DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 118: Huynh đệ tình thâm

Ngón tay khẽ run, Lăng Phong nỗ lực nhấc mí mắt lên, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào làm mắt hắn chớp chớp. Sau một lúc thích ứng xong, hắn mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mình, thì không khỏi cả kinh phát hiện: Tô Lam, Lô Sâm, Cảnh Vân, còn một vài người hắn không biết tên, hắn tự hỏi mình đang ở đâu đây?

Lăng Phong có chút ngơ ngẩn nhìn mọi người.

- Lão lục!

Lô Sâm tiến lại gần, trên khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng, hắn đưa ba ngón tay ra hỏi:

- Xem thử coi đây là bao nhiêu ngón?

Lăng Phong trả lời:

- Hai!

- Xong đời! Lão lục, hắn không biệt được đây là hai hay ba nữa.

Lô Sâm không đợi hắn nói xong đã lớn tiếng ai thán.

- Nhị sư huynh!

Lăng Phong dở khóc dở cười nói:

- Sao các người ở đây?

- A, đệ vẫn nhận được ra ta?

Tô Lam tung một cước đem tên sư đệ dở hơi đuổi ra đằng sau, lại gần Lăng Phong ôn nhu hỏi:

- Lục sư đệ, đệ cảm thấy thế nào? Đệ đã hôn mê hai mươi mấy ngày rồi, đệ có cảm giác thân thể có chỗ nào không khỏe không?

Hai mươi ngày?

Lăng Phong đã giật mình, thảo nào mấy người Lô Sâm đều là biểu tình quái dị như vậy.

Hơi hoạt động gân cốt cứng ngắc một phen, Lăng Phong từ trên giường bệnh bắn người đứng lên, động tác của hắn mạnh mẽ tới mức khiến trái tim của mấy tên y sư bên cạnh thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực - bọn họ đều là bị Mạch Kha với Hoàng Phủ Lập tự mình mời đến. Trong mấy ngày ở bên cạnh điều trị cho Lăng Phong, bọn họ đã thấy các đại nhân vật nghe tin hắn bệnh thì dồn dập đến chơi. Mà tất cả đều là bộ dạng cung kính khiến trái tim của bọn họ lúc nào cũng đều phải chịu đựng khảo nghiệm nghiêm khắc nhất. Họ rất hy vọng vị thiếu niên cường giả được rất nhiều người coi trọng này ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy họ nhất định cũng gặp vạ lây.

Nhẹ nhàng vận động gân cốt tứ chi một chút, Lăng Phong kỳ quặc nói:

- Đệ đã hôn mê nhiều ngày như vậy? Nhưng sao đệ lại cảm thấy thân thể linh hoạt hơn rất nhiều?

- Đó là tự nhiên.

Lô Sâm khoa trương cười nói:

- Ngày đó không biết Áo La Thương Hội từ đâu mà có được tin tức đệ bị hôn mê, liền phái người mang đến một thùng to Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao. Người khác thụ thương còn chưa có được một chút bằng móng tay cái để dùng. Không ngờ tiểu tử đệ, toàn thân trên dưới đều được bôi kín! Được rồi, sao đệ quen biết với người của Áo La Thương Hội? Dù cho là Công quốc quân vương nếu muốn có được Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này cũng không dễ, sao bọn họ lại đối xử với đệ với như vậy?

Thì ra là thế, Lăng Phong cười khổ, xem ra phần nhân tình này bản thân không nhận không được rồi.

Khi Lăng Phong tu luyện ở Nguyên Lực Tháp, ngẫu nhiên cũng từng nghe người ta nói tới, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này là bí thuốc độc môn của Áo La Thương Hội, khi luyện chế phải dùng một trăm bảy mươi loại dược liệu quý hiếm, đồng thời trải qua ít nhất một trăm Hỏa Hệ Thiên Hành Giả không ngừng dùng hỏa diễm rèn luyện, một lần cũng chỉ luyện ra được một bình nhỏ cỡ bàn tay. Loại bí thuốc này rất có hiệu quả đối với ngoại thương, chỉ cần xoa lên vết thương một chút cao là có thể "đoạn cốt trọng sinh" (Nghĩa: làm hồi phục lại xương cốt bị gãy). Thảo nào trước khi hắn hôn mê từng cảm thấy gãy mất mấy đoạn xương, nhưng hiện tại lại không còn chút cảm giác nào.

- Phong nhi tỉnh rồi sao?

Hỏa quang chợt lóe liền thấy Mạch Kha xuất hiện trong phòng.

- Mạch Kha đại sư.

Mọi người xung quanh đồng loạt hành lễ, nhất là các đan sư được gọi đến càng là cúi đầu cung kính hành lễ.

Mạch Kha tùy ý phất tay, rồi không nhịn nổi tỉ mỉ quan sát Lăng Phong một phen, sau đó mới thở dài một hơi thật sâu nói:

- Tỉnh lại là tốt rồi.

Sau đó hắn quay lại trừng mắt nói với Lô Sâm:

- Sâm nhi, nếu đã không có việc gì thì các ngươi không nên vây xung quanh đây nữa, tránh quấy rầy sư đệ ngươi nghỉ ngơi.

- Vâng, lão đầu tử thiên vị.

Lô Sâm kéo dài âm thanh nói, đến khi thân ảnh Mạch Kha tiêu thất, sau đó hắn mới nhìn Lăng Phong ai oán nói:

- Lão lục, ta thật đố kị với đệ.

- Lục sư đệ, mấy ngày nay sư tôn vì đệ mà hao tổn không ít tâm huyết. Ngày đó đệ bị hôn mê, sư tôn đã đem đệ tới Nguyên Lực Tháp, rồi lập tức triệu hồi tất cả danh y tại Tinh Lam Thành! Nếu như hôm nay đệ còn chưa có tỉnh lại mà nói, e là sư tôn thậm chí muốn bố cáo chiêu mộ y sư trong các thế lực tại các vùng phụ cận.

Tô Lam cười nói.

- Tiểu tử xin đa tạ ơn nghĩa của chư vị.

Lăng Phong thi lễ dài với các y sư đang đứng xung quanh.

- Không dám, không dám!

Chúng y sư cũng là đồng loạt đáp lễ, từ sự ưu đãi mà Lăng Phong nhận được có thể thấy hắn được coi trọng ra sao, do đó bọn họ sao dám để hắn hành lễ như vậy? Những y sư này cũng biết kế tiếp không còn chuyện của mình, nên nhắc nhở hắn cần phải tĩnh dưỡng một chút, sau đó cáo từ rởi khỏi phòng.

Tô Lam lập tức đem cho họ một phần tiền thưởng giá trị, trong đó không thiếu một ít vật phẩm luyện kim tinh xảo, khiến bọn họ đều vô cùng mừng rỡ.

Viền mắt Lăng Phong hơi có chút ướt át, vừa rồi thời gian Mạch Kha xuất hiện mặc dù ngắn, Lăng Phong vẫn thấy trên khuôn mặt của ông có chút mệt mỏi, có thể khiến Nguyên Tố Thiên Hành Giả cửu tinh đỉnh phong lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy, có thể hiểu được mấy ngày này ông tốn khá nhiều sức lực!

Mạch Kha giống như một người cha hiền, tuy rằng chưa từng chính diện nói những từ ngữ yêu thương, thế nhưng lại luôn bảo hộ hắn như con của mình, sự yêu thương đó sâu lắng mà rộng lớn biết bao!

- Được rồi, Tứ sư huynh đâu?

Lăng Phong quay đầu hỏi mấy người Lô Sâm. Tuy rằng trước đây quan hệ giữa hắn và Tang Phi không được tự nhiên, nhưng trải qua lần này kề vai tác chiến, Lăng Phong đã hiểu quan hệ cả hai đã trở nên hòa hoãn, thậm chí còn chuyển biến thành hòa hợp.

Biểu tình Lô Sâm cứng đờ, mà thần sắc Cảnh Vân ở bên cạnh cũng là có chút mất tự nhiên.

Trong lòng Lăng Phong chấn động hỏi:

- Nhị sư huynh, đã xảy ra chuyện gì? Tứ sư huynh, huynh ấy...

- Lão lục, tự đệ lại đây xem đi!

Lô Sâm dẫn Lăng Phong tới cửa sổ bên cạnh, đưa tay chỉ hướng bên ngoài Nguyên Lực Tháp.

Từ cửa sổ, Lăng Phong thấy ở lối vào tầng dưới cùng của Nguyên Lực Tháp, Tang Phi đang cúi đầu quỳ, một thân y phục của hắn đầy bụi, thân thể hơi lay động, chúi xuống như muốn ngã, hiển nhiên đã quỳ rất lâu rồi.

- Sao lại như vậy?

Lăng Phong cả kinh, giận dữ nói:

- Sao các huynh không đưa huynh ấy lên?

Lúc này hắn thấy tuy rằng ngày thường Tang Phi dù có cao ngạo ra sao, nhưng mọi người cùng là sư huynh đệ, sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị như vậy?

- Lão lục, đệ đừng vội, chuyện này nói ra thì có quan hệ tới đệ đó.

Cảnh Vân kéo Lăng Phong đang xung động lại, sau đó đem chuyện Tang Khắc Tư giấu diếm không báo khiến Mạch Kha nổi giận nói ra:

- Đệ không biết lúc đó sư tôn tức giận tới bộ dáng nào đâu, khi đó đệ vẫn còn đang hôn mê, sư tôn trực tiếp giết tới Tang gia, ép Tang Tây Nặc giao Tang Khắc Tư ra! Nếu không phải chúng ta ngăn cản, e là sư tôn đã sớm trực tiếp đánh một chiêu Phong Viêm Dung hủy diệt Tang Phủ rồi! Sau đó Vương thượng tự thân tới giải vây, hạ lệnh tống giam Tang Khắc Tư, mới miễn cưỡng giảm bớt được lửa giận của sư tôn...

Chuyện về sau thì không cần hắn nhiều lời, Lăng Phong cũng có thể đoán ra được phần nào: Hai huynh đệ Tang thị tình cảm sâu đậm, Tang Phi tự nhiên không thể trơ mắt trông thấy huynh trưởng gặp đại nạn, một bên là lão sư tôn kính, một bên là thân huynh đệ, nên hắn mới lựa chọn quỳ trước Nguyên Lực Tháp đau khổ cầu xin!

Lăng Phong không nói hai lời, chạy như bay xuống dưới Nguyên Lực Tháp!

- Này, lão lục, đệ vừa khỏe lại, cẩn thận một chút!

Mấy người Lô Sâm ở phía sau vội vàng hô lên.

Đọc truyện chữ Full