DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 111: Đại yến vương thất

Bỗng nhiên, phảng phất hư không biến thành đại dương, truyền ra thanh âm kinh đào phách ngạn, ầm ầm ầm, địa chấn mạnh mẽ khiến người đặt chân bất ổn. Hai cánh tuyết trắng vỗ mạnh, tầng tầng sóng lực cường đại đập vào cửa động, mắt thấy hắc động do dùng Cấm Diễn Thuật biến hóa thành hình thái đặc biệt không ngừng run động, có vẻ phi thường không ổn định.

- Sao có khả năng? Sao có khả năng ngươi cũng nắm giữ Cấm Diễn Thuật?

Tất Phong mất đi lý trí điên cuồng hét lớn nói:

- Trên người ngươi không có mảy may ba động Cấm Diễn Thuật, sao có khả năng?

Kiều Sâm Đặc từ khí tức dị thường trên người Tất Phong phát ra đoán được hắn mang Cấm Diễn Thuật, theo lý mà nói, Tất Phong tự nhiên cũng có thể như vậy. Thế nhưng giao thủ hồi lâu, vẫn hắn không nhìn ra được trên người Kiều Sâm Đặc có dấu hiệu mang Cấm Diễn Thuật, hơn nữa Cấm Diễn Thuật đối phương thi triển ra lại mạnh mẽ như vậy!

- Lẽ nào chỉ có các ngươi mới có thuật luyện sư hay sao? Chỉ là lãnh đại một phương cũng đòi mưu toan dạy sóng ngất trời!

Kiều Sâm Đặc coi thường cười nhạt, hắn đã hoàn toàn nắm chắn kết thúc trong tay, căn bản không vội vã, lấy tư thế ổn định châm chọc.

- Không có khả năng! Các ngươi chỉ có một mình Bản Hách là thuật luyện sư cao cấp, lấy thực lực của hắn sao có khả năng luyện chế cho ngươi tinh chương Diễn Hóa?

- Thực lực của Bản Hách đại sư không phải các ngươi có thể đoán được?

Kiều Sâm Đặc cố ý lớn tiếng.

Bản Hách đứng trên tòa tháp lâu không nhịn được đỏ mặt lên, đây là điều bọn họ đã sớm thương lượng trước, để không bại lộ thân phận của Lăng Phong, luyện chế tinh chương Diễn Hóa chỉ có thể để hắn "chịu oan" mà thôi!

- Kỳ quái! Thực lực luyện chương của Bản Hách mạnh như vậy?

Mộ Dung Yên phía dưới lẩm bẩm nói.

- Nếu là như vậy, sự phát triển của Tinh Lam công quốc những năm vừa qua không chỉ dừng lại mức này, lẽ nào…

Ánh mắt nghi hoặc của nàng đột nhiên dừng lại trên người Lăng Phong đứng sau Bản Hách.

Lẽ nào thực sự đúng như chính mình suy đoán? Thiên phú của người thanh niên kia đáng sợ tới mức độ nào? Trong lòng Mộ Dung Yên dâng lên cảm giác sai lầm, nếu như Cấm Diễn Thuật của Kiều Sâm Đặc thực sự có liên quan tới Lăng Phong, như vậy thiên phú của Lăng Phong đặt trên toàn bộ đại lục Thần Vẫn cũng nổi tiếng, thậm chí là tuyệt đỉnh! Một khi bị thế lực lớn nào đó biết được, chỉ sợ sẽ vì hắn mà tranh đoạt tới vỡ đầu! Thế nhưng có thể sao?

- Phá cho ta!

Kiều Sâm Đặc gầm lên, ầm ầm kịch chấn, năng lượng bạo động kịch liệt, thoáng giống như vô số phi chùy bắn về bốn phương tám hướng.

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Cấm diễn thuật hình thành nên hắc động bị đâm thủng mấy lỗ, lập tức dưới một cỗ lực lượng chân động thôi thúc, xoẹt một tiếng phảng phất như da trống bị xé rách! Tất Phong phun ra một ngụm tâm huyết thật lớn, thân thể thẳng tắp rơi xuống đất.

Sát khí trong mắt Kiều Sâm Đặc ẩn hiện, kiếm bản to xuất hiện trong tay, giơ kiếm lên chuẩn bị chém xuống!

- Ta, ta chịu thua!

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Tất Phong biết chính mình hôm nay đã thất bại thảm hại! Lấy sự thù hận giữa hai bên đã kết, Kiều Sâm Đặc tuyệt đối không chút do dự hạ sát thủ, chết tại lôi đài quyết đấu như thế này thì dù là Ai Nặc thân vương cũng không thể thay mình đòi lại công đạo. Hơn nữa, mất đi chính mình, bên phía Ai Nặc thân vương cũng mất đi tiền vốn cực lớn đối kháng với vương thất, vì vậy hắn đành phải khuất nhục hô lớn ba chữ!

Cánh tay Kiều Sâm Đặc dừng lại, một kiếm này không hạ xuống! Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

Hạ xuống mặt đất, sắc mặt Tất Phong uể oải, trước ngực hắn có một vết thương chảy máu rất rõ ràng, hắn mở bàn tay phải nói:

- Trận chiến hôm nay ta chịu thua, sau này không đặt chân nửa bước vào Tinh Lam thành!

Lẳng lặng nhìn hắn, Kiều Sâm Đặc biết chỉ cần chính mình nguyện ý, lúc này bổ xuống một kiếm, đối phương tuyệt đối không thể giữ lại được tính mệnh, thế nhưng chính mình thực sự có thể hạ thủ được sao?

- Lão sư tử đang làm gì? Không lợi dụng cơ hội này xuất thủ, chẳng lẽ còn muốn thả cọp về rừng?

Mạch Kha ngưng mắt nói. Thấy hắn trong tình huống cấp bách gầm lên, Lăng Phong bỗng nhiên nghĩ vị sư tôn của chính mình không phải nghiêm khắc cứng nhắc như tưởng tượng nha!

Hoàng Phủ Lập cũng xiết chặt bàn tay, giết Tất Phong bằng với chặt đi song chưởng phe Ai Nặc nhất mạch! Kiều nguyên soái rốt cuộc hạ thủ hay không?

Gió rả rich, bụi cát nổi lên bốn phía!

- Ngươi đi đi!

Nhàn nhạt xua tay, Kiều Sâm Đặc thu hồi đại kiếm, xoay người rời đi.

- Đầu sư tử cố chấp này!

Mạch Kha tức giận.

- Tạ ơn ... tạ ơn!

Tất Phong ôm kín ngực, nhãn thần âm lãnh phức tạp. Hắn biết ngày hôm nay đánh một trân tuy thoát được tính mệnh, thế nhưng cử động tự mình nhận thua như thế này sẽ khiến cho chính mình không ngẩng đầu lên được! Chỉ cần Kiều Sâm Đặc còn sống một ngày, chính mình giống như bị một ngọn núi nặng nề đè ép!

Trên tòa tháp lâu, Hoàng Phủ Lập vui vẻ cười, hắn giơ tao cánh tay phải:

- Đêm nay tại vương cung cử hành đại yến, ăn mừng vì nguyên soái! Hôm nay Tinh Lam chi nguyệt vì nguyên soái mà sáng hơn, hôm nay Tinh Lam chi âm vì nguyên soái mà minh, Tinh Lam tôn sư đủ dành cho nguyên soái!

Trong ngôn ngữ hắn hoàn toàn không để chính mình vào trong đó, thế nhưng không ai có thể bỏ qua được khí lượng của vị vương giả này!

Tinh Lam chi thần bất phàm, Tinh Lam chi quân cũng phi phàm!

- Nguyên soái vạn tuế!

- Vương thượng vạn tuế!

- Tinh Lam vạn tuế!

Ngẩng đầu nhìn khoảng không bầu trời, hắc vụ tan hết, mặt trời nhô lên cao. Lăng Phong lộ ra một tia mỉm cười, tối nay, tinh quang nhất định sẽ đặc biệt sáng hơn!

- Không được, màu đỏ thẫm quá tục rồi, màu xanh ngọc vẫn tốt hơn!

Trong Đa Bảo Các, Ny Khả dẫn theo một đoàn người đông đảo, trên tay mỗi người đều nâng một chiếc khay, bên trên xếp các loại y phục khác nhau.

Đứng trước mặt nàng chính là Lăng Phong buồn bực không thôi, rất giống như một con búp bê mặc cho Ny Khả loay hoay.

Ny Khả cầm một viên bảo thạch màu đen đính trên cổ áo Lăng Phong, nhìn dáng vẻ hắn hồi lâu, rốt cuộc mới gật đầu thỏa mãn:

- Không tồi, như vậy đẹp hơn! Tiểu Phong, đợi thời diểm tham gia tiệc tối cần phải tươi cười một chút! Tiểu bổn đản, không phải cười khúc khích, mà là mỉm cười thôi! Mỉm cười, hiểu hay không?

Nói xong, nàng làm mẫu.

Lăng Phong dở khóc dở cười, ban ngày lúc tại võ trường Tinh Lam Kiều Sâm Đặc chiến thắng Tất Phong, Hoàng Phủ Lập ngay tại chỗ tuyên bố cử hành yến tiệc tại hoàng cung, yến tiệc đêm nay tự nhiên không phải ai cũng có tư cách tham gia. Những người tham dự trong đó đều là thế gia quý tộc, hoặc là đại thần công quốc. Lăng Phong với thân phận đặc thù tự nhiên có nằm trong số đó.

Vì vậy, tròn một buổi chiều, Ny Khả vẫn bận rộn với đại nghiệp chọn lựa trang phục cho Lăng Phong. Một buổi chiều này, số lượng y phục Lăng Phong thử qua so với cả đời hắn còn muốn nhiều hơn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được trang phục quần áo lại có nhiều chú ý tới như vậy. Loại lễ phục nào không thích hợp, loại lễ phục nào trong trường hợp nào, tại loại yến hội như thế nào, hoặc là dùng loại bảo thạch nào, trang sức phụ tùng nào… Rất nhiều điều cần phải chú ý khiến cho Lăng Phong to đầu như cái đấu, cảm giác so với luyện chế một mai tinh chương trung cấp còn cật lực hơn nhiều.

- Ách, tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa rồi, ta xem tiệc tối đã bắt đầu!

Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một chút, Ny Khả tiếc nuối giúp hắn gấp nếp cổ áo một lần cuối cùng, nói:

- Ai, nguyên bản còn có mấy bộ lễ phục khác cần phải thử, hiệu quả hẳn là tốt hơn một chút, thực sự đáng tiếc… Nhanh, người đâu, giúp Lăng thiếu gia chuẩn bị xe ngựa.

- Không, không cần, tỷ tỷ, ta trực tiếp đi bộ tới là được.

Lăng Phong vội vã chạy trối chết rời đi.

- Ai, tiểu Phong, cẩn thận một chút!

Ny Khả nhìn bóng lưng lưng La Phong biến mất, lo lắng dặn dò nói.

Mấy nữ hầu bưng khay quần áo không nhịn được hi hi cười duyên, khó nhìn thấy Lăng thiếu gia vốn lão thành ổn trọng lại túng quẫn như vậy, mà các chủ Ny Khả nổi danh mạnh mẽ và bận rộn dĩ nhiên lại có thể dành nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.

- Còn dám cười, mấy nha đầu chết tiệt các ngươi, vừa rồi giúp tiểu Phong thay quần áo có phải vụn trộm ăn đậu hũ hắn hay không?

Ny Khả cố ý sắng giọng.

- Đám nha đầu tư xuân các ngươi, ta không giáo huấn các ngươi thật tốt!

- Không nên a, các chủ… Người cứu mạng…

Tiếng cười hi hi không dứt.

Đọc truyện chữ Full