DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 144: Một đám rác rưởi

Tiếng quát như sấm sét khiến cho mọi người cả kinh. Lúc này có không ít nhãn thần bất thiện trừng trừng nhìn Lăng Phong. Những người này bất luận bối cảnh gia tộc như thế nào thì đều là những nhân tài hàng đầu được cả gia tộc bồi dưỡng, không kẻ nào là không được người người ưu ái? Đã ai bị người khác răn dạy không chút khách khí như vậy ?

Một kẻ trước đây chưa từng thấy qua Lăng Phong nên nhất thời phẫn nộ quát:

- Tiểu tử dám ở trước mặt các bậc tiền bối mà ăn nói ngông cuồng, cha mẹ của ngươi không dạy ngươi trước khi nói phải suy nghĩ kỹ hay sao.

Lời còn chưa dứt, thân thể Lăng Phong đột nhiên hoá thành một làn gió, đột nhiên xuất hiện trước mặt tiểu tử này. "Ba." Một tiếng vang giòn tan, tiểu tử này bị Lăng Phong tát một cái bay lên không, thân thể không ngừng đảo mấy vòng rồi mới rơi xuống, phun ra một ngụm máu tươi. Có thể thấy được cái tát này của Lăng Phong mạnh tới cỡ nào. Bạn đang đọc chuyện tại

Lúc này thân ảnh Lăng Phong đã trở lại chỗ cũ. Nhất thời tất cả bọn chúng đều thể hiện hoặc là kinh ngạc, hoặc là sợ hãi, hoặc là nhìn hắn phẫn nộ. Hắn thản nhiên nói:

- Ta là Lăng Phong, là huấn luyện viên của các ngươi!

-Lăng Phong.

Danh tự này phảng phất mang theo một loại ma lực thần kỳ, mọi người đều hoảng sợ mà đình chỉ cước bộ.

Bất luận là đổi thành ai khác dám giống như Lăng Phong vừa rồi can đảm trước mặt mọi người hung hăng tát một cái, khiến cho bọn họ chịu nhục nhã. Dám chắc bọn họ không nhịn được mà xuất thủ, cho dù tu vi của đối phương có cường đại thế nào!

Thế nhưng người xuất thủ lại là Lăng Phong.

Lăng Phong được Vương Thượng, Mạch Kha đại sư, Kiều nguyên soái, Hách đại sư đồng thời xem trọng! Gần đây còn vì tao ngộ ám sát mà khiến cho Tinh Lam thành rơi vào cảnh hỗn loạn! Dám can đảm cùng Thái Tử đế quốc đối đầu chính diện, hơn nữa chỉ thua kém Thái Tử một đường mong manh!

Chỉ cần với ngần ấy thân phận thôi cũng đủ khiến hình ảnh Lăng Phong giống như một ngọn núi cao, nặng trịch đặt trong lòng mọi người. Trong số bọn họ cũng chỉ có vài người từng nhìn thấy Lăng Phong động thủ vào tối hôm qua. Chính vì thế không thiếu người hoài nghi thực lực của hắn, nhưng bọn chúng còn thiếu một kẻ dẫn đầu.

Bầu không khí trở nên yên lặng lạ thường. Lúc này, đột nhiên Niếp Ngữ đứng ra trước mặt mọi người nói:

- Ngươi làm đầu lĩnh, ta không phục!

Niếp Ngữ liếm mép miệng một cái, hai mắt tỏa sáng, nói:

- Chúng ta tỷ thí, ngươi đánh bại ta, ta mới phục!

Những quý tộc lâu đời, đã từng kiến thức qua thực lực của Lăng Phong, cho nên hả hê trông thấy Niếp Ngữ cùng mọi người chưa từng chứng kiến tràng cảnh tối qua. Trong số bọn họ thì Niếp Ngữ là người thích hợp nhất để đưa ra đề nghị này. Chỉ cần thất bại trong lần khiêu chiến này, cho dù bối cảnh có sâu hơn nữa, chắc chắn Lăng Phong cũng sẽ không còn mặt mũi mà lưu lại đây nữa!

Niếp Ngữ khiêu khích, Lăng Phong cũng không có nổi giận, vừa rồi tiểu tử nọ nếu như không làm nhục 'phụ mẫu' của hắn thì hắn cũng sẽ không nổi giận mà xuất thủ. Lăng Phong nhẹ giọng nói:

-Đón một kiếm của ta!

Thanh âm bình thản vang lên, nhưng Niếp Ngữ lại cảm nhận được áp lực cường đại, phảng phất giống như đối diện với cơn sóng biển cao trăm trượng. Bản thân hắn bất quá cũng chỉ là cột buồm của một chiếc thuyền nhỏ mà thôi ! Trong lòng hắn nhất thời kinh ngạc, bản thân từng trải qua vô số trận ẩu đả sinh tử, mạng người chết trên tay hắn cũng không ít. Mà hắn cũng tích luỹ được một cỗ sát khí đủ để so sánh với cường giả. Thế nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi bình thường này, bản thân hắn lại cảm thấy sợ hãi!

Tinh Thiết Kiếm chấn động kêu lên một tiếng, bay tới tay, Lăng Phong cũng không làm ra vẻ, chẳng qua là một kiếm đơn giản đâm tới!

Từ trận chiến tối qua khiến hắn lĩnh ngộ được cảnh giới "Thiên Nhân Hợp Nhất", tuy rằng chưa đến cảnh giới "Dùng thần ngự kiếm". Nhưng hiện tại Lăng Phong ngự kiếm càng thêm như ý. Hơn nữa một kiếm đâm ra còn chứa một cỗ lực lượng, có thể điều động một tia năng lượng trong cơ thể. Cho nên dù một kiếm này chỉ xuất ra Ngũ Thốn Kích nhưng uy lực so với trước đây thì cường đại hơn nhiều!

Tuy Niếp Ngữ có sát khí kinh người, thế nhưng tu vi hắn cũng chỉ mới có thất tinh thôi, làm sao có thể chống lại uy lực một kiếm cực đại này!

Tinh mang loé ra!

Niếp Ngữ nỗ lực lấy chủy thủ đỡ lấy kiếm phong của Tinh Thiết Kiếm. Hắn lập tức cảm giác được một cỗ xung lực như Trường Giang nộ trào bắn về phía mình. Không thể kháng cự được, thân thể hắn trước uy lực của một kiếm này bay ngược về phía sau!

Hắn nhìn về phía Lăng Phong, đã nhiều năm qua, Niếp Ngữ chinh chiến tứ phương. Thực lực bản thân thế nào hắn hiểu rất rõ. Cho dù là một cao thủ thất tinh ở trước mặt Niếp Ngữ cũng phải chịu bó tay bó chân. Nhưng nhìn bộ dáng của Lăng Phong thì chỉ có một lý do duy nhất, thực lực Lăng Phong hơn xa Niếp Ngữ!

Lăng Phong cũng không có ngờ rằng tu vi của mình lại kinh khủng như vậy! Hắc Đình Tư minh bạch vì sao lại nghe đồn được ở Tinh Lam thành các đại nhân vật thi nhau che chở cho Lăng Phong cũng là có nguyên nhân. Một nhân tài như vậy cho dù là ở tại Áo La đế quốc cũng cần phải cẩn thận bảo vệ.

Đồng dạng tâm tư với hắn còn có Tát Gia, hai con mắt hắn nheo lại, tỉ mỉ hồi tưởng một kiếm vừa rồi của Lăng Phong. Nếu như mình xuất con át chủ bài đỡ một kiếm của hắn dưới tình huống vừa rồi thì không biết sẽ thế nào? Nghĩ như thế, sắc mặt hắn cũng không khỏi trở nên trắng bệch! Tuy rằng bị coi là một người ẻo lả, thoạt nhìn âm nhu mềm mại, nhưng bất quá cũng chỉ là vẻ bề ngoài của Tát Gia. Trên thực tế tu vi của hắn cùng với Hắc Đình Tư cũng không khác nhau là mấy, cũng đều có thể kiêu ngạo ở địa phương này. Thế nhưng trước một kiếm vừa rồi của Lăng Phong, sự kiêu ngạo của hắn tan nát thành mây khói!

-Đa tạ hạ thủ lưu tình!

Thấy Niếp Ngữ bị đánh bay, liền nhanh chóng đứng lên, ánh mắt Hắc Đình Tư chớp động, nói lời cảm tạ.

Nhìn Hắc Đình Tư một cái, Lăng Phong cũng không có biểu lộ ra biểu tình gì, nhãn thần lãnh liệt nhìn từng cao thủ trẻ tuổi trước mặt. Một chưởng, một kiếm oai phong cùng với tiếng tăm lừng lẫy, Lăng Phong dùng nhãn thần ép tới khiến đám cao thủ trẻ tuổi không dám ngẩng đầu lên.

Trầm mặc, khí tức vô thanh vô thức bắt đầu dũng động, cho dù là không khí lúc này cũng đình chỉ lưu động!

Bầu không khí lúc này khiến cho người ta cảm thấy khó thở. Phải mất một lúc sau, Lăng Phong rốt cục mới mở miệng nói chuyện. Câu đầu tiên hắn nói giống như sét đánh, nặng nề oanh tạc màng nhĩ mỗi người:

- Các ngươi, là một đám rác rưởi!

........................

Các ngươi, là một đám rác rưởi!

Không cho cãi lại, không cho kháng cự, những lời này như là lời tuyên án, như một khối vẩn thạch nặng nề từ trên chín tầng trời lao xuống nện vào lòng mỗi người , khiến bọn họ trở nên ngây ngốc ...- mình là rác rưởi sao?

Rốt cục, có người suy nghĩ cẩn thận "rác rưởi" là có hàm ý gì. Bọn họ không khỏi trừng mắt phẫn nộ nhìn Lăng Phong, giận đến run người! Dù cho người trước mắt là Lăng Phong, cũng đã nghe những lời đồn về hắn, nhưng cũng không thể để cho hắn vũ nhục bản thân như vậy!

Không chờ bọn họ phản bác, Lăng Phong nói bằng giọng điệu mỉa mai:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Nhìn lại bộ dạng các ngươi xem, lộn xộn hỗn tạp, kéo bè kết phái. Các ngươi trông cậy vào đó để ra chiến trường? Đem tấm lưng của mình giao phó cho những kẻ căn bản không hề tín nhiệm, sau đó ngay cả cung tiễn của địch nhân chưa kịp bắn tới đã phải ngu ngốc ăn một đao của kẻ gọi là chiến hữu kia sao?

Liên tục không ngừng nghỉ, đầu óc mọi người bị khủng bố đến nỗi choáng váng. Căn bản không có ai có thể cam đoan rằng khi Lăng Phong ngừng lại thì mình còn đủ sức lực để hỏi.

- Hắc hắc, nhìn một đám ngu xuẩn các ngươi, các ngươi thật sự dự định như vậy? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không chỉ là rác rưởi mà chính là vô cùng ngu xuẩn, từ đầu chí đuôi đều là ngu xuẩn!

Lăng Phong không ngừng công kích nội tâm của mọi người. Những cao thủ trẻ tuổi này đều được lựa chọn rất cẩn thận, liệu có ai đã từng chịu vũ nhục như thế này? Bọn họ cảm giác máu trong người sôi trào, cả người đều tràn đầy một cỗ lực lượng cường đại. Giờ khắc này, bọn họ đều quên mất tu vi Lăng Phong vô cùng cường đại, quên mất niên kỷ của Lăng Phong so với bọn hắn còn nhỏ hơn. Ở trong mắt bọn hắn lúc này, Lăng Phong chính là vô lại, ghê tởm không gì sánh được. Một tên như vậy cho dù là hắn có bị oanh kích đau đớn vạn lần cũng không quá phận.

-Ta không có hứng thú lãnh đạo một đám rác rưởi, lại càng không có hứng thú lãnh đạo một đám rác rưởi ngu xuẩn đến cực điểm!

Lăng Phong cười trào phúng, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt đầy uất ức của đám thanh niên trẻ tuổi kia, lắc lắc ngón trỏ hờ hững nói:

-Hiện tại, ta cự tuyệt làm giáo quan của các ngươi!

Dứt lời, Lăng Phong quay đầu đi.

Đọc truyện chữ Full