DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 150: Khải Ân tới!

Bảy ngày sau đó.

Chính ngọ, phía trước Sư Tâm học viện.

Một thiếu niên vóc người tráng kiện mặc một bộ bố y bình thường, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, hắn vội vàng muốn xông vào bên trong học viện. Nhưng trường mâu trong tay thủ vệ trước cửa học viện nhất thời chặn ngang, nghiêm túc quát lên:

- Nơi này chính là Sư Tâm học viện, người không liên quan không được đi vào!

- Khụ khụ!

Đột ngột bị thủ vệ ngăn lại, thiếu niến kia đang hăng hái bỗng nhiên như bị vật gì chặn ngang họng, ho lên vài tiếng, hắn trừng mắt hỏi:

- Không phải nói ngày hôm nay cử hành thịnh hội tuyển chọn sao? Ta tới tham gia thịnh hội đó!

Quan sát từ đầu tới chân thiếu niên một phen, thủ vệ vẫn mặt vô biểu tình đáp:

- Thịnh hội tuyển chọn phải báo danh từ bảy ngày trước, toàn bộ những người có tư cách tham dự trong ngày hôm nay đã được chọn ra! Ngươi tới muộn rồi!

Nghe thấy tin này, thiếu niên hơi ngây ra một chút, chợt hắn nhớ tới cái gì đó, vội vàng từ trong tiết văn lấy ra một phong thư:

- Đây là thư ta phải đưa cho Kiều Sâm Đặc nguyên soái của các ngươi, hẳn là có tư cách tham gia rồi chứ?

Thủ vệ thấy rõ ràng trên mặt phong thư có điền mấy chữ "Gửi Kiều nguyên soái", trên mặt hắn lộ ra một tia khinh thường:

- Mấy ngày qua người tìm tới Kiều nguyên soái ôn lại chuyện xưa rồi thuận tiện cầu xin để con cháu tham gia thịnh hội tuyển chọn cũng không dưới một trăm người, toàn bộ đều bị nguyên soái đuổi về hết, phong thư này ngươi cứ giữ lại cho mình dùng đi!

Nói xong, trường mâu của hắn chĩa thẳng về phía người thanh niên.

Bởi vì Lăng Phong đặt ra quy định rất rõ ràng, người không đạt tới tu vi ngũ tinh không có tư cách tham gia thịnh hội tuyển chọn, mấy ngày nay đã có không ít người tìm mọi biện pháp chạy tới học viện tìm Kiều Sâm Đặc xin xỏ, kết quả toàn bộ bị đuổi về hết. Lúc này khi nhìn thấy phong thư mà thiếu niên lôi ra, ý niệm đầu tiên trong đầu gã thủ vệ chính là thiếu niên này cũng là một kẻ chạy đến xin xỏ cầu tình người. Hơn nữa trên phong thư hắn lấy ra cũng chỉ ghi xưng hô là "Kiều nguyên soái", chứ không phải "Kiều huynh" như những kẻ khác, từ đó có thể thấy được người viết thư này cũng không quan hệ quá mật thiết với Kiều Sâm Đặc, cho nên thái độ gã thủ vệ dành cho thiếu niên cũng không hề hòa nhã.

- Hừ! Ngươi thật là không có đạo lý!

Thiếu niên không hề nhân nhượng, trong cơ thể bắt đầu bùng lên một đoàn chân lực, hung hăn đánh bật mũi trường mâu về phía sau. Hắn cả giận nói:

- Cho dù các ngươi không hỗ trợ thông báo một tiếng thì cũng thôi, việc gì phải đẩy người ta như vậy?

Dưới tác dụng của chân lực, trường mâu bắn ngược trở lại khiến cho gã thủ vệ thiếu chút nữa không cầm nổi trong tay, không khỏi cảm thấy cả kinh, thiếu niên này xem ra tuổi tác cũng không lớn, vì sao chân lực lại bá đạo như vậy? Nhìn thấy hai mắt thiếu niên trừng lên phẫn nộ, chẳng khác nào một con trâu đực đang tức giận, trong lòng hắn cũng không khỏi nổi lên một tia khiếp sợ, đang muốn xoay người lại gọi thêm đồng bạn đến đây.

Đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ vang lên:

- Khải Ân!

Thiếu niên giật mình quay đầu lại, khi thấy rõ người đang tới chính là Lăng Phong, hắn nhịn không được hô to:

- Đại ca!

Hắn như con hổ nhảy vồ tới trước mặt Lăng Phong, Lăng Phong hung hăng ôm lấy cổ hắn, trong mắt hai người không khỏi dâng lên một tầng lệ quang!

Lăng Phong cười ha hả, vừa cười vừa nặng nề vỗ vai Khải Ân, dường như như vậy cũng không đủ để phát tiết hết sự vui mừng trong nội tâm hắn. Một lát sau, Lăng Phong mới đè nén xuống tâm tình kích động, tỉ mỉ quan sát Khải Ân một phen, sau đó nói:

- Hảo tiểu tử, mới một thời gian không gặp, đã cao đến thế này rồi!

Khải Ân chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, khi ở tại huấn luyện doanh, Lăng Phong bình thường cũng hay giúp hắn đo chiều cao, trước đây Lăng Phong còn có thể đứng cho hắn đo, nhưng sau khi mười lăm tuổi, Lăng Phong chỉ có thể kiếng ngón chân lên mới đo được cho hắn, khi đó Lăng Phong cũng thường nói một câu ... "đã cao đến thế này rồi!"

- Lão Lục, người kia là ai, sao không giới thiệu cho chúng ta một chút?

Lô Sâm đằng sau Lăng Phong hào sảng nói, hắn thấy thể trạng Khải Ân so với chính mình còn muốn tráng kiện hơn ba phần, vừa gặp liền đã có vài phần yêu thích Khải Ân.

- Khải Ân, đến đây!

Lăng Phong vội vã kéo Khải Ân đến trước mặt nhóm người Lô Sâm:

- Đây là Nhị sư huynh của ta, vị này là Tứ sư huynh, đây là Ngũ sư huynh, ba vị sư huynh, hắn tên là Khải Ân, là huynh đệ tốt nhất của ta!

- Được đó, lão Lục, đã phân biệt mới cũ ngay rồi hả, hắn là huynh đệ tốt nhất của đệ, vậy sư huynh đệ chúng ta thì sao?

Cảnh Vân không bỏ qua phải trêu đùa một câu mới chịu, hắn nhìn về phía Khải Ân, mỉm cười vươn tay nói:

- Nếu là huynh đệ của lão Lục, vậy sau này tự nhiên cũng là huynh đệ của chúng ta, à, về sau chúng ta liền gọi ngươi là lão Thất!

Khải Ân lộ ra vẻ cười ngây ngô, Lô Sâm trừng mắt nhìn Cảnh Vân, nói:

- Ngươi xưng hô như vậy khác nào tìm một đồ đệ mới cho sư tôn hả. Bất quá chắc cũng không việc gì, nhiều người thì càng náo nhiệt!

- Huynh đệ này của ta chỉ dùng một khối ma hạch nguyên tố liền thuận lợi phát sinh nguyên tố dị biến!

Lăng Phong tự hào nói:

- Thiên phú của hắn nhất định sư tôn nhìn thấy cũng sẽ thập phần yêu thích!

Việc này đã khiến đám người Lô Sâm thay đổi ánh mắt nhìn Khải Ân, trừ một số rất ít người ngay lần đầu tiên đã thức tỉnh được nguyên tố cự linh ra, nguyên tố Thiên Hành Giả còn lại đều phải hấp thu rất nhiều nguyên tố ma hạch mới có thể "xây đắp" ra được nguyên tố cự linh. Dù cho chính bản thân Lô Sâm, năm đó để hắn thức tỉnh nguyên tố cự linh, Mạch Kha cũng phải tiêu hao mất mười khối hỏa hệ ma hạch lục tinh! Thế nhưng nghe lời nói của Lăng Phong, Khải Ân lại chỉ dùng mỗi một khối, thiên phú như vậy không thể nghi ngờ chính là phi thường kiệt xuất.

- A, vậy xem ra chúng ta thực sự sẽ có thêm một tiểu lão Thất rồi. Ha ha!

Lô Sâm bỗng nhiên vỗ đầu, nhìn về phía Lăng Phong nói:

- Đã như vậy, không bằng để cho lão Thất theo chúng ta tham gia Thương Khung Hội Chiến luôn đi?

- Đúng rồi, đại ca!

Khải Ân nói:

- Trước khi đệ đến đại trưởng lão có cho đệ một bức thư đề cử, bảo đệ tìm Kiều Sâm Đặc nguyên soái xin ông ấy cho đệ tham gia Thương Khung Hội Chiến, thế nhưng khi vào thành đệ nghe thấy nhân tuyển tham gia lần này phải thông qua thịnh hội tuyển chọn mới được. Đại ca, nếu như không có việc gì thì huynh cùng đệ tham gia tuyển chọn đi. Lấy thiên phú của huynh nhất định sẽ được chọn đó.

Lời còn chưa dứt, Khải Ân thấy nhóm người Lăng Phong đều lộ ra thần sắc cổ quái, hắn vội vàng nói:

- Đại trưởng lão nói cho đệ biết, tham gia Thương Khung Hội Chiến đối với việc đề cao tu vi thực chiến và năng lực trên các phương diện đều có chỗ tốt cực lớn, đại ca, huynh nghìn vạn lần đừng...

- Hắc, tiểu tử ngốc!

Lô Sâm không nhịn được nữa, cười ha hả vỗ vào đầu Khải Ân một cái:

- Lão Lục còn phải tham gia tuyển chọn cái gì nữa, hắn thật ra là vai chính của ngày hôm nay đó!

- Lẽ nào... Đại ca đã sớm được lựa chọn?

Khải Ân sờ sờ cái đầu vừa bị vỗ, trong biểu tình không hề có một tia uể oải, mà lại tràn ngập hưng phấn:

- Đệ đã nói rồi, lấy thiên phú của đại ca còn không được chọn mà nói, trong công quốc này còn ai có tư cách nữa!

Nói xong, hắn có chút xấu hổ nói:

- Bất quá vừa rồi khi đệ muốn đi vào thì bị bọn họ ngăn cản, nói là người tham gia thịnh hội tuyển chọn đã được chọn ra rồi.

Lúc này ngay cả Lăng Phong cũng không nhịn được nữa mà phì cười, Cảnh Vân thở dài một hơi:

- Lão Thất ngốc thật!

Tang Phi vẻ mặt tràn ngập lạnh lùng cũng phải vỗ vỗ vai Khải Ân vài cái, trong mắt mơ hồ có một tia tiếu ý.

Đọc truyện chữ Full