DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tru Tiên
Chương 48: Tiểu Trấn

   

Trương Tiểu Phàm chăm chăm nhìn văn sĩ trung niên tên gọi Vạn Nhân Vãng, trong lòng trào dâng một dự cảm không tốt, thế nhưng đồng thời nơi sâu thẳm trong tim, lại có một sự thúc dục khác, khiến hắn không kìm được nói: “Xin tiên sinh chỉ giáo”

Vạn Nhân Vãng nhìn hắn đầy thâm ý, thong thả nói: “Cây hắc bổng đó sát khí cực kỳ trầm trọng, hắc quang ẩn vào bên trong, con người nếu đến gần, trong vòng ba trượng, khí huyết toàn thân nhất định sẽ bị sát khí đó bức bách, chạy ngược vào tim mà chết”

Trương Tiểu Phàm trong lòng rúng động, buột miệng nói: “Không sai, lúc ta gặp nó, từ xa thân thể đã cảm thấy nặng nề, ác tâm nổi lên, suýt nữa đã hôn mê rồi.”

Vạn Nhân Vãng khẽ thở dài, nhìn hắn nói: “Đúng rồi, quả là như vậy”, nói rồi đôi mày hình như hơi nhíu lại, rồi khẽ than thở: “Ngươi không ngờ không chết, quả thật là kỳ lạ”

Trương Tiểu Phàm không nghe rõ câu nói sau của ông ta, liền hỏi: “Cái gì?”

Vạn Nhân Vãng hơi mỉm cười, nhưng không trả lời hắn, chỉ chỉ vào thanh Thiêu hoả Côn nói: “Cây hắc bổng này, vốn là một đại hung vật trời sinh, tên gọi “Nhiếp Hồn”, nhưng không phải là vật của ma giáo, mấy nghìn năm nay chưa hề xuất thế, chỉ thấy duy nhất có ghi lại trong sách cổ, Trương tiểu huynh phúc duyên thâm hậu, không ngờ có được hai vật chí bảo của thế gian.”

“Nhiếp hồn!” Trương Tiểu Phàm sắc mặt đờ đẫn, khe khẽ lẩm bẩm một câu.

“Đúng vậy” Vạn Nhân Vãng khuôn mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói “Trong cổ thư [Dị Bảo Thập Thiên] từng có ghi lại: Kì thiết trên trời, rơi xuống chốn cửu u, được u minh quỷ hoả đốt cháy âm linh lệ phách để tôi luyện, một nghìn năm mới nóng đỏ, một nghìn năm thành hình, một nghìn năm tụ khí quỷ lệ, một nghìn năm sau mới có khả năng nhiếp hồn, quả là một vật hung sát, người sống vốn không thể cầm được nó, không ngờ Trương tiểu huynh ….”

”Keng…..” một âm thanh trong trẻo vang lên, thanh Thiêu Hoả Côn màu đen trượt khỏi tay Trương Tiểu Phàm rơi xuống dưới đất, Trương Tiểu Phàm chân tay mềm nhũn, chỉ cảm thấy trong tim phiền muộn vô cùng, loạng choạng lùi lại mấy bước, mắt dán chặt vào thanh Thiêu Hoả Côn luôn kề cận bên mình suốt mấy năm trời, miệng chẳng thể nói được câu nào.

Vạn Nhân Vãng nhìn thần sắc kinh hãi của hắn, trên mặt đột nhiên thoáng hiện một nụ cười lạnh, nói: “Trương tiểu huynh, ngươi sao vậy?”

Trưong Tiểu Phàm cố gắng lắc đầu, gần như lời nói cũng cảm thấy vạn phần thống khổ, lẩm bẩm nói: “Tại sao, tại sao lại có thể như vậy, ta là Thanh Vân môn hạ, làm sao có thể sử dụng tà vật này được?” Hắn lúc này cũng nhớ lại hôm đó dưới Tử Linh Uyên, đám quái vật âm linh đó cũng e dè cây Thiêu Hoả Côn của hắn, chỉ sợ phần nhiều là do chúng sợ cây “Nhiếp hồn” này.

Vạn Nhân Vãng nhìn bộ dạng hắn, biết rằng gã thiếu niên này ở trong Thanh Vân Môn đã lâu, chưa từng biết qua các việc trên thế gian, hôm nay bất ngờ gặp đại biện, dường như là rất hoang mang, chỉ là nhìn dáng điệu ông ta, dường như chẳng hề có ý muốn an ủi, chỉ lãnh đạm nói: “Tà vật? Ngươi nghĩ cái gì là tà vật?”

Trương Tiểu Phàm hình như có chút thất hồn lạc phách, run run nhìn thanh Thiêu Hoả Côn dưới đất nói: “Cái, cái thứ này không biết đã làm hại bao nhiêu sinh linh, không phải là tà vật sao?”

Vạn Nhân Vãng cười lạnh một tiếng: “Giết chết nhiều người, thì là tà vật hả?”

Trương Tiểu Phàm gần như không cần suy nghĩ, đáp:”Đúng vậy.”

Vạn Nhân Vãng trên mặt hiện lên nét nhạo báng, vẻ uy sát giữa hai chân mày dần dần lộ ra, toàn thân trông như biến đổi thành một con người khác, thế nhưng Trương Tiểu Phàm trong lòng đang tạp loạn, nên không hề chú ý gì cả. Chỉ nghe Vạn Nhân Vãng nói:”Xin hỏi các hạ, lợn đực lợn cái, lợn đen, lợn trắng, có phải là lợn không?”

Trương Tiểu Phàm không ngờ Vạn Nhân Vãng đột nhiên phun ra câu đó, ngạc nhiên nói: “Tự nhiên là phải”

Vạn Nhân Vãng lại hỏi: “Thế sư tử tàn sát sơn dương, mãnh hổ giết thỏ, có coi là sinh linh không? Có phân được chính tà không?

Trương Tiểu Phàm loáng thoáng cảm nhận được ý tứ ông ta muốn nói, tuy nhiên trong lòng vẫn chưa thấy minh bạch, chỉ nói: “Đúng”

Vạn Nhân Vãng hừm một tiếng, nói “Vậy lại xin hỏi các hạ, ngươi nói xem chính đạo tà đạo, có phải là người không?”

Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra một lát, trong lòng muốn phản bác, nhưng đến miệng thì chẳng phát ra được câu nào, lại chỉ nói được mỗi câu: “Đúng vậy”

Vạn Nhân Vãng sắc mặt nghiêm nghị, thâm trầm nhìn hắn, đến mức Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy e ngại, chỉ nghe thấy ông ta chậm rãi nói: “Trương tiểu huynh, Thanh Vân môn của ngươi có một vật danh vang thiên hạ, kì bảo trấn sơn nổi tiếng xưa nay – Tru Tiên cổ kiếm, người chắc có biết?”

Trương Tiểu Phàm lúc này tâm trạng gần như đã bị cho con người mới gặp lần đầu Vạn Nhân Vãng này làm cho rối tung cả lên, cứ thế gật đầu đáp:”Biết”

Vạn Nhân Vãng khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, giọng giận dữ nói: “Vậy ngươi có biết, Tru Tiên Kiếm ấy trong cuộc đại chiến chính ma tám trăm năm trước, đã giết chết bao nhiêu sinh linh, đã làm hại bao nhiêu tính mạng không? Nếu nói trong thiên hạ ngày này, thế gian pháp bảo giết người nhiều nhất, lệ khí nặng nề nhất, chỉ sợ chẳng có thứ gì qua mặt được Tru Tiên cổ kiếm vốn được xưng tụng là thần minh của môn phái nhà ngươi!”

Trương Tiểu Phàm hai tai ù đi, không tự chủ được lùi lại đằng sau một bước, giống như bị người đàng trước mặt giáng cho một quyền rất nặng, đồng thời, hắn dường như cảm thấy tại nơi sâu thẳm trong tim, loáng thoáng có điều gì đó, nơi mà từ nhỏ thần thánh cũng không thể xâm phạm được, giờ đây sau khi hồi âm thanh văng vẳng đó vang lên, lần đầu tiên xuất hiện những vết rạn nứt nho nhỏ.

Ánh mặt trời rực rỡ, từ phía trên cây đại thụ chiếu xuống, xuyên quá đám lá cây rậm rạp, làm thành rất nhiều điểm sáng nho nhỏ rơi trên mặt đất, mỗi khi đám lá cây đu đưa, thì lại khe khẽ nhảy nhót giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Tình cờ có mấy điểm sáng rơi trên người gã thiếu niên.

Trương Tiểu Phàm đang quì trên mặt đất, phía trước mặt là thanh Thiêu Hoả Côn nằm lặng lẽ, trong bóng cây, hiện ra vẻ xấu xí khó coi. Lời nói ấy của Vạn Nhân Vãng, về mặt ý tứ quả thật không có gì quá khác biệt so với điều Bích Dao đã nói bên trong Không Tang Sơn hôm đó, thế nhưng khi do miệng ông ta nói ra, Trương Tiểu Phàm cảm thấy vô cùng khác biệt, nơi sâu thẳm trong lòng, lờ mờ có một thân ảnh, khe khẽ cười lạnh nói: Ông ta nói đúng, ông ta nói đúng.

Vạn Nhân Vãng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, uống nốt chỗ trà sớm đã nguội lạnh, lão chủ quản trà già nua từ đàng xa bước lại chỗ đó đưa mắt nhìn, rồi lại quay đi, hoàn toàn không biết trong lòng gã thiếu niên đang ngồi đó cơn giận đang trào dâng như những cơn sóng hung dữ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, sắc mặt của Trương Tiểu Phàm vốn đang từ vẻ lo lắng, vật lộn, thống khổ dần dần bình tĩnh trở lại, hắn chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy thanh Thiêu Hoả Côn trên mặt đất, rồi đứng dậy đối diện với Vạn Nhân Vãng, lạnh lẽo nói: “Ngươi thực ra là ai?”

Vạn Nhân Vãng lúc này cũng đã khôi phục lại phong cách tuỳ ý, sát khí vốn xuất hiện giữa hai chân mày đều đã biến mất, lạnh đạm cười khẽ trả lời: “Ta ư? Ta là Vạn Nhân Vãng, một kẻ phàm phu tục tử đi du lịch thiên hạ thế thôi.”

Trương Tiểu Phàm nhìn thẳng vào ông ta, từ từ nắm chặt Thiêu Hoả Côn trong tay, nói:

”Phàm phu tục tử tại sao lại có thể biết nhiều chuyện như vậy? Người chẳng phải là yêu nhân của ma giáo sao?”

Vạn Nhân Vãng chẳng hề phản ứng lại, chỉ nhìn hắn, vẫn lãnh đạm nói: “Việc phân rõ chính tà, đối với người mà nói, quả thật quan trọng vậy sao?”

Trương Tiểu Phàm hít thật sâu một hơi, nói chắc nịch: “Đúng”

Vạn Nhân Vãng đột nhiên cười lạnh, hỏi “Đã như vậy, ngươi vì sao lại dùng tà vật vốn có nguồn gốc từ ma giáo?’

Trương Tiểu Phàm thân hình rung động, nhưng thần sắc cứng rắn, đáp: “Thiêu Hoả Côn này có thể là một vật tà ma, nhưng ta dùng nó để trảm yêu trừ ma, đó là chính đạo, ta không hề thẹn với lương tâm, nó cũng giống như Tru Tiên cổ kiếm của môn phái chúng ta mà ngươi đã nói đến.

Vạn Nhân Vãng hơi chút rối trí, từ từ đứng dậy, nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt, giống như nhìn nhận lại con người này, bên khoé miệng bất giác hiện ra một nét mỉm cười, nói: “Ngươi không ngờ có thể tự suy nghĩ đến mức đó, hiếm có, hiếm có, chỉ là cái thứ ý nghĩ này chẳng qua chỉ đúng với Thanh Vân của ngươi thôi, không dùng cho đại đa số người trong thiên hạ đâu!”

Trương Tiểu Phàm không hề lý gì đến, chỉ chằm chằm nhìn ông ta hỏi: “Ngươi thực ra là ai?”

Vạn Nhân Vãng không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Ngươi đang nhắm hướng bắc mà đi, có phải muốn quay về Thanh Vân Sơn của ngươi không?”

Trương Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, lại hỏi: “Ngưoi có ý tứ gì?”

Vạn Nhân Vãng tủm tỉm cười, nói: “Ngươi vẫn không biết sao, ngày nay ma giáo đã lại quật khởi lần nữa, thế lực lan rất rộng, gần đây đã tụ họp trên Lưu Ba Sơn ở Đông Hải, Thanh Vân của người đã đi không ít người, cùng với các môn phái khác hội họp ở đó, sợ rằng đã có một trường đại chiến rồi, ngươi tại sao không đi mà xem?”

Trương Tiểu Phàm ngây ra một lúc, nói ”Thực có chuyện đó?” nhưng hắn tức thì ngẩng đầu lên, trong miệng nói: “Điều đó chẳng quan hệ đến ta, ta hỏi lại ngươi một lần …” lời chưa nói hết đã đứt ngang, Đó là một công phu khiến người ta thất thần, Vạn Nhân Vãng quả thật đã biến mất tựa như quỉ mị, thậm chí ông chủ quán trà ở đàng xa cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả, trong quán trà lẻ loi ấy, chỉ còn lại mỗi mình Trương Tiểu Phàm

Trương Tiểu Phàm run run nhìn xung quanh, ngay dưới ánh mặt trời ban ngày,

không hiểu tại sao, hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh

Hắn đứng nguyên đó một hồi lâu, cuối cùng thấy hắn cất bước, đi khỏi chỗ cây đại thụ, rồi nhằm hướng đông bỏ đi.

Trương Tiểu Phàm bỏ đi chưa lâu, từ sau cây đại thụ xuất hiện ba bóng người, người đi đầu là Vạn Nhân Vãng, một người là ông chủ quán trà, người còn lại là người sẽ khiến Trương Tiểu Phàm nhất định sẽ hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy, ma giáo thiếu nữ - Bích Dao.

Vạn Nhân Vãng nhìn về hướng đông, khe khẽ gật gù, khoé miệng lộ ra nét mỉm cười, nói: “Gã thiếu niên này tính cách quất cường, tâm chí kiên định, có mấy phần giống ta khi còn trẻ.”

Ông chủ quán trà đứng bên cạnh ông ta, lúc này sớm đã không còn trong bộ dạng của một ông lão nữa, hai mắt xạ tinh quang, thần thái uy mãnh, nói: ”Tông chủ, vật hắn cầm trong tay vốn là trọng bảo của ma giáo chúng ta, tại sao không lưu hắn lại?”

Vạn Nhân Vãng đối với việc bị người ta gọi là ‘Tông chủ” thì hết sức thản nhiên, chỉ lãnh đạm nói: “Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn chẳng biết vì lý do gì, không ngờ đã bị tinh huyết của gã thiếu niên ấy dung hợp, trở thành một vật huyết luyện. Ngoại trừ thiếu niên ấy, ngày nay chẳng có ai khác có thể khu dụng pháp bảo ấy, chúng ta có chiếm lấy cũng vô dụng mà thôi.”

Bích Dao ở bên cạnh hứ lên một tiếng, nói: “Ta đã nói rồi hôm đó dưới Tử Linh Uyên cây gậy đó trông cổ quái thế nào ấy, hoá ra là có lai lịch lớn như vậy.”

Vạn Nhân Vãng quay sang nhìn Bích Dao, thần sắc trên khuôn mặt vô cùng nhu hoà, nói: “Bích Dao, con thấy gã thiếu niên ấy thế nào?”

Bích Dao mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Cha, hôm nay con nhường cho cha đấy!”

Vạn Nhân Vãng cười ha hả, rồi nói: “Gã thiếu niên ây rất được, chỉ là từ bé đã nhiễm nặng cái thói của Thanh Vân Môn, muốn hắn ra nhập thánh giáo chúng ta, với bản tính quật cường của hắn, chỉ sợ khó khăn vô cùng.”

Bích Dao sắc mặt tức thì ảm đạm, lặng lẽ thở dài.

Vạn Nhân Vãng đưa tay ra khe khẽ xoa đầu con gái, mỉm cười nói: “Tuy vậy hắn đã giải khai được tâm sự chất chứa trong lòng con bao nhiêu năm, khiến cho cha con chúng ta lại hoà thuận, mối ân tình đó, chúng ta nhật định phải trả”

Bích Dao thần sắc thay đổi, vui mừng hỏi: “Cha, cha có biện pháp?”

Vạn Nhân Vãng ngửa mặt nhìn trời, cái uy thế từ từ toả ra chứng tỏ ông ta là một nhân vật nắm giữ quyền uy đã lâu, thê nhưng không hiểu tại sao, nhìn thần sắc của ông ta lại dường như có mấy phần bi sảng, chỉ nghe thấy ông ta chậm rãi nói: “Cần phải cải biến cải biến tính cách con người đó, mặc dù không dễ, nhưng cũng không phải là không có biện pháp.”

Bích Dao mặt mũi sung sướng, Vạn Nhân Vãng quay đầu nhìn vào mắt con gái rồi mỉm cười, nét mặt đó giống hệt những người cha khác khi thấy con gái mình hạnh phúc. Bích Dao hân hoan vì nụ cười của cha, chẳng hề chú ý đến người ở bên cạnh đang nhíu mày, khẽ nói với Vạn Nhân Vãng: “Tông chủ, chỉ là một tên tiểu tử vô danh của Thanh Vân Môn, chúng ta có đáng hao tổn nhiều công sức như vậy không?”

Vạn Nhân Vãng lắc đầu đáp: “Gã thiếu niên ấy trong tay có pháp bảo đại hung chưa tùng có xưa nay, hơn nữa xem ra hắn lại có thể điều khiển một cách thoải mái, tương lại nhất định không ở mãi trong ao tù đâu, một nhân tài như vậy, nếu thu dụng được, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho bá nghiệp của ta, vả lại chẳng cần nói thì hắn cũng sẽ đỡ cho cha con ta rất nhiều bận rộn.”

Bích Dao gật đầu lia lịa, nói “Đúng vậy, con hôm đó cũng đã nói với hắn, nếu hắn gia nhập thánh giáo chúng ta, cha nhất định xem trọng hắn, hắn lại không chịu nghe.”

Vạn Nhân Vãng ngưng cười, hỏi: “Hắn tại sao không chịu nghe? Với tính cách của hắn, lại từ nhỏ ở Thanh Vân môn đã lâu, sớm đã căm ghét thánh giáo chúng ta vô cùng. Mỗi tội, khà khà, Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn đều là vật chí hung trong thiên hạ, mặc dù ngày nay bị ngã thiếu niên ấy không biết bằng cách nào luyện thành huyết luyện pháp bảo, lệ khí ẩn vào trong không lộ ra ngoài, nhưng mang hai vật đại hung ấy bên cạnh, há chẳng bị ảnh hưởng sao? Theo ta thấy, gã thiếu niên ấy tu hành chưa sâu, sớm tối ở bên cạnh những vật đại hung ấy, lâu ngày sẽ bị lệ khí bên trong pháp bảo xâm nhập, tính tình tất nhiên thay đổi, trở nên hiếu sát, đến lúc đó chính đạo tất không dung hắn, chúng ta lại thi hành một kế sách nhỏ, hắn không muốn gia nhập thánh giáo chúng ta cũng không được.” nói xong liền cười khanh khách.

Bích Dao ngẩn người ra, tuy không nói ra nhưng nhất thời trong lòng vừa vui mừng lại vừa băn khoan lo lắng, cuối cùng chẳng nói câu nào, run run nhìn về phía đông, nhưng chỉ thấy ánh nắng rực rỡ, trời đang lúc chính ngọ, trên cổ đạo bóng dáng của gã thiếu niên ấy sớm đã mất dạng.

Trương Tiểu Phàm rời khỏi quán trà đó, một thân một mình nhằm hướng đông mà đi.

Lúc này đã đúng giờ ngọ, ánh nắng tràn ngập mặt đất, vượt qua sơn khu của Không Tang Sơn là một cánh đồng màu mỡ, bát ngát và có đôi chút vết tích con người sinh sống. Chỉ có đúng một cổ đạo, không biết in dấu bao nhiêu vết chân của người xưa kẻ nay, như một đường kẻ trên cánh đồng bằng phẳng ấy kéo dài về phia trước.

Trương Tiểu Phàm không ngự không phi hành, một mình lặng lẽ bước đi trên cổ đạo, cuộc nói chuyện ban nãy với Vạn Nhân Vãng quả là một cú đánh mạnh vào trong lòng hắn. Mặc dù lời nói của hắn khi ở trước mặt Vạn Nhân Vãng thì chính nghĩa cứng rắn, nhưng giờ này phút này, khi chỉ có độc một mình, hắn không nén được tự hỏi bản thân: Ta thực sự đúng sao?

Thiêu Hoả Côn màu đen vẫn yên lặng nằm sát bên hông hắn, lúc có lúc không, từ trên thân cây gậy truyền ra cảm giác lành lành.

Bước đi, bước đi, bước đi ……

Dưới bầu trời, trên cổ đạo, thiếu niêu trong lòng đầy tâm sự đột nhiên dừng bước, ngửa mặt nhìn trời.

Bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, nhìn thấy đúng là cao không thể với tới được.

Trương Tiểu Phàm run run đứng nhìn, khoé miệng khe khẽ giật giật, chân mày chụm lại một chỗ, nhìn hướng lên bầu trời, dường như cũng là hướng về thâm tâm của ai đó, nói khẽ:

“Con người sống ở trên đời, cuối cùng là vì cái gì chứ?”

Trên đường đi, Trương Tiểu Phàm màn trời chiếu đất, trên mình mặc dù chẳng có nhiều tiền bạc, nhưng khi đói thì bắt lấy dã điểu dã thỏ để ăn, mệt mỏi thì chọn lấy một gốc cây để nghỉ ngơi. Dù sao ngày trước trên Đại Trúc Phong hắn đã từng trải qua khoá học chặt trúc, thân thể cũng cường kiện, vì vậy nên cũng không cảm thấy mệt nhọc.

Kì thật nếu hắn ngự khởi Thiêu Hoả Côn rồi ngự không mà đi, tự nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, hắn lại không hề có ý như vậy, luôn cảm thấy trong lòng phiền muộn, luôn có một nỗi ám ảnh ràng rịt trong tâm trí, nên thà cứ từ từ mà đi, hy vọng sẽ làm rõ được nhưng nghi vấn trong đầu mình.

Nhưng nếu đề cập đến chỗ này, vấn đề trong lòng Trương Tiểu Phàm hiện giờ, một thiếu niên như hắn làm sao có thể hiểu rõ được. Dù có nghĩ nát óc, hắn luôn cảm thấy những lời dạy dỗ của sư môn trước đây là bất khả xâm phạm, sinh ra phải đúng như vậy, tuyệt nhiên không thể sai được, nhưng lại nghĩ đến những lời nói của Vãn Nhân Vãng, dường như cũng có mấy phần đạo lý, hắn chẳng biết đường nào mà lần, nên quả là cứ bối rối mãi không thôi.

Nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn Đỗ Tất Thư lục sự huynh của hắn, thì sẽ cười láu cá một tiếng, rồi gác chuyện đó ngay sang một bên, dù sao ta là Thanh Vân môn hạ nên tự nhiên nghe theo lời nói của Thanh Vân Môn; nhưng nếu là đại sư huynh hắn Tống Đại Nhân, tính cách nghiêm khắc, căn bản chẳng tin vào cái thứ gọi là tà ma ngoại đạo, thậm chí việc nghĩ ngợi đến ý nghĩ đó cũng không thể có.

Duy nhất Trương Tiểu Phàm, tính khí quật cường hơn ai hết, gặp phải vấn đề gần như phủ nhận hoàn toàn niềm tin trước đây của bản thân, thì cứ muốn suy nghĩ, muốn hiểu cho rõ ràng.

Cứ như vậy, hắn vùi đầu trong những suy nghĩ đau khổ, đi đã ba ngày, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được kết quả gì.

Ngày hôm nay, Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy trên đường ngừoi bộ hành dần dần nhiều hơn, liền ngưng mắt nhìn về phía đằng trước, phía cuối cổ đạo, có một thị trấn nhỏ, trông qui mô mặc dù không lớn, nhưng nằm trên cổ đạo này, nên khả năng người cũng không ít.

Trương Tiểu Phàm trong lòng vô cùng hoan hỉ, tạm thời cũng muốn quên đi những nỗi phiền não, suốt ba ngày đi đường vừa rồi chẳng thấy mấy bóng người, lúc này nhìn thấy một tiểu trấn như vậy, cũng khiến cho con người tinh thần phấn chấn.

Đi tới gần, nhìn thấy bên cạnh con đường dẫn vào trấn, có dựng mốt tấm bia đá, trên đó khắc ba chữ “Tiểu Trì Trấn”, có lẽ đó là tên gọi của tiểu trấn này.

Trương Tiểu Phàm thong dong tiến bước, chỉ nghe thấy tiếng người mỗi lúc một huyên náo. Cổ đạo đi xuyên qua tiểu trấn này, bên đường có nhà cửa phòng ốc, cũng có một số cửa hiệu buôn bán, nhưng chủ yếu vẫn là những người bán hàng rong bày sạp hàng ra ngay hai bên đường, đi dọc theo phố, tiếng rao bán nghe liên miên bất tuyệt, đúng là một bức tranh sống động.

Trương Tiểu Phàm đi trong đám đông, trên miệng dần nở nụ cười, hắn nhớ lại lúc còn sống ở thôn Thảo Miếu thời còn bé, tình cảnh cũng ang áng giống như vậy. Cuộc sống nhân gian, so với những năm tháng tu chân trên Thanh Vân Sơn, dường như cũng có chút tư vị khác biệt trong lòng.

“đang đang đang đang đang đang đang ……”

Đúng lúc Trương Tiểu Phàm đang chìm ngập trong những hồi ức quá khứ, đột nhiên từ con đường phía trước mặt truyền đến một hồi thanh la vang dội, làm hắn giật nảy mình, sau đó thấy dân trấn xung quanh ai nấy đều ra tăng cước bộ, lục tục chạy về phía trước, lại nghe thấy một vài người vừa chạy vừa nói chuyện: ”Chạy nhanh lên, trưởng chấn triệu tập để nói chuyện.”

“Ta thấy hình như có chuyện gì thì phải?”

“Đúng rồi, nghe nói tối qua trưởng trấn và Lý bảo trưởng, Phạm tú tài bọn họ đã thương lượng suốt cả đêm, không biết thương lượng có đưa ra được biện pháp nào không?

“Hy vọng là có biện pháp, nếu không thì hôm nay chẳng có cách nào qua được!”

………

Trương Tiểu Phàm nghe thấy thế, nổi lòng hiếu kỳ, liền cũng hoà theo dòng người chạy về phía trước, chỉ thấy dòng người lục tục kéo đến, chẳng bao lâu sau đã có hai ba trăm người vây xung quanh một cái thạch đài ở giữa trấn.

Trương Tiểu Phàm đứng trong đám đông hướng mắt nhìn về phía trung tâm, chỉ thấy cái đài đó cao ngang lưng người, trông khá bằng phẳng, phía trên có ba người đang đứng. hai già một trẻ, chắc là ba người nghe nói lúc nãy - trấn trưởng, Lý bảo trưởng và Phạm tú tài.

Trông thấy mọi người đến đã đông, một người lớn tuổi nhất trong ba người trên thạch đài tiến ra, đưa tay vẫy vẫy đám người ở phía dưới, tức thì đám dân trong trấn dần dần yên lặng

Đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lão nhân đó nhìn xung quanh một lượt, giọng trầm trọng nói: ”Chư vị hương thân, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chắc hẳn mọi người cũng đều đã biết vì chuyện gì. Từ ba tháng trước, yêu nghiệt chiếm lấy “Hắc Thạch Động” cách trấn ta mười dặm, từ đó liên tục quấy nhiễu bản trấn, đến một tháng gần đây, lại càng hoành hành hơn, tối nào cũng cướp bóc trâu bò gia cầm vô số, hơn nữa ba ngày trước đây cha con họ Vương vì con trâu cuối cùng trong nhà nên đã phản kháng lại, không ngờ bị …. ôi, bất hạnh bị chết dưới tay yêu nghiệt ấy”

Đám dân xung quanh đông loạt thở dài, một số ít người còn buột miệng chửi bới.

Trương Tiểu Phàm trong lòng đã minh bạch quá nửa, nhưng vẫn chưa biết yêu nghiệt ấy cuối cùng là cái thứ gì.

Lúc này lại nghe trấn trưởng nói: “Lão phu thân là trấn trưởng, nhưng lại không thể bảo vệ sự bình an cho trấn, thực vô cùng hổ thẹn. Tối qua sau khi bàn bạc với Lý bảo trưởng và Phạm tú tài, thấy rằng vì yêu nghiệt không giống chúng ta, lẽ nào chúng ta lại trông chờ vào sức người thường để chống lại, chi bằng dán cáo thị, mời mấy người cao nhân tu đạo đến trừ yêu, chi phí cho việc đó, rất mong chư vị cùng nhau đóng góp.”

Ông ta nói xong, đám dân dưới đài nhao nhao tiếp lời: “Trấn trưởng nói có lý, phải mời cao nhân đến bắt yêu.”

“Còn chần trừ nữa, chỉ sợ chúng ta đều bị yêu nghiệt ăn thịt hết cả, vậy còn lo lắng đến tiền nong làm gì?”

“Đúng, đúng ….”

Ba người trên đài thấy dân chúng đều đồng ý, trấn trưỡng dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vì vậy, tối qua ta cũng đã yêu cầu Phạm tú tài viết bản cáo thị, giờ sẽ đem nó dán lên.” Nói xong quay sang gật gật đầu với người trẻ tuổi có bộ dạng tú tài. Tú tài đó lập tức đáp lời, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy trắng trên đó có ghi mấy chữ, rồi đi xuống dưới thạch đài, đem dán lên trên bức tường gạch cao ở bên cạnh.

Dân trấn lập tức vây quanh, Trương Tiểu Phàm cũng đi theo để xem, chỉ thấy trên tờ giấy đó có ghi:

Hiện nay yêu nghiệt hồ ly ba đuôi, ở trong “Hắc Thạch Động” cách trấn mười dặm, ngày trốn đêm ra, quấy nhiễu bản trấn, cướp bóp gia cầm trâu bò, lại hại cả người, yêu pháp vô cùng lợi hại, nay đặc thỉnh hữu đạo cao nhân, vì dân mà trừ hại, Tiểu Trì Trấn nguyện dâng 520 lượng bạc để tạ ơn.

Trương Tiểu Phàm mắt trông thấy dân Tiểu Trì Trấn đóng góp khoản tiền đó, tai nghe thấy dân chúng xung quanh ai nấy đều biểu lộ vẻ tán đồng. Hắn do dự một lát, cũng muốn làm một việc thiện, nhưng nghĩ đến lời nói ban nãy của trấn trưởng với dân chúng, thì sợ rằng yêu nghiệt này lợi hại vô cùng, bản thân pháp lực thấp kém, đánh không lại yêu nghiệt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không cẩn thận sẽ mất mạng làm hại đến thể diện sư môn, trách nhiệm đó hắn gánh vách không nổi

Hăn đang trù trừ do dự, bỗng nghe thấy dân chúng xung quanh đột nhiên ồn ào huyên náo, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, tức thì vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy một đại hán to lớn từ phía bên ngoài đang bước đến, tói chỗ đó, chỉ dùng tay phất nhẹ một cái, đám đông như nước rẽ hết cả sang hai bên. Đợi đại hán to lớn đó đi đến gần, Trương Tiểu Phàm quan sát thật kỹ, chỉ thấy người này xem ra tuổi cũng không cao, cùng lắm chỉ trên dưới hai mươi, lông mày rậm mắt to, mặt vuông tai rộng, kết hợp với vóc dáng to lớn kinh nhân của người đó làm toát ra một khí thế uy mãnh.

Trong đám đông, người cao nhất cũng chỉ đứng đến ngang vai hắn ta, khí thế đúng là như hạc giữa bầy gà.

Chỉ thấy người đó bước dài mấy bước đến bên bức tường, xem xét kỹ càng bản cáo thị một lượt, chẳng nói năng câu nào, bất ngờ cầm xé toạc nó ra.

Trong đám đông vang lên những hô kinh ngạc, đại hán to lớn ấy xoay mình lại, quét mắt nhìn đám người xung quanh, tức thì đám trấn dân im bặt cả lại, chỉ nghe đại hán to lớn ấy giọng ồm ồm nói: “Ta là Thạch Đầu truyền nhân duy nhất của “Kim Cuơng Môn” môn chủ “Đại Lực Tôn Giả”, phụng sư mệnh ra ngoài tu hành, hôm nay đến đây, vì chư vị mà làm một việc công đức.”

Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, lục tìm khắp trong đầu, cũng chưa từng nghe nói đến môn phái tu chân nào là Kim Cương Môn.

Mọi người xung quanh đều dán mắt vào người đó, lúc này đám người trấn trưởng cũng vội vã bước lại, đến trước mặt của đại hán to lớn tự xưng là Thạch Đầu ấy, trấn trưởng thận trọng nói “Vị…. tráng sĩ này, yêu nghiệt đó thập phần lợi hại, trừ phi, khụ khụ, trừ phi khí lực mạnh mẽ thì còn khả dĩ, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ngài đã nghĩ kỹ chưa?”

Đại hán to lớn ấy gật gật đầu, nhìn trấn trưởng, rồi ồm ồm nói: “Ông không tin tưởng ta sao?”

Trấn trưởng bị con mắt to lớn của người đó nhìn chòng chọc, trong lòng bất giác có chút run sợ, lập tức gãi đầu nói: “Không, không có, ta chỉ muốn nhắc nhở ngài thôi.”

Đại hán to lớn quay đầu nhìn xung quanh, giây lát sau, ánh mắt dừng lại tại bức tường gạch dán cáo thị.

“Bức tường kia các người dùng để làm gì?”

Trấn trưởng bối rối giây lát, ngạc nhiên nói: “Bình thường chỗ đó cũng chẳng dùng làm gì cả, chỉ là để dán cáo thị mà thôi.”

Đại hán to lớn tên gọi Thạch Đầu ấy cười ha hả, đột nhiên quát to một tiếng: “Tránh ra”

Thanh âm như sấm, Trương Tiểu Phàm trong tai thình lình vang lên những tiếng kêu vo vo, chẳng cần phải nói những người dân khác, ai nấy mặt mày thất sắc, chưa đầy một khắc, nhanh chóng dạt hết cả ra tạo thành một khoảng trống lớn, trên đó chỉ có mình đại hán to lớn đó đứng.

Chỉ thấy người đó ngưng mi hoành thủ, đột nhiên chân phải đạp mạnh xuống đất, đơn thủ kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc mấy câu chú ngắn, rồi hô to một tiếng “Lên!”

“Ào”, một trận cuồng phong thình lình xuất hiện quanh người hắn ta, rít lên bên tai mọi người, gần như khiến người ta không đứng vững. Mọi người thất sắc, thối lui liền mấy bước. Chỉ thấy kim quang tràn ngập, đại hán to lớn ấy đã oai vệ tế xuất một thanh lang nha bổng to lớn toàn thân màu vàng, nằm ngang trên không trung, kim quang rực rỡ, bên trên có khắc hai chữ “Phá Sát”, trông ra có vài phần trang nghiêm.

Mọi người lập tức hoan hô, Trương Tiểu Phàm đứng trong đám đông, cau mày, hắn năm đó được Phổ Trí truyền cho “Đại Phạm Bát Nhã”, mấy năm gần đây mặc dù không ai chỉ dạy, nhưng bản thân vào lúc đêm tối tu tập không hề trễ nải, đối với pháp môn tu chân của phật môn hắn cũng hiểu đôi chút. Nhìn thấy đại hán to lớn tên gọi Thạch Đầu tế xuất cây lang nha bổng, sắc vàng trang nghiêm lại trông thế tay thi pháp của hắn ta, có vài phần giống với Phổ Trí năm đó, chỉ sợ hẳn là có cùng gốc gác Phật môn tu chân.

Cây lang nha bổng màu vàng kim quang rực rỡ ấy, cực kì to lớn nhìn dường như còn to hơn chủ nhân của nó một chút, lúc này đang bị Thạch Đầu cầm giữ trên không trung, kim quang đại thịnh, chỉ thấy Thạch Đầu đảo đôi mắt, pháp quyết chỉ ra một cái, lang nha bổng trên không rít lên một tiếng, đâm đầu giã xuống.

Mọi người kêu lên kinh hãi!

“Uỳnh uỳnh”, trong âm thanh vang dội bui bay mù mịt, bức tường vốn đang nguyên đang lành, giây lát, dưới pháp lực của hắn ta, đã vụn ra như cám.

“Oa….” Đám trấn dân có mặt sửng sốt chưa từng thấy, sau đó ai nấy mặt mũi hớn hở, đại hán to lớn ấy có pháp lực mạnh mẽ như vậy, việc diệt trừ con hồ ly ba đuôi đó tự nhiên rất dễ dàng. Trấn trưởng là người đầu tiên bước lại, miệng cười ha hả không thôi, nói: “Thạch Đầu tráng sĩ giỏi quá, việc này xin nhờ tráng sĩ.”

Thạch Đầu gật đầu.

Trấn trưởng cúi xuống vái một vái, trên mặt đột nhiên thoáng có chút do dự, rồi lập tức nói: “Chỉ có một chuyện, hy vọng Thạch tráng sĩ có thể hiểu cho.” Tráng hán tên gọi Thạch Đầu ấy lời ăn tiếng nói sang sảng, lúc này vẫn nói bằng giọng đó: “Lão nhân gia xin cứ nói.”

Trấn trưởng liền nói: “Về phần khoản thù lao đó, bởi vì đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân trong trấn, sở dĩ hy vọng bậc tráng sĩ sau khi trừ yêu nghiệt xong, sẽ lại …”

Không ngờ Thạch Đầu nghe đến đó, liền xua tay nói: “Không phải cuống lên thế, ta trước khi xuất môn, sư phụ đã ra lệnh cho ta, chúng ta là nhân sĩ chính đạo, nếu gặp yêu nghiệt gây hại, thì vì nghĩa không được từ nan mà phải đem thân ra gánh vách, xem việc cọ sát bản thân là việc tu hành. Về chuyện tiền nong gì đó, bất tất nói lại làm gì, mọi người chỉ cần cho ta ăn no một bữa, ta ăn no rồi sẽ có khí lực để trừ yêu.”

Trấn trưởng nghe vậy vui vẻ vô cùng, có được tiện nghi như vậy, tự nhiên còn gì tốt hơn, lập tức nói liền một mạch: “Điều đó tự nhiên là được, tự nhiên là được, mời tráng sĩ theo ta, nhất định sẽ làm tráng sĩ hài lòng.”

Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Thạch Đầu, trong lòng không hiểu tại sao, khích động vô cùng, lập tức thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy ngày trước sư phụ sư nương cũng đã từng giáo đạo đồng môn sư huynh đệ, lúc gặp bất cứ chuyện gì, bản thân sợ sệt không dám hành động, thì đúng là đã làm mất mặt sư phụ.

Nghĩ đến đạo lý ấy, hắn nhiệt huyết dâng trào, chỉ cảm thấy bản thân cũng là danh môn chính phái, há có thể không quan tâm đến chuyện này sao, nghĩ vậy rồi muốn bước ra mở miệng nói rõ thân phận, và cùng với Thạch Đầu đi diệt trừ yêu nghiệt.

Không ngờ chân hắn chưa nhấc lên nổi ba phần, chỉ mới nhấc khỏi mặt đất một chút, đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình có một giọng nói, mang theo mấy phần lo lắng, mấy phần nôn nóng: “A, vị tiểu ca này, trên đầu có mây đen, ấn đường hơi tối, trên mặt có tử khí, đại sự không được tốt lắm!”

Trương Tiểu Phàm vốn dĩ lòng đầy tâm sự, lời nói mới đến ngang cổ họng, đúng lúc muốn nói ra mấy lời để làm một việc chính nghĩa, đột ngột bị người ta nói vào tai mấy câu đó, kinh hãi giây lát, vội vã nén lời, chẳng hề chú ý dưới chân nên bị loạng choạng một bước, đạp nhầm sang chỗ khác, không ngờ dẫm trúng một đống phân chó.

Cái đống ấy chẳng hề nhỏ, Trương Tiêu Phàm vội nhảy dựng lên, nhưng nhận thấy dưới chân mùi bốc mùi xú uế, mặc dù còn cách một lớp đế giày, vậy mà trong lòng vẫn thấy kinh tởm, cảm giác toàn thân run lên. Hắn tức giận quay ngoắt đầu lại, muốn xem người nói câu đó là ai?

Chỉ thấy một ông lão đứng bên cạnh mình, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hoàn toàn tầm thường, không ngờ nhìn lại có mấy phần tiên phong hạc cốt, có dáng dấp của một cao nhân đắc đạo, khiến người ta mới nhìn qua đã có mấy phần kính trọng. Bên cạnh lão nhân còn có một tiểu nữ hài khoảng bảy tám tuổi, trên đầu có hai bím tóc vểnh ngược lên trời, bẩm sinh hoạt bát khả ái, trên tay cầm một cây kẹo đường, đang ăn một cách thích thú.

Trương Tiểu Phàm nhất thời bị phong thái của lão nhân đó trấn trụ, thành ra những lời xỉ vả chẳng thể nói ra miệng, đúng lúc đang định nói điều gì đó, nhưng chỉ thấy lão nhân đó nhìn xuống dưới chân hắn, không những không có vẻ gì hối tiếc, mà vẻ mặt còn tỏ ra rất khẩn cấp, nói “Ngươi xem, ngươi xem, đó không phải là điềm rất đáng kể là gì?”

Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

Lão nhân nhìn hắn, thật thà nói: “Ngươi chưa từng nghe câu nói thông tục: dẫm phải phân chó, vận đen bức thân, mười người chết chín, bất hạnh đầy trời?”

Trương Tiểu Phàm cứng miệng, rồi run run nói: “Chưa từng nghe, trước đây ta chỉ nghe sư huynh nói qua, khi một người gặp vận đạo cực tốt, mọi người có thể nói anh ta dẫm phải phân chó nên vận đến …”

Lão nhân ngây người ra một lúc, rồi lắc đầu quầy quậy nói: “Hồ đồ, hồ đồ, đúng là chuyện vơ vẩn.”

Trương Tiểu Phàm hỏi: “Tại sao vậy?”

Lão nhân giải thích ”Bởi vì nói vậy thì ngươi bình thường có cố ý dẫm vào phân chó không?”

Trương Tiểu Phàm giật mình, nghĩ đến ngày trước khi ở trên Đại Trúc Phong, do thân phận mình nhỏ nhất, nên thường phải làm mấy việc bẩn thỉu, và sư phụ Điền Bất Dịch có nuôi nuôi con chó Đại Hoàng rất to …..

lập tức lắc đầu quầy quậy.

Lão nhân gật gù hỏi tiếp: “Ngươi có nhìn thấy người khác cố ý dẫm vào phân chó chưa?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu đáp: “Ở đâu mà có chuyện đó”

“Đúng rồi!” Lão nhân đó vỗ tay, nói: “Nếu đúng phân chó mang lại vận may, há mọi người lại tránh né sao; vả lại, phân chó là vật ô uế cực lâu, xú khí ngập trời, mọi người nghê tởm, chẳng may dẫm phải, khó nói không gặp vận rủi, ngược lại chẳng có gì may mắn?”

Trương Tiểu Phàm nghe một lúc, cảm thấy câu nói đó rất có đạo lý, lại thấy lúc nãy bản thân quả thật sai lầm, lại nghĩ đến lời nói ban nãy của lão nhân, đúng là nói ra những điều làm người ta kinh sợ, không kìm được đổ mồi hôi lạnh, nói: “Lão nhân gia ban nãy nói ta ….”

Lão nhân đó nhíu chặt đôi mày, nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt khiến Trương Tiểu Phàm trong lòng rối tung lên, rồi cuối cùng nói: “Hình như ngươi quả nhiên có tai nạn đại hung, tốt hơn là mời đi đến bên kia, đợi ta xem tướng cho ngươi, thế nào?”

“Xem tướng?” Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, bây giờ hắn mới chú ý đến cây gậy tre lão nhân đang cầm trên tay, bên trên có treo một tấm vải trắng, có viết bốn chữ: Tiên nhân chỉ lộ.

Vốn dĩ chỉ là coi tướng đoán mệnh, tuy nói như vậy nhưng Trương Tiểu Phàm trong lòng chẳng hề có ý dám khinh thường, nguyên nhân không phải là hắn, năm xưa Thanh Vân tổ sư sáng lập ra Thanh Vân Môn, cũng đã từng là một tướng sư giang hồ, đương nhiên bây giờ trong Thanh Vân Môn không có ai theo nghiệp này, nhưng Thanh Vân đối với tướng sư thập phần thân thiện, nếu không thì há chẳng khi sư diệt tổ sao?

Trương Tiểu Phàm do dự một chút, nhưng nhận thấy rằng trong lúc hắn và lão nhân đó nói chuyện, đám dân trong trấn đã bao quanh đại hán to lớn tên gọi Thạch Đầu rồi đã đi xa rồi. Hắn lập tức trấn tĩnh tinh thần, trong lòng muốn trước hết để lão nhân đó xem cho một lượt, cũng không có gì là không nên, dù sao ban nãy trấn trưởng cũng đã nói, muốn mời đại hán to lớn ấy ăn no rồi mới đi trừ yêu, xem ra vẫn còn thời gian.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại, nhìn lão đầu đó nói: “Được, phiền lão nhân gia xem tướng giúp ta.”

Lão đầu ấy cười ha hả, lấy tay chỉ vào một cây đại thụ ở bên đường, nói: “Chúng ta đến chỗ đó nói chuyện nhé.” Nói xong quay mình bước đi.

Trương Tiểu Phàm đang đinh đi theo, đột nhiên nghe thấy bên mình có một giọng nói trong trẻo: “Đại ca ca.”

Trương Tiểu Phàm ngẩn người, nhìn thấy tiểu nữ hài ban nãy đứng bên cạnh lão đầu ăn kẹo đường, lúc này chẳng hiểu vì sao cất tiếng gọi hắn. Trương Tiểu Phàm nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô bé vô cùng khả ái, thì mỉm cười cúi xuống hỏi: ”Có chuyện gì thế, tiểu muội muội?”

Cô gái nhỏ ấy khoé miệng chóp chép, phun ra mấy cái hạt, nhìn Trương Tiểu Phàm, trên mặt cười nhăn nhó, nói: “Dưới chân người có phân chó, rất là thối!”

“À!” Trương Tiểu Phàm tức thì mặt mũi đỏ bừng, nhảy vội lên, vẫy vẫy chân thật mạnh, cố giũ bỏ uế vật dính trên giày.

Tiểu nữ hài ấy nhìn dáng điệu chật vật của hắn, khẽ cười a ha, rồi quay mình, nhảy nhót đi đến đứng dưới bóng cây bên cạnh lão nhân đó.

 

Đọc truyện chữ Full