DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 135: Dùng thần ngự kiếm

- Ngươi chính là Bàng Phiên Vân?

Người tới toàn thân mặc chiến giáp màu vàng kim, song quyền được khải giáp kim ti bao phủ kín mít, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cả người hắn kim quang lập lòe, phảng phất như một vị thần từ trên trời hạ xuống!

- Đúng vậy!

Bàng Phiên Vân một thân áo bào xanh đứng thẳng như ngọn thương, trường kiếm cắm trên mặt đất tự nhiên bắt lên, tựa như có linh tính.

- Đón một quyền của ta!

Người tới không nói nhiều lời phế thoại, chỉ vô cùng đơn giản đánh ra một quyền. Một quyền tung ra, mạnh mẽ thẳng thắn, vô cùng bình thường, xem qua không hề bắt mắt!

Bàng Phiên Vân đối diện lại biến sắc, trường kiếm nơi tay, cả người hóa thành một đạo thanh quang cực kỳ gai mắt trong giây lát đã đánh về phía người kia! Một kiếm đâm ra, hắn phảng phất như đã hóa thành thiên đại nơi này, ngọn núi nham thạch "ầm ầm" nứt toạc ra! Đám người vây quanh rõ ràng cảm thấy dưới chân rung lên, từng vết nứt nẻ như mai rùa không ngừng kéo dài, tựa hồ cả ngọn núi này như muốn sụp xuống!

Sơn băng địa liệt, tựa như mạt nhật!

Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết là ai đã điên cuồng hét lên một tiếng:

- Dùng thần ngự kiếm!

Không sai, một kiếm này chính là cảnh giới cao nhất của kiếm thuật vẫn luôn được người đời đồn đại: dùng thần ngự kiếm! Uy lực một kiếm, có thể làm cho thiên địa sụp đổ!

Đó cũng là kiếm thuật "dùng thần ngự kiếm" mà Mạch Kha cùng với Kiều Sâm Đặc suốt đời chỉ nhìn thấy một lần duy nhất!

Tràng diện khiến kẻ khác kinh ngạc xuất hiện, nam tử mặc áo giáp vàng kim chỉ đơn giản đấm một quyền vào trong thanh quang, lập tức thanh quang bạo liệt, vô số thanh mang bắn ra khắp nơi, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt sâu đến hàng trượng!

Thanh quang hoàn toàn tiêu tán, thân thể Bàng Phiên Vân thất tha thất thểu xuất hiện, kiếm trong tay hắn đã gãy thành vài đoạn! Miệng Bàng Phiên Vân tràn máu, ngây ngốc nhìn đoạn kiếm trong tay mình, lại nhìn về phía nam tử trước mặt, tựa hồ vẫn còn không thể tin nổi bản thân lại có thể thua dễ dàng như vậy. Một lát sau, hắn mới kinh ngạc hỏi:

- Xin hỏi Võ Thần đại nhân, một chiêu vừa rồi tên là gì?

- Chiêu này tên là Tinh Kỹ ... Kim Cức!

Nam tử mặc kim giáp thản nhiên nói:

- Mặt khác, Gia sư Võ Thần để ta chuyển cáo cho ngươi, Thánh Vực đỉnh phong bất quá mới chỉ là khỏi điểm trên con đường tu hành mà thôi! Ngươi hôm nay mới chỉ hé mở ra được một góc băng sơn của thiên địa, chớ có kiêu ngạo!

- Cái gì? Người này không phải là Võ Thần?

Cảnh Vân hoảng sợ thốt lên.

Nhóm người Lăng Phong đồng dạng cũng khiếp sợ không thôi, người có thể một chiêu đánh bại cường giả Thánh Vực đỉnh phong lại không phải Võ Thần, mà chỉ là một đệ tử của hắn?

- Không sai, từ đó về sau, thế lực khắp nơi biết đến trận chiến ấy cũng không còn can đảm dám trái ý Áo La đế quốc nữa!

Mạch Kha thần tình cô đơn. Ngay cả cường giả Thánh Vực đỉnh phong cũng bị một chiêu đánh bại, phóng nhãn khắp đại lục này còn người nào có thể chống lại được Áo La Võ Thần? Có một người như vậy tồn tại, ai còn dám có gan tạo phản?

Kiều Kiều nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi:

- Mạch Kha gia gia, Bàng Phiên Vân kia sau đó đã đi đâu?

Mạch Kha lắc đầu, đáp:

- Không ai rõ ràng, sau trận chiến ấy không còn ai nhìn thấy hắn xuất hiện nữa!

Đột nhiên, hắn cảm thán nói:

- Hắn gửi gắm tình cảm vào kiếm, là người cao ngạo không gì sánh nổi, sau khi bị đả kích như vậy chỉ sợ không thể nào gượng dậy được!

Mọi người thoáng chốc rơi vào yên lặng, hồi tưởng lại phong thái của vị cường giả đỉnh phong kia, trong lòng mỗi người đều có một phen tư vị!

...

- A, vị này chính là nguyên soái Kiều Sâm Đặc của quý quốc sao? Nghe nói Kiều nguyên soái trước đó vài ngày ở trên võ trường đã dùng một chiêu Cấm Diễn Thuật đánh bại địch nhân, quả thật là đáng mừng!

Tần Chính cùng với Hoàng Phủ Lập đi tới chào hỏi Kiều Sâm Đặc.

Tuy Kiều Sâm Đặc không đem danh lợi để ở trong lòng, nhưng được Thái Tử của Áo La đế quốc ca ngợi trước mặt như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút đắc ý, lúc này chắp tay nói:

- Tần Thái Tử quá khen rồi!

Tần Chính hơi hạ thấp người, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng về phía Mạch Kha:

- Vị này hẳn là Mạch Kha đại sư? Sớm đã nghe sư huynh nói về một thân tu vi cao siêu của Mạch Kha đại sư, nhất là sáng tạo ra được nguyên lực ấn Phong Viêm Dung vô cùng độc đáo, ta vẫn luôn muốn được nói chuyện với đại sư. Hôm nay diện kiến, quả thật là được đền bù tâm nguyện!

Mạch Kha đối với người ngoài vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nghe hắn nói vậy, hơi kinh ngạc hỏi:

- Không biết lệnh sư huynh là?

- À, gia sư huynh Thang Thần!

Lăng Phong chú ý khi nghe thấy cái tên "Thang Thần" này, gương mặt Mạch Kha hơi run lên, tựa hồ đè nén xuống thần tình sợ hãi, Bất chợt, hắn ngẩng đầu lên nói:

- Xin hỏi Tần Thái Tử cùng với Áo La Võ Thần xưng hô thế nào?

- Đó là gia sư!

Tần Chính thản nhiên nói.

Nếu là lúc trước, nghe thấy đáp án này có thể nhóm người Lăng Phong sẽ không quá mức kinh ngạc, thế nhưng vừa được Mạch Kha kể về vũ lực cái thế của đồ đệ Áo La Võ Thần, lúc này lại được nghe Tần Chính bái Võ Thần làm thầy, bọn họ cũng nhịn không được mà hoảng sợ! Nhất là Lăng Phong, bỗng nhiên minh bạch thân phận của Mộc Vũ Lâm, nàng chính miệng gọi Tần Chính là "sư huynh", vậy tự nhiên cũng là đồ đệ của Võ Thần. Thế nhưng cả hai đều là đồ đệ của Võ Thần, vì sao Tần Chính đối với nàng lại tôn kính như vậy?

- Mạch Kha đại sư không giới thiệu cho ta những người đằng sau sao?

- Là ta sơ sẩy!

Mạch Kha bị hắn nhắc nhở tựa hồ mới tỉnh lại, hắn cường điệu giới thiệu về nhóm người Lô Sâm, nhưng khi nhắc đến Lăng Phong thì lại hời hợt:

- Đây là liệt đồ Lăng Phong, trên phương diện tu hành chân nguyên lực cũng xem như có chút thiên phú, bất quá còn phải ma luyện nhiều!

- A?

Như cười như không nhìn Mạch Kha một cái, Tần Chính tựa hồ đã thấy rõ ràng suy nghĩ trong nội tâm của hắn. Bỗng nhiên Tần Chính cười cười nói:

- Lăng võ sư cũng không kém như đại sư ngài nói được, ở trong Áo La thương hội, ngay cả Phí Ân cũng đã nếm phải thua thiệt không nhỏ dưới tay hắn.

Theo lời Tần Chính, Phí Ân đứng phía sau nặng nề hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Phong, từ khi xuất đạo tới nay, ngoại trừ Tần Chính ra, trong đám người cùng lưa hắn chưa bao giờ thua trận, không nghĩ tới ở trong một Tinh Lam thành nho nhỏ lại thua dưới tay của Lăng Phong niên kỷ rõ ràng còn ít hơn mình rất nhiều.

- Ha ha ha ha, đại yến đã dọn xong, mời Thái Tử điện hạ vào ghế thôi!

Hoàng Phủ Lập thấy thế vội cười nói, nhanh chóng chuyển hướng đề tài.

Nhìn Lăng Phong một cái thật sâu, Tần Chính gật đầu nói:

- Vương Thượng, mời!

- Thái Tử điện hạ, mời!

Nhìn theo Tần Chính rời đi, Mạch Kha mới thở ra một hơi thật sâu, thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, Lăng Phong cũng rất kỳ quái. Tần Chính này mặc dù là Thái Tử đế quốc, lại là đệ tử của Võ Thần, xác thực sẽ đem đến áp lực rất lớn cho người bình thường, nhưng sư tôn cũng không nên biểu hiện thất thố như vậy chứ?

Nhất là vừa rồi khi nghe thấy cái tên "Thang Thần", vì sao sư tôn lại thất thố như vậy?

Khi các đại thần tiến đến, bố cục của yến hội lại một lần nữa được chỉnh sửa, thức ăn đã được bày biện trên hai dãy bàn chỉnh tề, Hoàng Phủ Lập cùng Tần Chính ngồi lên vị trí trung tâm, hai bên của hai người là các vị đại thần dựa theo địa vị tôn ti mà sắp xếp.

Trên yến hội, Hoàng Phủ Lập luôn miệng nói những lời tốt đẹp, rất dí dỏm nhưng không làm mất đi phong phạm của một vị quân chủ quốc gia, cùng trò chuyện với Tần Chính rất vui vẻ, khách chủ hai người thỉnh thoảng lại cười rộ lên, quan viên quý tộc bên dưới thấy thế cũng nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, bắt đầu ăn uống linh đình, cười nói rôm rả. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Khi yến hội tiến hành được nửa thời gian, dựa theo quy củ, người chủ trì lớn tiếng hô:

- Dâng lên quốc tân lễ!

Ba nữ tử mặc váy dài màu đỏ thướt tha đi tới, trên tay họ đều nâng những khay gỗ, lớn nhỏ không đều, phía trên dùng một tấm lụa đỏ phủ lên. Hoàng Phủ Lập cười nói:

- Nghe nói Thái Tử điện hạ tự mình tới thăm hỏi, Tinh Lam tiểu quốc vội vàng chuẩn bị một chút lễ bạc, mong Thái Tử điện hạ chớ ghét bỏ!

Đọc truyện chữ Full