Cố gắng hồi phục lại tâm trạng, Lăng Phong bước ra khỏi viện và không khỏi ngây ra trước cảnh một đám huyết sát vệ và thiên phong vệ đen thui đang thò đầu thò cổ vào bên trong viện nhìn ngó với ánh mắt tò mò, mặt đầy vẻ bỉ ổi. Hắn không khỏi nhíu mày:
- Nhị sư huynh, mọi người đang làm gì vậy?
- Ài, lão lục.
Thấy Lăng Phong xuất hiện, Lô Sâm vội vàng cười giả lả, cẩn thận nói:
- Bọn ta giúp đệ trông chừng viện môn, lúc nãy không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không, không có.
Lăng Phong bị hỏi gấp, cuống quýt che giấu. Nếu như bị vị sư huynh bất lương này biết được sự thật thì e rằng sau này khó mà sống nổi.
- Thật là không có?
Lô Sâm hoài nghi nói:
- Lúc nãy Mộc cô nương mặt mũi đỏ bừng chạy ra ngoài. Thái độ đó rất là không đúng, giống y như bộ dạng của lão lục đẻ bây giờ! Đệ chắc là không làm gì cô nương nhà người ta chứ? Lão lục à, ta nói với đệ, chuyện nam nữ phải là hai bên cùng tự nguyện. Dù cố nương nhà người ta có ý với đệ thì cũng phải để ý từng bước. Cái gọi là…
- Nhị sư huynh, thực sự không có chuyện gì, huynh đừng nhắc đến nữa. Sao đệ có thể làm chuyện gì không dúng chứ?
Lăng Phong mụ mẫm hết cả đầu, chỉ còn thiếu mỗi nước giơ tay thề với trời với đất. Nhưng khi hắn vừa ngẩng lên thì phát hiện ra phía trước là những ánh mắt chờ đợi và tràn đầy hưng phấn. Mặc dù không nói rõ nhưng ánh mắt của mấy tên đó đều đang nói rằng bọn họ không tin!
- Lăng lão đại, ta phục ngươi triệt để rồi.
Đồ Long giơ ngón tay cái, tán dương:
- Có thể theo đuổi được Mộc tiên tử đã là thủ đoạn thần tích rồi. Để Mộc tiên tử chủ động tìm đến tận cửa. Chậc chậc.
Hắn đột nhiên nhảy xổ tới ôm chặt lấy chân Lăng Phong:
- Lăng lão đại, nhận ta làm đồ đệ đi!
Lăng Phong:…
Sáng sớm ngày hôm sau, góc Đông Nam của Thương Khung Yếu Tắc tụ tập một nhóm người lớn. Năm chi quân đội giáp sĩ dày đặc tay cầm đại đao thuần một sắc biến nơi đây thành địa điểm hoàn toàn tách biệt. Bọn họ là quân đội của Áo La đế quốc và tứ đại vương quốc.
Đại đao mà giáp sĩ cầm trên tay có tên "Đoạn Kim" là do quân đội chế thức binh khí. Lưỡi đao và sống đao gần như rộng bằng nhau, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy từng tia hàn tinh lấp lánh nơi lưỡi đao, dưới ánh sánh mặt trời, thứ vật chất đó không ngừng toả ra quang mang thất thải. Chỉ có đại gia rèn đúc mới nhận ra đó là "bích vọng kim" hiếm có. Chỉ cần phủ lên một miếng nhỏ như móng tay là có thể nâng giá trị của thứ vũ khí đó lên vài bậc. Mặc dù chưa thể đạt tới tiêu chuẩn thần binh lợi khí nhưng một thứ bán ra cũng có giá hơn hai trăm kim tệ!
Thương Khung Yếu Tắc mấy năm gần đây dù ít trải qua chiến sự nhưng quân đội đang đóng tại đây đã không ít lần đấu với quân đội thú nhân quấy nhiễu, đấu với những thương đội buôn lậu hung tàn, thỉnh thoảng còn chỉnh thể tổ chức đi Thú Thần bình nguyên liệp sát ma thú, tuyệt đối không phải là đám trẻ ranh chưa từng nhìn thấy máu tanh. Chỉ đứng nguyên ở đó thôi đã tạo ra một luồng thiết huyết khí tức khiến người ta tâm thần kích đãng.
Quân đội giáp sĩ quây thành nửa vòng tròn, đối diện là một khoảng đất trống rộng bề mặt nứt nẻ. Mặc dù hôm nay thời tiết khá mát mẻ nhưng khói xanh không ngừng toả ra trên mảnh dất này. Dường như hoả diệm đang không ngừng ám dũng dưới mặt đất. Gió nhè nhẹ thổi, từng mảng bụi lớn bay lên. Nhìn ra xa chỉ thấy mờ mịt một màu, căn bản không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Vụ ảnh lả lướt, men theo dọc ba trăm trượng chiều dài của bãi đất trống nứt nẻ, tiến lên phía trước. Phía cuối là một ngọn núi hình thù kì dị. Chân núi rộng chừng trăm dặm vuông, khí thế hào hùng vô cùng. Lên cao hơn một chút sườn núi bỗng thu lại một vòng, biến thành một hình trụ. Ngọn núi hình trụ đâm thẳng lên trời, đỉnh của nó là một mặt phẳng hình tròn, phóng tầm mắt lên đó có thể thấy chỉnh thể bình diện vô cùng phẳng phiu, như được một vị tượng sư thủ nghệ tuyệt đỉnh tĩnh tâm mài ra.
Nhìn một cách tổng thể, ngọn núi chẳng khác gì một cây nấm được phóng to lên rất nhiều lần.
Tần Chính, Nam Hoài Ỷ, Tác Luân, Vân Tường, Phí Lộ lúc này đều đang đứng trên mảnh đất khô nứt giữa đám giáp sĩ. Còn đám thanh niên quý tộc phong lưu dạ yến đêm qua còn cười cười nói nói, hôm nay đã bị không khí đặc mùi sát khí này làm cho câm như hến, không dám ồn ào nữa.
- Lăng tiên sinh, đội ngũ của Tinh Lam công quốc sao vẫn chưa đến?
Tần Chính nhìn Lăng Phong, mỉm cười hỏi.
Lăng Phong thu lại nhãn thần, nhìn Tần Chính cũng mỉm cười, nụ cười có điều gì đó rất khó hiểu mà nhất thời khiến Tần Chính phải ngây ra một lúc. Rồi Lăng Phong quay sang U Sương công quốc, liếc sơ qua, lạnh lùng nói:
- Không phải chính ngọ mới bắt dầu sao? Bọn họ chỉ cần chính ngọ đến là được rồi, đối phó với đám rối đứt dây này thì cần gì phải trịnh trọng đến vậy.
Tây Ân rõ ràng đã nghe thấy câu này, mặt chuyển sang trắng bệch, siết chặt nắm đấm, trong lòng chỉ muốn bóp nát Lăng Phong thành bụi. Nhưng sau khi biết được thực lực của đối phương thậm chí ngay cả ý niệm này hắn cũng không dám nghĩ. Nhưng nhìn về phía đội ngũ sau lưng, Tây Ân lại nghĩ: Cứ hung hăng đi, có U Sương Thiết Kỵ ở đây, lát nữa thôi sẽ khiến cho ngươi biết thế nào là mất mặt! Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
- Thái tử điện hạ. Không biết Thần Chiến Đài này có lai lịch thế nào? Có thể giải thích cho Lăng mỗ được không?
Lăng Phong không nhìn thấy bóng dáng Mộc Vũ Sương trong đội ngũ Áo La đế quốc trong lòng không khỏi hiếu kì.
Thầm thở dài khe khẽ. Lăng Phong đến bây giờ cũng không hiểu cảm giác mình dành cho Mộc Vũ Sương là gì. Nếu nói là yêu thì hai người biết nhau không nhiều, căn bản không thể nói đến thâm tình. Nhưng hai người lại có những tiếp xúc thân mật mà ngay cả những người đang yêu nhau cũng không thể làm được. Câu hỏi này khiến Lăng Phong cảm thấy còn khó hơn chuyện phải đối chiến với Thánh Vực cường giả.
Tần Chính ngạc nhiên hỏi lại:
- Lăng tiên sinh không biết sao?
Hình như câu hỏi của Lăng Phong khiến hắn kinh ngạc lắm, nụ cười giả tạo trên mặt giảm đi không ít. Hắn không giấu nổi sự tự hào trong giọng nói:
- Thần chiến đài là nơi gia sư Võ Thần và thú tôn giả Áo Cổ Tư Đô quyết chiến năm nào!
Lăng Phong thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn về phía ngọn kỳ phong hình nấm.
Lúc mới nghe cái tên "Thần Chiến Đài" hắn đã có từng đợt rung động khó hiểu trong lòng. Bây giờ tận mắt chắng kiến kì phong hình trạng, tâm trạng hắn càng chấn động mạnh hơn. Kỳ phong trước mắt tuyệt đối không phải là tự nhiên mà giống được tạo ra bởi tuyệt đại thần thông gì đó. Nghe Tần Chính nói, không lẽ người thi triển thần thông đó chính là Võ Thần? ông ta thực sự cường đại đến mức ấy sao?
Bọn Tác Luân nghe Tần Chính nói đến "Võ Thần" mà cũng không khỏi tỏ ra kiêng kị, sợ hãi.
- Năm đó Thần Thú Bình Nguyên và Áo La đế quốc chính chiến không ngừng. Thú Nhân tộc thiên sinh hung hãn, cường giả lại đông nên yếu tắc đã từng bị phá rất nhiều lần. Thỉnh thoảng lại có thú nhân giáp sĩ tấn công vào nội cảnh cướp bóc giết người, dân chúng lầm than không tả. Vì thiên hạ thương sinh kế, gia sư ước chiến với cường giả số một Thú Tôn Giả Áo Cổ Tư Đô trên đỉnh núi này!
Tần Chính chỉ về phía ngọn núi:
- Lúc đó ngọn núi vẫn còn có tên Thương Khung Kiếm Phong, hình dạng giống như trường kiếm đâm thẳng lên trời, cao gấp ba lần bây giờ!
Tần Chính hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện của Võ Thần, mặt lộ rõ vẻ kích động:
- Gia sư và Áo Cổ Tư Đô đối phong trên đỉnh Thương Khung Kiếm Phong này bảy ngảy bảy đêm, hai người không nói không động, im lặng như khô mộc thiền thạch. Bảy ngày sau, có người truyền thuật lại lúc đó đang là ban đêm, bầu trời đang tối đen như mực, đột nhiên từ đỉnh Kiếm Phong vang lên một tiếng nổ long trời lở dất, tiếp sau đó là vô số quang mang xán lạn!
- Lúc đó người ta cứ tưởng như bầu trời vừa sụp xuống, vô số cực quang phun ra từ Kiếm Phong, còn toàn bộ Thương Khung Yếu Tắc tựa như có một con địa long quần thảo dưới lòng đất. Dư chấn cuồn cuộn từ đỉnh Kiếm Phong vẫn khiến ngũ tinh cường giả đứng cách đó vạn trượng lập tức bất ổn!