cho bất cứ nữ nhân hoài xuân nào mê say, nhưng Thiên Hương công chúa đối với vị đại lực đệ nhất cường giả anh tuấn này lại không thể thoải mái tâm tình được, nguyên nhân chủ yếu chính là cừu hận của gia đình đè trên vai nàng, ngoài ra còn vì những lần bị hắn lăng nhục trước kia nữa. Chính vì thế mà nàng ta với bản tính quật cường của mình không thể buông lỏng mình khai mở cánh cửa của tâm hồn cho nam nhân này được.

Nàng quả đã tiếc nuối rằng tại sao nam nhân này lại sinh ra trong một gia đình quí tộc Văn lai, mà lại không phải sinh ra trên đại thảo nguyên bao la, như vậy thì nàng có thể tận tình mở rộng trái tim đón nhận nam nhân này, cùng hắn tay trong tay cưỡi ngựa rong chơi vui hưởng tháng ngày an bình trên đại thảo nguyên.

Chỉ là hiện tại hồn phách đã rời xa, nếu trời cao có cho nàng một cơ hội quay lại, thì có lẽ nàng vẫn sẽ do dự, nói thì nói, mọi chuyện lúc này tưởng như đã trễ quá rồi, nàng đi để lại phía sau một nỗi buồn trống vắng.

"Lịnh chủ đại nhân…" Một thị nữ run rẩy khẽ dâng lên cho Lâm Phong một cuốn sách gì đó, hắn đưa tay nhận lấy, mở qua vài trang đọc thì thấy đây chính là quyển nhật ký của Thiên Hương công chúa, nét chữ thật uyển chuyển đẹp đẽ:

Lúc còn nhỏ thường nghe mẹ nói ở Vân vụ sơn thường có ma quỷ hung tàn ẩn cư.

Lúc lớn thì nghe ca ca kể rằng tại vùng đất phì nhiêu màu mỡ phía nam có rất nhiều những ma quỷ tham lam.

Ma thú ta chưa từng gặp qua.

Ma quỷ ta cũng chưa thấy bao giờ.

Nhưng mấy ngày trước ta quả thực đã thấy được ma quỷ trong truyền thuyết.

Họ quả thực không giống như đám ma quỷ mà ta tưởng tượng nhưng so với ma thú xem ra còn hung ác hơn nhiều.

Hắn quả là một tên ma quỷ nhìn rất đẹp mắt, nhưng vô số các ca ca của ta đều bị hắn giết chết, vô số tộc nhân của ta cũng bị hắn đem theo một đám ma quỷ tàn sát, hỡi nữ thần chiến tranh vĩ đại, phải chăng người ta từ bỏ những đứa con của người? Tại sao người không dùng lửa giận của mình mà trừng phạt tên ma quỷ tà ác kia?

Phụ thân đến giờ cũng không có tin tức, ta quả rất muốn biết liệu có phải mẫu thân cũng bị bọn họ giết hại rồi không, nhưng tên ma quỷ anh tuấn này lại nhốt ta ở đây, sai người ở đây trông nom ta, ta có ra ngoài cũng có người đi theo, ta không thể đi đâu được cả, ôi nữ thần chiến tranh, nếu người có thể tặng cho ta một đôi cánh thì tốt biết mấy, như vậy ta có thể thoát khỏi cái lồng cũi này, quay trở về bầu trời xanh thẳm của đại thảo nguyên bao la.

...

Tên ma quỷ kia thực sự rất anh tuấn, hắn có nụ cười rất hòa nhã, ta chợt phát hiện rằng ta đã thương hắn rồi.

Nhưng mà...

Hắn là một tên ma quỷ, đã từng tàn sát nhiều tộc nhân của ta, ta làm sao có thể thích hắn chứ, ta phải nên vì ca ca mà báo thù mới phải.

Nhưng mà...

Cái tên ma quỷ kia rất lợi hại, hỡi nữ thần chiến tranh, sao người không cho ta cái sức mạnh cưởng đại đó, để người hầu của ngài có thể dùng máu tươi của tên ma quỷ này mà tế bái linh hồn của các dũng sĩ trên thảo nguyên.

...

Ngày hôm nay, cái tên ma quỷ kia cưỡng bức ta.

Hỡi chiến tranh nữ thần, chẳng nhẽ ngài đã bỏ rơi những người hầu trung thành của người rồi sao?

Cái tên ma quỷ kia... hắn ngang nhiên cưỡng chế ta, ta quả thật không cam lòng, vì sao ... ta cũng không biết ...chẳng lẽ chẳng lẽ hắn không thích ta sao?

Hỡi chiến tranh nữ thần, thỉnh người hãy nói cho ta biết, vì sao hắn lại làm những chuyện như thế đối với ta.

Nhưng mà ...

Hắn đã giết mấy vị ca ca và bao nhiêu dũng sĩ ngoan cường của thảo nguyên, lắm lúc ta thực muốn uống máu hắn, ăn thịt hắn.

...

Tại sao hắn lại là người Văn lai chứ?

Mẫu thân yêu quí. Người giờ đang ở đâu?

Hỡi chiến tranh nữ thần, người có nghe tiếng ta kêu gọi van xin hay không? Kẻ hầu hạ của người đã không còn cố gắng được nữa, tên ma quỷ này đã cưỡng bức ta, ta lắm lúc thật quá tuyệt vọng. Ta quả rất muốn nghỉ ngơi, xin người hãy tha thứ cho ta, ta đã không có khả năng vì những tộc nhân của mình mà báo thù nữa rồi ...

Lâm Phong đóng quyển nhật ký lại, trong lòng nổi lên một nỗi áy náy pha lẫn xấu hổ. Hắn thầm than một cái, bước lên phía trước, mấy ngón tay vung lên, một tia ô quang bay ra, những luồng ý thức đang sắp tiêu tán trong thiên địa lập tức được thu gom lại, hồn phách cũng tụ tập lại một nơi, một lúc sau trong không trung hiện lên một hư ảnh của một cô gái, rồi những thứ này lập tức bị Nhiếp hồn châu hút lấy.

Hồ lô vừa tung ra, thân thể mềm mại nhưng băng lạnh của Thiên Hương công chúa nhanh chóng bị cuốn vào trong đó.

Đám thị nữ trông thấy cảnh này mồm há hốc, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Lâm Phong quay đầu nhìn khuê phòng của Thiên Hương công chúa lần cuối rồi hóa thành một vệt kim quang bay đi.

Ba mươi vạn đại quân đang chờ hắn, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, tạm thời không thể quản thêm những việc khác được nữa.

Thiên Hương công chúa...

Có một số việc chỉ có thời gian mới hàn gắn lại được. Cừu hận của cô gái trẻ này có lẽ cũng chỉ có thời gian mới bào mòn đi được thôi, hắn lúc này chưa muốn làm cho Thiên Hương công chúa tỉnh lại, bởi vì cô gái này vẫn chưa thực sự rũ bỏ tất cả, thù hận của dân tộc cũng cần có thời gian để hóa giải, chủ yếu là về sau nếu nàng ta có tỉnh cũng không phải lại tìm đến cái chết nữa.

Trong nhân thế quả thực có quá nhiều phiền não.

Lâm Phong thở dài một lượt, một thân kim quang bay vèo về phía phương nam.

Tạp Lí Tây và cận vệ quân ở cửa thành nam đang lo lắng chờ hắn về. Lâm Phong vừa đến nơi thu lại thần quang hạ xuống trên lưng Bạch long, phất tay quát: "Toàn quân khởi hành, hội hợp cùng trung quân!" Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

Chúng tướng sĩ thấy hắn trở về nhất thời thở phào nhẹ nhõm, quân tâm đại chấn, toàn danh di động, đuổi theo đại quân ở phía trước.

Khải Lâm Na và chúng nữ vừa quay về trong phủ thì Lâm Phong cũng vừa mới rời khỏi rồi, sau khi chúng nữ hỏi rõ tình hình liền vội vã chạy đến thành nam. Chỉ thấy xa xa bụi cát mù mịt bốc lên, vó ngựa ầm ầm như tiếng rồng gầm, Lâm Phong cùng đám cận vệ quân đã đi rồi, các nàng đành cùng đám lão nhân hồi phủ.

Vào lúc mặt trời sắp lặn, Lâm Phong và cận vệ quân rốt cục đã đuổi kịp đại quân, thấy sắc trời đã tối dần liền hạ lệnh hạ trại ở phía sau. Lâm Phong vừa mới vào trong soái trướng thì Hỏa phượng binh đoàn thống lĩnh La An Đạt đã vội vã đi tới: "Lịnh chủ đại nhân, ta vừa mới nhận được tin thủ hạ báo cáo, nói rằng Thiên Hương công chúa đã tự sát chết, không biết việc này đúng hay không?"

Lâm Phong bình thản ngồi xuống ghế nói: "Đúng vậy, không sai!"

La An Đạt sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi, hắn nguyên là một trong những đại tướng của Sát Nhĩ Ba, nên cũng rất quen thân với Thiên Hương công chúa, cho nên luôn luôn quan tâm đến nàng ta, tưởng rằng Lâm Phong bắt giữ nàng ta rồi đối đãi nàng ta tử tế, không ngờ hôm nay lại nghe tin tức cho biết Thiên Hương công chúa đã tự sát chết.

Thiết hán này cố gắng khống chế lửa giận, trừng mắt nhìn Lâm Phong nói: "Có phải ngươi bức tử nàng ta chết phải không?"

Lâm Phong trầm mặt, lạnh lùng đáp: "Như thế nào, phải chăng là nhà ngươi muốn tạo phản?"

"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã bức tử nàng ta đúng không?", La An Đạt rốt cục không kiềm chế được lữa giận của chính mình, bực bội gào lên.

"Không được vọng động !", bên ngoài chợt vang một tiếng quát to, A Lỗ Thai mang theo Ba Phỉ Đặc đi đến, giận dữ nhìn La An Đạt nói: " Lịnh chủ đại nhân đối với Thiểm tộc của chúng ta có ân, ngươi thế nào lại dám dùng cái khẩu khí như thế này đối thoại với người, huống hồ lịnh chủ đại nhân quang minh lỗi lạc, làm sao có thể bức tử An vi chứ, ta tin ngươi tuyệt không phải là người lỗ mãng hành sự, mau hướng lịnh chủ đại nhân xin lỗi!"

La An Đạt hai mắt tóe lửa, hét to: "Vậy ngươi nói cho ta xem vì sao An Vi vì cái gì mà lại tự sát chứ?"

A Lỗ Thai nhìn về phía Lâm Phong cầu khẩn, Lâm Phong vẫy vẫy bàn tay, cười lạnh nói: "Không ngờ trên chiến trường ngươi lại muốn tạo phản, ta vốn nghe nói Thiểm tộc binh tướng kiêu hùng trèo núi vượt sông quân lệnh nghiêm minh, không nghĩ tới ngay cả một binh đoàn thống lĩnh lại không coi quân kỷ ra gì như thế, ta không bao giờ thiên vị bất kể phía nào, nhưng quân đội cũng có quân quy, nếu mà coi việc này như gió thoảng thì kỷ luật quân quy vất ở đâu đây?"

A Lỗ Thai nhất thời xấu hổ nói: "Lịnh chủ đại nhân..."

Lâm Phong quả quyết phất tay nói: "Không cần nhiều lời, quân có quân quy, thân đã ở trong quân đội thì phải xem trọng kỷ luật hàng đầu!", nói xong hướng ra ngoài trướng quát to: "Người đâu, mang La An Đạt ra ngoài đánh năm mươi quân trượng cho ta!"

A Lỗ Thai và Ba Phỉ Đặc vẻ mặt xấu hổ vô cùng đứng ở một bên, họ đương nhiên biết Thiểm tộc tướng lãnh kiêu dũng vô cùng, cũng đã cảnh cáo các tướng lĩnh phải tuân thủ quân quy, chỉ là Thiểm tộc dân bản tính vốn thô cuồng, muốn họ nghiêm chỉnh tuân thủ quân quy quả thực rất khó khăn, hơn nữa tướng lĩnh hai bên mặc dù bề ngoài không dám tranh đấu với nhau, nhưng bên trong quả thực cũng ta không phục ngươi ngươi không phục ta.

A Lỗ Thai cũng đã rất cố gắng cai quản thuộc hạ, nhưng cũng không thể kiểm soát hết được những sự tình đột nhiên bộc phát này, không ngờ tới vì chuyện của La An Đạt mà bị Lâm Phong trào phúng chê trách, nhất thời có chút xấu hổ.

Cũng may hắn rất tin tưởng Lâm Phong tuyệt không có thiên vị bất kỳ ai, cho nên trong thâm tâm không có những suy nghĩ vớ vẩn gì.

Lâm Phong vừa quát xong, hai gã thân vệ như lang hổ từ phía ngoài bước vào động tác nhanh nhẹn chuẩn xác khống chế La An Đạt. La An Đạt lúc này hai mắt như bốc lửa trừng trừng nhìn Lâm Phong, nộ hỏa bị dồn đến cực điểm khiến gân mạch hiện rõ trên mặt thiết hán này.

Thiết huyết thân vệ tuyệt không thể nương tay với hắn được, nhanh chóng kéo La An Đạt ra ngoài trướng, chẳng lâu sau đó một trận quân côn đánh lên thân thể vang vọng lên, nhưng tuyệt không có một tiếng kêu rên thảm thiết.

Lúc này các tướng lĩnh cũng lục đục kéo đến, im lặng đứng ở hai bên nhìn sự tình này, một số Thiểm tộc tướng lĩnh sắc mặt giận dữ, còn đám tướng lĩnh của Khắc Khố Sâm Đạt sắc mặt tuy không có chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt ấn chứa vẻ cười nhạo kẻ phạm tội bị phạt.

Đọc truyện chữ Full