DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Ngự
Chương 154: Biến thái

Mặt trời dần ngả về tây, mang theo một đám sương ẩm ướt dần dần bao phủ Tinh Lam thành, lúc này thời tiết đã bắt đầu nhập đông, gió thổi đã mang theo một tia hàn ý lạnh thấu xương.

Trên Sư Tâm Đường, liên tiếp có cao thủ ngã xuống, sau đó dưới sự chỉ huy của Bối Nạp Thông rất nhanh chóng được khiên đi. Bạn đang đọc chuyện tại

Tư duy của những người còn lại trên sân dần dần lặng đi, bọn họ chẳng qua chỉ vô ý thức nghiến chặt răng, gắt gao chống cự lại cố áp lực truyền đến từ mặt đất dưới chân, thân thể không ít người đều đã vô cùng loạng choạng, cho dù Hắc Đình Tư có khuôn mặt màu cổ đồng cũng đều đã xuất hiện sắc trắng.

Bên trong giáo trường, Hoàng Phủ Lập chăm chú nhìn Hoàng Phủ Vân trong sân, biểu tình không chút động tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt đã lộ ra một tia từ ái cùng thương tiếc.

- Lão vô lại, uy lực nguyên trận này có hạn mức cao nhất hay không, ta thấy cũng không tệ lắm đâu nhỉ?

Kiều Sâm Đặc nhịn không được nói. Nghe vậy, Mạch Kha lộ ra một tia cười khổ:

- Việc này đều do dám tiểu bối bọn chúng lo liệu, ta cũng không rõ lắm.

Kiều Sâm Đặc bất đắc dĩ trợn mắt, làm sư phụ mà lại không rõ lắm tình trạng của đệ tử, sư phụ như Mạch Kha này quả thực là thất trách. Hắn liếc mắt nhìn qua màn ảnh, lẩm bẩm nói:

- Lăng tiểu tử rốt cuộc còn muốn trắc thí tới khi nào, cứ tiếp tục kéo dài nữa sợ rằng...

Hắn có chút lo lắng nhìn về phía những cao thủ trẻ tuổi rõ ràng đã không còn đủ sức để chống đỡ ở trong sân.

Đột nhiên, Lăng Phong vẫn đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, thanh âm của hắn nghe vẫn thập phần mạnh mẽ như cũ:

- Mọi người chú ý, có thể rời khỏi vòng tròn nguyên trận rồi!

Lăng Phong vừa nói ra lời này, một trận hư thoát bắt đầu tràn ngập trong lòng mỗi người trên sân, cho dù là ba người Lô Sâm không tham dự vào đó cũng nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, vừa rồi bầu không khí lặng im giữa sân cũng khiến cho tinh thần bọn họ trở nên vô cùng căng thẳng.

Đáng tiếc, chưa kịp chúc mừng, Lăng Phong lần thứ hai quát to:

- Hiện tại dùng tốc độ cao nhất xuất phát hướng về phía cửa Nam thành, sau khi ta đến đó, nội trong một nén nhang, nếu còn có ai chưa tới, ta cũng coi như các ngươi đã bỏ qua cơ hội lần này! Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian một nén nhang!

- Con mẹ nó, tên biến thái chết tiệt! Có để cho người ta sống nữa hay không!

Có người nhịn không được cả giận nói.

Trải qua một trận giày vò không phải dành cho con người vừa rồi, trong bọn họ đã không ít người tiến sát tới cực hạn chịu đựng muốn ngất đi. Dưới tình huống như vậy còn muốn bọn họ toàn lực chạy tới cửa Nam thành? Vậy không bằng trực tiếp lấy mạng họ còn tốt hơn!

Tiếng mắng của người này ở trong Sư Tâm Đường trống trải có vẻ đặc biệt chói tai. Tiếng mắng vừa ra khỏi miệng, sau khi thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên mình, sắc mặt người này không khỏi thay đổi, có chút hoảng loạn nhìn về phía Lăng Phong: mình mắng thẳng vào mặt hắn, không biết tên gia hỏa tư tưởng biến thái này có nghiêm phạt mình hay không? Có trực tiếp tuyên bố tước bỏ tư cách của mình không?

Nhưng ngoài dự đoán mọi người, Lăng Phong dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng mắng này. Ánh mắt đảo qua trên mặt từng người còn lại, lần này ánh mắt của hắn đặc biệt nhu hòa, trong đó thậm chí còn hàm chứa một loại ý vị tán dương.

Khen ngợi? Gặp quỷ đi, lúc trước còn mắng thẳng vào mặt mọi người là "rác rưởi", sau khi trải nghiệm cuộc trắc thí biến thái phi nhân loại, đám cao thủ trẻ tuổi đều lập tức phủ định cảm giác của bản thân.

- Các ngươi đều làm tốt lắm!

Sự tình càng khiến cho bọn họ hoài nghi thính giác của mình lại phát sinh. Lăng Phong biểu tình trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn những người còn lại:

- Bất kể là rời đi hay ở lại, các người đều đã làm rất tốt!

Mọi người ngây ngốc nhìn Lăng Phong, ngây ngốc nhìn kẻ mà trong cảm nhận của bọn họ là tên biến thái không hơn không kém.

- Hiện tại, ta trịnh trọng thu hồi lại lời nói lúc trước của mình!

Lăng Phong cúi người thật sâu trước mặt bọn họ, rồi lập tức hắn đứng thẳng lên:

- Chư vị đều là lương đống của Tinh Lam! Ta, Lăng Phong, ở cửa Nam thành xin chờ chư vị!

Thật lâu sau, giữa sân không có ai nói một câu nào, ánh mắt mọi người đều dõi theo bóng lưng đang dần dần nhỏ đi ở phía xa.

Một loại kích động khó hiểu khiến cho thân thể không ít người không nhịn được run lên!

"Mẹ nó!" Ở sâu trong nội tâm hung hăng mắng ra một câu không thể tính là cung kính, thế nhưng thực sự trong đó lại ẩn chứa nhiều phần kính ý, Hắc Đình Tử hơi cúi đầu, viền mắt thậm chí đã hơi ướt át:

- Một quan quân hạng ba mới dùng đến thủ đoạn lôi kéo kiểu này, dĩ nhiên lại muốn làm bản quân gia cảm động sao?

- Này, các ngươi còn chờ gì hả, tên biến thái kia đã nói chỉ cho chúng ta thời gian một nén hương! Ta ... Tát Gia cũng không cần người khác bố thí!

Tát Gia đột nhiên hét lớn:

- Ta muốn đuổi theo hắn đến trước cửa Nam thành, hung hăng tát vào mặt hắn một cái, trong các ngươi có ai muốn làm vậy không?

Những lời này phảng phất như đốt phải thùng thuốc súng, hơn một trăm người còn lại cùng hét lên:

- Đuổi theo tên biến thái kia!

Hào khí can vân, tâm huyết nam nhi cuồng liệt bạo phát, hầu như rung động cả Tinh Lam!

Không hiểu cỗ khí lực hăng hái từ nơi nào bốc lên, từng chiếc thân ảnh phảng phất như không hề biết mệt mỏi phóng ra hướng về phía ngoài cửa!

Thân thể nhóm người Lô Sâm trên đài cao phảng phất như bị điện giật. Cảnh Vân liên tục hét lớn:

- Kháo! Kháo! Kháo!

Hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại hét lên, chỉ biết là trong lồng ngực đang có một cỗ khí tức cuồn cuộn, nếu như không phát tiết có khi ngực mình sẽ nổ tung ra mất.

- Thực sự là tiếc nuối, chúng ta đáng lẽ cũng nên tham gia mới phải!

Lô Sâm biểu tình tiếc hận nói. Tang Phi bên cạnh đột nhiên mỉm cười:

- Hiện tại tham gia cũng đâu có muộn? Đừng quên, chúng ta cũng chính là phó giáo quan đó!

- Đúng rồi, chúng ta chính là phó giáo quan, đám gia hỏa kia mà giữa đường xảy ra chuyện, chỉ dựa vào những y sư này cũng không kịp cứu chữa.

Bối Nạp Thông nhìn thấy ba người này gia nhập, nhất thời đại hỉ, hắn suất lĩnh y liệu đội cữu chữa cả buổi hầu như đã tiêu hao toàn bộ thể lực, nếu như trên đường thực sự xuất hiện người ngất đi, như vậy rất có khả năng sẽ không cứu trị kịp thời, có đám người Lô Sâm hỗ trợ mà nói sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đồng dạng bị một màn này làm cho chấn động còn có một nhóm người khác, Hoàng Phủ Lập hưng phấn nắm chặt hai tay, trên mặt hắn hào quang rực rỡ:

- Đám tiểu bối này làm tốt lắm!

Kiều Sâm Đặc nặng nề gật đầu.

Không thể không thừa nhận, trước tiên mắng chửi là "rác rưởi" đã thành công dâng lên nỗi tức giận trong lòng mỗi người. Ngay sau đó lại dùng bài trắc thí nghiêm khắc để ngưng luyện tâm tư bọn họ, một câu khích lệ cuối cùng lại cho bọn họ bất tri bất giác hưng phấn cùng cảm động. Lăng Phong làm tất cả có thể nói là hoàn mỹ, duy nhất ngoài ý muốn e rằng trong lòng các vị cao thủ trẻ tuổi này sẽ có ấn tượng "biến thái" về Lăng Phong không thể nào xóa được.

Lăng Phong đáng thương, thời gian rất dài trong tương lai, trên đầu vẫn phải gắn liền với cái danh hiệu "biến thái" không chút tao nhã lịch sự. Bất quá sau này những cao thủ trẻ tuổi khi nói lên hai từ "biến thái", trong giọng nói đều nghe ra được vài phần thân thiết, nếu như có ngoại nhân dám trước mặt họ gọi Lăng Phong như thế, thậm chí có thể gặp phải sự trả thù sấm sét của họ.

...

Sắc trời dần dần tối đi, trong Tinh Lam thành, quang mang vàng nhạt hoặc sáng trắng của "cúc đăng" đã bắt đầu sáng lên. Cúc đăng chính là một loại vật phẩm luyện kim, ngoại hình rất giống đóa hoa cúc nở rộ, bên dưới có một cái bụng lớn hình quả trứng có chứa một loại nhiên liệu tên là "hắc du" (dầu đen). Một vại hắc du có thể cho một cây cúc đăng đốt trong hai mươi bốn canh giờ, khi không cần chiếu sáng chỉ cần nhẹ nhàng xoay cho bấc của đèn lệch đi, cúc đăng sẽ tự động tắt.

Cúc đăng trong nhà của bình dân bách tính đều là loại nhỏ, còn ở ngã tư đường bên trong thành lại thiết lập một số thạch trụ cao lớn, phía trên thạch trụ có đặt một cây cúc đăng cực lớn, mỗi khi đêm đến đều có người chuyên môn phụ trách xoay bấc để thắp sáng đèn.

Lúc này mặc dù đã về đêm, nhưng trên ngã tư đường lại có không ít bách tính đi lại tới lui, thưởng thức cảnh đêm. Đúng lúc này, một trận động tĩnh như gió xoáy kinh động bọn họ.

Vù vù, từng thân ảnh như tật phong xẹt qua trước mắt.

- Này, ngươi vội vàng đi đầu thai hả?

Hán tử thô hào vô ý thức nhướng mày vung nắm đấm hướng về phía thân ảnh vừa đụng vào mình.

Không ngờ, "vèo" một tiếng, phía sau đã có một thân ảnh khác còn nhanh hơn đụng trúng khiến hắn ngã ngửa mặt lên trời!

Hán tử giận dữ, một chiêu lý ngư đả đỉnh bật ngay dậy, đang muốn mở miệng chửi mắng, nhưng rất nhanh hắn đã trở nên ngây ngốc:

- Đó là Tam công tử của Tề gia... tiểu thiếu gia của Ngụy gia... người thừa kế của Bạch gia...

Hán tử líu lưỡi, phảng phất như dính một chiêu định thân thuật, há mồm nhìn những thân ảnh đang nghiến chặt răng, liều mạng tựa như chạy trốn, hình dung chật vật bất kham liên tiếp lướt qua trước mắt.

- Dám đụng vào đại ca của ta, ngươi thực là không có mắt...

Một tiểu tử nhỏ gầy bên cạnh hán tử thô hào nhảy ra đứng giữa đường.

Hán tử thô hào vội vàng đưa tay bịt miệng huynh đệ mình, ánh mắt kinh sợ, nhìn thấy những thân ảnh vội vã lướt qua này căn bản không thèm chú ý tới mình, mới dám thở phào ra một hơi. Hắn tức giận nhìn huynh đệ mình:

- Lão nhị, tiểu tử ngươi muốn hại chết đại ca ngươi có phải không?

- Ách, đại ca, ta cũng chỉ là muốn bênh vực huynh mà!

Tiểu tử kia liền cuống quýt xua tay, biện bạch nói.

Huynh đệ bọn hó chính là "Xà Thử Bang" cũng có tiếng tăm ở Tinh Lam thành, thủ hạ đến hàng trăm tên, tuy rằng cũng không tính là đại thế lực gì, thế nhưng trong ngày thường đi thu phí bảo hộ cũng coi như sống vui vẻ khoái hoạt. Thế nhưng tràng cảnh điên cuồng lục soát toàn thành vài ngày trước đã khiến họ tổn thất thảm trọng, huynh đệ thủ hạ thi nhau gác kiếm, đổi sang nghề nào đó bình yên hơn, Xà Thử Bang ngày trước phong quang vô hạn, hiện tại cũng chỉ còn lại có một rắn một chuột này mà thôi.

Hung hăng trừng mắt, hán tử thô hào liếc nhìn tả hữu, thấp giọng nói:

- Ngươi biết người vừa rồi đụng phải lão tử là ai không?

Không chờ tên kia trả lời, hắn đã thấp giọng nói:

- Chính là Tề gia lão tam, là Tề gia quản lý trị an Nam thành! Ngươi có biết những người phía sau hay không?

Thấy tiểu tử kia ngây ngốc lắc đầu, hán tử thô hào thấp giọng phun ra vài cái tên, rồi nói:

- Bị những tiểu tổ tông này giẫm lên, lão tử cũng chỉ dám thắp hương bái Phật, tiểu tử ngươi còn muốn bênh vực cái gì hả? Ngại lão tử bị giẫm lên còn chưa đủ hay sao?

Nghe đến những cái tên có thế lực kinh người xuất xứ từ thế gia quý tộc hàng đầu, tiểu tử kia bị dọa cho ngây ngốc, hắn âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình còn bị ngăn lại, bằng không đắc tội những thế gia công tử này, nhiều thêm chín cái đầu nữa cũng không đủ để ăn chém!

Hắn lẩm bẩm nói:

- Những thế gia công tử này vì sao lại có nhã hứng... chạy bộ buổi tối như vậy nhỉ?

Đọc truyện chữ Full