Thầm cảm thán trong lòng: bản thân mình lúc tao ngộ bình cảnh, khổ tu bao nhiêu năm mà không thể đột phá. Vậy mà con người này chỉ mới nhìn qua thôi đã có tiến bộ lớn. Con người này đúng là khiến người ta tức chết!
- Lăng tiên sinh, đường đến Vân Mộng Hoang Trạch khoảng cách mặc dù không dài nhưng diện tích thì lại vô cùng rộng lớn. Bây giờ chúng ta chỉ đang ở ngoại vi nên vẫn chưa thể nhìn rõ. Một khi xâm nhập được vào bên trong, ma thú bên trong sẽ xuất hiện liên tục, thậm chí còn có cả ma thú vượt qua cực hạn. Nếu như cứ tiếp tục kinh động lung tung đến chúng, e rằng…
Lăng Phong hiểu ma thú vượt qua cực hạn mà Lệnh Hồ Thần nói là thánh vực ma thú. Đối với hắn, đây không phải là chuyện gì giật gân, lần trước trong hội đấu giá Đức Bá Cách cũng đã nói rõ có thánh vực ma thú trong Vân Mộng Hoang Trạch! Hắn gật đầu nói:
- Lệnh Hồ tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ chú ý không tạo ra động tĩnh lớn nữa.
Lệnh Hồ Thần thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Phong có thêm vài phần hảo cảm. Hắn cứ nghĩ một thiếu niên chưa trưởng thành như Lăng Phong sẽ thập phần ngạo khí, không dễ gì nghe ý kiến của người khác. Không ngờ Lăng Phong lại biết nghe lời đến vậy.
Lăng Phong không biết câu trả lời của mình lại khiến tâm lý của Lệnh Hồ Thần có sự thay đổi lớn đến vậy. Sau trường khiếu lúc nãy, hắn rõ ràng cảm nhận thấy niệm thức của mình lại cường hóa vài phần. Trực giác bên trong nói cho hắn biết nếu như bây giờ hắn thi triển "linh hồn uy áp" có lẽ sẽ chẳng thua kém Vi Miểu!
- Nghe nói đi qua Vân Mộng Hoang Trạch là vào Vô Tẫn Hoang Nguyên. Không biết Lệnh Hồ tiên sinh có biết gì về Vô Tẫn Hoang Nguyên không?
Nghe đến đây, thân thể Lệnh Hồ Thần thoáng run lên tựa hồ câu hỏi của Lăng Phong đã khiến hắn nhớ lại một câu chuyện không vui nào đó. Thấy hắn trầm mặc, đúng lúc Lăng Phăng tưởng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì hắn nói một cách khô khốc:
- Những lời này không phải là giả. Nhưng giữa Vân Mộng Hoang Trạch và Vô Tẫn Hoang Nguyên còn một dải phân cách dài nữa. Năm đó, hai huynh đệ ta cũng đã từng có ý định vào Vô Tẫn Hoang Nguyên, kết quả…
Ánh mắt hắn lộ ra chút sợ hãi:
- Bọn ta sợ quá phải quay về.
Lăng Phong giật mình. Hắn đã để ý đến từ "sợ" mà Lệnh Hồ Thần dùng. Phải biết rằng mạo hiểm giả đều là những kẻ to gan lớn mật, cho bọn họ một thanh trường thương, ngay cả trời bọn họ cũng dám chọc thủng! Vậy là thứ gì đã khiến cho chúng sợ hãi đến vậy? Lệnh Hồ Thần không dám nói thêm. Xem ra muốn có câu trả lời này thì phải hỏi sư tôn hoặc một ngày nào đó đích thân đi tìm hiểu một chuyến.
Lăng Phong là người am hiểu nên rất nhanh chóng chuyển luôn đề tài. Hắn chỉ dãy núi trước mặt và dòng người như những vệt đen li ti, nói:
- Bọn họ cũng tích cực thật, còn nhanh hơn cả chúng ta.
Vệt đen li ti đó chính là các đội ngũ xuất phát trước. Bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ nhìn thấy những vệt đen dài lúc ẩn lúc hiện.
- Ân, vì chúng ta đứng ở trên cao nên nhìn thấy rõ. Nếu như muốn đuổi theo kịp, tính cả những đoạn đường vòng thì còn khoảng ba bốn trăm dặm nữa.
Lệnh Hồ Thần nói với vẻ tự hào:
- Bàn về độ thông thuộc Vân Mộng Hoang Trạch thì không ai bằng được huynh đệ ta đâu! Lát nữa huynh đệ chúng ta sẽ dẫn các ngươi đi một con đường, tiết kiệm thời gian hơn bọn họ rất nhiều, đại khái ba ngày sau có thể đuổi kịp.
- Vậy làm phiền tiên sinh rồi.
Lăng Phong hiểu Lệnh Hồ Thần không hề nói ngoa, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Đi theo hai huynh đệ họ, đoàn người có thể bỏ qua rất nhiều đường vòng. Nếu như không có huynh đệ họ dẫn đường e rằng hắn sẽ phải mất rất nhiều tâm lực. La bàn định vị mặc dù có thể chỉ ra phương hướng nhưng lại không hề có bản đồ lộ trình. Nếu như cứ đi theo la bàn định vị e rằng sẽ lọt vào giữa bầy ma thú lúc nào không biết.
Kết quả tốc độ còn nhanh hơn tính toán của Lệnh Hồ Thần những một ngày. Hai ngày sau bọn Lăng Phong đã đuổi kịp nhóm người phía trước là những đội ngũ xuất phát trước họ. Mặc dù những đội ngũ này không hẹn sẽ cùng đi với nhau nhưng vì phương hướng trên la bàn nên bọn họ quyết định cùng chọn một con đường để bớt chuyện phải lo.
Những đội ngũ này đều do các mạo hiểm giả có kinh nghiệm phong phú ở Vân Mộng Hoang Trạch dẫn đường. Đường tắt mà những người này lựa chọn đương nhiên phần lớn là giống nhau nên mới có chuyện các đội ngũ tụ tập đi chung với nhau.
- Ý, không phải hồ ly huynh đệ sao. Hai ngày nay không thấy huynh đệ các ngươi ta cứ nghĩ huynh đệ các ngươi không đến.
Một vị trung niên râu quai nón dẫn đầu đội ngũ phía trước ha ha cười lớn nói. Bụng hơi nhô ra, dáng người cao lớn. Người này chỉ đứng im một chỗ mà thấy vẫn uy nghiêm, có thể thấy là người quen thống soái người khác.
Lệnh Hồ Thần vừa thấy người này liền lộ ra một tia thần sắc giận dữ, "hừ" lạnh một tiếng:
- Cũng nhờ cả vào thông tin của Mã Lạc ngươi.
- Đừng khách khí, ha ha ha. Mọi người đều là mạo hiểm giả, chia sẻ tin tức cho nhau là chuyện hết sức bình thường! Thêm nữa Đông Phương thương đội mặc dù thực lực không lớn nhưng vẫn có Vô Cốt Môn che chở. Chúng ta không dám tùy ý động vào, chỉ có những người không môn không phái, không thân thích như huynh đệ các ngươi mới dám động thủ.
Vừa nghe thấy những lời này, cơ mặt Lệnh Hồ Thần bắt đầu giật giật: thực lực không lớn? Tên đáng chết này đang lấy cái gì ra để so sánh vậy? Có thể một chiêu phá vỡ liên thủ của hai huynh đệ hắn gọi là thực lực không lớn sao? Hắn chỉ muốn tát ngay vào bộ mặt hớn hở của Mã Lạc! Nhưng thấy Lăng Phong đang đứng bên cạnh hắn lại tự kiềm chế mình.
Mã Lạc xem ra cũng không phải người cơ cảnh thông minh. Bị Lệnh Hồ Thần lạnh nhạt mà hắn vẫn xáp đến:
- Huynh đệ các ngươi từ xưa đến nay luôn là độc lai độc vãng. Sao hôm nay lại đi theo tổ đội thế này? Vị này nhìn lạ quá.
Hắn chuyển ánh mắt sang phía Lăng Phong.
Tâm tư nhất động, Lệnh Hồ Thần trả lời ác ý:
- Bọn họ chính là Đông Phương thương đội thực lực không lớn mà Mã Lạc lão huynh vừa nhắc đến đấy.
"Oài ~" Mã Lạc lúc nãy còn hề hề cười lớn, bộ dạng như người chẳng biết để ý chuyện gì. Bây giờ biết đối tượng mà hắn vừa chê bai đang ở ngay trước mặt, thái độ liền chuyển ngay sang trạng thái bối rối, "hắc hắc" cười khan, nói:
- Vị này, vị này. Các người đi theo hồ ly huynh đệ…
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Lệnh Hồ tiên sinh là hộ vệ mà chúng tôi mời đến.
Thấy hắn trả lời như vậy, Lệnh Hồ Thần cảm kích quay sang nhìn hắn. Nếu như để Mã Lạc biết huynh đệ hắn đi cướp của người ta không thành, còn bị người ta khống chế thì đúng là quá mất mặt, sau này đừng mong sống được trong giới mạo hiểm giả nữa.
- Thì ra là vậy, chúc mừng hồ ly huynh đệ chuyển chức thành lính đánh thuê."
Mã Lạc là mạo hiểm giả nhiều năm. Mặt dày không ai sánh bằng nên lập tức bỏ qua ngay chuyện cũ, tiếp cận ngay bọn Lăng Phong.
Ở Thần Vẫn Đại Lục, giữa mạo hiểm giả và lính đánh thuê không có tiêu chuẩn phân biệt rõ ràng. Mạo hiểm giả nếu như được người ta ủy thác lúc nào cũng có thể chuyển chức trở thành lính đánh thuê. Chỉ có danh dự thế nào là cần phải suy tính.
Bởi vì, chỉ có những dong binh đoàn quy mô lớn, có danh khí, sấm đãng nhiều năm trên đại lục mới không bị quật ngã. Các dong binh đoàn lớn nhỏ khác mặc dù nhiều như cỏ mùa xuân nhưng cũng tan nhanh như bong bóng xà phòng.