Thời gian trôi qua, Lăng Phong thấy Hằng Trùng có vẻ mờ mịt vội vã, lập tức hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, vì vậy cười nói:
- Hôm nay gặp được Hằng đại ca, ta thu lợi không ít, nếu Hằng đại ca có chuyện quan trọng ta cũng không dám làm phiền nữa.
Hằng Trùng nghĩ một chút, sau đó nói:
- Hôm nay nhờ may mắn của Lăng huynh đệ mà ta có thể thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Dẫn Linh chương, sau này chúng ta sẽ trò chuyện thêm vậy.
Hai người đều là người hào sảng, không vòng vo nhiều, liền chắp tay từ biệt.
Sau khi nói chuyện với Hằng Trùng, Lăng Phong đã xác định cho mình mục tiêu mới, nguyên lai trên thánh vực vẫn còn cảnh giới cao hơn. Tuy điểm này hiện tại một chút ích lợi đối với Lăng Phong cũng không có, nhưng lại khiến cho Lăng Phong có mục tiêu rõ ràng, con đường tu luyện càng thêm kiên định.
Có một vấn đề Lăng Phong vẫn còn nghi ngờ, đó là chẳng lẽ chỉ có nguyên tố Thiên Hành Giả mới có thể mở cánh cửa Linh Cấp, còn vật chất Thiên Hành Giả có chút coi thường, lẽ nào vật chất Thiên Hành Giả kém như vậy? Từ lúc tu luyện Xích Luyện cương khí tới nay, Lăng Phong càng cảm thấy nó thần diệu, nếu thật sự có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhục thể cứng rắng hơn kim võng thạch trăm ngàn lần, vậy Tinh Kỹ dù mạnh cũng có thể phá được phòng ngự này sao?
Chưa bước vào cảnh giới Linh Cấp Lăng Phong không dám tự đoán mò, hắn chỉ để nghi vấn vào trong lòng, bất kể như thế nào hắn cũng không bỏ qua tu luyện Xích Luyện cương khí.
Ngay sau đó Lăng Phong rời khỏi chỗ này, mục tiêu trước mắt là hài cốt của ma thú.
Hồng ban điểu, lục sí kim thiềm, thâm hải khổng ti muội, đằng xà, bốn tứ đại chín sao ma thú, hài cốt của chúng có tư cách dùng để phóng thích la hâm trấp dịch, mà bốn loại ma thú này không loại nào nhỏ bé cả, ngay cả khi thu thập đầy đủ cũng chiếm không gian rất lớn.
Lúc này Lăng Phong thoáng lắc đầu , cũng may dọc đường đi hắn không gặp một thi thể của ma thú nào, đang chuẩn bị xoay người rời đi hắn phát hiện có cổ quái. Mấy ma thú vừa rồi chiến đấu cùng hắn đầu nứt ra hình thành một viên hồng sắc quang trụ, mà hiện tại thân thể chúng mềm nhũn, phảng phất bên trong một chút máu huyết cũng không thấy, thậm chí ngay cả ma hạch cũng biến mất không có.
Chẳng lẽ quang trụ mang đi hết toàn bộ tinh hoa năng lượng của nó.
Lăng Phong từng đọc tri thức về Song Dực Oa Hoàng , loại ma thú này còn có tên khác là Điều khiển khôi lỗi, giải thích một cách dễ hiểu là nó có thể tách ra một phần linh hồn năng lượng đi khống chế thân xác của ma thú đã chết, thuật khôi lỗi này tuy kém một chút so với ma thú còn sống, nhưng ưu điểm là có thể giữ lại đại bộ phận năng lực của ma thu lúc sống, từ lý luận cho thấy Song Dực Oa Hoàng có thể điều khiển ba, hai hạ đan và đan tẫn, thực tế nó điều khiển bốn chích thập vưu tí là cực hạn.
Để có thể tăng thêm số lượng có thể khống chế liên quan đến linh hồn năng lượng.
Linh hồn năng lương phải tiến giai đến một trình độ nhất định thì mới có thể khống chế thêm và nâng cao năng lực của khôi lỗi, còn không dù có khống chế thêm khôi lỗi thì cũng không có năng lực chiến đấu. mà muốn linh hồn năng lượng tiến giai chỉ có biện pháp hấp thu.
Như vừa rồi đem máu huyết cùng ma hạch của ma thú toàn bộ ngưng tụ bằng Máu huyết nguyên khí tập, sau đó luyện hóa chúng nó để thăng cấp.
Hết lần này tới lần khác song dực oa hoàng từ máu huyết tinh hạch có thể hấp thu được rất ít linh hồn năng lượng, hơn phân nửa đều là lãng phí, cho nên muốn nó thăng cấp quả là rất khó.
Trừ phi có thể thu thấp máu huyết cùng ma hạch của cao cấp ma thú, hiệu quả mới có thể tốt hơn, nhưng với thực lực hiện tại đi trêu trọc cao cấp ma thú thì đúng là đi tìm chết. Mặt khác nếu đem chúng luyện hóa thành linh hồn năng lượng vậy không thể thi triển khôi lỗi thuật với nó, quả là rất mâu thuẫn.
Song Dực Oa Hoàng có thể đối chiến với Hằng Trùng chính là nhờ có bốn khôi lỗi, nhưng lúc phát hiện ra địch không lại nên muốn luyện hóa máu huyết cùng tinh hạch thành năng lượng dùng bỏ trốn, nhưng bị Hằng Trùng ngăn lại ý đồ cho nên kết quả là bị Lăng Phong thu phục.
Vừa rồi trên đường Hằng Trùng tiêu diệt rất nhiều ma thú, Song dực oa hoàng dùng pháp lực điều khiển xác ma thú chiến đấu thôi.
Nó thuộc loài ma thú đặc biệt, chỉ có thể hấp thụ máu huyết cùng ma hạch của các ma thú cao cấp mới có thể nhanh chóng tiến cấp, mà nó có thể sống và có được năng lực như hiện tại không biết trải qua bao khó khăn mới có thể tồn tại và phát triển như bây giờ, thường thì những ma thú như nó hay là Hấp Huyết Xích Hồ bình thường rất khó phát triển, thường sẽ bị chết từ nhỏ.
Kiểm tra những tin tức đó xong Lăng Phong cười khổ, vừa rồi hắn còn hưng phấn thu phục Song Dực Oa Hoàng , thực tế vẫn chưa nghĩ đến sử dụng nó như thế nào, nếu muốn nó thăng cấp điều kiện bây giờ của Lăng Phong căn bản không thể làm được, mặt khác ưu điểm có nó là điều khiển khôi lỗi, vậy đi đâu tìm xác ma thú cao cấp đây?
Lăng Phong quyết định để đó đã, dù sao nó còn đang dưỡng thương, trong thời gian ngắn cũng chưa có tác dụng gì lớn.
Lăng Phong đi đến dưới tán cây la hâm.
Trong tay hắn cầm điệp ngưu cốt, so với trước đây đã dùng xương của Liệp điện báo thì xương của điệp ngưu cốt lớn hơn nhiều, tất nhiên số lượng dịch có thể chứa được cũng hơn nhiều, Lăng Phong có rất nhiều chỗ cần sử dụng nhựa la hâm, cho nên để lại một chút nhựa để nó duy trì sự sống còn lại mang đi hết.
Từng khối điệp ngưu cốt được đổ đầy nhựa la hâm, sau khi làm vài lần hắn đã lấy tám phần nhựa la hâm, sau đó mới thu tay lại.
Trong thuật luyện sư có truyền lưu một câu "mọi chuyện nên để lại một đường sống" chính là nguyên tắc khi lấy nguyên liệu chỉ lấy quả không nhổ rễ, vì chỉ cần để lại cây thì một thời gian sau thuật luyện sư có thể lần thứ hai thu được vật mình cần, họ tuyệt đối không làm chuyện mổ gà lấy trứng.
Tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế tinh chương là một quá trình, nếu luyện thuật sư nào chỉ muốn đạt được mục đích mà bất chấp tất cả thì chưa được coi là một luyện thuật sư chân chính. Cho nên Lăng Phong lấy đủ la hâm trấp thì còn để lại một chút cho nó phát triển.
Khi lấy xong thì trong lòng hắn có một dự cảm nguy hiểm.
Xuy, mặt đất nứt ra, một gốc cây đen nhanh bắn ra khỏi lòng dất, tốc độ rất nhanh, quanh gốc cây toàn gai nhọn, các dây leo cũng theo đó mà lan khắp quanh đó, một lường hắc quang đặc như thực chất hướng bốn phía đâm tới.
May mà né tránh đúng lúc, chỉ bị thương một chút ở bàn tay, thanh âm vút vút bay qua, giống như tiếng đinh nhọn, da thịt bị đâm thương, máu tươi lập tức tràn ra.
Lăng Phong căn bản không chút chú ý đến vết thương, chân dẫm mạnh xuống, thân thể không ngừng bay lên cao, vút vút vút, bốn cai dây leo như tên bắn qua đem Lăng Phong vây ở bên trong, hắc quang bốn phia bay lượn, làm cho không khí một trận ba động.