- Phỉ Bối đại sư!
Cảm nhận được khí tức của lão nhân, Ny Khả quay đầu lại nhìn về phía Phỉ Bối vẻ mặt đang ngơ ngác đứng ở phía sau mình.
Phỉ Bối nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu nàng không nên quấy nhiễu tới các Thuật Luyện Sư ở phía trước. Lẳng lặng nhìn tràng diện điên cuồng trước mắt, liên tục nghe những vấn đề liên quan đến phương pháp tinh luyện nguyên liệu mà Lăng Phong tùy ý nói ra, sắc mặt Phỉ Bối dần dần biến hóa, vẻ mê hoặc trước kia giờ đã biến thành vẻ kinh sợ!
Nghe thêm trong chốc lát, hắn nhịn không được cất bước tiến lên.
- Này, chen cái gì mà chen, không thấy phía trước chật ních rồi hả? Còn chen nữa, lão tử đập vỡ đầu ngươi đó!
Thuật Luyện Sư Kim Tư đang vất vả chen lấn để lên tới hàng trên cùng, đột nhiên cảm thấy đằng sau có người muốn vượt qua mình. Sao có thể? Bản thân mình còn đang đau đầu nghĩ cách vượt lên phía trên, mà cái tên này còn muốn chen ngang? Nghĩ như vậy, gã Thuật Luyện Sư này cũng không thèm quay đầu lại, không kiên nhẫn đẩy mạnh cánh tay.
- Phỉ Bối đại sư!
Ny Khả kinh hô lên một tiếng, vội vã đỡ lấy lão giả đang lảo đảo.
Phỉ Bối? Tên này sao nghe quen tai thế nhỉ? Âm thanh vang lên xen lẫn trong tiếng nhốn nháo, đầu của Kim Tư rõ ràng cũng đã có chút mơ hồ. Đột nhiên "Phỉ Bối" ... nhoáng lên như một đạo thiểm điện lướt qua, hắn kinh hoảng quay đầu lại, thấy Ny Khả đang đỡ Phỉ Bối tức giận nhìn mình chằm chằm, hắn nhất thời giật mình:
- Phỉ... Phỉ Bối đại sư, thực không ngờ lại là ngài, ta... ta thật đáng chết!
Vẻ mặt hắn ảo não, nhiều năm qua Phỉ Bối đã thống lĩnh Thuật Luyện Sư của Đa Bảo Các, uy vọng sâu dày, nghĩ lại vừa rồi mình dĩ nhiên dám đẩy lão, mồ hôi lạnh của Kim Tư liền chảy ra ròng ròng.
Phỉ Bối cũng không thèm để ý tới lời xin lỗi của hắn, nhãn thần sững sờ nhìn thẳng về phía bức tường người ở trước mặt. Kim Tư vỗ, vội vã gạt đám Thuật Luyện Sư đang chìm đắm trong điên cuồng ra:
- Phỉ Bối đại sư đến, mau nhường đường, nhường đường!
- Kim Tư, tiểu tử ngươi lừa gạt ai đó? Muốn cướp vị trí của lão tử, không có cửa đâu!
- Đừng chen nữa, còn chen lão tử đập bể đầu ngươi!
Một loạt tiếng trách mắng vang lên, Kim Tư phí rất nhiều hơi sức mới miễn cưỡng khiến một vài gã Thuật Luyện Sư quay đầu lại nhìn một chút. Khi thấy thực sự là Phỉ Bối tự mình đến, những Thuật Luyện Sư này chỉ có thể tiếc nuối tránh đường, trên mặt vẫn tràn ngập biểu tình không muốn.
Lăng Phong đột nhiên cảm giác được thanh âm ầm ĩ xung quanh đột nhiên giảm đi, hắn kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đoàn người tách ra, Phỉ Bối chậm rãi đi tới. Đối với lão đầu nghiêm túc cố chấp này, Lăng Phong vẫn rất tôn kính, vì vậy bèn vội vã đứng lên.
Phỉ Bối ôn hòa nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi:
- Thứ ngũ gia phải tinh luyện như thế nào?
Ông ta đang kiểm tra mình! Hơi suy nghĩ một chút, Lăng Phong lập tức trả lời:
- Huyền minh phấn trộn lẫn với khổ đảm trấp rồi nghiền nát ra, ủ cùng với thứ ngũ gia trong điều kiện ẩm thấp khoảng mười lăm ngày là được!
Con mắt Phỉ Bối bỗng nhiên sáng ngời, vẻ mặt vô cùng kích động, đôi môi hơi run run, lão lấy ra một khối tinh chương, rất trông mong nhìn về phía Lăng Phong:
- Khối tinh chương này, ngài có thể phá giải được hay không?
Ngài? Kính xưng sao?
Các Thuật Luyện Sư ở đây một lần nữa bị chấn động, có thể khiến cho trung cấp Thuật Luyện Sư Phỉ Bối dùng kính xưng như vậy, Lăng Phong thuộc đẳng cấp gì? Trung cấp đỉnh phong? Hay là... cao cấp?
Ny Khả ngơ ngác bụm miệng, nàng thấy thứ Phỉ Bối đưa ra chính là cơn ác mộng vẫn đang bao phủ trên đỉnh đầu Đa Bảo Các - Thụy Tinh!
Thuật Luyện Sư ở xung quanh thoáng cái đã yên tĩnh lại, nhìn Lăng Phong đang tỉ mỉ thận trọng quan sát Thụy Tinh, không ai dám thở mạnh một hơi, rất sợ làm quấy nhiễu những suy nghĩ của hắn.
Làm Thuật Luyện Sư của Đa Bảo Các, bọn họ tự nhiên hiểu rõ Thụy Tinh đã gây cho Đa Bảo Các áp lực lớn đến thế nào. Hết lần này tới lần khác bọn họ không một ai có thể phá giải được khối Thụy Tinh này. Đây không thể nghi ngờ chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục tạo thành dấu ấn khó phai trong tập thể bọn họ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, động tác này của Lăng Phong khiến cho trái tim mọi người nhảy lên tới cổ họng, sau đó hắn nói:
- Trước tiên ta cần phải xem qua tác dụng cụ thể của khối tinh chương này rồi mới đưa ra phán đoán được!
Đây là bởi vì niệm thức của hắn còn chưa đủ cường đại, bằng không dựa theo cách nói của Sang Sư, chỉ cần dùng niệm thức hơi cảm nhận một chút, toàn bộ tin tức liên quan đến khối tinh chương này sẽ hiển thị rất rõ ràng ở trong thức hải.
- Nên thế!
Phỉ Bối thở ra một hơi, nhìn về phía Ny Khả.
Nhưng không chờ Ny Khả lên tiếng, một tràng cười sang sảng truyền đến:
- Các chủ, để cho ta tới thử xem thế nào?
Ba người Diệp Lạc đi tới, người nói chuyện chính là Lệ Thành:
- Cự linh của ta vừa vặn là sơ giai hậu kỳ, phối hợp với khối sơ cấp tinh chương này không thể tốt hơn được!
Tiếp nhận khối tinh chương Thụy Tinh mà Lăng Phong đưa tới, Lệ Thành đột nhiên lộ ra một tia xấu hổ:
- À, ừm, tiểu tử, về sau ngươi có thể giúp ta luyện chế một khối trung cấp tinh chương hay không?
Trung cấp tinh chương? Lăng Phong thầm nghĩ nếu dùng cường độ niệm thức hiện nay của mình mà luyện chế có lẽ còn gặp một chút trắc trở. Nhìn thái độ của Ny Khả đối với Lệ Thành, rõ ràng địa vị của Lệ Thành tại Đa Bảo Các rất cao, vì sao không xin Phỉ Bối hỗ trợ luyện chế? Mang theo nghi hoặc này, hắn nhìn về phía Phỉ Bối.
Đích biểu tình Phỉ Bối trở nên rất kỳ quái, lão lộ ra nụ cười hơi gượng gạo, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Cự linh của Lệ Thành có chút... À, có chút kỳ quái, lấy thực lực của ta vẫn không thể nào luyện chế ra được tinh chương tương xứng với cự linh của hắn.
Cự linh có chút kỳ quái?
... Không thể hình dung nổi! Lăng Phong có phần kinh ngạc, sau đó hắn gật đầu đáp:
- Ngày sau khi thuận tiện, ta nhất định sẽ làm hết sức.
- Vậy là tốt rồi!
Nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt Lệ Thành, hắn cầm lấy Thụy Tinh, nét mặt hơi đỏ lên, nói:
- Chờ sau khi cự linh của ta đi ra, các ngươi cũng không được cười!
Hắn hung ác nhìn đám người ở đây, mọi người vội vã bày ra bộ dạng trang nghiêm, thế nhưng Lăng Phong vẫn cảm thấy trong bọn họ có không ít người thân thể run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đang cố kìm nén thập phần khổ cực.
Trên trán Lệ Thành ngân quang chợt lóe, sau khi luyện hóa tinh chương bèn hét lớn một tiếng:
- Cự linh ...-- Vân Bảo Bảo!
Rốt cục Lăng Phong cũng minh bạch vì sao biểu tình đám người ở đây lại cổ quái như vậy, chỉ thấy một đám mây màu trắng vô cùng nhẹ nhàng như những sợi bông phiêu phù ở đằng sau hắn, đám mây này còn pha trộn cả màu hồng phấn, ở hai bên còn có một đôi cánh tựa như ôm lấy thân thể nó, hình dáng khả ái đến mức có thể khiến cho toàn bộ các thiếu nữ hét lên chót tai không ngớt.
Thế nhưng ... cự linh khả ái như vậy thế nào lại xuất hiện trên người Lệ Thành! Nhìn bộ dáng Lệ Thành giống như con gấu, rồi lại nhìn sang cự linh "Vân Bảo Bảo" khả ái không chịu được, Lăng Phong thực sự không thể nhịn nữa, phì cười một tiếng. Tiếng cười này phảng phất như châm ngòi nổ, mọi người đang khổ cực nín nhịn cũng ào ào cười lên như điên.
Lệ Thành tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, hắn cũng biết bản thân không thể làm gì được đám người này, không thể làm gì khác hơn là phẫn nội quát:
- Cười đi, các người cứ cười đi, biết thế ta cũng chẳng thèm triệu hồi ra nữa!
Nguyên lai cự linh của Lệ Thành là một loại dị linh tương đối hiếm thấy!
Phàm là cự linh có vẻ ngoài cổ quái ngạc nhiên đều được gọi chung là dị linh, vì vẻ bề ngoài này nên có thể dễ dàng phân biệt giữa dị linh và thú linh. Có một số dị linh cường đại đến mức thái quá, nhưng cũng có một số dị linh lại chẳng có tác dụng gì, không biết của Lệ Thành rốt cuộc là thuộc loại nào.
- Khụ, bắt đầu đi!
Lăng Phong biết được không nên trêu đùa quá mức, vì vậy bèn vội vã giảng hòa nói.
Lệ Thành bắt đầu biểu thị ra tinh chương Thụy Tinh, theo niệm thức của hắn khẽ động, chỉ thấy đám mây kia phân ra một phần, rất nhanh hình thành nên một chiếc hộ thuẫn màu hồng phấn. Tấm hộ thuẫn này độ lớn đại khái cũng chỉ che kín ngực một người trưởng thành, theo tâm ý của Lệ Thành mà thoải mái xoay tròn bất định, dĩ nhiên lại tạo nên từng đoàn từng đoàn gió xoáy bốc lên ở trong phòng.
Khi chính thức biểu thị ra, đám Thuật Luyện Sư cũng trở nên nghiêm túc, nhìn tấm hộ thuẫn này, bọn họ đều không thể che giấu được thần sắc phức tạp vừa oán giận lại vừa kính nể.
Lăng Phong nhíu mày, quả nhiên rất lợi hại!
Khi cự linh tiến vào trung giai, Thiên Hành Giả có thể hợp thể cùng với cự linh, đồng thời sau khi hợp thể tựa như có thêm một bộ áo giáp thiên nhiên, lực phòng ngự kinh người. Khi trước, lực công kích cường đại của Tắc Nhĩ cũng không thể khiến cho Duy Khắc Đa sau khi hợp thể tổn hại mảy may, chính là một minh chứng lớn.
Đây chính là điểm mà sơ giai Thiên Hành Giả bình thường không thể nào thắng được trung giai Thiên Hành Giả!
Thế nhưng tinh chương Thụy Tinh lại phá vỡ sự hạn chế tương đối nghiêm ngặt giữa hai cấp bậc này, nó dĩ nhiên có thể khiến cho một phần năng lượng cự linh hình thành một tấm hộ thuẫn, hơn nữa tốc độ di động của tấm hộ thuẫn này cũng rất nhanh. Tuy rằng vẫn chưa rõ lực phòng ngự thế nào, nhưng nếu như trong thực chiến một phe có lực phòng ngự mau lẹ như vậy, phần thắng tự nhiên tăng lên không ít.
- Ta đã từng đi tìm ba gã "Tinh chương trắc thí sư" chuyên phụ trách kiểm tra số liệu trên ba phương diện của Thụy Tinh, độ kết hợp vào khoảng bảy mươi, lực bạo phát tối đa đạt tới hai trăm lẻ sáu, giá trị dao động thậm chí cũng đạt tới sáu mươi!
Xem ra, Lệ Thành hẳn là có thể phát huy giá trị dao động của Thụy Tinh tới mức đỉnh phong, thế nhưng về lực bạo phát ... cũng chính là phương diện phòng ngự có vẻ không đủ khả năng. Bất quá lực bạo phát hai trăm lẻ sáu quả thực là đáng sợ, ở trong thực chiến cũng đủ để xoay chuyển thẳng bại.
Lăng Phong nhắm mắt trầm mặc không nói, bọn họ cũng không dám quấy rầy hắn. Một lát sau, Lăng Phong mở mắt ra, vừa rồi hắn đã giao lưu cùng Sang Sư, đối với chuyện lần này dĩ nhiên Sang Sư hoàn toàn không muốn nhúng tay, mà lại giao cho bản thân Lăng Phong tự xử lý.
Sau khi tự suy ngẫm một hồi, Lăng Phong nói:
- Nếu muốn phá giải hẳn là không khó!
Lời này nói ra rốt cuộc cũng khiến trái tim mọi người từ trên cổ trôi xuống, ngay sau đó hắn lại nói:
- Nhưng ta cần phải có thời gian nhất định!
- Cần bao lâu?
Phỉ Bối vội hỏi.
Do dự một chút, Lăng Phong giơ lên ba ngón tay.
- Ba tháng!
Phỉ Bối hít một hơi thật dài, quay đầu lại nhìn về phía Ny Khả:
- Các chủ, hàng hóa tồn kho bên trong các còn có thể duy trì được lâu nữa không?
- Nếu như cắt giảm đi một phần lượng cung ứng mà nói, kiên trì thêm ba tháng hẳn không phải vấn đề lớn.
Ny Khả trầm ngâm nói:
- Bất quá chỉ sợ trong ba tháng này, lực ảnh hưởng của Thụy Tinh sẽ lan rộng ra một mức lớn, đến lúc đó sẽ thay đổi nhận thức của các dong binh đến đây bán bảo vật thì thực là phiền toái!
Đây mới chính là điều nàng lo lắng nhất, người chủ sự của thương hội Thụy Tinh nếu như là một người thông minh thì chắc chắn sẽ biết được cách lợi dụng lực ảnh hưởng của Thụy Tinh để tiến thêm một bước mở rộng danh dự của thương hội, nếu để phát triển lâu dài, sẽ khiến cho thương hội bọn họ biến thành đối tượng giao dịch duy nhất trong nhận thức của đám dong binh!
Phỉ Bối hơi suy nghĩ một chút rồi nói;
- Không sợ, chỉ cần chúng ta có thể đưa ra được cách phá giải tinh chương Thụy Tinh, đến lúc đó những dong binh rời bỏ chúng ta tự nhiên sẽ quay lại, chẳng qua chỉ tạm thời tổn thất một chút mà thôi!
Bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, người bên ngoài căn bản khó có thể xen mồm vào được, Lăng Phong mãi mới tìm được một kẽ hở, lên tiếng nói:
- Ờ, ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, ta nói chính là ba ngày, không phải ba tháng!
Phỉ Bối, Ny Khả, chúng Thuật Luyện Sư:
-....