Tề Hạo và Tăng Thư Thư nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ở đó, không ít thì nhiều đều mỉm cưởi chào hỏi, chỉ có Lục Tuyết Kỳ mặt mũi vẫn mạc nhiên như không, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, nơi sâu thẳm trong mắt tựa như có một tình cảm không tên thoáng qua, thế nhưng trong chớp mắt đã tan biến không nhìn thấy nữa.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người dưới điện, mỉm cười nói “Hôm nay cho gọi bốn người các con đến đây, là vì có một chuyện, muốn cho các người hạ sơn rèn luyện học tập một phen.”
Đám Tề Hạo ai nấy vẻ mặt đều nghiêm trang.
Đạo Huyền Chân Nhân nhân tiện nói luôn một lượt về chuyện Không Tang Sơn “Vạn Bức Cổ Quật” hôm trước, lại nói: “Việc lần này quan hệ trọng đại, bốn người các con đều là tinh anh của môn phái chúng ta, sở dĩ vậy nên có thể cử các con đi điều tra một lượt. Thế nhưng ma giáo yêu nhân gian hiểm ác độc, các con mọi việc đều phải cẩn thận.”
Bốn người đồng thanh đáp: “Dạ”
Đạo huyền chân nhân gật gật đầu nói: “Ngoài ra, bên cạnh Thanh Vân Môn chúng ta, Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự cũng có phái đệ tử xuất sắc của họ đi trước cùng nhau điều tra, các con trước mặt người ta không đuợc thất lễ, thế nhưng cũng không thể làm nhụt khí thế của Thanh Vân Môn chúng ta. Còn nữa, Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh của chi phái chính đã sớm đến Không Tang Sơn điều tra sự việc, các con nếu gặp huynh ấy, mọi việc phải cùng nhau thương nghị”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh dạ ran.
Đạo huyền chân nhân kỹ lưỡng quan sát bốn nhất đại đệ tử trẻ tuổi ấy, sau cùng mục quang dừng trên mình Tề Hạo, đưa tay ra nói: “Tề Hạo, con lại đây.”
Tề Hạo hơi run, bước lên phía trước, Đạo Huyền Chân Nhân ngắm nghía hắn một lượt, ngoảnh đầu lại nói với Thương Tùng Đạo Nhân: “Sư đệ, Long Thủ Phong của đệ có người kế nghiệp rồi!”
Thương Tùng Đạo Nhân từ lúc bắt đầu ban nãy đến giò sắc mặt không thấy vui vẽ gì, lúc này cuối cùng đã xuất hiện vẻ tươi cười, cười nói “Sư huynh chê cười rồi”
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một vật, đưa cho Tề Hạo, nói: “Nhận lấy đi.”
Tề Hạo tiếp lấy rồi nhìn qua, thì là một tấm gương nhỏ, hình dạng cổ xưa, mép viền đồng xanh, phía trên khắc rồng, phía dưới khắc hổ, trên gương khắc phương vị bát quái, mặt gương không phải là gương đồng bình thường, trông mầu vàng tối tối không thật rõ lắm.
Tề Hạo vẫn chưa phản ứng gì, Thương Tùng Đạo Nhân bên cạnh đã rất vui mừng sung sướng, quát lên “Tên tiểu tử ngốc, còn sợ run lên làm gì, mau quì xuống tạ ơn đi”
Tề hạo lập tức tỉnh ngộ, biết rằng trong tay là một vật mà khắp thiên hạ không thể tìm đâu thấy, pháp bảo “Lục Hợp Kính”, vội vã quì xuống nói: “Đa tạ chưởng môn sư bá”.
Đạo huyền chân nhân mỉm cười đáp:”Thôi khỏi, thôi khỏi, đứng dậy đi.” Nói rồi quay sang những người khác nói: “Các con đi ra trước đi”
Mọi người biết ông ta muốn truyền thụ cho Tề Hạo bí quyết của Lục Hợp Kính, liền cùng nhau bước đi.
Đi đến ngoài điện, Trương Tiểu Phàm đi đầu cùng với Điền Bất Dịch đi bên cạnh, Điền Bất Dịch nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: “Con hiện nay thân đang mang trọng trách, vậy không cần phải quay về Đại Trúc Phong, bây giờ hãy cùng ba nguời bọn chúng hạ sơn, về Đại Trúc Phong ta sẽ nói thay cho con.”
Trương Tiểu Phàm lắp bắp kinh ngạc, lập tức cúi thấp đầu xuống, giọng khẽ đáp “Dạ, sư phụ”
Điền Bất Dịch nói:”Con dưỡng thương mới được một tháng, ta nghe nói sư nương đã truyền thụ cho con ngự kiếm pháp môn và bí quyết đạo pháp, con đã nhớ kỹ chưa?”
Trương Tiểu Phàm gật đầu nói: “Dạ, đệ tử đã nhớ kỹ rồi”
Điền Bất Dịch di chuyển thân mình, từ từ nói “Vậy là tốt, mặc dù tư chất của con không tốt, thế nhưng thuỷ chung vẫn là môn hạ Đại Trúc Phong của ta, ra ngoài không được làm xấu mặt ta.”
Trương Tiểu Phàm lập tức đáp: “Dạ, sư phụ, đệ tử quyết không thể làm mất mặt lão nhân gia.”
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, đứng phía sau lưng, Trương Tiểu Phàm không nhìn thấy mặt ông ta, không biết biểu hiện tình cảm của ông ta thế nào, thế nhưng chỉ nghe thanh âm của ông ta, không hề thấy có chút gì tức giận cả. Một lúc sau, Điền Bất Dịch tựa như thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm, không nói thêm gì nữa, vẫy vẫy tay chào hắn, rồi tế khởi tiên kiếm phá không đi mất.
Trương Tiểu Phàm đang run run nhìn theo thân ảnh sư phụ đã hoá thành một luồng ánh sáng đỏ, biến mất trên bầu trời, chợt bị người ta vỗ thẳng vào vai một cái, giật mình đánh thót, vội vàng xoay mình lại, hoá ra là Tăng Thư Thư đang cười hì hì, nhìn quanh quẩn xung quanh, thủ toạ của các chi phái khác đã đi hết, còn lại chỉ có hai ngưòi bọn hắn đang đứng đó, xa xa Lục Tuyết Kỳ đang đứng một mình.
Tăng Thư Thư cười ha hả nói: “Quả ngươi mệnh lớn, ta vốn lo ngươi không qua nổi cửa ải đó rồi!”
Trương Tiểu Phàm và hắn ở cùng một chỗ, tức thì liền cảm thấy cảm giác thư thái đi rất nhiều, nói đùa: “Đúng rồi, ta rất sợ chết.”
Tăng Thư Thư vỗ vỗ vai hắn, nhìn ra phía đằng sau lưng hắn, khẽ giọng nói: “Sao không đem Tiểu Hôi đi theo cùng?”
Trương Tiểu Phàm vẻ mặt đau khổ nói: “Ta lúc sớm bị sư phụ đưa đến đây, không hề nghĩ đến có thể lập tức hạ sơn, thứ gì cũng chẳng mang theo, còn chỗ nào mà nghĩ đến được Tiểu Hôi?”
Tăng Thư Thư cười nói ”Không việc gì, y phục ta cho ngưoi mượn, hoặc là đến thành Hà Dương dưới chân núi chúng ta sẽ mua một ít” Nói rồi hắn nháy nháy mắt với Trương Tiểu Phảm, nói rất khẽ, “hì hì, chúng ta lần này lời rồi.”
Trương Tiểu Phàm không hiểu ý hắn, hỏi:”Cái gì?”
Tăng Thư Thư nhướng mày, liếc một cái về phía sau, cười nói:”Có mỹ nư cùng đi đó!”
Trương Tiểu Phàm vừa thấy vui vừa thấy buồn cười, thế nhưng vẫn nhìn về chỗ Lục Tuyết Kỳ một cái, cùng lúc này, dường như Lục Tuyết Kỳ cũng có cám ứng, nhìn hướng về chỗ hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau từ xa xa, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng như sương, giật mình đánh thót, vội tránh đi chỗ khác.
Hai người cười cười nói nói, Tăng Thư Thư thì thầm kể cho hắn nghe lúc sau này đi với Lục Tuyết Kỳ ra làm sao làm sao, hốt nhiên phát hiện thấy trên khuôn mặt đang mỉm cười của Trương Tiểu Phàm đột nhiên cương ngạnh, ánh mắt thành ra nhìn thẳng, nhìn chòng chọc về phía sau lưng của hắn.
Tăng Thư Thư có chút nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy phía bên dưới bậc thang dài, có một người đàn ông đang xiên xiên xẹo xẹo đi tới, khoảng trên 40 tuổi, y phục trên mình hoàn toàn sạch sẽ, thế nhưng khuôn mặt thất thần, ánh mắt ngây dại, trong miệng đang nói loạn lên mấy câu chẳng có đầu có đuôi:
‘Mưa rơi, bóng tối,…… mùi hôi ……. mẹ ơi …… thần tiên, thần tiên, ha ha, thần tiên …..”
Trong sự chú ý của Tăng Thư Thư và Lục Tuyết Kỳ đứng từ đằng xa nhìn lại, Trương Tiểu Phàm bước đi, bước chầm chậm chầm chậm, tựa như trải qua một lúc rất lâu, hắn mới tới được bên cạnh người đàn ông ấy.
Dường như, bước đến bên cạnh một thân hình quá khứ!
“Vương nhị thúc, thúc có khoẻ không?” hắn cố gắng áp chế tâm tình đang kinh động, khe khẽ hỏi.
Trong mắt người đàn ông ấy tựa hồ hoàn toàn không có sự tồn tại của Trương Tiểu Phàm, trong miệng vẫn thản nhiên lẩm nhẩm mấy câu, bỏ Trương Tiểu Phàm đấy rồi bước đi, không lâu sau, biến mất ở phía sau đại điện.
“Người đó là ai thế?” Tăng Thư Thư bước tới bên cạnh hắn, hỏi.
Trương Tiểu Phàm nhìn về chỗ mà Vương Nhị Thúc đã mất dạng, thê lương nói: “Một người điên!”
Tăng Thư Thư nhìn sắc mặt hắn, không còn chút hứng thú nào để hỏi thêm lần nữa. Một lát sau, Tề Hạo khuôn mặt đầy mãn nguyện bước ra từ phía trong đại điện, hướng tới ba người bọn hắn chào hỏi.
Trương Tiểu Phàm trong lòng vẫn còn ngẩn ngơ cùng với Tăng Thư Thư buớc đi, mọi người thương nghị một lát (Trương Tiểu Phàm run run xuất thần, không nói câu nào), quyết định sau khi hạ sơn sẽ đi đến thành Hà Dương.
Tăng Thư Thư cười nói với Tề Hạo: “Tề sư huynh, Lục Hợp Kính do chưởng môn sư bá truyền cho huynh có lợi hại không?”
Tề Hạo cười đáp: “Lục Hợp Kính vốn là bảo vật của Thanh Vân Môn chúng ta, tự nhiên là lợi hại, chỉ sợ ta tu hành chưa đủ mà thôi! À, đúng rồi, trên đỉnh núi này, ngoại trừ thủ toạ của bảy chi phái không một đệ tử nào có thể ngự kiếm, chúng ta đi xuống Vân Hải, rồi từ chỗ đó ngự kiếm bay đến thành Hà Dương.”
Lục Tuyết Kỳ trên mặt vẫn vô cảm, Trương Tiểu Phàm ngây ngô gật đầu, chỉ có Tăng Thư Thư mặt tươi roi rói, xem ra việc hạ sơn đối với hắn là một dịp tốt để vui chơi, có thể xem là một chuyện vui.
※ ※
※
Bốn vị đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn đang ngự kiếm đi từ Thanh Vân môn đến thành Hà Dương, những người khác ai nấy đều tự nhiên thư thái, chỉ Trương Tiểu Phàm không tránh được có đôi chút vất vả.
Hắn mới dưỡng thương được một tháng, Tố Như tựa hồ đã sớm liệu đến hắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả, đã truyền cho hắn bí quyết đạo pháp của Thanh Vân Môn, nhân tiện truyền thụ cho hắn phương pháp khu dụng pháp bảo ngự không vi hành. Quả thật nói thì đơn giản, chỉ cần đạo hạnh đủ sâu, pháp bảo không quá thấp kém, lấy Thanh Vân đạo pháp cộng them niệm lực là có thể khu động được pháp bảo. Thế nhưng Trương Tiểu Phàm tu hành chưa sâu, pháp bảo vốn dĩ không tồi, lại vô cùng cổ quái, đối với đạo pháp Thanh Vân Môn mới học tương đối lạ lẫm, việc đem ra ứng dụng quả là vô cùng vất vả.
Ban đầu Tố Như không hề nghĩ rằng hắn lên Thông Thiên Phong rồi lập tức phải hạ sơn, thế nên đầu tiên chỉ nghĩ đến việc làm cho hắn ghi nhớ pháp quyết, sau khi quay về Đại Trúc Phong sẽ lại cho hắn luyện tập nhiều hơn, các thủ toạ của các chi phái khác đương nhiên không biết rõ gã tiểu tử cổ quái này, xem biểu hiện của hắn trong các trận đấu tại kỳ thất mạch hội võ, đương nhiêu đều nghĩ rằng hắn biết đạo pháp ngự kiếm, đạo pháp căn bản nhất. Quả thực không hề biết Trương Tiểu Phàm lén học đạo pháp, lớ nga lớ ngớ luyện đến cảnh giới “Khu vật”, vẫn không biết chút gì về việc ngự kiếm.
Nhìn những người khác tề khởi tiên kiếm, Tề Hạo dùng tiên kiếm “Hàn Băng” màu trắng, Lục Tuyết Kỳ dùng tiên kiếm “Thiên Gia” màu xanh, Tăng Thư Thư dùng tiên kiếm “Hiên Viên” giống một cái đai lưng sắc tía. Trương Tiểu Phàm trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng tế khởi “Thiêu Hoả Côn”, thế nhưng cảm giác tựa hồ có chút khác biệt, không có cảm giác tuỳ tâm vận dụng như hôm Thất Mạch hội võ.
Vượt núi xuyên mây, mất đúng nửa ngày trời, ngay vào lúc mặt trời xuống núi bốn người mới đến được thành Hà Dương. Trương Tiểu Phàm và ba người kia để tránh bị để ý, hạ xuống mặt đất tại một nơi vắng vẻ phía bên ngoài thành Hà Dương, hắn toà thân uớt đẫm từ đầu đến chân, sắc mặt trắng xanh, trông tình cảnh tựa hồ còn khổ sở hơn so với hôm thi đấu.
Lúc bay ở trên trời, hắn một vài lần đã nắm chặt lấy Thiêu Hoả Côn không rời, nếu không phải bọn người Tề Hạo ngay bên cạnh hắn nhìn thấy, đã không dám bay cách quá xa hắn, kịp thời ra tay giúp đỡ, chỉ sợ hắn một “đệ tử xuất sắc” vừa mới đây của Thanh Vân Môn không cưỡng được đã ngã từ trên trời cao xuống tan xương nát thịt mà chết, hơn nữa đã phá huỷ mất danh tiếng của sư môn lưu tiếng xấu đến vạn năm sau, làm cho Thanh Vân Môn hoàn toàn mất thể diện. Đám người Tề Hạo quyết định dừng xuống bên ngoài thành, đi bộ vào trong thành, mặc dù có ý để tránh sự nghi nghờ, thế nhưng cũng có chút sợ hãi vạn nhất bên trong thành náo nhiệt, dưới ánh mắt của bao nhiêu con người, Trương Tiểu Phàm vụng về hạ xuống, thì uy tín cao quý mà Thanh Vân Môn đã lao tâm khổ tứ gây dựng trong suốt hai nghìn năm nay tất sẽ bị huỷ trong một sớm tối, than ôi tiếc lắm thay!
Nghỉ ngơi chốc lát, đợi Trương Tiểu Phàm lấy lại hơi thở, bốn ngưòi trong ánh chiều tà, hướng về phía thành Hà Dương to lớn rảo bước. Truơng Tiểu Phàm đi sau cùng, cảm giác thấy phía trước Tề Hạo và Lục Tuyết Kỳ thường xuyên ném ra những cái nhìn đầy nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ không sao lý giải nổi tại sao trong kỳ thi Thất mạch hội võ lại nảy ra một con người lạ thưòng, không ngờ không sử dụng thành thạo thuật ngự kiếm vi hành thông thường. Đến cả Tăng Thư Thư trước đây hay đi cùng Trương Tiểu Phàm cười cười nói nói, tuyệt không nhắc gì đến chuyện ban nãy, mồm miệng thao thao bất tuyết giới thiệu cho Trưong Tiểu Phàm về thành Hà Dương.
“Trong vòng trăm dặm quanh đây, chỗ này là chỗ to lớn và phồn hoa nhất đấy. Bách tính ở tại thành này, ít thì cũng có hai, ba vạn người, do có vị trí địa lý tốt, khách thương qua lại cũng đông, thực là náo nhiệt ….”
Trương Tiểu Phàm nghe vậy, trong lòng thấy thật bội phục Tăng Thư Thư học rộng biết nhiều, bèn nói: “Thư Thư, ngươi làm sao biết được những chuyện đó?”
Tăng Thư Thư mặt lộ vẻ đắc ý, nói “Có gì đâu, xem nhiều sách tự nhiên biết thôi.” Nói rồi trên mặt hắn lộ nét cười láu cá, kín đáo nghé vào bên tai Trương Tiểu Phàm, thấp giọng nói: “Kì thật ta đã đến chỗ này nhiều lần rồi, đều là lén lút hạ sơn thôi.”
Trương Tiểu Phàm giật mình đánh thót, nói “Ngươi, ngươi …”
Tăng Thư Thư nhếch mép một cái, nói: “Xem cái bộ dạng sợ hãi của ngưòi kìa? Có gì đâu. Từ khi ta tu tập thuật ngự kiếm, tự nhiên phải thường xuyên luyện tập, bay đi bay lại bay đến chỗ này, muốn nghĩ nghơi hạ xuống lang thang trên phố có chuyện gì xảy ra đâu!”
Trương Tiểu Phàm phá lên cười.
Nghe thấy hai người bọn họ phía đằng sau đang thì thà thì thụt, Tề Hạo mỉm cuời, nói với Lục Tuyết Kỳ ở bên cạnh “Lục sư muội, trời đã tối rồi, tối nay chúng ta nghỉ một đêm tại đây, ngày mai lại đi tiếp nhé.”
Lục Tuyết Kỳ khuôn mặt lạnh tựa băng sương, không có một chút xíu biểu hiện tình cảm, chỉ lạnh đạm gật gật đầu.
Đi đến bên trong thành, bọn họ để tránh gắp phiền phức, nhanh chóng thay đổi trang phục của đệ tư Thanh Vân Môn ra nhằm không tạo ra bất cứ sự hoài nghi nào, thế nhưng Lục Tuyết Kỳ tướng mạo tuyệt mỹ, quả thật là sẽ tạo ra sự kinh động không nhỏ, khiến cho không ít người đi đường dừng chân ngắm nhìn. Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh ngắm Lục Tuyết Kỳ một cái, thấy nàng tuy vậy mặt vẫn lạnh tanh, thế nhưng dôi mắt trong sang quả thực có chút tức giận thoáng qua, bất giác thấy hơi lo cho những qua đường ấy, vạn nhất Thiên Gia ra khỏi vỏ, chỉ sợ cổ thành lịch sử huy hoàng này sẽ bị huỷ trong vòng nửa ngày.
Thế nhưng công phu hàm dưỡng của Lục Tuyết Kỳ hiển nhiên tốt hơn hẳn những gì Trưong Tiểu Phàm suy đoán, một mạch tới đằng sau khách sạn “Sơn Hải Uyển” mà họ trọ lại, Lục Tuyết Kỳ vẫn chẳng có chút động tĩnh gì. Tề Hạo là người lịch duyệt nhất trong đám người, bốn người đều ngấm ngầm coi hắn là trưởng nhóm, chẳng hạn như việc trọ lại này đều do hắn lo liệu, cuối cùng bọn họ được điếm gia an bài cho chỗ nghĩ thuộc loại tốt nhất phía hậu viên.
Quy mô của nhà Sơn Hải Uyển này rất to lớn, trong hậu viên cả thẩy có bốn khu nhà riêng biệt, bốn người bọn họ trú tại khu nhà phía tây, mỗi người một gian phòng. Sau khi nghỉ nghơi chốc lát, Tề Hạo liền kêu mọi ngưòi, đi ra tửu lâu phía đằng trước ăn cơm.
Tửu lâu của Sơn Hải Uyển, nằm trên con phố lớn náo nhiệt nhất thành Hà Dương, thế nhưng tại phòng thưọng khách trên lầu ba, vẫn rất yên tĩnh, trong căn phòng to lớn rộng rãi chỉ bày không đến mười cái bàn, hiện tại đại khái có năm bàn đang có khách ngồi ăn cơm. Tề Hạo kêu tiểu nhị, lựa chọn một vài món rau, nhìn dáng vẽ tinh tường của hắn đối với nơi này, chắc hẳn đã là khách quen rồi.
Trương Tiểu Phàm trong lòng chợt nghĩ, hắn xuất thân nông dân, chưa từng đến những nơi xa hoa như Sơn Hải Uyển, lúc trước khi đi qua tầng lầu thứ hai nhìn thấy đại sảnh lộng lẫy rực rõ, thế nhưng khi đến tầng lầu thứ ba thì thấy chạm rồng vẽ phưọng, hồng mộc làm xà, cổ hương cổ sắc, hai tầng lầu hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Hắn tự nhiên không biết người trong thiên hạ khi đạt được phú quý rồi, lại quay trở lại tìm kiếm thân phận phẩm vị, mặc dầu có người thích sự hoan hỉ rực rõ xa hoa. thế nhưng để ngưởi ta nói mình là có tu dưỡng, phong nhã cũng là chuyện thường gặp.
Bốn người bọn họ ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Tăng Thư Thư nhìn qua cách bố trí trên lầu, rồi nói với Tề Hạo: “Tề sư huynh, chỗ này chắc giá cả không rẻ đâu nhỉ?”
Tề Hạo mủm mỉm cười, nói: “Chỗ này là tửu lâu tốt nhất thành Hà Dương, không phải tự nhiên mà có được, tuy nhiên Thanh Vân Môn chúng ta rất có danh tiếng ở đây, chủ ở đây còn mong chúng ta đến, không dám lấy của chúng ta một xu.”
Tăng Thư Thư gật gù “à” lên một tiếng, một lát sau, điếm tiểu nhị mang đến trên bàn mấy đĩa nhỏ rau xào, cuối cùng có một đĩa cá tươi hấp cách thuỷ, nhìn thấy mình cá dài, phần đầu hơi tròn, đuôi nhỏ, thân nâu xám, có hai râu đối nhau, dày và dài. Quan trọng nhất là chất thịt trắng ngần, hương thơm ngào ngạt, tức thì khiến người ta muốn ăn ngay.
Trương Tiểu Phàm vốn có hứng thú đối với việc nấu nướng, mà chưa từng nhìn thấy loại cá này bao giờ, không kìm nổi tò mò quay sang hỏi điếm tiểu nhị:” Tiểu nhị ca, cá này gọi là cá gì, và nấu nó thế nào?”
Điếm tiểng nhị cười ồ lên một tiếng, nói: “Khách quan quả thực là biết đánh giá, đây là “Thanh Đôn Mị Ngư”, là món làm nên tiếng tăm của Sơn Hải Uyển chúng tôi, thanh hương hoạt nộn, đưa vào miệng thấy thơm ngọt, trong vòng một trăm dặm của thành Hà Dương này, quả là vô cùng nổi tiếng …”
Trương Tiểu Phàm nuốt nước miếng, cầm đôi đũa gắp một miếng đưa lên miệng, lập tức nhắm mắt gật gù mãi không thôi: “A, thịt cá quả thật là ngon, hơn nữa được nấu rất khéo, có chút vị ngọt của đường, cho thêm mấy lát gừng để khử mùi tanh, à, có cả hương vị của hành đập dập, nhất định dùng củ hành tươi nhỏ, à, có cả loại hạt tiêu rất khó kiếm, ngũ hương, chao ôi …. Đúng rồi, lại còn trộn với vị dầu vừng để được ngon đến vậy, lợi hại, lợi hại!”
Hắn vẽ mặt đầy mê mẩn, nhìn Tề Hạo, Tăng Thư Thư đang mồm miệng há hốc, Lục Tuyết Kỳ nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, thế nhưng gã điếm tiểu nhị đứng bên cạnh đúng là vô cùng bội phúc, cười to nói: “Khách quan quả thật là chuyên gia, sành quá!”
Trương Tiểu Phàm lúc bấy giờ mới chú ý đến dáng vẽ của mọi người xung quanh mình, mặt mũi đỏ bừng, vội vã bỏ đũa xuống, thế nhưng vẫn dò hỏi thêm một câu: “Xin hỏi tiểu nhị ca, loại mi ngự này ở đâu mà có vậy?”
Điếm tiểu nhị vẫn còn chưa kịp nói, chợt nghe tại cái bàn to phía bên kia có giọng một nữ lang cất lên: “Mị ngư (1) vốn là đặc sản của núi Chư Câu tại phưong nam, cách xa nơi này cả nghìn dặm, làm sao mà vận chuyển đến đuợc, cửa hàng của ngươi há chẳng lừa người sao?”
Mọi người giật mình, đưa mắt nhìn, chỉ thấy tại chiếc bàn to ấy, có tám người ngồi, sáu người là nam mình mặc áo vàng, chỉ có hai người là nữ, một nữ trên mình mặc quần áo màu tím nhạt, mặt che tấm mạng mỏng, không nhìn rõ được dung nhan, thế nhưng lộ ra vài phần da dẻ thực trắng như tuyết, nữ lang còn lại chính là ngưòi mới nói câu vừa rồi, tuổi tác không lớn, nhìn chỉ khoảng độ mười sáu mười bảy, trên mình mặc quần áo màu xanh nước biển, tướng mạo xinh đẹp lạ thường, lông mày nhỏ, cặp mắt to sáng ngời vô cùng linh động, khiến cho người ta mắt phải sáng lên, so với Lục Tuyết Kỳ thì chẳng hề thua kém chút nào.
Trương Tiểu Phàm à lên một tiếng, nhìn thấy nữ lang đó nói xong câu đầu tiên, ánh mắt đang rọi lên trên mình Lục Tuyết Kỳ bên bàn hắn, hình như có chút kinh ngạc vì dung mạo của Lục Tuyết Kỳ. Nữ lang vốn ưa đẹp, ngay cả Lục Tuyết Kỳ thường ngày là một nữ lang lạnh lẽo như băng sương, lúc này cũng không kìm chế được hơn nữa đưa mắt nhìn nữ lang ấy một cái.
Điếm tiểu nhi lập tức cười nói:”Vị khách quan này nói rất đúng, thê nhưng ngài có chỗ chưa biết đấy thôi, một trăm năm về trước mị ngự đúng là chỉ có ở núi Chư Câu phía nam, thế nhưng sau này Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân đi qua núi Chư Câu, đã mang loài cá mị ngư này về, thả ở song lớn ở phía bắc Thanh Vân Sơn, đến nay không chỉ sống sót, mà còn ngày càng sinh sôi nảy nở.
Chúng ta tất cả đều nhận cái phúc tiên nhân Đạo Huyền tiên nhân trên Thanh Vân Sơn, nên may mắn có được món ngon để ăn!” hắn vừa nói trên mặt vừa lộ ra dáng vẻ vô cùng sùng kính.
Nhìn Trương Tiểu Phàm và đám người Thanh Vân Môn, tự nhiên ai nấy đều cao hứng, mặt lộ nét tươi cưòi, thế nhưng thiếu nữ ấy nghe xong, quay đầu lại nhìn nữ lang chư mặt một cái, rồi ngồi xuống, trong miệng hứ lên một tiếng.
**
*
Ăn xong bữa cơm tối ngon miệng, đám người Trương Tiểu Phàm tâm ý mãn nguyện quay trở về phòng, Tề Hạo ở tại cửa Tây Uyển nói với mọi người rằng: "Tối nay chúng ta trước ở lại đây nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đi Không Tang Sơn."
Trương Tiểu Phàm cùng Tăng Thư Thư đồng thanh đáp một tiếng, Lục Tuyết Kỳ không nói tiếng nào, cứ hướng thẳng về phòng của mình mà đi, rồi thì "rầm" một tiếng như tiếng đóng cửa. Tề Hạo trơ người ra, đoạn nhìn bọn Tăng Thư Thư cùng Trương Tiểu Phàm cười khổ một tiếng: "Hai vị sư đệ cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Trương Tiểu Phàm nhìn gương mặt anh tuấn của Tề Hạo, chỉ thấy dưới ánh tà dương dáng dấp tiêu sái không hề thuyên giảm xem ra còn có mấy phần thoát tục, xét lại mình hắn đột nhiên thấy chán nản trong lòng, tinh thần sa sút, miễn cưỡng đôi lời cùng Tăng Thư Thư, không để ý tới Tề Hạo nữa, rồi tự mình quay bước về phòng.
Tăng Thư Thư cười "a a" một tiếng, cùng Tề Hạo chuyện vãng đôi lời rồi hai người chia tay ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Đây là đêm đầu tiên mà Trương Tiểu Phàm rời xa Thanh Vân Sơn trong suốt năm năm qua, không biết sao cứ trằn trọc ngủ không yên. Mãi cho đến nửa đêm hắn mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vừa ngủ thì lại mơ thấy một thân vương đầy máu tanh, gương mặt hung tợn đứng giữa núi thây biển máu, đồng thời từ sâu nơi tâm khảm, một luồng sát ý không biết nguyên do, đùng đùng bộc phát, màu máu đỏ hồng trước mắt hắn phảng phất như biến thành nước suối ngon ngọt, hấp dẫn hắn, mời gọi hắn, khiến hắn nhịn không được mà muốn chém nát hết những gì xung quanh.
"A...!"
Trương Tiểu Phàm giựt mình tỉnh giấc, lật đật ngồi dậy, hơi thở gấp rút, mồ hôi ra đầy mình, mất một lúc lâu sau tâm trạng kích động mãnh liệt của hắn mới từ từ bình phục lại.
Trương Tiểu Phàm thân mình run lẩy bẩy vì sợ, hắn cứ ngồi mãi như thế trong bóng đêm không biết đến bao lâu, tay hắn vô tình sờ trúng thanh thiêu hỏa côn để ở bên gối, một luồng cảm giác băng lạnh liền bao trùm lấy hắn. Giấc mộng này không khác gì các cơn ác mộng mà hắn vẫn nằm mơ thấy trong những năm qua, đều chung một tình cảnh không khác, một kẻ hung ác khát máu ở trong mơ, khiến hắn tự cảm thấy ghê sợ.
Bốn bề vắng lặng, màn đêm bao bọc khắp chung quanh.
Hắn xếp chân lên ngồi ngay ngắn trong bóng đêm, hít thở thật sâu, hai mắt nhắm lại, hai tay khoanh chéo lại ở trước thân.
Đêm đen như một người con gái ôn nhu, nhè nhẹ ôm lấy thân thể hắn, một lớp ánh sáng vàng nhạt khi ẩn khi hiện phát ra từ thân thể Trương Tiểu Phàm. Dưới lớp ánh sáng nhạt nhòa phản chiếu, trên gương mặt hắn, tựa như có nét trang nghiêm không hợp với nét trẻ con của hắn.
Không biết trải qua bao lâu, vòng ánh sáng màu vàng ấy dần dần tan mất, Trương Tiểu Phàm trong đêm đen mở mắt nhìn ra, tâm tính bình hòa. Sau mỗi lần ngồi như thế, hắn đều đặc biệt tưởng nhớ đến vị hòa thượng hiền từ Phổ Trí.
Trương Tiểu Phàm không cảm thấy buồn ngủ nữa, hắn tiến lên mở cửa phòng rồi bước ra ngoài. Các phòng bên đều tối đen, chắc rằng đám người Tề Hạo cũng đã ngủ say rồi.
Hậu viên của Sơn Hải Uyển được xây dựng trong một hoa viên, đông tây nam bắc bốn phương vị đều có bốn đình viện khác nhau. Trương Tiểu Phàm đi ra từ nơi ở của bản thân ở Tây Uyển, rồi đi đến hoa viên nơi chính giữa.
Lúc này đêm đã khuya, ngước lên nhìn trời, lấp lánh đầy sao, một vầng trăng tròn treo nơi góc trời khuya. Gió đêm vi vút, thoang thoảng mang đến một chút hương thơm. Đường mòn quanh co mờ mịt không biết trải dài đến tận đâu. Ven đường, cỏ cây từng bụi xanh um, sắc hoa các loại nở đầy trên đất.
Trương Tiểu Phàm trong lòng chán nản, cứ thuận theo con đường nhỏ mà đi, gió thổi trên mặt mang theo cảm giác mát mẻ.
Trong đêm thanh vắng và cô quạnh như thế này, một chàng thiếu niên lẻ loi bước đi trong hoa viên hiu quạnh, nhớ lại những chuyện đã trải qua.
Bên đường, một đóa hoa nhỏ lay nhẹ theo gió đêm, lóng lánh hạt sương khuya bám đọng trên cánh hoa trắng, lung linh trong suốt, Trương Tiểu Phàm ngừng bước, bất giác ngắm cảnh đó đến si ngốc.
Thoang thoảng u hương từ đâu truyền tới.
Hốt nhiên, một cánh tay ngọc nho nhỏ vươn đến cành hoa, cánh tay ấy phảng phất như từ bóng đen vĩnh hằng mà duỗi ra, đẹp đến não hồn, làm lu mờ cả ánh sáng trăng sao trên trời.
Bẻ đi nhành hoa!
Nơi phút giây đó, trong đầu Trương Tiểu Phàm "oanh" vang lên một tiếng, ánh trăng đầy trời như lu mờ hẳn đi, cả hoa viên như chìm trong bóng đen.
Hắn xoay đầu lại, nhìn ra sau, tràn đầy một ý hận không tên.
Một thiếu nữ trẻ tuổi mình bận áo màu xanh biếc, đang đứng tại đó, toàn thân như thu hút hết ánh sáng nơi trời cao, nàng nhè nhẹ đưa nhành hoa lên mũi, ngửi một hơi thật sâu.
---------------
Chú thích:
: "Sơn hải kinh - sơn kinh quyển thứ tư - chư câu sơn": Ở phía nam nước chảy năm trăm dặm, rằng thế núi cong hình móc câu, không cỏ cây, nhiều cát. Ở núi đó, đất rộng trăm dặm, nhiều mị ngư.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tru Tiên
Chương 32: Hạ sơn
Chương 32: Hạ sơn