Một luồng khí tức áp bức vô biên vô hạn!
Điều khiến cho tên đội trưởng thủ vệ kinh hãi nhất là đội ngũ sau lưng người thanh niên huyền bào đó. Nếu như nhắm mắt vào hắn thậm chí sẽ nghĩ đó những kẻ đó căn bản không phải một đám người sống mà là những tên tử thần trèo lên từ cửu u địa ngục! Đám tử thần lãnh u u lau chùi những chiếc liêm đao đoạt mệnh, không ồn ào, không hăm dọa, chỉ nghe theo lệnh của ma vương và phát tiết ra tất cả huyết tinh sát ý trong người!
Không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội! Trong lòng tên đội trưởng thủ vệ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó, hắn không biết lai lịch của bọn Lăng Phong thế nào nhưng biết mình tuyệt đối không thể mạo phạm tôn nghiêm của đội ngũ này nếu không bản thân chỉ có duy nhất một con đường chết!
Nhưng cuồng ngôn đã phóng xuất, nếu như thu lại thì không chỉ làm mất thể diện bản thân mà còn ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Thương Khung Yếu Tắc nữa! Đương lúc cưỡi hổ khó xuống thì sau lưng vang lên một giọng nói:
- Mạch Khẳng Đặc, ở đây có chuyện gì vậy?
Vừa nghe thấy giọng nói này, tên đội trưởng thủ vệ liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Quan trị an đại nhân, những người này muốn tiến vào thành, nói là để tham gia Thương Khung Hội Chiến, nhưng ngài nhìn xem chúng đang ngồi trên cái gì!
Theo sau giọng nói là một tên béo núc nính đi tới, hắn khoác trên mình một bộ bào tử rộng rãi, mặt vẫn còn đẫm mồ hôi, bộ dạng chẳng giống một người quân nhân luyện hữu tố. Nhưng chỉ cần là người quen thuộc với Thương Khung Hội Chiến đều không dám xem thường tên béo Đa Lạc Khắc.
Trong Thương Khung Yếu Tắc còn có quân đội của Áo La Đế Quốc và tứ đại vương quốc thường niên đóng quân. Mặc dù quân đội của tứ đại vương quốc bề ngoài bình an vô sự nhưng bên trong thì vô cùng u ám, chuyện kiếm cớ gây sự xảy ra không ngừng. Ngoài ra, vì vị trí chiếm cứ có chút đặc thù các đại thế lực đều muốn giành được lợi nhuận phong hậu hơn nên đều vươn tay vào yếu tắc, dẫn đến bên trong ngư long hỗn tạp, loạn vô cùng.
Đa Lạc Khắc thân là quan trị an, phụ trách việc an ninh trong yếu tắc. Muốn làm được việc này đầu tiên phải là dẹp bằng những thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ này, biến mâu thuẫn giữa họ trở thành vô hình. May mà Đa Lạc Khắc nắm giữ nhiệm vụ này bao nhiêu năm hầu như chưa xảy ra chuyện gì lớn. Từ điểm này có thể nhìn ra thủ đoạn của tên mập này.
Lăng Phong nheo mắt, tùy ý khoát tay. Trong nháy mắt, đám thủ vệ cảm thấy như mình đang bị ảo giác, sao đội ngũ trước mặt chăng còn một chút khí thế áp nhân gì thế này? Bọn chúng bình thản ngồi trên lưng hắc đằng, còn quay sang đùa cợt với nhau mấy câu, nhìn bình thường như tất cả những thương đội buôn lậu khác. Còn người thanh niên huyền bào vẻ mặt hiền hòa, mặc dù không thể nhìn ra chút hỉ nộ nào trên mặt hắn nhưng vẻ uy nghiêm như một tòa cao sơn nguy nga lại biến mất không chút dấu vết.
Là chuyện gì vậy?
Đa Lạc Khắc giật mình!
Nhãn lực của hắn đám thủ vệ này sao có thể sánh được. Mặc dù Huyết Sát Vệ thể hiện bất kham nhưng dù Huyết Sát Vệ vui đùa ầm ĩ thế nào nhưng những con hắc đằng mà họ đang cưỡi vẫn duy trì khoảng cách nhất định, một ly cũng không nhúc nhích!
Khoảng cách cố định đó nếu hắn đoán không lầm là để cho họ tiện ra tay, thậm chí sát lục! Nếu như không phải hắn đến đúng lúc thì rất có khả năng bây giờ đã chẳng còn ai trong đám thủ vệ canh cửa may mắn sống sót.
Nghĩ đến chuyện này, Đa Lạc Khắc có thể tưởng tượng ra luôn kết quả của mình mà không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Điều khiến hắn cảm thấy sợ hãi nhất chính là biểu hiện của Lăng Phong. Người thanh niên này chỉ im lặng ngồi trên lưng hắc đằng nhưng lại cao cao tại thượng, mang trên người một khí thế khiến người ta phải thần phục. Khí thế như vậy ngay cả Tần Chính cũng không thể nhìn thấy được.
Đa Lạc Khắc khom lưng, cung kính hỏi:
- Hạ quan Đa Lạc Khắc, không biết chư vị từ công quốc nào đến? Để hạ quan tiện sắp xếp chỗ nghỉ.
- Tinh Lam công quốc!
Lăng Phong cũng không muốn làm khó tiểu nhân vật này nên cũng báo luôn lai lịch của mình.
Đa Lạc Khắc đột nhiên nhất chấn, kinh ngạc nhìn Lăng Phong:
- Không biết đại nhân xưng hô thế nào?
Thân thể mập mạp của hắn hơi run lên.
- Lăng Phong!
Ầm, cái tên này như một cơn phong bạo vô hình dẫn bạo thành môn, những tiếng hô thất kinh vang lên:
- Hắn chính là Lăng Phong, là đệ nhất cao thủ trong đám thanh niên?
Trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu ánh mắt dồn về phía Lăng Phong.
Mạch Khẳng Đặc trợn mắt líu lưỡi nói không ra lời. Mắt nhìn Lăng Phong nửa khủng hoảng nửa sùng kính. Đối với đám sĩ binh chỉ biết bác sát như chúng mà nói, chỉ có cường giả mới đáng được sùng kính! Và Lăng Phong chính là một cường giả hoàn toàn xứng đáng!
Sau khi trận chiến với Tần Chính truyền ra ngoài, thanh danh của Lăng Phong đã lan khắp Áo La Đế Quốc, sau đó những kẻ hiếu kì còn lật lại công tích vĩ đại Lăng Phong đã từng đả thương thánh vực cường giả Tất Phong càng khiến đám đông tin vào thực lực của Lăng Phong.
Ai cũng biết đạo lý dưới Thánh Vực chỉ là con kiến. Tên Lăng Phong này có thể đả thương Thánh Vực vậy thực lực của hắn tuyệt đối là tài kiệt nhất cấp!
Cho đến khi Lăng Phong đối chiến Hằng Trùng khiến đường đường Kiếm Thánh cũng phải cam tâm thừa nhận kiếm thuật của mình không bằng hắn. Lăng Phong nhất thời danh chấn đại lục! Nên với lời khen đã biến hình triệt để của Tần Chính, Lăng Phong được ngồi lên cái danh "thanh niên đệ nhất" mà hào quang của nó ngay đến người khởi xướng là Tần Chính cũng không tưởng tượng ra được.
Chỉ có Băng Phong Thành và Dạ Lạc Thành mải mê tranh đấu, thông tin bế tắc nên mới không nghe được sự tích truyền kì về Lăng Phong. Nhưng cho dù có người nói cho họ biết, nếu không tận mắt nhìn thấy Lăng Phong chắc họ cũng không thể tin nổi một ngũ tinh cao thủ bình thường trong nửa năm lại có thể tiến bộ đến vậy.
Đa Lạc Khắc bừng tỉnh, thì ra là Lăng Phong, thảo nào hắn lại có được khí thế đó!
Tư thái của hắn càng tăng thêm vài phần khiêm tốn:
- Lăng đại nhân mời đi theo hạ quan. Thái tử điện hạ ngay từ ngày đầu tiên đến Thương Khung Yếu Tắc đã căn dặn hạ quan nhất định phải chăm sóc cẩn thận đội ngũ của Tinh Lam Công Quốc. Mấy tên không có mắt này mới nhìn thấy hắc đằng đã la lối lung tung, mạo phạm đại nhân.
- Ồ, không lẽ đám hắc đằng này có gì không ổn? Lăng Phong đã mơ hồ đoán ra vài phần.
- Đúng vậy, hăc đằng thú hành động linh hoạt, là thứ mà bất cứ thương nhân buôn lậu vật phẩm nào cũng phải chuẩn bị. Những thương nhân buôn lậu đó tính tình tàn nhẫn, chỉ quan tâm duy nhất đến lợi nhuận, gây nên rất nhiều rắc rối cho yếu tắc nên đám thủ vệ rất cá cảm với những thương nhân đó.
Đa Lạc Khắc khéo léo xóa bỏ ác cảm của Lăng Phong với Thương Khung Yếu Tắc lại giải thích luôn cho đám thủ vệ.
Cuối cùng, hắn hiếu kì hỏi:
- Các đội ngũ đến tham gia Thương Khung Hội Chiến trước đây đều chuẩn bị sẵn lương câu, sao đại nhân lại lựa chọn Hắc Đằng?
- À
Lăng Phong giải thích qua loa: Truyện được copy tại
- Trên đường gặp một vài kẻ đui mù, sau khi đuổi chúng đi thấy hắc đằng cũng thú vị nên tiện tay thu luôn.
- Khụ!
Đa Lạc Khắc lại đờ sắc mặt, không biết nên nói gì chỉ biết ho khan cho qua chuyện.