DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 24: Linh Kỹ Dung Hợp!

- Ở đây ta cũng nói luôn, bất kể là tiến vào Cung Phụng Các hay là trở thành chấp sự các nơi, các ngươi cũng đều là thành viên ưu tú nhất Băng gia! Băng gia vĩnh viễn đều vì các ngươi mà kiêu ngạo, hiện tại, ta đa tạ chư vị mấy năm qua đã vì phồn vinh của Băng gia mà vất vả trả giá mồ hôi!

Nói xong, Băng Mặc Viễn khom người hành lễ với mọi người.

Đệ tử doanh huấn luyện tự động khom người hoàn lễ, không ít người giờ khắc này kích động nước mắt đầy tròng!

Lăng Phong cũng theo mọi người thi lễ, trong lòng hắn cũng có chút kích động, mười hai năm a. Từ lúc vẫn còn là một đứa bé cho đến lúc trở thành một chiến sĩ sát phạt quả quyết, mười hai năm thời gian a...

- Bên dưới nghe, đầu tiên là ban thưởng đối với đệ tử tham dự Liệp Sát Đại Điển, Lăng Phong, Khải Ân bước ra khỏi hàng!

Thanh âm Băng Mặc Viễn thông qua tác dụng của chân lực truyền khắp từng tai của các đệ tử.

Trong ánh mắt hâm mộ của đệ tử doanh huấn luyện, hai người Lăng Phong chậm rãi bước tới phía trước.

Hai mắt Băng Thần Tử vẫn một mực khép hờ bỗng nhiên mở ra, quét qua người hai người Lăng Phong một lần rồi hỏi:

- Hai đứa nhỏ này tu vi hiện tại là gì?

- Đứa to con kia tên là Khải Ân, tu vi tứ tinh, Cự Linh tiến nhập sơ giai hậu kỳ, đứa còn lại là Lăng Phong, tu vi tứ tinh, từng phóng thích ra một đạo kiếm mang trong lúc nhận khiêu chiến!

Cho dù trước nay trấn định hơn người, nhưng ở trước vị đại trưởng lão đức cao vọng trọng này, Úc Vi trả lời cũng có chút lắp ba lắp bắp.

- Kiếm mang?

Hai mắt đại trưởng lão bỗng nhiên mở to ra:

- Là ngẫu nhiên phát ư?

Đứng ở trình độ tu vi này của hắn, phóng thích kiếm mang đã không còn là điều gì quý hiếm kỳ lạ rồi, bất quá kiếm mang lại xuất hiện trên người một thiếu niên vẫn là rất hiếm thấy.

- Vâng, bất quá hắn trước giờ tu luyện cần cù, chắc hẳn cũng có thể nắm giữ huyền bí của kiếm mang ở một mức nhất định!

Úc Vi liều mạng thay Lăng Phong nói lời hữu ích.

- Lăng Phong này tu vi ngược lại quả thực không tệ.

Người nói câu này không ngờ là Băng Hạo, điều này khiến cho Úc Vi sửng sốt một chút, bất quá dụng tâm hiểm ác của hắn liền toát ra:

- Bất quá nghe nói tên đó còn chưa có thức tỉnh Cự Linh, phải không, Úc huấn luyện viên?

- Có phải vậy không?

Đại trưởng lão cau mày nói.

- Vâng, bất quá...

- Ài, đáng tiếc, Thốn Kích Quyết của Băng gia ta tu luyện càng về sau càng có yêu cầu chân lực bản thân mình càng cao. Không có Cự Linh hiệp trợ, khả năng tu luyện đến tầng cao là cực kỳ nhỏ bé!

Một câu nói đó của đại trưởng lão liền đem khả năng tiến vào Cung Phụng Các của Lăng Phong khép lại, mà Băng Hạo cùng Trần Ấu Dung ở một bên liếc mắt nhìn nhau, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Úc Vi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, nhìn về phía Lăng Phong bên dưới, trong ánh mắt tràn ngập áy náy.

- Đem kinh nghiệm săn được ma hạch tứ tinh của hai người nói cho mọi người nghe một chút!

Băng Mặc Viễn ở bên kia tiếp tục chủ trì nghi thức.

- Vâng.

Lăng Phong ra mặt, hời hợt đem lời nói dối đã sớm nói qua với đệ tử doanh huấn luyện nói một lần, cường điệu giảm bớt lại cố gắng của hai người, cường điệu lên vận khí trong đó vài phần.

Băng Mặc Viễn khẽ nhíu mày, khích lệ hai người vài câu rồi nói:

- Dựa theo gia quy, người đạt được thu hoạch nhiều nhất trong Liệp Sát Đại Điển có thể nhận được ban thưởng của gia tộc! Hiện tại ta tuyên bố, phần thưởng của các ngươi là mười viên ma hạch tam tinh, một miếng sơ cấp tinh chương có tính công kích! Các ngươi có ý kiến gì không?

Tinh chương! Những người biết rõ nội tình về tinh chương đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Khải Ân, bọn hắn nghĩ, Cự Linh của Lăng Phong còn chưa có thức tỉnh, miếng tinh chương này nhất định là cho Khải Ân sử dụng.

Dựa theo trình tự trước sau như một, lúc này đệ tử doanh huấn luyện tự nhiên thuận thế phát ra lời thề, có điều ngược lại có một âm thanh hài hòa truyền ra: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Gia chủ, đệ tử có cách nhìn hơi bất đồng!

Trần Hàng mang theo vẻ mặt tươi cười bước ra, khom người nói:

- Đệ tử cho rằng Liệp Sát Đại Điển lần này chủ yếu phải do đệ tử tự mình đảm lược, nhưng mà nhìn hai người Lăng Phong, bọn họ có thể lấy được ma hạch tứ tinh đều hoàn toàn là dựa vào vận khí! Điều này đã đi xa với khẩu hiệu của gia tộc, cho nên ta cho rằng ban thưởng như vậy với họ không thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục!

- Ồ, vậy ngươi nghĩ thế nào?

- Đệ tử muốn khiêu chiến với họ, nếu như bọn họ có thể thắng được đệ tử, đệ tử tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục!

Trần Hàng sớm đã chuẩn bị tốt đáp án.

Băng gia dùng võ nói chuyện, đối với đệ tử háo thắng tranh cường với nhau đương nhiên sử dụng sách lược dụng võ, cho nên Trần Hàng đưa ra đề nghị này, Băng Mặc Viễn cũng không có tức giận, mà nhìn về phía hai người Lăng Phong:

- Các ngươi định thế nào?

- Hắc, Trần Hàng, lần trước ngươi bị đại ca của ta ngược đãi còn chưa đủ sao? Sao lại còn đến tìm ngược, xem ra trên đời này thực có không ít thứ đê tiện a!

Khải Ân đĩnh đạc nói, lời này vừa ra, bên dưới nhất thời cười vang một trận.

- Người này tính cách quá mức càn rỡ, không biết liệu có chịu được tịch mịch trong Cung Phụng Các hay không?

Băng Thần Tử lắc đầu nói, nghe ý tứ của hắn thậm chí ngay cả Khải Ân cũng bị phán không được vào Cung Phụng Các rồi, mà Băng Hạo nghe được câu này trên mặt lộ rõ vui mừng.

Trần Hàng bị chọc tức sắc mặt phát xanh, hung ác nói:

- Lần trước là lần trước, lần này là lần này!

- Quản cái gì mà lần này với lần nọ, ngươi muốn tìm khổ, vậy không cần đại ca ta ra tay, chỉ cần ta là đủ để xử lý ngươi rồi!

Ngôn ngữ càn rỡ của Khải Ân khiến cho Băng Mặc Viễn ở một bên nhíu mày, hắn thản nhiên nói:

- Đã như vậy, hai người các ngươi liền tỷ thí một trận đi! Bất quá nhớ kỹ, chỉ là luận bàn, không thể tổn thương hòa khí!

Nói thực ra, nếu đối mặt với Lăng Phong, Trần Hàng có chút không tự tin, nhưng mà với Khải Ân, tu vi của hai người tương đối, mà Khải Ân lại không có hậu thiên linh kỹ tương trợ, sao có thể là đối thủ của hắn? Trần Hàng âm tàn nhìn về phía Khải Ân, thấp giọng nói:

- Đây là ngươi muốn chết!

Ngân quang trên trán khẽ phồng, lục kinh cức nhất thời hiển hiện.

- Tiểu gia hỏa này có Cự Linh là thực vật hệ? Không tồi.

Đại trưởng lão gật đầu khen ngợi.

Băng Hạo vui mừng nói:

- Người này tên là Trần Hàng, Cự Linh của hắn đã tiến vào sơ giai hậu kỳ!

- Hử, ngươi từ khi nào liền chú ý đến doanh huấn luyện? Khó có được a!

Lời nói của đại trưởng lão xuôi tai không vui không giận, khiến Băng Hạo lúng túng không dám trả lời.

Thở dài một tiếng, đại trưởng lão lắc đầu, nói thật đối với người thừa kế của Băng gia này hắn cũng không phải rất hài lòng. Bất quá dưới mắt dòng chính chỉ còn mỗi hắn là hậu bối, để hắn trở thành thiếu chủ cũng là quyết định bất đắc dĩ, Băng Thần Tử thản nhiên nói:

- Băng gia sau này cũng còn cần phải nhờ vào ngươi, bình thường chú ý nhiều đến doanh huấn luyện một chút cũng tốt!

Nghe câu này lộ ra ý tứ rõ rệt, Băng Hạo cuồng hỉ đến toàn thân run rẩy, vội vàng nói:

- Hài nhi ghi nhớ!

Mà bên kia Trần Hàng sau khi lục kinh cức hiển hiện, lộ ra tin tưởng mười phần mỉm cười:

- Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi nhìn cho rõ uy lực Cự Linh của ta, linh kỹ, Tù Lung!

Lục kinh cức nhanh chóng xoay tròn, trong nháy mắt kết thành một lồng giam bằng bụi gai!

Cái này cũng còn chưa tính, hắn lại hét lên lần nữa:

- Thiên phú linh kỹ, thứ, dung hợp!

Theo bên ngoài lồng giam bằng bụi gai, vô số mũi nhọn to như bàn tay "bụp bụp bụp" toát ra, mũi nhọn lục quang trong suốt, tràn đầy uy lực kinh người!

- Thiên phú linh kỹ, dung hợp?

Ánh mắt đại trưởng lão sáng lên!

Đọc truyện chữ Full