Trên Vô Tự Ngọc Bích, không ngờ đã xuất hiện vô số chữ cổ chuyết màu vàng, chuyện quái dị như vầy, cả Phổ Hoằng Thượng Nhân lẫn những tăng nhân Thiên Âm Tự khác cũng chưa từng thấy qua. Chỉ thấy trên ngọc bích đó, lúc thì thụy khí đằng đằng, lúc lại đỏ mờ lấp loáng, kim quang trang nghiêm bắt mắt dẫn theo hồng quang quỷ dị khôn lường, khiến cho người ta có cảm giác hụt hơi ngột ngạt.
Quỷ Lệ giữa không trung ngửa mặt hú dài, bộ dạng tựa như cực kỳ đau đớn, mục quang liền quay sang bên trên Vô Tự Ngọc Bích, vọng nhìn vô số hình chữ nhảy múa lên xuống. Xung quanh thân thể hắn, ánh sáng quái dị của Phệ Hồn càng lúc càng sáng, yêu lực từ người hắn phát tán cũng càng lúc càng thịnh.
Thậm chí cả chúng tăng nhân Thiên Âm Tự dưới đất cũng cảm thấy được một luồng hơi băng lãnh chưa từng có từ trên người Quỷ Lệ giữa không trung truyền xuống, bao trùm chu vi xung quanh bọn họ. Trải qua thời gian ba ngày ba đêm trui luyện trong Phật môn pháp trận, yêu lực của Phệ Huyết Châu tựa hồ không những không suy yếu, trái lại cong tựa như bị kích thích, tạo thành một lực lượng to lớn trước giờ chưa từng có.
Phổ Hoằng thượng nhân trên mặt lộ vẻ tư lự, giờ phút quan đầu phong vân biến ảo này, sắc mặt ông ta cũng biến ảo không ngừng như phong vân, hoang mang bất định.
Phổ Phương bên cạnh lại có vẻ khẩn trương, y nhìn Quỷ Lệ giữa Huyền Thanh quang ảnh trong cái chậu tắm vòi trời, nhíu mày nói lớn với Phổ Hoằng thượng nhân: “Sư huynh, bây giờ làm sao?”.
Phổ Hoằng thượng nhân hít một hơi dài, quyết đoán: “Người này là truyền nhân của Phổ Trí sư đệ, là tâm huyết mong đợi cả đời của Phổ Trí, bọn ta không thể không cứu”.
Vừa dứt lời, Phổ Hoằng thượng nhân lớn tiếng ra lệnh, lại xếp bằng ngồi thẳng miệng lầm rầm tụng kinh, tiếng Phạn xướng lại loáng thoáng vang lên, liền đó, chúng tăng Thiên Âm Tự thấy phương trượng thi pháp, cũng chia nhau làm theo. Sau một khắc, một màn kim quang trang nghiêm dịu mắt từ giữa chúng tăng Thiên Âm Tự lại bốc lên.
Chỉ là ánh vàng Phật quang kỳ này lại không như Phật môn pháp trận độ hoá Quỷ Lệ ba ngày trước, trong trang nghiêm dường như thiếu đi mấy phần từ bi, thêm vào mấy phần sát khí. Quỷ Lệ giữa trời tựa hồ căn bản không chú ý đến ánh vàng dần dần tung lên từ dưới chân phủ trùm về phía mình, tinh thần của hắn giờ phút này đều như bị những dòng chữ loang loáng trên Vô Tự Ngọc Bích hoàn toàn hấp dẫn.
Đâu có ai tưởng được, thậm chí đám tăng nhân Thiên Âm Tự bên dưới Vô Tự Ngọc Bích cho dù có ghé mắt xem cũng vô phương thấu hiểu được: trên Phật gia thánh địa Ngọc Bích kính ngưỡng cao khiết nhất đó, giờ phút này lấp lánh hiện ra trên Vô Tự Ngọc Bích, không ngờ chính là đệ tứ quyển của Ma Giáo kinh điển “Thiên Thư” trong truyền thuyết!
Đạo trời mênh mang, thế sự đa biến, ai có thể ngờ được?
Đám tăng nhân Thiên Âm Tự ngày đêm lễ Phật, đối với chuyện này vẫn không thể biết được. Quỷ Lệ trải qua kham khổ, nhân thế thương tang, lại cũng không thể biết được!
Chỉ là Quỷ Lệ giờ phút này đâu có nghĩ ngợi gì nhiều, trong mắt hắn, bản năng cơ hồ đã bị những dòng văn tự loang loáng dị quang kia hấp dẫn.
Từng chữ từng câu hiện biến lay động, không ngờ nhất nhất triển hiện trước mắt hắn những đoạn thiếu hụt, những chỗ không liệu giải được của dị thuật Thiên Thư mà hắn xưa nay một mình khổ công tu tập, như người đi đường đối diện với vô số đoạn nhai tuyệt bích trên đường, đàn bàng hoàng không có lối ra, đột nhiên giữa đoạn nhai tuyệt lộ bắc qua một cây cầu, cảnh giới mừng vui hết mức đó làm sao còn có thể phân tâm nghiêng ngó chuyện khác?
Trong nhất thời, bao chỗ khống khó kẽ hở thiếu sót trong tu hành xưa kia chợt gắn liền lại, đột nhiên thay phiên nhau triển khai rành rành. Mười năm trước bắt đầu từ khi trong huyết động Vạn Bức Cổ Quật trên Không Tang Sơn nhìn thấy Thiên Thư đệ nhất quyển tổng cương, mười năm tuế nguyệt quan âm cứ như thuỷ triều lên xuống, nam tử kia sừng sững giữa mây gió một trời, lần đầu tiên cảm thấy được, lần đầu tiên hít thở cùng trời đất, lại xem chừng có cảm giác quên lãng hết vạn vật.
Hơi thở…thật sâu…!
Từ đầu tới chân mỗi một nơi trên thân người đều tựa như muốn bung vỡ rạn nứt ra, vô số âm thanh hỗn tạp gào rít một cách kỳ quái, trùng trùng vây kín lấy hắn. Trùng trùng hơi khí trong người như sục sôi bốc lên, tựa hồ bão to sóng dữ hết sức bành trướng hùng dũng. Phệ Huyết Châu yêu lực băng lãnh, Huyền Hoả Giám khí lực thuần dương bừng bừng khó đương nổi, Thái Cực Huyền Thanh Đạo bình hoà trung chính, Đại Phạm Ban Nhược nghiêm cẩn như núi, khí lực dị thuật chân nguyên từ ba quyển Thiên Thư mà Quỷ Lệ đã từng tu hành, mỗi một thứ khí lực không ngờ đã từ đủ nơi đủ chốn trên người phiếm khởi, không thể nào chịu đựng nổi.
Thiên địa biến ảo, tạo hoá huyền kỳ!
Dưới mây đen, dị quang tán phát ra từ bóng người giữa không trung lại càng lúc càng ngời sáng bên dưới vòm trời càng lúc càng âm ám, tỏ lộ vẻ oai vệ nghịch thiên. Trên trời sấm chớp đùng đùng, giữa những tầng mây nhấp nhoáng ánh sét, tựa như lòng trời đã nổi cơn thịnh nộ. Mây mù vần vũ, cuồng phong cuộn siết, khung mây bắt đầu chầm chậm lưu chuyển, tựa như bên trên Quỷ Lệ, dần dần xuất hiện một dòng thác khổng lồ.
Nhưng Quỷ Lệ mục quang vẫn bị hấp dẫn trên Vô Tự Ngọc Bích, đối với chuyện bên ngoài như là không biết tới.
Tới lúc đó, tiếng Phạn xướng bên dưới tràn ngập, kim quang ùn ùn xung thiên, bao phủ Quỷ Lệ giữa không trung vào giữa. Kim quang cực kỳ cường liệt, tập hợp hết lực tu hành của mấy chục vị tăng nhân Thiên Âm Tự, nào phải tầm thường, tức thì đàn áp yêu lực dị quang phát xuất từ trên người Quỷ Lệ, tóm gọn, nhấn chìm.
Sau khi kim quang bùng lên trói nhốt Quỷ Lệ, uy thế sấm sét lôi đình trên trời tựa hồ chịu cưỡng chế, từ từ yếu dịu xuống, dòng thác khổng lồ quỷ dị hình thành trên vòm trời cũng tựa hồ tiêu thoái uy thế.
Phổ Hoằng thượng nhân nhìn lên khung trời, từ từ thở phào một hơi, chợt nghe lão tăng cao gầy bên cạnh ônh ta lạnh lùng thốt: “Bao nhiêu tu hành của con người kia không ngờ đã dẫn phát Thiên Hình Lôi Lệ, yêu khí cực thịnh, trời cũng không dung. Phương trượng bất chấp nhất thiết cứu hộ hắn, e rằng vị tất là đúng”.
Phổ Hoằng thượng nhân sắc mặt hơi biến, quay đầu nhìn lại lão, lão tăng cao gầy kia lạnh lùng nhìn lại, Phổ Hoằng thượng nhân nhất thời không nói được gì. Kỳ thực bằng vào tu hành của Phổ Hoằng thượng nhân, làm sao mà không cảm thấy được yêu lực sát khí quỷ dị trùng trùng thoát ra từ người Quỷ Lệ tuyệt không phải là kỳ thuật chính đạo, hành vi của mình hôm nay còn chưa định được là đúng hay sai. Chỉ là mỗi khi nghĩ tới Phổ Trí sư đệ ôm hận qua đời năm xưa, còn có hành động đại từ đại bi của Quỷ Lệ trước đây đối với pháp thân di hài của Phổ Trí, Phổ Hoằng thượng nhân cảm động sâu sắc vô phương bỏ rơi không lo tới.
Giờ này Phổ Hoằng thượng nhân mặc nhiên không nói gì, một hồi sau đang định mở miệng, đột nhiên bên mình truyền đến một tràng xôn xao, không ít người la nhỏ, đồng thời trong pháp trận truyền ra một khí lực quỷ dị, tựa như có biến hoá, ông ta liền ngẩng đầu nhìn, mặt mày liền biến sắc.
Chỉ thấy dưới sự trấn áp bảo hộ của Phật pháp đại trận mà chúng tăng Thiên Âm Tự cộng sức bảo trì, yêu lực trên người Quỷ Lệ đã bị đè nén xuống, hoàng toàn bị che lấp trong kim quang pháp trận. Mây gió thần bí trên trời không tìm ra đối tượng, cũng đang từ từ tiêu tán. Không ngờ lúc đó, những vầng sáng mong manh vì bị trấn áp trên mình Quỷ Lệ đột nhiên lại ngời toả, mà khí lực trong đó càng lúc càng vượt hơn trước đây.
“Oành!”.
Một tiếng sét long trời vang vọng giữa tầng không.
Cuồng phong lẫm liệt, trong tiếng sét, Quỷ Lệ lại một lần nữa ngửa mặt lên trời hú dài, quang mang quanh thân loang loáng: thanh, hồng, kim, xích.. lưu chuyển không ngừng, cuối cùng dần dần tụ lại dung hợp với nhau, không ngờ lại chuyển hoá thành hai màu trắng đen đơn giản nhất, biến hoá khó lường, nhưng luồng đại lực thầm kín bên trong thì tất cả tăng nhân Thiên Âm Tự cơ hồ đều cảm thấy.
Giữa không trung, kim quang pháp trận ngưng kết từ pháp lực của mấy chục vị tăng nhân Thiên Âm Tự không ngờ không đủ để cầm giữ sức xung kích của thân pháp mới sinh trưởng trở lại trên người Quỷ Lệ, từ từ yếu hẳn xuống. Cũng cùng một lúc, phong vân cuồn cuộn trên vòm trời, dòng thác khổng lồ lại hiện thân, hơn nữa lần này tốc độ còn vượt xa lần trước, cấp tốc thành hình, đang tụ ngay bên trên Quỷ Lệ.
Từ dưới đất nhìn lên, chỉ thấy giữa dòng thác mây mù dày đặc, điện quang lồng lộng cuồng điên, sấm sét đùng đùng, không ngờ có tiếng gào rú quái dị tuyệt luân, như cái miệng nanh vuốt của trời đang muốn nhai sống người ta.
Chúng tăng nhân dưới đất trên mặt giờ đây đều tỏ hiện vẻ đau đớn, càng lúc càng quá cật lực duy trì kim quang pháp trận. Lúc này không những bản thân Quỷ Lệ từ trong pháp trận kháng kích lại kim quang, mà trên màn trời, trong dòng thác thần bí kia, không ngờ cũng có một luồng đại lực bất khả kháng chế ngự từ trên trời quật xuống, nhằm thẳng vào kim quang pháp trận.
Tiếng nổ rền vang, Phổ Hoằng thượng nhân cùng chúng tăng nhân Thiên Âm Tự chấn động thân hình, những tăng nhân tu hành thấp kém sắc mặt đỏ bừng, có người thổ huyết. Kim quang pháp trận lung lay lấp loáng, chung quy đã tản mác, hoá thành vô hình.
Phổ Hoằng thượng nhân trong lòng phiền muộn, ông ta thân chủ trì pháp trận nên bị chấn động cực lớn, nhưng lúc này tâm thần ông đều đang chú tâm trên vòm trời, khẩn trương quá nên đứng bật dậy.
Kim quang pháp trận đã tan, Quỷ Lệ không còn bị áp chế nữa, áp lực trên người phút chốc tiêu tan, cảm thấy tay chân thoải mái, chân nguyên khí lực trong người lưu chuyển không ngừng, sinh sôi không ngừng, không ngờ thống khoái vô bì.
Nhưng, còn chưa đợi hắn có động tác gì, hắn đã quấy nhiễu lòng trời, chỉ thấy nơi mịt mù mây đen trên tầng không, giữa những tiếng sét đùng đùng, một cột sáng bất chợt từ trên trời hạ xuống, tựa như không thể nào đương cự nổi, thẳng một đường xuyên vượt trời đất, oanh nhiên đánh xuống ngay về hướng hắn.
Nơi nào nó đi qua, bừng cháy phừng phừng, xung quanh cột sáng xoèn xoẹt chói tai, không biết có phải là do độ nóng quá cao đã đốt trụi mọi sự vật quanh đó? Quỷ Lệ đối diện với uy lực khổng lồ của trời đất này, tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không có chỗ trốn.
Mắt thấy Quỷ Lệ sắp bị cột sáng khổng lồ ngập trời kia đánh trúng, tất phải phân thân toái cốt, Phổ Hoằng thượng nhân cùng đám tăng nhân đều bất nhẫn đứng nhìn, ai ai cũng nhắm mắt quay đầu đi. Phổ Hoằng thượng nhân tim thót đau, vô luận ra sao cũng không hiểu nổi, mình vốn có hảo tâm hảo ý muốn độ hoá Quỷ Lệ, hy vọng có thể hoá giải lệ khí trên người hắn, sao lại biến thành kết cục như vầy, dẫn phát ra Thiên Hình Lôi Lệ vạn năm chưa từng thấy, chỉ có tồn tại trong truyền thuyết?
Lẽ nào trên trời thật sự không thể dung tha nam tử này?
Cột sáng nháy mắt đã tới, còn chưa đụng đến thân người, Quỷ Lệ diện dung tái nhợt, há miệng hét lớn giữa cuồng phong ì ầm, lại căn bản khônh truyền ra được tiếng nào, đều bị ém nhẹ bên trong uy lực khổng lồ của thiên địa. Hắn bị thần uy đó bao trùm, bề ngoài thất khiếu đều trào máu, mặt mày thê lệ tuyệt vọng, Phệ Hồn Ma Bổng xưa nay một mực trung thành hộ trì hắn, giờ phút này đối diện với Thiên Hình, cũng bị áp chế đến mức ảm đạm vô quang.
Mọi thứ phảng phất đều sắp kết thúc!
Khung trời tôn nghiêm phảng phất cũng truyền xuống tiếng ca u buồn thương tiếc, phiêu phưỡng khắp nơi.
Đột nhiên, Vô Tự Ngọc Bích sau lưng Quỷ Lệ vốn dần dần ảm đạm tựa như cảm ứng được gì đó, vô số chữ nghĩa loang loáng lại sáng ngời lên, đặc biệt là chín chữ lớn ở giữa: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu” không ngờ lại phát xuất ra ánh sáng mãnh liệt loá mắt, ràng ràng bốc lên, nhìn uy thế thấp thoáng mang theo một tia khí lực kiệt ngạo không gì so sánh nổi.
Cho dù là đối diện với trời xanh mà vô số người đời sùng bái lễ lạy, đối diện với Thiên Hình phảng phất vĩnh viễn bất khả chiến bại đó, quang mang trên Vô Tự Ngọc Bích kia cũng không thoái lùi chút xíu nào.
Quang mang trên Vô Tự Ngọc Bích nháy mắt đã rực sáng đến cực điểm, phảng phất vùng tinh hoả sáng lạn nhất xẹt lên, không ai có thể thấy quang cảnh bên trong nữa. Quang mang phảng phất như phong cuồng trong khoảnh khắc giăng bày khắp trời đất, từ dưới lên trên, bám lấy toàn thân Quỷ Lệ, đồng thời lúc đó, vùng sáng to lớn đó xung thiên ùa lên, khí thế vô tận, trực tiến xông thẳng vào dòng thác khổng lồ thần bí trên trời.
“Oành!”.
“Oành!”.
“Oành!”.
Màn trời vang động tiếng sét đục thủng màng nhĩ, ngân rền như xé trời. Như bị chọc giận, chớp mắt sau, cột sáng Thiên Hình uy thế vô bì di động mấy phân, từ hướng Quỷ Lệ, chợt chuyển sang đập thẳng lên vầng sáng ngạo nghễ xung thiên phát xuất từ Vô Tự Ngọc Bích.
Hai cột sáng ngời ngời oanh nhiên đập vào nhau giữa thiên địa, sơn mạch dưới đấ chấn động mạnh, vô số nham thạch to lớn vỡ nứt, giữa tiếng sấm sét đùng đùng, thú vật gầm rú, như nhân gian đã đến ngày tận thế.
Giữa trời đất toàn là ánh sáng chói loà không thể hé mắt!
Đất trời ngưng đọng, tựa như đông cứng trong một khắc đó.
Trên Vô Tự Ngọc Bích, vách đá vốn trong sáng như gương, bỗng nhiên từ bên trong phát ra một tiếng “cạnh” khô ran, vách đá nứt ra một điểm nhỏ, liền sau đó vô số đường rạn từ ngay giữa chạy ra bốn phương tám hướng, càng lúc càng lớn. Cuối cùng, giữa những tiếng động rạn nứt dồn dập, một tiếng “Ầm” oanh thiên vang vọng, loạn thạch bay tứ tán, vách núi khổng lồ đó đột nhiên đổ xuống.
Trên trời, cột sáng khổng lồ dần dần tản mác, cuồng phong dần dần ngưng nghỉ, tiếng sấm sét cũng từ từ lặng đi. Sau đó, đất trời phảng phất đã hồi phụt lại sự bình tĩnh, mây đen dần dần tan đi, bầu trời bình hoà dần dần sáng lên.
Một thân ảnh từ không trung từ từ lạc xuống, chính là Quỷ Lệ, chỉ là giờ phút này mặt mày hắn đầy máu, hôn mê bất tỉnh. Sau khi thân thể hắn rơi xuống, ánh sáng lợt lạt thần bí hộ trì xung quanh thân người hắn lung lay lất phất, cuối cùng nhè nhẹ tản ra, không còn thấy tung ảnh đâu nữa.
Chúng tăng nhân Thiên Âm Tự trợn mắt há miệng ngây ngốc nhìn Vô Tự Ngọc Bích sụp đổ trước mặt, nhìn Quỷ Lệ may mắn đào sinh khỏi Thiên Hình, không ai cất được tiếng nào.
* * * * * *
Giấc ngủ này phảng phất như trầm mê vĩnh viễn.
Phảng phất loanh quanh có bao nhiêu là người đi qua đi lại, thập phần bận rộn, lại có người nói chuyện quanh đó, thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, tựa hồ có khi không ngờ còn có người tranh cãi. Nhưng càng về sau, càng an tĩnh.
Hắn đang bình đạm trong trầm tĩnh, cũng không biết đã ngủ bao lâu, thấp thoáng còn có cảm giác, lại chung quy không tỉnh dậy.
Có lẽ cứ ngủ vùi như vậy, trái lại lại là kỳ vọng trong thâm tâm hắn!
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Pháp Tướng trong thiện thất liếc nhìn ra, liền đứng dậy, chắp tay chữ thập hành lễ với Phổ Hoằng thượng nhân từ ngoài cửa tiến vào. Phổ Hoằng thượng nhân gật gật đầu, hướng về phía Quỷ Lệ vẫn đang say ngủ trên thiện sàng, thấp giọng hỏi: “Hắn vẫn mạnh chứ?”.
Pháp Tướng gật đầu đáp: “Sau khi trở về từ hôm đó, Trương thí chủ một mực hôn mê bất tỉnh. Chỉ là hơi thở hoà hoãn, tịnh không có chút dị biến gì, hơn nữa khắp người cũng không có thương thế, theo lý thuyết đáng lẽ đã sớm tỉnh dậy rồi, nhưng không biết tại sao vẫn ngủ vùi như vậy”.
Phổ Hoằng thượng nhân trầm ngâm một hồi: “Hắn hạnh ngộ đào sinh dưới Thiên Hình Lôi Lệ, như vậy cũng có thể coi là cực kỳ may mắn rồi. Thiên Hình vố là oai trời vạn năm khó gặp, không tưởng được lại phát sinh trên người hắn, lẽ nào hắn thật là yêu nghiệt trời cũng không dung tha?”.
Pháp Tướng sắc mặt có hơi biến, len lén liếc Phổ Hoằng thượng nhân, thấy sắc mặt của Phổ Hoằng thượng nhân ngưng trọng, như tịnh không có dị sắc gì khác, cho nên mới gạt bỏ hết mọi lo âu trong lòng, thấp giọng nói: “Sư phụ, có phải mấy vị sư thúc lại tranh luận với người?”.
Phổ Hoằng thượng nhân cười khổ một tiếng, lại không nói gì.
Pháp Tướng mặc nhiên.
Một hồi lâu sau, Phổ Hoằng thượng nhân từ từ nói: “ Vô Tự Ngọc Bích là thánh địa chí bảo của Thiên Âm Tự bọn ta, là Phật tích do tổ sư lưu truyền lại, lần này bị Thiên Hình huỷ diệt, đều là vì ta quá tư tâm. Ta đã quyết ý sau khi Trương thí chủ tỉnh dậy, liền từ chức phương trượng trước mặt chúng tăng, diện bích tham quan ngộ Phật lý, chuộc tội ta đã gây ra”.
Pháp Tướng sắc mặt đại biến, la lên: “Sư phụ, người…người sao lại nói vậy, đó đâu phải là người làm sai đâu?”.
Phổ Hoằng thượng nhân lắc lắc đầu: “Mấy vị sư thúc của ngươi nói đúng, ta cảm niệm Trương thí chủ đã hoá giải pháp thân oán linh lệ khí của Phổ Trí sư đệ, cho nên mới tự quyết định, không tự lượng sức mà vội vã dùng Phật môn thánh địa Phật pháp độ hoá hắn. Vì vậy đã dẫn tới Thiên Hình, huỷ đi Ngọc Bích, thật là tội lỗi của ta. Chỉ là…”.
Ông ta nói tới đó, lại mỉm cười, nói với Pháp Tướng: “Chỉ là ta lại chưa từng hối hận, ngươi có biết vì sao không?”.
Pháp Tướng trầm mặc lắc đầu.
Phổ Hoằng thượng nhân mỉm cười nói: “Cái ngày đó, Thiên Hình đánh xuống, Trương thí chủ vốn đáng lý không may mắn như vậy, nhưng Vô Tự Ngọc Bích lại tự động gánh vác, cứu lấy vị tiểu thí chủ này. Tuy chuyện này không biết vì sao, bọn ta ai cũng không hiểu, nhưng Ngọc Bích thông linh, tất nhiên có lý do không chịu thấy vị Trương thí chủ này chết dưới Thiên Hình, cho nên mới làm vậy. Ngọc Bích đã như vậy, có thể thấy ta tịnh không làm gì sai. Nhưng để Ngọc Bích huỷ hại cố nhiên là do ta, ta cũng đã quyết định vì vậy mà đi thỉnh tội, nhưng trong tâm não nạp lại không hối hận chút nào”.
Pháp Tướng cắn môi, ngẩng đầu kêu lên một tiếng: “Sư phụ…”.
Phổ Hoằng thượng nhân vỗ vỗ vai y, mỉm cười khuyến khích vài lời, đi đến bên giường Quỷ Lệ nhìn kỹ, gật gật đầu: “Xem ra khí sắc đã tốt lắm rồi, nếu quả không có gì vượt ngoài ý liệu, ta đoán hắn nội trong vài ngày nữa sẽ tỉnh dậy, ngươi nên trông chừng hắn cho kỹ”.
Pháp Tướng chắp tay: “Sư phụ yên tâm”.
Phổ Hoằng thượng nhân gật đầu, lại liếc nhìn Quỷ Lệ, rồi xoay người muốn đi ra.
Ông ta vừa mới cất bước ra khỏi phòng, đột nhiên Quỷ Lệ trên thiện sàng chợt nghiêng người, miệng phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Pháp Tướng giật mình, vui mừng thốt: “Sư phụ, hắn hình như đã tỉnh rồi”.
Phổ Hoằng thượng nhân mừng quá, vội quay trở lại, ngồi bên giường Quỷ Lệ. Mục quang của hai sư đồ đang chú thị nhìn vào hắn, chỉ thấy song nhãn Quỷ Lệ khẽ động đậy, chung quy đã từ từ mở mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tru Tiên
Chương 185: Thiên Hình
Chương 185: Thiên Hình